Từ khi Lê Mặc phát hiện chuyện Lăng Tây Thành nhìn lén mình, hai người bọn anh không được tự nhiên mất hai ngày trời, sau đó anh suy đi nghĩ lại, dứt khoát thừa dịp Lê Mặc còn đang nghỉ dưỡng bệnh ở nhà đem phòng làm việc của anh và cậu nối liền với nhau. Nếu vợ yêu đã biết chuyện mình nhìn trộm em ấy, không bằng cứ thoải mái mà nhìn cho rồi. Mặt mũi là cái gì, nếu đem ra so sánh thì việc được nhìn thấy vợ yêu càng quan trọng hơn nhiều! Mà Lê Mặc ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cũng cảm vô cùng nhàm chán, nên cậu quyết định trả phép đi làm.

Thấy phòng làm việc của hai người nối liền nhau, Lê Mặc có cảm giác mình không phải là đang đau tay mà là đau đầu. Ai đã cho Lăng Tây Thành cái dũng khí đem hai căn phòng có phong cách hoàn toàn khác hẳn nhau đả thông như vậy, chẳng lẽ là dạo gần đây có ít việc để làm quá cho nên anh rất rảnh rỗi sao?

“Mặc Mặc, em xem, như vậy rất tốt đúng không? Anh ngồi làm việc chỉ cần ngẩng đầu một cái là đã thấy được em rồi, còn em mỗi khi làm việc mệt mỏi thì chúng ta có thể cùng nhau uống trà vân vân. Lúc trước trong văn phòng của em cũng chưa lắp đặt điện thoại nội tuyến, nếu muốn tìm em chỉ có thể đến văn phòng gõ cửa, hiện tại em có thể trực tiếp dùng đường dây nội tuyến của anh, như vậy Văn Lý cũng sẽ chẳng phàn nàn linh tinh về việc không tìm được anh mỗi khi anh đến gặp em nữa, như vậy rất tốt phải không!”

“Anh thấy tốt là được rồi.” Nhìn Lăng Tây Thành tràn trề hứng thú tỏ vẻ “cầu được khen ngợi”, Lê Mặc chẳng thể nhìn thẳng đành phải quay đầu đi chỗ khác.

“Việc này… anh còn chưa cùng em bàn bạc mà đã tự ý nối liền hai phòng, Mặc Mặc em đừng giận anh nha! Anh không có ý gì đâu, chỉ là muốn được ở cạnh em nhiều hơn thôi.” Lăng Tây Thành lo lắng xem xét sắc mặt của cậu.

“Em không đến mức nhỏ nhen như thế đâu, sau này anh nhớ phải cùng em bàn bạc trước là được rồi.” Lê Mặc đã dần dần quen với sự thay đổi trong tính cách của Lăng Tây Thành, vẻ mặt tương đối bình tĩnh: “Dọn dẹp sơ một chút rồi bắt đầu làm việc nào!”

“Nói tới công việc, Mặc Mặc, em nhìn qua cái này một chút.” Thu hồi thái độ đùa giỡn, Lăng Tây Thành đem tư liệu trong tay đưa cho Lê Mặc.

“Đông Dương?” Lê Mặc có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành.

“Ừ, đúng, em đối với công ty này có ý kiến gì không?”

“Em cũng không chắc lắm, thật ra thì Trương Huy Thanh có vẻ khá là hứng thú với công ty đó, còn em thì thấy bình thường. Có chuyện gì sao anh, anh định hợp tác với bên đó hả?”

“Khoan nói đến việc hợp tác, anh thấy công ty Đông Dương này có phần kỳ lạ. Về phương diện này em là chuyên gia, nên anh muốn nghe về cái nhìn của em một chút.”

“Cá nhân em thì không tán thành việc hợp tác với bọn họ. Ngọc đen tuy rằng khá hiếm, nhưng cũng không phải do Đông Dương độc quyền phân phối. Hơn nữa công ty này xuất hiện một cách rất đột ngột, không có gì rõ ràng cả. Thần Thời chúng ta luôn lấy thiết kế đá quý làm chủ đạo, ngọc thạch vẫn chưa được nhiều người biết đến, bây giờ đào tạo giám định viên cũng không kịp, cho nên lần chọn lựa nguyên liệu đầu tiên phải hết sức cẩn thận, không bằng chọn một nhãn hiệu cung cấp có danh tiếng đi.” Lê Mặc đã điều tra qua tư liệu của công ty Đông Dương này, khối ngọc đen kia tuy rằng rất hấp dẫn nhưng xem xét dựa trên lợi ích công ty mà nói, cậu không hề tán thành việc hợp tác thương mại với họ.

