Bầu trời cuối xuân luôn rất là sáng sủa, sương sớm còn đang quanh quẩn, mặt trời mọc lên từ phía đông đã dần dần tản ra ở trong không trung, gió thổi qua, mang theo mùi hoa bay vào trong huấn đường.

Lưu Thụy Đường giảng tới bài văn mẫu tư tưởng chính công ưu nhạc cao sùng, khó tránh khỏi có nhiều dong dài, trong chốc lát liên tục tán thưởng, trong chốc lạt lại thổn thức không thôi, nói đến chỗ tình cảm mãnh liệt dâng cao, còn kêu vài đệ tử lên vấn đáp.

Nhưng ngồi ở dưới học đường, đều là những thiếu niên chưa trải qua mùi đời, có thể hiểu được bao nhiêu cảm tình đạo lý trong đó, đại đa số là buồn ngủ hoặc là đi vào cõi thần tiên.

Rầm rầm…..

Thước gõ vào bàn, những người đang ngủ gà ngủ gật hoặc đi vào cõi thần tiên tâm đều run lên, nhất tề xoàn xoạt nhìn về phía Lưu Thụy Đường đang hờn giận.

“Một đống gỗ mục!” hắn lớn tiếng trách mắng, đặt sách sang một bên, “Ta thấy các ngươi, đừng nó là mài dũa, bền trong đều đã thối nát hết rồi, một đạp đều có thể đem các ngươi làm vỡ nát!”

Hai mặt nhìn nhau, yên lặng cúi đầu, đành phải thẳng lưng ngồi đoan chính.

“Trong bụng chư vị có bao nhiêu học thực, cũng không bì kịp với tiên sinh gác cổng của thư viện, tháng tam đã thi hương, lại có thể lười biếng như thế, khi giám khảo phê duyệt bài thi, sợ là cả lão phu cũng bị mắng cùng.”

Lời này nói thực có lý, đệ tử trình độ kém, khi bị người ta mắng, đầu tiên sẽ cảm thán lão sư dạy ngươi là người nào.

Bọn họ vẫn là chịu đựng, ít nhất sẽ cúi đầu, thí dụ như Dương Anh, hắn gần đây ban ngày đọc sách, buổi tối đi theo trợ giúp cho Ông Nghiêm Sùng, học biên soạn kinh chí, viết đều là những lời mở đầu ca tụng gì đó, nghỉ ngơi quá ít, vài ngày trở về mệt quá đích xác đều lên học đường ngủ, nghe Lưu Thụy Đường trách cứ một phen, quả thực là xấu hổ vô cùng.

Cũng đồng dạng ngủ, hắn ngồi cùng bàn với Lí Hiển rất là bình tĩnh, da mặt dày có thể so với tường thành, tiếp tục đóng lại tất cả suy nghĩ.

Sau khi giờ lên lớp kết thúc, Lưu Thụy Đường cầm sách rời đi, tức giận vẫn chưa tiêu, chúng đệ tử đều trầm mặc im lặng, chờ hắn đi xa, đùa giỡn lại đùa giỡn, vui cười lại vui cười.

Từ sau khi được thả ra khỏi đại lý tự, Hàn Thanh Vân thu liễm, trầm ổn hơn rất nhiều, không ngang ngước giống như lúc trước nữa, tính tình thay đổi toàn bộ.

Trong chuyện này Lí Hiển biết một chút tin tức, ở trong lòng đốt cho Dương Anh xui xẻo không ít vàng mã. Hắn giả ý nâng sách hỏi bài, ngầm đè thấp thanh âm nói với Dương Anh: “Ngươi ban đêm đi đường, ngàn vạn lần đừng đi một mình, bình thường cũng nên đi chung với người khác, nếu thấy có chuyện không thích hợp, thì chạy nhanh đi, có thể chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, chạy càng xa càng tốt.”

“A?” Dương Anh không hiểu ra sao, không hiểu hắn có ý gì.

“Ngươi nhớ kỹ là được.” Lí Hiển còn cằn nhằn nói, “Nhớ kỹ.”

Nói xong, hắn lại trở lại chỗ ngồi, xoay người hỏi Lạc Ngọc: “Thiệp mời săn bắn mùa xuân, ngươi nhận được chưa?”

