“Đúng rồi, tối nay em định cho anh ngủ ở đâu đây?” Tiễn đi em trai nhà mình, Trương Huy Nhiên cảm thấy có chút khốn quẫn, ôm lấy Văn Lý cọ cọ vào gò má hỏi cậu.

“Thế anh muốn ngủ ở đâu?” Văn Lý nghiêng đầu nhìn anh một cái, không đuổi anh đi là may cho anh lắm rồi, còn muốn được một tấc tiến một thức hả?

“Tất nhiên là…” Trương Huy Nhiên chưa kịp nói hết câu, thấy sắc mặt Văn Lý không vui cho lắm nhanh chóng sửa lời: “Sopha.”

“Ừ, vậy anh đi mau đi!” Văn Lý nhàn nhạt trả lời, xoay người bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Trương Huy Nhiên đứng ở cửa cố tỏ vẻ thương tâm, thật vất vả mới gặp lại nhau, phản ứng của vợ mình thật đúng là lãnh đạm quá đi, hóa ra mấy cái kịch bản đều viết linh tinh vớ vẩn, ôm nhau khóc nấc lên rồi hôn nhẹ, sau đó thì XXX gì gì đó, nhưng trong thực tế những chuyện này đều không hề xảy ra. Trương Huy Nhiên ngây ngốc một hồi, cuối cùng quyết định tới ghế salon nằm ngủ, ban ngày anh phải chạy đến vài buổi họp báo, tiệc rượu buổi tối cũng chẳng ăn được gì, vừa nãy cùng Văn Lý giằng co nửa ngày, anh mệt chết đi được.

Thả lỏng thân thể vùi mình vào sopha, Trương Huy Nhiên cảm thấy rất an tâm, trái tim thấp thỏm nhớ mong trong suốt bốn năm rốt cuộc cũng được thả lỏng. Xung quanh đều là khí tức của Văn Lý, Trương Huy Nhiên nhắm mắt lại ngủ say. Một lát sau, cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Văn Lý ôm chăn lặng lẽ đi tới.

Dưới ánh trăng, ngũ quan của Trương Huy Nhiên càng thêm anh tuấn, Văn Lý đem chăn đắp lên người anh, xoa mặt anh: “Ngu ngốc!” Văn Lý nhẹ giọng mắng anh một câu, rồi cậu cúi người xuống, đem đầu vùi vào cổ của anh.

Đang ngủ, Trương Huy Nhiên đột nhiên cảm thấy một sức nặng quen thuộc đè lên người mình. Khẽ thở dài, vẫn không mở mắt, anh dùng lực ôm Văn Lý vào lòng, trấn an vỗ về bảo bối của mình rồi nói: “Em đừng khóc.” Thanh âm Trương Huy Nhiên vào ban đêm mang theo chút khàn khàn có vẻ đặc biệt dịu dàng. Văn Lý không nói chuyện, chỉ chôn đầu vào lòng anh mặc cho anh ôm mình thật chặt.

Ngày thứ hai Văn Lý tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, mò mẫm lấy mắt kính từ trên đầu giường đeo vào, cậu mơ hồ nghe ngoài cửa có âm thanh như ai đó đi lại. Văn Lý thoáng cái nhớ ra, đêm qua Trương Huy Nhiên đã trở về. Cậu lập tức đứng dậy, không đánh răng rửa mặt tắm rửa gì liền mang dép mở cửa phòng.

Lúc Trương Huy Nhiên thức dậy, Văn Lý vẫn còn ngủ khá say, thấy cậu đã tỉnh, Trương Huy Nhiên nhịn không được đến gần hôn nhẹ cậu: “Bảo bối, chào buổi sáng! Em đi thay quần áo rồi đến ăn sáng nào.”

“Ừ.” Văn Lý nhu nhu thái dương, không tránh né sự thân mật của anh, chỉ chỉ bữa sáng trên bàn hỏi: “Đó là do anh làm hả?”

