Vào một ngày ban đêm nửa tháng sau, trong cung bỗng truyền khẩu dụ, mệnh Lạc Thừa Nam suốt đêm vào cung, trên dưới Lạc gia đều run sợ trong lòng suốt một đêm, cho đến hừng đông, sắc mặt Lạc Thừa Nam trầm trọng hổi phủ. Hắn ngậm miệng không nói chuyện đã xảy ra, trấn an lão phu nhân cùng Lí Thanh Thu, lại cùng hai huynh đệ Lạc Tây Lạc Ngọc phân biệt nói chuyện, đơn giản dặn dò một việc, nhưng lại không nói một chữ về chuyện trong cung.

Ngày kế tiếp, Lạc Thừa Nam thanh nhàn ở nhà uống trà đùa chim, tâm tình tốt thì đi hí viên nghe khúc, hai tai không nghe thấy chuyện triều đình, tự tại an nhàn, cuộc sống giống như dưỡng lão về hưu.

Trong lòng Lạc Ngọc có thể đoán được, còn có một tháng nữa sắc phong thái tử, tranh giành ngôi đế rất là gay gắt, xác nhận Văn Tuyên đế phải ra tay bình loạn.

Theo vậy chuyện lập trữ là kết cục đã định, mà thái độ của Lạc gia ba phải, nếu đại hoàng tử đắc thế, nhất định sẽ lọt vào chèn ép, nhưng án quan ngân giả không có kết quả, trong mắt Văn Tuyên đế luôn luôn không chấp nhận được một hạt cát, thế nhưng lại có thể gác lại chuyện này, chờ đại điển sắc phong chấm dứt lại xử lý, đến lúc đó sẽ không trọng phạt thái tử, tai ương khẳng định là vây cánh phía sau thái tử.

Lạc Thừa Nam tính kế khôn khéo, thái tử cùng thiên tử, nên trung với ai, nghe theo lệnh ai, chính là đều biết, trước khi tiến cùng gặp mặt thánh thượng, trong lòng hắn đã có tính toán, Văn Tuyên đế nói ông đã làm theo, tình chân ý thiết, thật sự là trung thành tận tâm, cuối cùng, xin một tháng ở nhà nghỉ bệnh, thần có bệnh, phải tĩnh dưỡng.

Văn Tuyên đế long tâm đại duyệt, vung tay lên, chuẩn.

Thời gian một tháng thật khéo lẽo, vừa tránh được tranh đầu, cũng có thể đuổi kịp công việc chuẩn bị đại điển sắc phong.

Nháy mắt đã tới trung tuần tháng bảy, thư viện cho nghỉ học, Lạc Ngọc cũng nên đi Võ Lăng.

Trước hai ngày xuất phát, trong cung lại nổi lên biến cố, không liên quan đến Lạc gia hoặc đảng phái của đại hoàng tử, mà là Tô Minh Trác, người làm việc bất lực lại chống đối hoàng thượng, bị trức tiếp biếm làm huyện lệnh của Động Lưu Huyền.

Thời điểm Lạc Ngọc đi, hắn cũng ra kinh đi Động Lưu Huyền, những đồng nghiệp cùng huynh đệ có quan hệ tốt với hắn, không dám đến tiễn hắn đi, một lão bộc một chiếc xe ngựa rách, nghèo túng đáng thương đến bước này.

Lần này xuất hành rất bề bộn, Lạc Ngọc chỉ dẫn theo A Lương cùng Vương Kinh, một thuyền buôn lớn, trên thuyển có khoảng chừng bốn mươi thủy thủ.

Thuyền buôn ra kênh đào kinh đô, đến biên giới thành Mẫn Châu, Vương Kinh đột nhiên quát gọi ngừng thuyền, phải ở cửa khẩu đón một người.

Mấy ngày gần đây Lạc Ngọc mệt nhọc, sau khi lên thuyền không khỏi cảm thấy đầu choáng váng ghê tởm, đối với những cái này cũng không nói gì, ăn mấy quả chua, lại trở về phòng ngủ.