“Còn anh thì nghi ngờ công ty Đông Dương này có quan hệ với Lê Tử Du.” Lăng Tây Thành hơi cúi đầu dựa vào bên cạnh bàn, biểu cảm cực kỳ khó chịu.

“Sao anh nghĩ vậy?” Nghe tới cái tên Lê Tử Du, Lê Mặc cũng nhíu mày theo.

“Trực giác.” Lăng Tây Thành không biết giải thích thế nào? “Lê Tử Du lúc còn chưa đến Thần Thời làm việc cũng đã mua chuộc được không ít cấp cao của Thần Thời, đến khi vào công ty y cũng chưa có động thái gì lớn, lần kia hãm hại em coi như là tự thân ra trận, cũng không dùng đến những mối quan hệ này. Mà lần này việc công ty Đông dương được đề cử trong danh sách cũng rất kỳ lạ, có thể “ném đá giấu tay” mua chuộc quản lí phòng vật tư sử dụng thủ đoạn ghi tên công ty này vào, nhưng lại không hề có chút sơ hở, có thể thấy địa vị của người này trong Thần Thời không hề thấp chút nào. Liên tưởng lại mọi việc, không thể không khiến người khác nghi ngờ. Anh đã nhờ Văn Lý tìm người điều tra, trước hết cứ chờ tin tức đã!”

“Vậy anh chuẩn bị thế nào?”

“Anh dự định sẽ đi gặp người phụ trách của công ty Đông Dương này, xem bọn họ muốn làm gì. Hiện tại tay chân của Lê Tử Du còn ở cục cảnh sát, tạm thời chắc sẽ không có sóng gió gì xảy ra nữa.”

“Trong lòng anh đều biết là tốt rồi.” Lê Mặc suy nghĩ một chút rồi nói với anh: “Nếu thật sự liên quan đến Lê Tử Du, nhớ kỹ nói em biết một tiếng. Anh trước đi làm việc đi, em đi qua xem Huy Thanh một chuyến, không biết mấy ngày nay bản thiết tiến độ tiến hành thế nào rồi.”

“Ừ, vậy em đi đi.” Lăng Tây Thành gật đầu, sau khi đưa Lê Mặc ra khỏi cửa cũng bắt đầu công việc của mình.

Lúc Lê Mặc đẩy cửa phòng làm việc của Trương Huy Thanh ra, thấy nhóc đang ghé vào bàn tập trung tinh thần sửa chữa vật gì đó. Lê Mặc đi vào thấy nhóc đang vẽ bản thiết kế vòng tay.

Phần lớn chiếc vòng được thiết kế khá đơn giản, nhìn cũng không khác mấy những chiếc vòng tay bình thường. Nhìn kỹ một chút chi tiết, Lê Mặc mở miệng hỏi: “Cậu đang dự định khảm cái gì lên đó?”

“A!” Trương Huy Thanh bị Lê Mặc làm cho hoảng sợ, thoáng cái từ trên ghế đứng lên: “Học trưởng, anh đến đây lúc nào?”

“Tôi tiến vào đây đã nửa ngày.”

“Được rồi, do em không chú ý.” Trương Huy Thanh đau đầu, đưa bản vẽ trong tay cho Lê Mặc: “Học trưởng, anh thấy cái này thế nào?”

“Khả thi đấy, cậu đây là dự định dùng hai loại nguyên liệu này sao?” Lê Mặc chỉ chỉ bên phải bản thiết kế.

“Ừ, ta định dùng san hô và mặc ngọc để làm, một nửa chiếc vòng dùng mặc ngọc chạm thành các hạt châu, nửa còn lại thì dùng san hô tròn. Chỉ là hình hạt châu rất khó làm ra, nên em định cách điệu san hô đi, nhưng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào.”