“Ừ.” Trương Huy Nhiên gật đầu, cứ xem nguyên mâm đồ ăn này là anh làm đi!

“Thật không?” Văn Lý miễn cưỡng ngáp một cái, hơi nhướng lông mày, nhìn anh.

“Ách…” Trương Huy Nhiên lập tức đổi giọng nhỏ tiếng nói: “Thật ra sáng sớm có người đưa tới.”

“Vậy sao anh không đi với người ta đi, còn ở đây làm gì?” Giọng của Văn Lý mang theo vài phần mất tự nhiên, đêm qua không khống chế được tâm tình cư nhiên ban đêm len lén chạy đến ôm anh khóc một hồi, cuối cùng bị người ta phát hiện, sau đó ngủ lúc nào cũng không biết. Hiện tại tỉnh táo lại, đối diện với khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Trương Huy Nhiên, khiến Văn Lý  ít nhiều có chút không biết nên làm sao phải. Tuy rằng anh đang ở trước mặt mình, Trương Huy Nhiên vẫn là cái người có chút ngây ngô, ngu ngốc kia, nhưng bốn năm trôi qua, thời gian cũng mang đến cho anh những thay đổi không nhỏ. Nhìn anh chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng toát ra sự tôn quý ưu nhã, Văn Lý cảm thấy có chút không thật.

“Chỉ cần em còn ở nơi này, thì anh chỗ nào cũng không đi nữa.” Trương Huy Nhiên ôm lấy thắt lưng của Văn Lý mang cậu vào phòng: “Em có thay quần áo không nếu không sẽ bị muộn việc đó? Còn nếu em không nỡ xa anh, anh giúp em thay nhé?” Trương Huy Nhiên nói, ngón tay sờ lên nút buộc đầu tiên trên áo ngủ Văn Lý.

“Cút!” Văn Lý không thể kiềm chế được nữa tán một cái lên đầu Trương Huy Nhiên, xoay người đóng cửa lại. Cảm giác xa lạ ư, hoàn toàn không có! Bốn năm qua, đúng là bề ngoài có thay đổi, nhưng bản chất của Trương Huy Nhiên thì một chút cũng không đổi, hoàn toàn y hệt trước kia. Ở trước mặt anh cậu mất tự nhiên hẳn là vì cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chứ còn anh thì hoàn toàn chả nhìn ra cái gì.

Ăn xong điểm tâm, Văn Lý chuẩn bị rời nhà đi làm. Dạ Mịch cách Thần Thời rất gần nên Văn Lý không lái xe. Trương Huy Nhiên một đường tùy ý đi bên cạnh cậu, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận diễn viên của mình.

Trương Huy Nhiên tò mò đánh giá bốn phía, lôi kéo Văn Lý hỏi cái này cái nọ: “Bảo bối, anh thấy chung quanh đây thay đổi rất nhiều! Nhiều đến nỗi qua một đêm anh không nhận ra nơi nào là nơi nào.”

“Hả?” Văn Lý liếc anh một cái, thấy chỗ này so với ban ngày cũng giống thế thôi mà. Kẻ đãra ngoài năm năm không biết tìm đường trở về giờ cùng mình thảo luận quanh đây có thay đổi hay không. Nghĩ tới vấn đề này, cậu định hất tay của anh ra nhưng lại do dự một chút. Quên đi, cứ để cho anh ấy nắm tay mình, Văn Lý nghĩ thầm, bằng không một lát lại lạc đường nữa biết làm sao.

“Em nói xem, bọn họ vì sao đều chỉ vào hai chúng ta?” Trương Huy Nhiên nhìn người đi đường xung quanh một chút, tiến đến bên tai Văn Lý nhỏ giọng hỏi cậu.