Tháng ba săn bắn mùa xuân, xem như là một chuyện lớn, phải qua mười bốn tuổi mới có thể tham gia, cho nên năm nay bọn họ là lần đầu tiên tham gia săn bắn màu xuân, khi đó vương tôn quý tộc tề tụ một đống, trong sáng ngoài tối ngầm đánh giá so tài, còn nữa, con cháu các gia đình, cùng với những người tài ở trong triều đình cũng có thể thân thuộc hơn trong cuộc săn này, giống như Lạc Ngọc, Lí Hiển, không đi được con đường khoa cử, sau này chỉ có thể dựa vào tiến cử, nhân mạch càng quan trọng hơn.

“Sáng sớm trong cung đã phái người đưa tới,” Lạc Ngọc nói, nhàn tản lại nhích về phía sau, “Năm rồi là cử hành ở núi Vân Cát, năm nay lại đổi đến núi Trường Trữ đi.”

Núi Vân Cát nằm ở phía bắc kinh đô, còn núi Trường Trữ lại sát vách Mẫn Châu.

“Ngươi đã quên?” Lí Hiển nói nhỏ, tiến đến bên tai hắn, “quê nhà của Đổng quý phi là ở Mẫn Châu, chậc chậc….”

Đổng quý phi là người được sủng ái nhất hiện nay, nở mày nở mặt biết bao nhiêu, ngay cả hoàng hậu nương nương ngồi ổn phượng vị cũng khó có được, quang vinh ân sủng lần này rất đặc biệt, chỉ sợ nàng ăn không tiêu, thật không biết vị kia nghĩ như thế nào.

Thế nhưng ở trong óc Lạc Ngọc, trí nhớ về Đổng quý phi rất ít, chỉ biết nàng là mẹ nuôi của lục hoàng tử, dựa vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành mà được hưởng ân sủng của hoàng đế, là người tuyệt đẹp trong hậu cung, còn những cái khác thì không còn, nhưng khi đó trong cung còn có một vị thái hậu, cũng chính là đương kim hoàng hậu nương nương hiện tại, cũng chưa nghe nói qua nàng.

Trong đó chắc là có thâm cung bí sử gì….

Lạc Ngọc ngừng lại suy nghĩ, hắn vô tình do thám nên biết việc này, là càng không muốn cuốn vào trong đó, vẫn là để lại cho người của chính mình sử dụng tốt hơn.

“Thận trọng từ lời nói tới việc làm.” Hắn gõ Lí Hiển, họa là từ miệng mà ra, có một số việc không nên tìm tòi nghiên cứu.

Lí Hiển ăn đau, lầm bầm: “chuyện này ta chỉ nói với mình ngươi.” Lại thoáng ngẩng đầu nhìn cái bàn rỗng tuếch bên cạnh, tò mò hỏi, “Ngươi thời gian trước cùng Hàn Đông Lâm rất gần gũi, hai ngày này làm sao lại xa lạ như vậy?”

“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì.” Lạc Ngọc buồn phiền nói hắn.

“Ta là thấy trong lòng ngươi có quỷ. »

« Thật oan uổng cho ta, ta cùng với ngươi tình thâm ý trọng, một ngày không thấy liền ngày đêm nhớ mong, phải có cũng là có với ngươi, làm sao lại có với quỷ ? »

Lí Hiển muốn nôn, thật ghê tởm thật buồn nôn, rất là ghét bỏ, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi : « Ngươi đối với hắn không phải…. ân….. » hắn nháy mắt ra hiệu, ngại đang ở bên ngoài nên không dám nói thẳng ra.

Lạc Ngọc khoanh tay trước ngực, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt không tốt.

Sau lưng bỗng dưng căng thẳng, Lí Hiển nhanh chóng ngậm miệng : « Không phải thì tốt rồi. »

Sao lại quái đản hoang đường như thế, có một số hành vi nằm ngoài giới hạn, đó là cấm kỵ, hắn vốn định khuyên giải một chút, hai người là bạn bè thân thiết, có cái gì liếc mắt một cái liền biết, có những chuyện không cần nói rõ, có thể hiểu là được.

Sau tỉ thí, Lục Tiện thường đến huấn đường đi lại, hắn cũng không phải là người dễ dàng sống chung, nhưng kiến thức lại uyên bác, được các sư đệ rất kính yêu.

