Hiện tại hắn chính là một búp bê đơn thuần khờ dại, dễ dàng ở chung, vả lại còn cố gắng vui vẻ. Hắn nghiêng đầu tinh tế đánh giá Lạc Ngọc, mắt to chớp chớp: “Bản cung trước kia có gặp qua ngươi.”

“Có thể là ở bữa tiệc trong cung, thảo dân đi qua vài lần.”

“A a.” Hắn gật đầu, giơ tay cầm hoa quả khô, vừa lột vừa ăn.

“Lục hoàng tử nếu là rảnh rỗi, vậy thường đến phủ thừa tướng ngồi chơi.” Lạc Ngọc khách khí nói, đem mâm đựng trái cây lại gần chút.

“Ừ.” Triệu Thiên Hằng nói, dừng một chút lại nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”

Hai người nói chuyện một lúc, Lạc Ngọc nói với hắn những tin đồn thú vị, Triệu Thiên Hằng nghe đến ánh mắt sáng lên, hắn từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, những chuyện này chưa từng nghe qua, liền cảm thấy ngạc nhiên gấp bội.

“Qua vài năm, ngài có thể tự mình đi ra ngoài nhìn một chút, giống như biên cương Mạc Bắc, cùng ăn mặc ở kinh đô không giống nhau, mới mẻ độc đáo, mà Võ Lăng ở Giang Nam, cũng có cái đặc sắc của nó, như thi thoại, điều kiện núi sông, đẹp không sao tả xiết.”

“Ngươi đều đi qua?” Triệu Thiệu Hằng tò mò hỏi.

Lạc Ngọc nghẹn lời, làm càn sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Không có, chỉ là nghe bằng hữu nói qua, mặc dù trong tâm muốn đi, nhưng không có cơ hội cùng thời gian.”

Trong đầu hắn đột nhiên toát ra bộ dáng người nọ mặt áo giáp, dáng người cao ngất như cây tùng, khí định thần nhàn, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, uy phong biết bao, hắn nhìn đám đông một cách  mất mát.

Triệu Thiên Hằng theo ánh mắt hắn nhìn lại, nhìn chăm chú một hồi lâu, không biết rốt cuộc là ai: “Hắn ở nơi nào?”

Lạc Ngọc mỉm cười, đang muốn mở miệng, một thái giám nhẹ nhàng đi tới đây tìm người, Đổng quý phi đang tìm Triệu Thiên Hằng.

Triệu Thiên Hằng đứng dậy, nhìn hắn, không tha nói: “Bản cung tối nay tới tìm ngươi.”

Lạc Ngọc gật đầu trả lời.

Thái giám trẻ tuổi vội dẫn Triệu Thiên Hằng đi ra ngoài.

Bên kia, bọn Lí Hiển chơi xong, mọi người rời đi hết, trời vừa mưa mặt đường lấy lội, nơi tổ chức tiệc tối đã chuyển tới cách Hợp Đức sơn trang không xa.

Hợp Đức sơn trang là sơn trang nghỉ hè nổi danh ở Mẫn Châu, thôn trang từ lúc tháng giêng liền không mở cửa, toàn bộ sử dụng cho cuộc săn bắt mùa xuân, nếu đêm nay còn có mưa, đội ngũ sẽ tiến vào sơn trang.

Vào sơn trang, Lạc Ngọc liền nhìn thấy ở hành lang gấp khúc, một đám người đang tán gẫu rất vui vẻ, Triệu Thiên Dận, bọn Diệp Vận, còn có mấy nữ quyến, trong đó có Lí Hiển đường tỷ Lí Nhuế Khuê, nàng cùng Diệp Vận vô cùng thân thiết, gần gũi, nhìn xa xa, giống vành tai mái tóc chạm vào nhau.

Lạc Ngọc kinh ngạc, vị Diệp đại nhân này xưa này kiêu căng, khi nào lại cùng Lí Nhuế Khuê quen thuộc vậy? Loại quan hệ này nhìn không phải chỉ là sơ giao, không phải là….

Diệp Vận đúng là đã thú thê, vả lại còn có mấy người thiếp thất mạo mĩ.

Lí Hiển so với hắn còn kinh ngạc hơn, hình bộ cùng lễ bộ không có qua lại, từ sau khi Diệp Vận nhậm chức, càng thêm nước sôi lửa bỏng, Lí Vinh Niên đối với hắn ghét cay ghét đắng, mà nữ nhi nhà mình cùng đối thủ một mất một còn thân thiết như vậy, không biết Lí Vinh Niên thấy sẽ có cảm tưởng gì.

Lí Nhuế Khuê hình như thấy được hai người bọn họ, sửng sốt một lúc lâu, rất bình tĩnh kéo dãn khoảng cách với Diệp Vận, ngược lại cùng mấy nữ quyến bắt chuyện.

Giữa các nàng, có mấy vị nữ tử mĩ mạo cao gầy, mắt hạnh máy liễu, nho nhã hào phóng, rất có khí chất thư hương, nhăn mày cười đều khiến người ta xao động, rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lạc Ngọc nhận ra, đây là hòn ngọc quý trên tay Hà thái phó Hà Nghê Vân, cũng là hoàng thái phi của Triệu Thiên Dận, tương lai, Triệu Thiên Dận sẽ không thể thiếu sự nâng đỡ của vị cha vợ này.