“Có thể là do ngoại hình của anh giống diễn viên nào đó!” Văn Lý lén nhìn xung quanh, phát hiện quả nhiên có người quay qua chỉ trỏ bọn họ. Mơ hồ còn nghe hai nữ sinh trung học nhỏ giọng thảo luận, một người trong đó chỉ vào Trương Huy Nhiên nói: “Ai! Cậu nhìn kìa, anh trai kia hình như là diễn viên Trương Huy Nhiên đó, chỉ thiếu một cái kính mắt nữa thôi.” Cô gái kia sau khi nhìn thấy cũng nói: “Đúng thiệt, nhưng chắc chắn không phải, Huy Nhiên đại nhân đâu có ngốc ngốc như vậy.”

“Ha ha.” Văn Lý sau khi nghe xong không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn nam nhân mù mờ bên cạnh mình, ngố như vậy, sao anh có thể theo nghiệp diễn viên bốn năm được nhỉ, nhưng mà nhìn kỹ lại, người thật so với trên TV chênh lệch rất lớn, nhất là khí chất thay đổi, khó trách người đại diện của anh có thể để anh tùy tiện đi đây đi đó như vậy.

“Chuyện gì mà làm em vui đến thế?” Trương Huy Nhiên gãi đầu một cái, là bởi vì bốn năm không gặp anh sao? Anh luôn cảm thấy biểu tình của Văn Lý so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Nhưng như vậy tốt lắm, Văn Lý hoạt bát cũng rất đáng yêu.

“Anh qua đây.” Văn Lý ngoắc ngoắc ngón tay gọi Trương Huy Nhiên, ý bảo anh hạ thấp đầu xuống.

“Hả?” Trương Huy Nhiên lập tức hạ thấp người xuống, mặt đối mặt với Văn Lý.

Văn Lý khẽ cười, lưu lại trên môi anh một câu: “Ngốc tử, còn không nhanh theo em đi, một lát em trễ giờ làm thì sao!”

“Được.” Trương Huy Nhiên cười nắm tay Văn Lý, đuổi theo bước đi của cậu.

Nguyên nhân vì Trương Huy Nhiên nên Văn Lý đến Thần Thời trễ một chút. Văn Lý vừa sắp xếp lại hồ sơ trên bàn vừa hỏi Trương Huy Nhiên: “Khi nào thì người đại diện của anh đến đón?”

“Sao anh ta phải đến đón anh?” Vẻ mặt Trương Huy Nhiên khổ sở, bảo bối đang ghét bỏ anh sao?

“Anh không phải rất bận rộn hả? Hôm nay không cần làm việc sao?”

“Ừ, dạo này anh đang được nghỉ.”

“Vậy anh có dự định gì không? Vẫn ở chỗ này với em sao?”

“Đúng vậy, anh có thể giúp đỡ em làm việc.”

“…” Văn Lý bị Trương Huy Nhiên giả giọng tiểu nữ sinh làm cho da gà da vịt nổi đầy người, cái tên này quả nhiên là diễn kịch đến độ não tàn luôn rồi, kiểu nói chuyện giống hệt như nhân vật chính trong mấy phim tình cảm sướt mướt này là sao đây? Văn Lý không nói gì ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Huy Nhiên, dường như đang hỏi: anh mà cũng có thể giúp đỡ hả.

“Anh có thể làm được rất nhiều việc! Ví dụ như giúp em cầm đồ, chỉnh lý hồ sơ, bưng trà rót nước, còn có thể chở em đi làm.”

“Chở em đi làm? Anh biết đường sao?”

“Ách… Cái này thì…” Nam thần mù đường bị Văn đại thư kí đánh bại.

Không để ý Trương Huy Nhiên bị đả kích, Văn Lý ôm những báo cáo cần chủ tịch ký tên đứng dậy đem qua chỗ Lăng Tây Thành.

“Anh đi chung với!” Trương Huy Nhiên nhanh chóng chạy đến cầm đồ giúp Văn Lý, trước mặt vợ phải năng làm việc mới được vợ khen! Nhất định phải kiên trì giữ vững hình tượng người đàn ông cao to, đẹp trai, tốt tánh. Chồng văn kiện trong tay có khối lượng không nhẹ, Trương Huy Nhiên trong lòng âm thầm oán hận Lăng Tây Thành, người lãnh đạo cái quái gì, để cho thân thể gầy yếu của vợ mình cầm đống văn kiện nặng thế này chạy tới chạy lui, thật là quá đáng!