Vừa tỉnh lại, thuyền đã đi tới ngoài thành Mẫn Châu, hắn hai ngày này vội vàng chuẩn bị chuyện đội tàu, cũng chưa ăn ngủ ngon, ngủ no thức dậy có chút đói.

Hắn ra khoang thuyền, vốn định đi ăn một chút gì, lại thấy một thân ảnh quen thuộc… Hàn Đông Lâm ngồi ở trên làn can thuyền hóng gió, một đầu tóc đen bay tán loạn, bộ trường bào màu xanh hay mặc đổi thành quần áo trắng, hình như là nhận ra tầm mắt phía sau, hắn bỗng nhiên quay đầu, thấy là Lạc Ngọc, liền từ trên lan can đi xuống.

Vương Kinh từ đuôi thuyền lại đây, giải thích với Lạc Ngọc: “Hàn thiếu gia muốn đi Phục Nha thành, cùng đường với chúng ta, đại thiếu gia dặn dò riêng, cho Hàn thiếu gia ké một đoạn đường.”

Phục Nha thành là láng giềng của Võ Lăng, bọn họ là cùng đồng hành.

Lạc Ngọc ừ, thái độ lạnh nhạt.

Vương Kinh nghĩ hắn không phải sẽ thực vui vẻ sao, ngẩn người, thức thời tránh ra.

“Ngươi đi Phục Nha thành làm gì?” Lạc Ngọc hỏi, tiến lên đứng song song với hắn, tùy tính lấy một tay chống lên lan can.

“Thăm hỏi Vô Nhai lão tiên sinh.” Hàn Đông Lâm đúng sự thật nói, hắn cùng Lạc Ngọc một hồi không gặp, vài ngày trước chỉ biết sẽ đi cùng thuyền, lúc trước còn không có cảm giác gì, khi vừa mới nhìn thấy người, trong lòng không hiểu sao lại khẽ động.

Điều này làm cho hắn cảm thấy bất lực.

Vô Nhai, là người quen cũ của Lưu Thụy Đường, cũng là nguyên lão tam triều, địa vị lão rất cao, hai năm trước cáo lão hồi hương, quy ẩn ở Phục Nha thành.

Lạc Ngọc ngẩn ra, kiếp trước Hàn Đông Lâm có thể vào quân doanh, chính là dựa vào vị Vô Nhai lão tiên sinh này giúp đỡ, nhưng mà phải ở bốn năm sau, chẳng lẽ là xảy ra trước thời hạn?

“Khi nào quay về kinh đô?”

“đầu tháng tám, tóm lại sẽ ở Phục Nha thành vài ngày.” Hàn Đông Lâm nói.

Cùng thời gian đội tàu quay về kinh không sai biệt lắm, trong mắt Lạc Ngọc không tự giác dâng lên ý cười, từ từ nói: “Theo thời gian của chúng ta không kém mấy ngày, vậy đến lúc đó ta đến cảng đón ngươi.”

Hắn tự mình định ra, cũng không hỏi người ta có đồng ý hay không.

Hàn Đông Lâm không nói gì có chút không được tự nhiên, làm như cam chịu.

“Chuyện du học, quyết định rồi sao?” Lạc Ngọc nói, nhìn ra mặt nước rộng lớn mạnh mẽ, nước rất sâu, lại xanh biếc thản nhiên, thuyền đi trong nước tao ra dấu vết.

“Ừ,”Hàn Đông Lâm chậm rãi nói, “năm sau sẽ đi.”

Lạc Ngọc không nói nữa, hắn nghiên đầu nhìn Hàn Đông Lâm, cảm thấy được người này lại cao lên, giống như măng mùa xuân trong rừng trúc, một đêm có thể cao lên mấy lần. kỳ thật Lạc Ngọc so với những người khác cũng tính cao, nhưng đợi tới nhược quán, Hàn Đông Lâm có thể cao hơn hắn một cái đầu.

