Ăn bữa sáng xong, Lạc Tây cùng Lạc Ngọc nói chuyện một lát, lời lẽ tầm thường, Lạc Ngọc đã thành thói quen nghe vào tai trái cho ra tai phải, một chữ cũng không nghe vào.

Người, một số tính tình cũng không thể thay đổi được, đời trước hắn là cái đức  hạnh này, sao có thể thay đổi liền được.

Ăn một chút cơm xong, trong lòng Lạc Ngọc miễn bàn có nhiều thoải mái, ai mắng cũng thấy dễ nghe, ông trời rốt cuộc đối với hắn không tệ.

Tới gần trưa, thân thích lục tục đến đông đủ, phụ tử Lạc Tây, Lạc Thừa Nam tiếp khách chân không chạm đất, Lạc Ngọc chán ngán, lặng lẽ quay về Bắc Viện nằm, buổi trưa mớ lề mề chậm chập lại đây.

Nhà mẹ đẻ Lí Thanh Thu có hai đệ đệ, Lí Vinh Niên cùng Lí Vinh Thành, đều là kế thất sinh ra, tình cảm huynh đệ ba người bình thường, ngày thường cũng ít lui tới, còn ngày lễ ngày thế thì thường ra cửa cùng nhau, nhưng Lạc Ngọc cùng tiểu nhi tử của Lí Vinh Thành, Lí Hiện lại rất hợp nhau, hai người phải nói là ruồi bọ trên phân người— ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ngày thường làm chuyện thiếu đạo đức không ít.

Lí Hiển tiến vào Lạc phủ liền tìm người chung quanh, giống như đứa trẻ tìm mẹ gào khóc đòi ăn, thấy Lạc Ngọc mặt mày liền hớn hở, so với thấy cô nương còn ân cần hơn.

“Lạc nhị! Lạc nhị!”

Ban đầu, Lạc Ngọc không nhận ra hắn, khi người đi đến trước mặt, mới mãnh liệt nhớ tới.

“Lí Hiển?”

Cũng không thể trách Lạc Ngọc không nhận ra hắn, kiếp trước Lí Hiển đoản mệnh, khi mười chín tuổi, ở Dương Châu du ngoạn bị nhiễm đậu mùa mà chết bất đắc kì tử, tính ra đã mười mấy năm không thấy.

“Tìm ngươi cả buổi, ngươi trốn ở đâu vậy.” Lí Hiên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn cổ ngó trước ngó sau, “Haiz, biểu ca đâu?”

“Tìm ca ta làm chi?” Lạc Ngọc nghi hoặc, chậm rì rì cắn hạt dưa, trước mặt hắn một đống vỏ hạt dưa, mỗi võ hạt đều rất cân xứng, tạo thành một đống núi nhỏ, xem ra là nhàn đến hốt hoảng.

« Ngươi không biết ? mười lăm tháng chạp, tam quân tỉ thý, biểu ca đứng thứ nhất. Tối hôm qua ngươi đi trước không có nghe thấy, đại hoàng tử nói, bên trên cố ý đưa biểu ca đi quân doanh, không chừng là muốn phong làm tướng quân, chậc…. » Lí Hiển nhỏ giọng nói, Lạc Tây là đệ tử mẫu mực ở kinh đô, hắn nếu có nửa điểm giống như người nhà, Lí Vinh Thành đang ngủ cũng sẽ cười tỉnh.

Lạc Tây vốn xuất thân từ quân doanh, may mắn được hoàng đế thưởng thức lại thêm quan hệ với Lạc gia nên mới được tiến cùng làm ngự tiền đới đao thị vệ, mặt ngoài phong quan vô hạn, thực chất chính là con rối, không thực quyền, bị vị kia kéo tới dưới mí mắt để ý, Lạc gia quyền cao thế trọng, vị kia làm sao lại không phòng ngừa.

Không chỉ có Lạc gia, Chương gia, Vân gia, Hoài Tây Vương…. Đều như thế.

Tướng quân, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lạc Ngọc nhíu mi, đang muốn nói cái gì, A Lương lại đây.