Mà lúc này Lăng Tây Thành đang ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt phiền não nhìn Trương Huy Thanh đang ở cạnh Lê Mặc cùng nhau đồ đồ vẽ vẽ trên giấy. Sáng sớm đã thấy vợ mình ngồi chung chỗ với nam nhân khác, loại cảm giác này thực sự rất thốn!

“E hèm!” Lăng Tây Thành cố sức hắng giọng một cái.

Lê Mặc đang ở đối diện nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Anh sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?”

“Không có.” Lăng Tây Thành lắc đầu…

“Ờ.” Lê Mặc lên tiếng rồi tiếp tục cúi đầu nghiên cứu sửa chữa bản thiết kế với Trương Huy Thanh.

Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc trì độn, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở ra trọng tâm câu chuyện: “Có phải lúc trước hai người có dự định mời Trương Huy Nhiên làm đại diện cho sản phẩm không?”

“Đúng vậy!” Trương Huy Thanh gật đầu.

“Đã trao đổi xong chưa? Tôi biết anh ta là anh cậu nhưng cậu có chắc lịch trình của anh cậu cho phép không?”

“Chủ tịch không cần lo lắng, bây giờ anh không cho anh ấy làm, anh ấy vẫn sẽ xin làm.” Nhớ tới dáng vẻ hòa nhã quan tâm của anh mình hôm qua, Trương Huy Thanh nhịn không được cười rộ lên.

“Nói vậy là sao?” Lê Mặc cũng thấy có chút kỳ quái.

“À? Chuyện lớn như vậy mà em chưa nói với hai người sao?” Trương Huy Thanh hưng phấn mở miệng: “Đây là một tin giật gân đó nha! Hai người biết không! Anh hai em chính là người Văn ca muốn tìm đó.”

“Chờ một chút, cậu nói cái gì?” Nhắc tới Văn Lý, Lăng Tây Thành thu hồi tâm tình đùa giỡn, thận trọng hỏi.

“A, là thế này.” Trương Huy Thanh đem chuyện tối ngày hôm qua đơn giản kể qua một lần cho hai người nghe.

Lăng Tây Thành nghe xong trong lòng trầm xuống, tình huống của Trương Huy Nhiên so với đời trước hoàn toàn bất đồng. Anh nhớ kỹ đời trước Trương Huy Nhiên nhận làm đại diện của Thần Thời, Lê Tử Du mượn cớ đi thăm dò rồi lại bắt đầu một mối quan hệ mập mờ giữa hai người. Mà đời này, Trương Huy Nhiên không gặp Lê Tử Du, ngược lại trực tiếp tìm đến Văn Lý. Mà nếu quả đúng Trương Huy Nhiên là người Văn Lý đợi chờ, vì sao trước đây anh ta lại cùng một chỗ với Lê Tử Du?

Thấy sắc mặt Lăng Tây Thành có chút không tốt, Lê Mặc lo lắng hỏi: “Tây Thành, anh không sao chứ?”

“Anh không sao.” Lăng Tây Thành lắc đầu, thân thủ đi tới ôm Lê Mặc vào lòng. Lê Mặc biết tâm tình của anh không tốt, cũng không giãy dụa, mặc anh ôm. Nhưng thật ra Trương Huy Thanh nhìn tình huống thấy không thích hợp, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc.

Lăng Tây Thành phát giác, đối với đời trước, chính mình biết quá ít. Khi đó tâm tư của anh đều đặt trên người Lê Tử Du, chỉ có những chuyện liên quan đến Lê Tử Du mới để lại ấn tượng với anh. Mà đời này do mình sống lại, hướng đi của đại bộ phận các câu chuyện đều đã thay đổi.

