Chương 91: Khát vọng thân cận

"Được rồi được rồi, hai con chỉ cần biết rằng ta không qua loa với các con là được rồi, bây giờ Tế ti đại nhân không chịu nói chuyện cũng có nguyên nhân của nàng, bằng không lúc nãy gặp mặt nàng đã nói rồi, đúng không?". Cố Trạch Ngọc nói rồi liền gọi nha hoàn đứng ngoài cửa vào, "Tiểu Trúc, giúp hai vị này thu dọn một gian phòng thoải mái đi".

Tỳ nữ tên Tiểu Trúc nghe được liền phúc thân lui ra ngoài.

"Hai con trước hết ở trong sảnh này, chờ lát nữa Tiểu Trúc chuẩn bị phòng xong rồi thì đã đến đó, lúc đó bảo nàng dẫn hai con đi là được rồi". Nói xong những lồi này Cố Trạch Ngọc liền đứng dậy khỏi ghế, bất đắc dĩ lầm bầm: "Mấy năm không về, không biết chuyện chờ ta xử lí đã chất cao thành mấy ngọn núi rồi?".

Lạc Tử Phong nghe vậy vô cùng tri kỉ nói: "Nếu sư phụ bận bịu thì người cứ đi trước đi, chúng con ở nơi này sẽ không buồn chán đâu".

"Ừ!". Lạc Tử Phong cười híp mắt, giơ tay vuốt vuốt chòm râu dê bạc trắng của mình, "Lạc tiên sinh thực có phúc lớn, có một nhi nữ tốt như Lạc Tử Phong con". Dừng một chút, hắn lại liếc nhìn Cảnh Dung đang ngồi bên cạnh Lạc Tử Phong, nói tiếp: "Cảnh Dung cũng có phúc lớn, có một người như vậy bầu bạn bên cạnh, được rồi, bộ xương già ta không ở đây làm các con chướng mắt nữa, mấy ngày qua ở trên thuyền hoa cực khổ rồi, chờ lát nữa về phòng thì nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya quá".

"Vâng vâng vâng, đồ nhi tuân mệnh!". Lạc Tử Phong cười như hoa nở vung tay với Cố Trạch Ngọc, trong lòng thì yên lặng nói: "Đi nhanh đi, đừng có quấy rầy thế giới hai người của người ta, khổ cực gì con đương nhiên có chừng mực, ai khổ cực cũng không bằng nỗi khổ của Cảnh Dung nhà ta a".

Cố Trạch Ngọc liếc mắt liền nhìn ra sự thật bên dưới nụ cười tươi rói của Lạc Tử Phong, tức giận nói một câu: "Mấy lời ca ngợi mới nói với ngươi ta thu hết lại!". Sau đó vô cùng thương tâm rời đi.

"Cảnh Dung, sư phụ đi rồi, nơi này chỉ còn lại hai chúng ta thôi". Cố Trạch Ngọc nói cái gì đó Lạc Tử Phong cũng không thèm để ý, dù sao cũng không phải Cố Trạch Ngọc định đoạt, mặc kệ thế nào thì Lạc Tử Phong nàng đời này đều sẽ ở bên cạnh bầu bạn với Cảnh Dung, điều này sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phát sinh thay đổi.

"Chỉ còn lại hai chúng ta?". Cảm nhận được sự hưng phấn của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung không rõ nở nụ cười, bàn tay vốn đang nắm lấy tay phải của đối phương lúc này liền dọc theo cánh tay đi lên trên, lướt qua bả vai, rất nhanh đã chạm đến cằm, sau đó là đôi môi đỏ, nàng giống như đùa dai dùng ngón tay chọc chọc đôi môi của Lạc Tử Phong, cười duyên nói: "Môi của Tử Phong thật sự là rất mềm a...".

"Cảnh Dung....". Lạc Tử Phong nhất thời động tình nắm lấy bàn tay đang tác quái của Cảnh Dung để sang một bên, khuynh người về trước nghĩ muốn hôn lên, ai ngờ đối phương dựa vào hơi thở của nàng đánh vào trên mặt nàng ấy mà chuẩn xác lựa thời cơ tránh đi nụ hôn này. Vừa mới hôn không thành công khiến Lạc Tử Phong liền muốn thử lại lần nữa, kết quả vẫn thất bại.

Hai lần sắp chạm đến môi giai nhân thì vụt mất khiến tâm tình hưng phấn của Lạc Tử Phong nháy mắt liền chìm nghỉm, vô cùng oan ức viết lên lòng bàn tay của Cảnh Dung: "Cảnh Dung không thích hôn môi với ta sao?".

Cảnh Dung lắc đầu nói: "Ngươi chỉ biết đoán mò, không có không thích a, chỉ là, Tử Phong đã quên lúc nãy thúc phụ đã nói gì rồi sao".