“Ừ…” Lê Mặc cúi đầu suy nghĩ một hồi, hỏi: “Cậu nghe câu ‘cha mẹ sinh con trời sinh tính’ thấy sao? Chuỗi 108 hạt châu giống nhau như xâu lại với nhau, một nửa là 54 hạt san hô, nếu khắc thành long cửu tử đúng lúc là 6 bộ, mấy chữ này cũng rất may mắn. Tôi nghĩ mẫu vòng tay này nên là thiết kế dành cho nam giới, nên không cần những hoa văn quá sức phức tạp.”

“Vâng…” Trương Huy Thanh suy nghĩ một chút, thân thủ lấy qua một tờ giấy trắng phát họa vài nét bút ra một nhà giam bằng gỗ, cầm lên nhìn một chút rồi nhíu mày: “Ý nghĩa của nó rất hay, nhưng em luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm, cảm giác thiếu mới mẻ độc đáo.”

“Ừ…” Lê Mặc nhìn tờ giấy trầm ngâm một chút, cũng phát họa vài nét của mình.

“Học trưởng, tay anh.” Trương Huy Thanh nhanh chóng ngăn cản cậu.

“Không sao.” Lê Mặc khoát khoát tay, ý bảo nhóc không cần khẩn trương, mình ở trên giấy vẽ một con rồng điêu khắc cùng quả cầu trạm trỗ bằng ngọc. Quả cầu bằng ngọc trong ngoài phân hai tầng, tầng ngoài là ba dòng sóng biển mãnh liệt, tầng trong là một con rồng đặt chân trên biển phóng túng không gò bó.

“Cái này thật đẹp, nhưng nếu dùng gỗ không phải rất dễ bị gãy sao?” Trương Huy Thanh thán phục Lê Mặc đúng là họa sĩ, thật là giỏi, cho dù chỉ là vài nét bút mà giống như một bức tranh sống.

“Không cần dùng gỗ, dùng ngọc để khắc, cậu nghĩ thế nào?”

“Ngọc?” Trương Huy Thanh nghi hoặc nhìn Lê Mặc.

“Ừ, đúng là tôi muốn vậy, điêu khắc bằng gỗ có vẻ thông thường, đổi thành chạm trổ rồng bằng ngọc có thể sẽ khiến cho chỉnh thể càng thêm đặc biệt. Dù sao cũng là hàng thiết kế cao cấp, nhất định phải có chút đặc thù. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Vâng! Học trưởng, ý nghĩ này không sai, hơn nữa ngọc cũng thể tránh được nhiều vấn đề hơn gỗ.”

“Vậy những thứ còn lại trước để cậu đảm nhiệm! Suy nghĩ của cậu rất tốt, tôi không có gì nghi ngờ, hôm nay chủ yếu qua xem tiến độ của cậu tới đâu rồi.”

“Cảm ơn học trưởng đã khen.” Trương Huy Thanh cười với vẻ mặt hài lòng: “Em có làm thiết kế, học trưởng có thời gian xem qua một chút! Chỗ nào không thích hợp nữa để em chỉnh sửa.”

“Ừ, được.” Lê Mặc tỉ mỉ lật xem thiết kế của Trương Huy Thanh, càng xem càng thấy niên đệ này đúng là một nhân tài, thấy người đại diện để giới thiệu trang sức khiến Lê Mặc trì trệ một chút: “Cậu dự định cho Trương Huy Nhiên làm đại diện cho sản phẩm trang sức của Thần Thời à?”

“Vâng, học trưởng thấy anh ấy không thích hợp sao?” Trương Huy Thanh lúc rảnh rỗi đầu óc đã viết vào chỗ này, chẳng qua cảm thấy ca ca nhà mình danh khí lớn như vậy, lại là người một nhà, vậy thì nhờ người khác làm gì.

“Đều không phải, tôi trước có nghe nói nam thần quốc dân không làm đại diện cho các doanh nghiệp, phỏng chừng muốn anh ta lên sân khấu sẽ rất khó.”

“Không hề gì, việc này cứ để cho em.” Vẻ mặt Trương Huy Thanh rất tự tin.