Nhớ lại lúc mới gặp, hai người bọn họ cũng cao không kém nhau nhiều lắm.

Tâm huyết dân trào, hắn bỗng nhiên dơ tay, quét qua đỉnh đầu Hàn Đông Lâm một chút, ngón tay trắng mềm “không cẩn thận” câu ra một nhóm tóc, mềm nhẹ cuốn hai vòng.

Ám muội như có như không.

“Này, có cái gì.” Lạc Ngọc cong môi cười, ngón tay mang theo một cánh cây khô nhỏ.

Khi tay hắn lướt xuống, cố ý vô tình gần sát mặt đối phương, lại gần rồi chia xa, có thể nhìn thấy đám râu vừa mới nhọc lên trên cằm thiếu niên.

Phút chốc Hàn Đông Lâm nắm chặt lan can, ra vẻ bình tĩnh, nhanh chóng hạ ánh mắt xuống.

———……

Thủy thủ trên thuyền hơn phân nửa là người bên ngoài, những ngày đi đường thủy buồn tẻ nhàm chán, thời điểm có việc làm còn tốt, một khi nhàn, bọn họ liền không chịu nổi, tụ lại một đống nói chuyện phiếm, đơn giản nói tới những chuyện…. tiền, nữ nhân.

Hàn Đông Lâm thường ngốc ở đuôi thuyền, cơ bản mỗi ngày có thể gặp được một hai lần, bọn thủy thủ ngày thường nhìn thấy hắn tuấn tú vả lại tính nết lại tốt, thỉnh thoảng sẽ nói chút lời thô tục đùa hắn.

Hắn da mặt mỏng, xấu hổ đến đỏ mặt tai hồng.

Qua Song Than Hạp, đi thêm hai ngày, có thể đến Phục Nha thành. Song Than Hạp chảy đương đối xiết, nhưng gần đây mưa nhiều, lại nguy hiểm hơn, những lão đại có kinh nghiệm cùng bọn thủy thủ bàn bạc, cảm thấy có thể tiếp tục tiến lên, Lạc Ngọc liền lệnh đội tàu đi thẳng.

Một đoạn này so với bọn họ tưởng tượng còn gian nguy hơn, sóng lớn hoành hành ngang ngược, rất có tư thế đem thuyền bọn họ ném đi.

Rầm….

Biển mạnh đánh vào thân thuyền, boong tàu tích đầy nước.

Trước khi tiến vào Song Than Hạp, Vương Kinh liền dặn qua hắn, cứ ở trong phòng đừng đi ra ngoài.

Nhưng mà dưới thế trận này, thân thuyền lắc lư lợi hại, hắn ngay cả đứng cũng không vững, gắt gao bám vào một chỗ cố định, đề ngừa bị quăng ngã.

Trong khoang thuyền rất là hỗn loạn, Vương Kinh giương giọng quát, bọn thủy thủ vận sức lực toàn thân đối kháng với lũ lụt.

“Đem tiểu thiếu gia đưa tới đáy khoang đi!” Vương Kính lôi kéo một tên thủy thủ thấp bé hô to, “Còn có Hàn thiếu gia!”

Thủy thủ lĩnh mệnh, chạy nhanh đi tìm người.

Hắn một đường bị ném tới phòng Lạc Ngọc, đẩy cửa vào thấy, không ai! Hắn bị hù dọa, chợt nghe bên trái có người gọi, thì ra là hai thiếu gia.

Hàn Đông Lâm cảm giác sóng gió này thực làm cho người ta sợ hãi, liền đem Lạc Ngọc kéo đi ra, muốn chạy trốn xuống đáy khoang, thuyền loạn thành như vậy, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, đành phải đem người ôm vào ngực, vịn vào vách tường thuyền chậm rãi đi xuống dưới.