"Sư phụ nói?". Lạc Tử Phong hồi tưởng lại, Cố Trạch Ngọc nói cái gì nhỉ? Chỉ chốc lát sau gương mặt đang cười của Lạc Tử Phong liền đỏ lên, xòe ngón tay viết lên bàn tay của Cảnh Dung: "Chính là nói Tế ti đại nhân đều biết tất cả mọi người trên đảo này đang làm gì đó sao?".

"Ừ, đúng vậy, may là Tử Phong còn nhớ, ta còn tưởng rằng ngươi quên hết rồi chứ". Cảnh Dung vươn tay trái xoa xoa gò má Lạc Tử Phong, quả nhiên nóng bỏng như mình dự đoán, lâu như vậy rồi mà tật xấu thích thẹn thùng của người này vẫn không có chút thay đổi nào.

"Ta... vừa nãy là ta không kìm lòng được, nhất thời quên mà thôi!". Lạc Tử Phong bĩu môi, có chút ai oán than thở nói: "Như vậy thế giới hai người còn có ý nghĩa gì nữa a~".

"Thật ra như vậy cũng tốt, đừng để đến lúc thật kìm lòng không được mà làm ra chuyện cho người khác nhìn". Cảnh Dung nhịn không được chế nhạo Lạc Tử Phong, lời vừa ra khỏi miệng thì nụ cười trên mặt liền biến mất, bây giờ trêu chọc Lạc Tử Phong còn có ý nghĩa gì nữa? Vẻ mặt thẹn thùng của nàng ấy, gương mặt đỏ ửng, thậm chí giọng điệu e thẹn đó mình hoàn toàn không thể cảm nhận được, ngoại trừ xúc giác bên ngoài thì nàng không có bất kì mối liên hệ nào với Lạc Tử Phong. Haha, ông trời a, đây chính là trừng phạt vì nàng tổn thương người vô tội, tàn nhẫn sát hại người khác sao?

"Cảnh Dung, sao đột nhiên không nói lời nào như vậy?". Lạc Tử Phong không hiểu hỏi, rõ ràng một khắc trước còn nói lời chọc ghẹo mình, sao trong chớp mắt đã trầm mặc rồi, còn thu lại ý cười trên mặt. Hay là ngay cả Cảnh Dung cũng chưa từng phát hiện, từ khi nàng ấy mất đi ánh sáng và thanh âm thì mỗi lần trầm mặc thì sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn, một lần so với một lần càng khiến người ta đau lòng hơn. Biến hóa như vậy khiến cho nàng bó tay hoàn toàn, cũng khiến nàng đau lòng không thôi. Vì vậy hơn hai tháng qua nàng luôn nghĩ cách làm tan đi nỗi cô đơn trong lòng Cảnh Dung, vẫn cố gắng khiến Cảnh Dung cười, cho dù ngắn ngủi, cho dù lừa dối cũng được, nàng tình nguyện bị Cảnh Dung cười giả tạo để lừa dối mình, cũng không muốn nhìn thấy Cảnh Dung đem tâm tình thật sự của mình biểu hiện ra ngoài như vậy. Nếu không, nước mắt khó khăn lắm nàng mới nuốt xuống sẽ lại lần nữa trào ra ngoài, loại bi thương nặng nề kia, sự thống khổ đè nặng dưới đáy lòng kia sẽ dần nổi lên mặt nước lần nữa, nàng sẽ bị đau đớn nội tâm đánh bại, bị hối hận đánh ngã. Nếu không phải nàng vô dụng thì Cảnh Dung sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay, cũng sẽ không chịu đựng thống khổ như vậy, nếu như có thể, nàng nguyện ý đem tất cả bất hạnh ôm vào lòng mình.... Đúng rồi, ước nguyện hoang đường như thế là không thể nào thành hiện thực, thế nhưng, cũng may là cái nghi thức không biết gì đó có thể cứu sinh mệnh của Cảnh Dung, vì vậy, cho dù Cảnh Dung phản đối cũng được, lần này nàng sẽ không nghe lời Cảnh Dung nữa, cho nàng tùy tính một lần, một lần là được rồi. Cho dù cuối cùng phải lấy mạng sống đánh đổi thì nàng cũng nghĩa chẳng từ nan.

"Hai vị cô nương, phòng đã chuẩn bị tốt, không biết bây giờ có thể dẫn hai vị cô nương đi nghỉ ngơi không?". Lúc này thì Tiểu Trúc bị Cố Trạch Ngọc gọi đi làm việc đã quay lại, đang đứng trong sảnh chờ hai người sai bảo.

"Được, vậy làm phiền Tiểu Trúc cô nương". Lạc Tử Phong lễ phép cười cười với Tiểu Trúc, sau đó liền đỡ Cảnh Dung đứng lên, nói rõ cho nàng biết cần đi đâu, rồi nắm tay đối phương đi theo sau lưng Tiểu Trúc.