« Thiếu gia, biểu thiếu gia, lão phu nhân cho mời mọi người đi Bích Quỳnh Uyển . »

Bích Quỳnh Uyển ở góc lệch, nằm ở Nam viện, hoàn cảnh thanh u, ngày thường lão phu nhân lễ phật, yêu thích thanh tĩnh, liền ở chỗ này. Lão phu nhân ôm lò sười tay màu tím ngồi ở trên kháng, mấy tiểu bối vây quanh nàng, nói nói cười cười, thấy hai người đi tới đây, bọn nha hoàn đưa lò sười chân bằng đồng đến, bê lò sười tay đến, dâng trà nóng.

Trong phòng huynh đệ tỷ muội nhiệt tình tiếp đón hai người bọn họ.

Hôm nay trời thực lạnh, đại tuyết như lông ngỗng, gió lạnh như băng, từ tiền thính đi tới Nam viện, đông lạnh hết cả tay chân.

Lạc Ngọc cởi bỏ áo khoác lông cáo, phủi tuyết ở trên vai, tiếp nhận lò sưởi tay. Vài vị tiểu thư thiếu gia ngày thường đều xinh xắn đẹp mắt, đặc biệt là Lạc Ngọc, mi thanh mắt sáng, phong lưu tự tại, thân thể thiên niên như măng mọc sau mưa mùa xuân, mọc rất mạnh, tiểu nhà hoàn nâng lò sưởi tay đầu buông xuống không dám nhìn hắn, hai tai đỏ bừng.

« Tổ mẫu. » Lạc Ngọc đi theo các anh chị em cùng ngồi một chỗ.

Lí Hiện từ trước đến nay miệng rất ngọt, đi tới trước mặt lão phu nhân, thân thiết ân cần thăm hỏi : « Tổ mẫu, gần đây ngài có khỏe không ? lâu rồi không có tới thăm ngài, lần trước mẫu thân đi Mẫn Châu, được hai hộp huyết yến cực phẩm, gần đây bận rộn không thể phân thân được, nên hôm nay đưa đến đây. »

Hạ Chúc đi theo trình lên hai hộp gấm in hoa, lão phu nhân cười vui vẻ, nha hoàn nhanh chóng tiếp nhận.

« Tiểu tử ngươi, chỉ biết dỗ lão bà ta vui vẻ. » Trong mấy huynh đệ tỉ muội Lí gia, lão phu nhân thích nhất là Lí Hiển, từ trên bàn cầm lấy hồng bao cho hắn, hỏi, « Ngươi cùng Tiểu Ngọc là cùng học một trường phải không ? »

Dính quang Lạc Ngọc, Lạc Thừa Nam cũng đem hắn nhất định đưa vào, là người duy nhất của Lý gia được đưa vào, cả nhà vinh quang.

« Vâng, là ở huấn đường. »

Lão phu nhân vui mừng vuốt cằm : « Huynh đệ hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau. »

Cởi áo khoác lông cáo, Lạc Ngọc chỉ còn quần áo mỏng màu đen, hao văn in chìm, chỉ vàng thêu viền, thắt lưng đeo một miếng ngọc dương chi lưu vân bách phúc, phong độ nhanh nhẹn, hết sức thu hút.

Lão phu nhận lệnh hạ nhân mang áo lông cứu đến, cho hắn mặc vào.

« Biết là sẽ gặp mặt, lạnh như vậy cũng không mặc thêm y phục. »

Cuối cùng, lại nói thêm vài câu, hướng Lí đại tiểu thư nói : « Gìa rồi thân mình không còn như trước, ít có ra cửa, không biết được tình hình gần đây của mọi người, mẫu thân ngươi thế nào ? lần trước sai người đưa đi ít thuốc bổ đã uống chưa ? thời điểm đi qua thì ghé vào một chút, nhớ rõ thay ta gửi lời hỏi thăm nương ngươi. »

Lí Nhuế Khê cười bẩm báo : « Làm phiền tổ mẫu nhớ thương, mẫu thân gần đây tốt hơn nhiều. »

———

Thân tộc tu họp chính là như vậy, nói một chút chuyện nhà, bọn tiểu bối hẹn nhau buổi tối đi du hồ xem hoa đăng.