Mà nay Tô Minh Trác đang một mình nằm ở trên giường, hắn nhưng lại nhẫn tâm như thế, không nhìn tới một chút, còn hẹn giai nhân làm bạn, cũng không biết khi Tô Minh Trác tỉnh lại, sẽ cảm thấy như thế nào.

—…

Tiệc tối chấm dứt, tử nửa đêm tới sáng, mưa to bất ngờ, tí tách tí tách hơn một ngày, đội ngũ vào sơn trang, cho đến hai ngày sau, rốt cục trời cũng trong, nhưng mặt đất ẩm ướt, không thể đi săn, đảnh sửa thành du xuân ngắm cảnh.

Một ngày cuối cùng của săn bắn mùa xuân, Văn Tuyên đế đột nhiên hăng hái, mang theo hơn mười văn võ đại thần, chậm rãi vào Mẫn Châu cải trang vi hành, những người còn lại chờ tại sơn trang.

Lí Hiển không chịu nổi nhàm chán, thế nào cũng phải lôi kéo những người khác đi núi Trường Trữ ngắm trăng, người trong trang nói cho hắn, ở chân núi phía nam có thác nước, chung quanh thác nước có xây lầu ngắm trăng, hắn trộm mang theo hai vò rượu ngon, cùng dẫn mọi người đến lầu ngắm trăng.

Lầu ngắm trăng kia chính là một tòa tháp có thể nhìn ra xa, dùng gỗ dựng lên một cái đài, gọi là lầu các cũng hơi quá, rất là đơn sơ, nằm ở giữa đầm nước, trên đài có bàn gỗ cùng ghế, còn có một cái lan can thấp bé.

Đoàn người chính là hai huynh đệ Trần gia, Dương Anh, Lí Cảnh Phong, cùng với Hàn Đông Lâm bị Dương Anh kéo tới, cộng thêm hai người bọn họ là bảy người, xúm lại cùng ngồi một bàn.

Lí Hiển từ trước đến này luôn luôn nói lảm nhảm, nói chuyện trời đất, không dứt, những người khác đều không hay nói, câu được câu không theo hắn nói chuyện.

Đêm nay ánh trăng càng tròn, ánh trăng như nước, chiếu ra bóng cây nghiên vẹo, thác nước đối diện, nước từ trên núi cuồn cuộn chảy xuống, tạo ra một đầm nước thật sâu, trong đàm phản chiếu ảnh ngược núi cao trăng sáng, vả lại một vòng đẩy một vòng, quả thật là rất đẹp.

Không nói lời nào, rượu liền uống nhiều hơn một chút, đặc biệt tửu lượng của Dương Anh không tốt, uống mấy chén liền tìm không ra đông tây nam bắc.

Mắt thầy thời điểm không sai biệt lắm, Hàn Đông Lâm muốn đỡ hắn trở về, trùng hợp huynh đệ Trần gia phải đi, liền tiếp nhận Dương Anh, để cho hắn lưu lại.

Liền lại ngây người nửa canh giờ.

Lí Hiển tiếc rượu, không nỡ lãng phí, lại ôm nửa vò ngưu ẩm còn sót lại. Rượu này thực say lòng người, trong thời gian một chén trà nhỏ, hắn ngay cả đứng cũng đứng không vững, Lí Cảnh Phong đành phải đem tổ tông này trở về.

Như thế chỉ còn lại Lạc Ngọc, Hàn Đông Lâm, lại còn một mình ở chung.

Lạc Ngọc có thể cũng say rượu, nửa thân mình dựa vào bàn gỗ, mắt phượng hẹp dài hơi mê ly, khóe môi khẽ nhếch, nửa ngốc nửa cười.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ lan can, xoay người lại ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Hàn Đông Lâm, hồng y bay phất phới, con quạ bay nhanh qua, lại tạo ra cảm giác lẻ loi cùng tịch liêu.

Ma xui quỷ khiến, Hàn Đông Lâm đứng dậy theo, có lẽ là lo lắng lan can rất lùn, sợ người này rơi ra ngoài, nhưng ngay tại thời điểm hắn tới gần, Lạc Ngọc lại lách qua hắn, đi thẳng xuống thang lầu.

Hắn liền im lặng đuổi theo.

Hai người một trước một sau, trở lại sơn trang, phòng hai người bọn họ cách cũng gần, Hàn Đông Lâm vốn muốn nhìn theo hắn vào phòng, lại thấy người này thất tha thất thểu suýt nữa thì ngã, liền tiến tới giúp đỡ.

A Lương không ở, cũng không đốt đèn, một mảnh đen kịt, hắn sờ mó trong bóng tối đi đốt đèn, không ngờ, đi được hai bước, lại bị ôm lấy.

Hắn cả kinh, lập tức quên luôn cử động.

Hương rượu thản nhiên từ sau gáy phả tới, tiếp theo đó là hơi thở ấm áp, tay chân tê dại, hắn buộc chặt thân mình, không dám lộn xộn một chút, mất tự nhiên mà lại băn khoăn.

Lỗ tai bỗng nhiên có cảm giác ẩm ướt.

Hình như giống như chạm vào cái gì bị bỏng, một cảm giác điên cuồng lướt qua, càng không thể cứu vãn được.

———….

Hắn lấy ra hỏa chiết tử, run rẩy, thử vài lần, mới châm được ngọn đèn, ánh lửa mờ nhạt, từ đầu ngón tay hắn  nhảy qua, phòng ở tức thì sáng sủa hơn.

Lúc này, con ma men kia ôm chăn nằm ngửa ở trên giường, nặng nề đi vào giấc mộng….