"Bên trong đã chuẩn bị xong nước tắm cho hai vị dùng, tộc trưởng đã nói, hai vị đường xa đến đây, bây giờ cũng nên tẩy rửa phong trần".

"Đa tạ Tiểu Trúc cô nương!". Không ngờ một tỳ nữ của quý phủ như Tiểu Trúc cũng có thể cân nhắc chu đáo như vậy. Lúc trước bởi vì trên thuyền hoa không thuận tiện để tắm cho nên nàng cùng Cảnh Dung cũng không được tắm rửa thoải mái sạch sẽ lắm, bây giờ đúng là đại ân, hơn nữa..... Lạc Tử Phong lén liếc nhìn Cảnh Dung một cái, hi vọng tắm một cái rồi thì tâm tình của Cảnh Dung có thể tốt lên.

"Như vậy Tiểu Trúc lui xuống trước, yên tâm, Tiểu Trúc đứng bên ngoài chờ, nếu hai vị cô nương có bất kì yêu cầu nào thì chỉ cần gọi một tiếng là được". Nói xong Tiểu Trúc liền lui ra khỏi phòng.

"Cảnh Dung, Tiểu Trúc cô nương còn chuẩn bị nước tắm cho chúng ta, chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi tẩy rửa đi".

Cảnh Dung gật gật đầu nói: "Cũng được".

"Đợi đã, không phải là Tế ti đại nhân sẽ nhìn thấy chúng ta đấy chứ?". Đột nhiên Lạc Tử Phong nhớ đến chuyện này liền viết lên lòng bàn tay Cảnh Dung.

Cảnh Dung lắc đầu: "Tế ti đại nhân không phải người như thế, còn nữa, đối phương là trưởng bối, cũng là nữ nhân, cho dù bị nhìn thấy cũng có làm sao đâu?".

Lạc Tử Phong nghe vậy cũng cảm thấy có lí, chốc lát sau thì hai người đã rút đi một thân quần áo, chỉ còn lụa mỏng che kín thân thể, sau khi bước qua tấm bình phong thì là một nơi đầy hơi nóng. Vốn tưởng cách vách chỉ là một bồn gỗ có thể đủ cho hai người tắm, kết quả sau tấm bình phong chín là một chân trời mới, là một ôn tuyền nhỏ có thể chứa đế ba bốn người!.

"Là một ôn tuyền nhỏ, bên trong có chuẩn bị rượu trái cây, trước đây chỉ từng thấy trong sách, bây giờ thật muốn thử nghiệm một phen".

Cảnh Dung nghe vậy cũng hứng thú lên: "Ồ, bên trong còn có ôn tuyền? Chẳng trách khí hậu ở đây thoải mái như vậy, chắc suối nước nóng cũng có công dụng không nhỏ".

Hơi thử độ ấm của nước, Lạc Tử Phong liền nắm tay Cảnh Dung cẩn thận bước xuống bậc thang.

"Đã lâu không được thoải mái như vậy, Tử Phong, ngươi cảm thấy thế nào?". Vừa nói Cảnh Dung vừa múc nước tưới lên cổ mình, nàng không hề biết một động tác bình thường tự nhiên như thế của nàng ở trong mắt người ngoài gợi cảm câu người đến cỡ nào. Người nào đó bị dày vò như được mở rộng tầm mắt, khiến cho nàng không thể không nhìn đến thân thể người người mơ tưởng kia. Rõ ràng hai tháng qua bởi vì sức khỏe Cảnh Dung không tiện mà tất cả mọi chuyện đều do nàng làm, bao gồm cả tắm rửa lau chùi thân thể gì đó, thế nhưng lúc này trong lòng lại sinh sôi tâm tình không giống, đặc biệt là bốn phía hơi nước mờ mịt càng lôi kéo người ta phạm tội, khiến người ta không khỏi có loại cảm giác muốn đến gần hơn, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ ràng....

"Tử Phong? Làm sao vậy? Tử Phong, sao lại đứng xa như vậy, ta không sờ thấy ngươi!". Không nhận được câu trả lời của Lạc Tử Phong khiến cho Cảnh Dung lộ ra biểu tình bất lực, nhìn thấy Cảnh Dung như vậy thì Lạc Tử Phong sao có thể nhẫn tâm. Thoáng di chuyển một chút liền nắm lấy ta Cảnh Dung, dùng ngón trỏ viết lên đó: "Cảnh Dung, đừng sợ, ta ở đây!".

"Ai.... ai sợ!". Cảnh Dung chôn mặt mình vào vai Lạc Tử Phong, nhờ nó che giấu gương mặt đỏ ửng của mình, dù sao thì những chuyện đã xảy ra đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, thế nhưng vẫn không thể làm được....

"Được được được, nàng không sợ, là ta sợ được chưa". Lạc Tử Phong cố gắng làm lơ cảm xúc thân thể hai người lúc này thân mật thiếp gần nhau, giả vờ ung dung nói.