Màn đêm dần buông, ngàn hoa đăng trên thân cây chiếu sáng, ánh lửa chiếu lên tuyết đọng, sáng như ban ngày, mười dặm phố dài đều ồn ào tiếng người, náo nhiệt huy hoàng, các cô nương cảm thấy ngạc nhiên, một đường xem một đường mua, thật là vui mừng. Lạc Ngọc hứng thú hời hợt, liền đi đến sau thuyền, Lí Hiển tới trước hắn, từ trong bố liêm thò đầu ra : « Đang chờ ngươi. »

Đẩy mành mà vào, bồn người ngồi xung quanh bàn rượu, nhị thiếu gia Lí gia Lí Cảnh Phong, tiểu nhi tử Lí Vinh Niên, cùng với hai cữu thúc Trần gia, Trần Nhân An cùng Trần Nhân Vĩnh. Rượu trên bàn được đặt trong nồi đồng, ùng ục rung động, hương bay bốn phía, trên bàn bày đầu nguyên liệu nấu ăn, khi trời lạnh, rất thích hợp ăn lẩu.

Lạc Ngọc vén trường bào lên, ngồi xuống bên cạnh, Lí Hiển thay hắn châm rượu.

« Không biết chư vị ca ca đã đến, » hắn nói, nâng chén kính rượu, « Lời đầu tiên ta phạt một ly. »

« Trùng hợp cùng tới nơi này, nhìn thấy hai người Lí huynh, nói ngươi ở đây, liền không mới mà tới đây. » Trần Nhân An trả lời, cho hắn thỏa mãn, đáp lễ một ly.

Lạc Ngọc lại nhất nhất kính rượu, năm người ngồi đối diện nói chuyện.

« Lạc huynh, Lý huynh vào được Ứng Thiên học phủ, còn chưa chúc mừng hai vị, kính mỗi người một ly, lấy ly rượu này bày tỏ chúc mừng. » Trần Nhân Vĩnh nói, mầy người bọn họ ban đầu đều cùng học một học đường, ba người bọn họ đều tiến vào viện dưới Ứng Thiên học phủ—- là Dục Tú thư viện.

« Trần huynh tán thưởng, chẳng qua không lý tưởng như vậy. »

Lại là một phen ly chén chạm nhau.

Trong cái nồi đồng nấu thịt viên, nước canh đậm đặc trong suốt đang sôi ùng ục, hơi nóng dân lên, quay vòng lượn lờ, cơm chiều Lạc Ngọc không ăn được mấy đũa, hiện tại lại uống hai chén rượu, muốn ăn thêm gì đó, liền ăn không ít thịt dê béo ngậy. Khi ăn đến một nửa, bỏ thêm ớt cay vào nồi, vừa cay vừa tê dại, một bên đỏ một bên trắng, ăn đến sáng khoái.

Gió đêm phần phật, thuyền tùy ý đong đưa, hoa đăng ở trong hồ dần dân trôi tới bên này, người chèo thuyền lấy thuốc lá không rời hít một hơi, khí lạnh, hơi khói quấn lại với nhau, sau đó dần dần tan ra. Từng chiếc hoa đăng chồng chất, vây quanh thuyền, ánh sáng ở trong thuyền ánh sáng ở  ngoài thuyền mờ nhạt giao nhau. Người chèo thuyền gỡ xuống mái chèo, ở trong nước dùng sức lay động, hoa đăng bị sóng nước đánh bay ra, trôi ra mọi nơi.

Bỗng nhiên, bịch một tiếng, cả thân thuyền kịch liệt lay động.

Lạc Ngọc gọi người chèo thuyền hỏi, vừa rồi va chạm vào cái gì, làm cho nước sôi ở trong nồi đồng sánh ra, toàn bộ đều văng vào trên người hắn cùng Lí Hiển, hắn thì không sao, tay Lí Hiển thì đỏ bừng, bên trên nổi lên bọng nước.

« Đại nhân bớt giận đại nhân bớt giận, » người chèo thuyền thấy bọn họ mặc cẩm bào hoa quý, diện mạo bất phàm, biết là con cháu nhà quan nhân, vội quý xuống cầu xin tha thứ, « là phía sau đuôi thuyền bị đụng, thật sự là xin lối, mong chư vị đai nhân tha mạng. »

Thuyền này dừng ở bờ biển thì rất tốt, khai cũng chưa khai, đương nhiên không liên quan đến người chèo thuyền, Lí Hiển cũng không phải là người không nói lý lẽ, trực tiếp đi ra tìm thuyền vừa đụng vào thuyền mình không lâu tính sổ.