Hắn chuyên tìm đến Dương Anh, vừa vào cửa, mấy sư đệ hiếu học liền vây tới hỏi mấy câu. Lí Hiển nhìn thấy, khinh thường cách xa, con quỷ nhỏ này gần đây thật chướng mắt.

Dương Anh đứng dậy, đợi Lục Tiện rảnh rỗi, chắp tay thi lễ : « Lục sư huynh. »

Lục Tiện lấy ra hai tấm thiếp mời, ôn nhu nói : « Từ hôm nay hưu mộc, vừa vặn trong tộc cử hành hội thơ, mời các nhân vật nổi tiếng hiền sĩ khắp nơi, ngươi cùng Đông Lâm rảnh thì tới ngồi một chút.

Hội thơ, chính là nơi các văn nhân nhã sĩ tụ tập, làm thơ ngâm thơ, bàn luận học vấn.

Lí Hiển nghe đến ê cả răng, hội thơ, nói thức dễ nghe, thế nhưng chẳng qua là nơi Lục thi chiêu mộ môn sinh mà thôi, Dương Anh đã là môn hạ của Ông Nghiêm Sùng, mà tấm thiệp mời này là nhìn vào mặt mũi Ông Nghiêm Sùng mà đưa.

Dương Anh vui vẻ, vội nhận thiệp mời, không ngừng nói : « Nhất định nhất định, đến lúc đó nhất định đến, đa tạ sư huynh. »

Lí Hiển đỡ trán, Ông Nghiêm Sùng cùng Lục thị từng có sự giao hảo, việc này mặc dù là cùng Lục thị không có liên quan tới người khác, nhưng tóm lại có ngăn cách, mặc dù không phải Lục thị mời, đổi thành Lí thị sắp xếp, cũng phải hỏi ý kiến lão sư nhà người ta một chút, tiểu tử ngốc này, còn không biết Ông Nghiêm Sùng có đi hay không, liền đồng ý với người ta, quả thực là thành thật. »

« Thiếp mời của Đông Lâm làm phiền ngươi chuyển cho hắn, ta còn có việc, vậy hẹn gặp ở trong phủ tạm biệt. » Lục Tiện nói.

« Sư huynh đi thong thả. »

Lí Hiển lắc đầu, thật sự ngốc.

Đến giờ học, Hàn Đông Lâm ôm một đống sách trở về, Dương Anh đem thiệp mới đưa cho hắn, cũng nói với hắn chuyện hội thơ, hắn khẳng định muốn đi, dù sao Lưu Thụy Đường cùng Lục thị đều có quan hệ họ hàng.

Lí Hiển liếc Lạc Ngọc, nhìn hắn vùi đầu đọc sách không có phản ứng gì, liền yên tâm thu hồi ánh mắt.

Mà Hàn Đông Lâm, vẫn còn giận chuyện lúc trước, cố ý lách qua Lạc Ngọc trở về chỗ ngồi, im lặng thu dọn bàn học, ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút.

Hai người trong lúc đó sinh ra kẽ hở.

Buổi chiều sau khi kết thúc giờ học, Lạc Ngọc tới thượng cổ đường một chuyến, lại quay trở lại đường hồi phủ, cách đại viện Diễm Tỉnh, bổng nhiên gặp được thiểu khanh Từ Thiệu uy phong lẫm lẫm.

« Từ đại nhân. » Lạc Ngọc gọi.

« Lạc tiểu thiếu gia, hữu duyên. » Từ Thiệu trả lời.

« Từ đại nhân tới đây tra án ? »

« Trùng hợp đi ngang qua. »

Lạc Ngọc mỉm cười : « Một khi đã vậy, có thể mời đại nhân đến hàn xá uống chén trà hay không ? »

Từ Thiệu giật mình, trả lời : « Vậy đa tạ. »

Lạc Ngọc liền mời hắn vào phủ, nấu nước pha trà, đối đãi có thừa. Từ Thiệu thụ sủng nhược kinh, thầm nghĩ kiều thiếu gia này lại bán cái nút gì.