Theo như lời kể của Trương Huy Thanh, Trương Huy Nhiên là vì Văn Lý mới tiến vào giới showbiz, đồng thời cũng vẫn không ngừng tìm kiếm cậu, vậy tại sao đời trước anh ta lại cùng một chỗ với Lê Tử Du? Hơn nữa đời trước, khi Lê Tử Du gia nhập Thần Thời không bao lâu thì Văn Lý từ chức, không đến vài ngày sau, thậm chí ngay cả Dạ Mịch cũng đóng cửa, một mình một người ly khai B thị. Lúc đó Văn Lý đi không báo với anh một tiếng, sau này anh cũng tìm cậu, nhưng vẫn không có tin tức. Lăng Tây Thành bị ký ức và hiện thực xoay vòng khiến anh đau đầu vô cùng.

“Ai!” Lăng Tây Thành nhàn nhạt thở dài. Vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết! Thanh lý cao tầng của Thần Thời, chưa có manh mối về người đứng sau Lê Tử Du, điều tra về công ty Đông Dương cũng không có gì tiến triển, hiện tại lại thêm chuyện của Văn Lý… “Mặc Mặc, em nghĩ Trương Huy Nhiên đối Văn Lý là thật tâm sao?”

“Chắc chắn, bằng không một đại thiếu gia sao lại đi làm diễn viên?” Nghe Trương Huy Thanh kể xong, Lê Mặc cũng hiểu được chuyện của hai người bọn họ rất vi diệu.

“Để xem thế nào rồi hãy nói.” Kết cục của đời trước lưu lại trong Lăng Tây Thành ấn tượng quá sâu, khiến anh không thể nào tin tưởng vào thành ý của Trương Huy Nhiên: “Anh sợ anh ta không thật tâm với Văn Lý.”

“Em nghĩ khác anh, theo như Trương Huy Thanh nói, Trương Huy Nhiên đã tìm Văn Lý bốn năm, gần như mò kim đáy bể làm sao vẫn tiếp tục kiên trì như vậy, em biết Văn Lý là đệ đệ thân tín của anh nhưng chuyện tình cảm cũng phải chính anh ấy tự mình phán đoán.”

“Em thật giống như rất mong đợi vào tình cảm của bọn họ?”

“Ừm… Nói thế nào nhỉ, có người nguyện ý yêu mình đều không phải rất tốt sao? Em rất khâm phục khi thấy Văn Lý cam nguyện kiên cường chờ đợi, cũng cảm thấy thương cho Trương Huy Nhiên trong bốn năm mỗi ngày đều tìm kiếm. Lúc trước bọn họ chỉ ở chung ba tháng, đi được tới ngày hôm nay thực sự không dễ dàng.”

“Ai.” Lăng Tây Thành thở dài, so với bọn họ, mình đối xử với Lê Mặc chưa đủ tốt: “Mặc Mặc, thật ra anh cũng rất khâm phục em, nguyện ý chờ anh lâu như vậy.”

“…” Lê Mặc không biết mình phải trả lời thế nào, thương tổn qua lại theo thời gian cũng từ từ nhạt đi, cũng không phải biến mất hoàn toàn. Mặc dù bây giờ Lăng Tây Thành đối với mình rất quan tâm, nhưng nói như vậy khiến Lê Mặc cảm giác lòng mình vẫn ê ẩm như cũ.

“Mặc Mặc, xin lỗi.” Lăng Tây Thành nhẹ nhàng hôn trán của cậu nói.

“Ừ, anh đã nói câu này nhiều lần rồi, không sao đâu, về sau không cần nói nữa.”

“Được rồi, vậy đổi câu khác, thế nào?”

“Cái gì?”

“Hôn anh một cái có được hay không?”

“Đừng làm rộn! Nơi này là công ty.” Lê Mặc thân thủ đẩy Lăng Tây Thành đang đưa đầu đến, lúc hai người đang giằng co, cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Lăng Tây Thành giương mắt nhìn sang, thấy một gương mặt quen thuộc và một khuôn mặt xa lạ.

“Quấy rầy hai người rồi…”