Trên thuyền kia là một chàng thiếu niên mặc áo bào trắng đang cầm mái chèo, địch thực là đầu sỏ không thể nghi ngờ.

Cơn tức của Lí Hiển lên đến tận trời, đều muốn nhảy qua đánh người, nhưng thấy người phía sau thiếu niên áo bào màu trắng, khó chịu ngừng lại.

« Không biết là thế tử, thứ tội. »

« Nếu đã gặp được, vậy vài vị không bằng lên đây uống hai chén. » thế tử Hoài Tây Vương Hàn Thanh Vân mỉm cười, mở miệng mời.

« Như vậy, liền đa tạ thế tử. »

Năm người chuyển tới thuyền đối phương.

Thiếu niên nhìn thấy tay Lí Hiển bị phỏng, tự biết đuối lý, chắp tay thở dài, áy náy nói : « đối…… đối không….. trụ…. » âm thanh hắn nhỏ như muỗi kêu, lắp bắp, Lí Hiển không có nghe thấy, thầm nghĩ không hay ho, nếu không có thế tử ở đây, thế nào cũng phải đánh tiểu tử này một chút.

Vào thuyền, người ở bên trong mặc áo bào màu trắng, bộ tộc Lục thị, thật là oan gia ngõ hẹp mà.

Gia phong Lục thị mẫu mực, nổi tiếng với phong phạm quân tử, chính là văn nhân thế gia số một số hai kinh đô, học sĩ Hàn Lâm Viện, huấn luyện viên ở Ứng Thiên thư viện hơn phần nửa là môn hạ của Lục thị. Nói đến ân oán của hai bên, đơn giản chính là nhìn nhau đã ghét, ngươi cảm thấy ta ngu đần, quần là áo lụa khó trị, ta cảm thấy ngươi tự cho là thanh cao, dáng vẻ kệch cỡm.

« Xui thật, gặp phải đàn mặc đồ tang này. » Lí Hiển thấp giọng nói, áo bào trằng, ngoan cố bảo thủ, không phải là mặc áo tang sao.

Lạc Ngọc ý bảo hắn bớt lên tiếng đi, tùy mọi người mà tìm chỗ ngồi.

Hàn Vân Thanh là người thích hưởng thụ, bên trong thuyền rất là rộng, được trải đệm da hổ, bên trái đốt huân hương, chính giữa là ấm lô khắc mẫu đơn, sáu cái bàn gỗ lim được bày chung quanh, rượu ngon món ngon đầy đủ mọi thứ, hắn kêu người hầu tới, dặn dò thêm hai cái bàn.

Chốc lát, vài nữ tử nâng lên bàn nhỏ, bưng rượu và thức ăn nôi đuôi vào, thân mình các nàng đẫy đà, quần áo mỏng manh, trước ngực nửa lộ nửa che, miêu tả sinh động, eo nhỏ như liễu, tươi cười thản nhiên, một cái nhăn mày khẽ động, chính là phong cảnh vô hạn.

Từ trước đến ngay tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo đệ tử Lục gia đều mặt đỏ tai hồng, hoặc nghiêng đầu hoặc cúi đầu.

Lạc Ngọc nhìn quanh bốn phía, không thấy được thân ảnh quen thuộc, mắt phượng híp lại xinh đẹp, không tự giác nhíu mày.

Rượu qua ba lượt, men say càng tăng, hắn mượn cớ muốn tỉnh rượu mà rời khỏi, đến đuôi thuyền hóng gió.

Gió lạnh thổi qua, giống như dao nhỏ, Lạc Ngọc kéo lại áo khoác lông cáo, tuyết rơi càng lớn, liên tục rơi trên đầu vai, lúc này mới đứng một lúc, lông mi dày đậm của hắn đều động lạnh ra sương trắng, trong mắt trắng xóa một mảnh.

Lơ đãng giương mắt, kinh hỉ đan xen, cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, màu mắt dần dần thâm thúy, lại đem ánh mắt dời đi, ra vẻ chưa từng thấy, nhìn ra mặt hồ có ngọn đèn đang lay động kia.

Đuôi thuyền, người nọ dựa lan can, thân dài đứng thẳng như ngọc, vẻ mặt đạm mạc xa cách, ngăn người ở ngoài ngàn dặm.