« Bên ngoài nói chuyện không tiện, nên mạo muội mời đại nhân vào phủ. » Lạc Ngọc giải thích, « Đại lý tự cách phủ thừa tướng khá xa, nếu không có an tra, đại nhân tội gì phải phí công sức chạy tới nơi này. »

Từ Thiệu im lặng, dùng nắp chén trà khỏa khỏa lá trà trôi nổi trong chén, nhẹ nhàng uống một ngụm trà long tĩnh.

« Vả lại tối hôm qua, Vệ tổng kì của phủ Bắc Trấn cũng đã tới. »

Nghe thấy tên Vệ Minh, ánh mắt Từ Thiệu chợt lóe, môi hơi hơi mấp máy, nói : « Hắn chạy thật là mau. »

« Có thể kinh động đến đại lý tự cùng cầm vệ quân đồng loạt hành động, vậy chắc là án lớn. » Lạc Ngọc nói, nâng lên chén trà, để tới dưới mũi ngửi ngửi, rồi đặt sang một bên.

« Chỉ là án tầm thường trộm cướp mà thôi, chẳng qua là Vệ Minh kia muốn tranh công mà thôi. »

Lạc Ngọc mỉm cười.

« Đã là án trộm cướp, đại nhân nên đến những hiệu cầm đồ ở trong kinh đô điều tra, không chừng có thể tìm được dấu vết để lại. »

Từ Thiệu cũng cười : « Nếu có thể đến cửa hiệu cầm đồ tìm được manh mối, ta cũng không có cơ hội đến quý phủ uống trà. »

« Ngoại trừ cửa hiệu cầm đồ, còn có chợ đêm, phường đánh bạc, đại nhân có thể điều tra ở những nơi này, nói vậy tang vật đã sớm lưu lạc ở trên phố, gió thổi qua, chim nhạn bay qua, còn để lại dấu ấn, phải tra xét từ đầu nhất định không khó. » Lạc Ngọc suy xét nói.

Nghe vậy, Từ Thiệu suy nghĩ nhìn về phía hắn : « tâm tư tiểu thiếu gia thật kín đáo. » giọng nói bình thản, nghe không ra khen chê.

« Nếu sau này đại lý tự có ý, ta nhất định đề cử lên trên. »

Lạc Ngọc không trả lời trước mặt, nhìn hàng cây sồi ở bên ngoài phòng, ngón tay hẹp dài từ từ vuốt ve miệng chén trà, nói sang chuyện khác ; « Nghe nói hai ngày trước Xuân Phong lâu xảy ra chuyện, ồn ào rất lớn. »

« Đó là án tử của Vệ Minh. » Từ Thiệu nói, « Người chết thuộc sở hữu của Xuân Phong lâu, hiện tại thi thể đang để ở nghĩa trang, đến nay không có người đến nhận, vẫn là án chưa giải quyết. »

Hắn nói một chút tình huống đơn giản, không kể ra rõ ràng.

Lạc Ngọc dừng một chút, ngón tay đột nhiên co rút lại, muốn nói lại thôi, hạ nhân truyền lời : thừa tướng tới đây.

Lạc Thừa Nam cùng đại lý tự khanh Phùng Cung Duẫn giao tình thâm sâu, mà Từ Thiệu lại là môn đồ đắc ý nhất của Phùng Cung Duẫn, yêu ai yêu cả đường đi, nghe nói hắn đến đây, Lạc Thừa Nam đặc biệt từ thư phòng đi ra nhìn xem.

Thấy cha ruột đến, Lạc Ngọc ít lời, làm người dự thính nghe bọn họ nói chuyện.

Từ Thiệu thẳng thắn sáng sủa, biết tránh đi chuyện chính trị triều đình, chuyên chọn những chuyện thú vị để nói, khéo lẽo, khiến Lạc Thừa Nam thực thích.

Bữa tối giờ dậu, Lạc Thừa Nam cố ý lưu hắn lại uống hai chén, cuối cùng để cho Lạc Ngọc đưa người lên xe ngựa.

Trước khi Từ Thiệu lên xe, không hiểu hỏi : « Quan trường sóng gió biến đổi kì lạ, đại lý tự vẫn là một nơi tốt, tiểu thiếu gia nếu có ý, ta tùy thời xin đợi. »

Trong lòng Lạc Ngọc sáng như gương, không đáp lời, chỉ nói : « Ban đêm trời lạnh, đại nhân hồi phủ nghỉ sớm đi. »