“Woa? Sao cậu tự tin dữ vậy?”

“Nhất định! Em là em ruột của Trương Huy Nhiên!” Nói tới ca ca của mình, gương mặt Trương Huy Thanh dường như trở nên kiêu ngạo.

“Thật hả?” Lê Mặc có chút kinh ngạc, xem xét cẩn thận Trương Huy Thanh vài lần, thấy nhóc này so với nam thần trong trí nhớ cũng không giống nhau lắm.

“Hàng thật giá thật, không giả được. Em và anh hai là từ một khuôn đi ra!” Trương Huy Thanh nói, lên mạng tìm ảnh chụp của Trương ca ca, đưa Lê Mặc xem: “Học trưởng anh xem! Có đúng hai anh em em lớn lên siêu cấp giống nhau không?”

Lê Mặc cẩn thận đối chiếu một chút, phát hiện ngũ quan của hai người đúng là tương tự. Nhưng Trương Huy Nhiên luôn mang theo một cặp kính có gọng màu vàng, biểu thị phần lớn là nhân vật chủ chốt, khí chất cá nhân cũng thuộc loại tao nhã mang theo vài phần kiêu căng quý khí, cùng với Trương Huy Thanh thật sự bất đồng. Tính cách Trương Huy Thanh tương đối “nhoi”, chỉnh thể đều là một bộ dáng tràn đầy sức sống, càng giống đại nam hài nhà bên thích nói thích cười. Vì thế, tuy rằng ngũ quan của hai người tương tự, nhưng đem hai người đặt chung một chỗ đối chiếu thật không nhìn ra đây là anh em ruột của nhau.

“Cậu đây là tính đi cửa sau nhờ Trương Huy Nhiên giúp Thần Thời sao?” Tâm tình Lê Mặc đang tốt nên cùng nhóc vui đùa một chút.

“Ai, cứ xem là vậy đi, sản phẩm do chính tay đệ đệ mình thiết kế, làm ca ca dù sao cũng phải ủng hộ chứ!” Trương Huy Thanh cợt nhả phản bác trở lại.

“Vậy chuyện này giao cho cậu, bản thiết kế chờ cậu làm xong thì giao cho tôi, có việc gì cứ đến phòng làm việc tìm tôi. Tôi đi về trước.”

“Vâng, anh đi ạ.”

Đứng trước cửa phòng làm việc của mình, Lê Mặc do dự một chút, không biết có nên gõ cửa hay không. Lúc Lăng Tây Thành đem hai phòng làm việc đả thông, hai người bọn họ coi như xài chung một gian phòng làm việc. Lê Mặc không biết Lăng Tây Thành đang làm cái gì bên trong, sợ tùy tiện đi vào đi vào sẽ quấy rầy công việc của anh. Ai, Lê Mặc thở dài, cũng không biết thời điểm nào Lăng Tây Thành suy tính đến chuyện đập vỡ bức tường. Tái liên tưởng một chút về bức tranh cực kỳ bất đồng của hai phòng làm việc, Lê Mặc âm thầm cảm thấy may mắn, may mà mình không thuộc cung hoàng đạo Xử Nữ, bằng không đã bắt buộc Lăng Tây Thành đem tường xây trở lại.

Khi Lê Mặc đang do dự, từ phía sau Văn Lý ôm văn kiện đi tới: “Sao lại không vào?” Văn Lý từ xa đã nhìn thấy Lê Mặc đứng trước phòng làm việc ngây ngẩn.

“Ách, bây giờ đi vào ngay, anh tìm Tây Thành có việc?” Lê Mặc hướng về phía Văn Lý gật đầu.

“Ừ.” Văn Lý nhìn ra Lê Mặc không được tự nhiên, kéo cậu một cái nói: “Đi thôi! Học trưởng nếu đã đả thông phòng sẽ không nghĩ tới không có gì bất tiện. Học trưởng nhìn vậy thôi chứ thật ra là người rất đơn giản, anh ấy hứa đối tốt với cậu chắc chắn sẽ như thế, cũng không nói gì tới ý tứ phòng bị của cậu đâu.”

“Ừ.” Lê Mặc gật đầu tỏ ra đã hiểu ý rồi đi vào chung.