Ăn xong cơm trưa, ông ngoại đã trở lại, cùng bà ngoại nói chuyện phiếm. Nghê Huy ở một bên nghe, quả nhiên ông ngoại đi qua nhà họ Thủy kia, trong lòng hắn biết, mười phần thì có tám chín phần là nhà của Thủy Hướng Đông, bởi vì người họ Thủy cũng không thường gặp, nguy hiểm chính là, ông ngoại cư nhiên có qua lại với nhà y, hắn lúc trước tại sao lại không biết.

Kỳ thật không biết cũng rất bình thường, trước kia hắn rất ít khi đến nhà ông ngoại chơi, mà huynh đệ Thủy Hướng Đông sau khi cha mẹ qua đời liền được nhà thông gia đón về, sau đó lại đến cô nhi viện, giữa bọn họ hoàn toàn không có xuất hiện cùng lúc.

Bệnh tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, đến buổi chiều, Nghê Huy đã vui vẻ trở lại. Nhưng mà ông ngoại và bà ngoại nói, từ tối hôm nay trở đi, hắn không thể một mình ở trên lầu, phải cùng ngủ với ông ngoại ở lầu dưới.

Ở cùng ông ngoại bà ngoại, nhận được rất nhiều sự quan tâm và chăm sóc hơn so với ở cùng với cha mẹ, Nghê Huy cảm thấy rất thỏa mãn. Ông ngoại là cán bộ đã về hưu, chất lượng cuộc sống của người già rất cao, cuộc sống không lo, càng theo đuổi sự thỏa mãn trên tinh thần, ngoài trong rau trồng cỏ, còn nuôi hai con thỏ, một con màu trắng, một con màu xám, mỗi sáng thức dậy sẽ luyện thái cực quyền nữa tiếng, tới trưa sẽ đi tìm bạn già đánh cờ, buổi chuyện ở nhà luyện thư pháp, vẽ vài nét bút quốc họa.

Tranh của ông ngoại thuần túy là vẽ nguệch ngoạc, vẽ theo ý thích, ngẫu nhiên sẽ lấy ra xem, nhưng chữ viết bằng bút lông rất khá, theo như ông nói thì ông đã học rất nhiều trường phái, về sau tự thành một trường phái riêng, nổi tiếng trong nhóm bạn học thư pháp. Lúc ông ngoại viết thư pháp, Nghê huy liền ngồi một bên xem, ông ngoại nhìn đứa cháu ngoại: “Huy Huy, con muốn viết thư pháp không?”

Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ muốn.” Hắn đời trước ngoài việt đọc sách, chưa học qua sở trường đặc biệt nào, bây giờ lại muốn học một chút, thư pháp có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, học rất có ích.

Trên mặt ông ngoại tràn đầy ý cười, lại không quản cháu ngoại còn chưa tới tuổi đi học, liền cực kỳ phấn khích mà dẫn hắn đi chuẩn bị các vật dụng cần cho việc học thư pháp: đệm nỉ, bút lông, giấy thảo, mực nước, nghiêng mực, đồ chặn giấy,…vv — chuẩn bị đủ cả, lại chọn trên bảng chữ mẫu, ông ngoại còn rất nghiêm túc thương lượng cùng những người bạn già của mình, để đứa nhỏ học thể chữ nào mới tốt.

Một người bạn già nói: “Người mới học, học kiểu chữ Âu Dương Tuần đi, kiểu chữ đó nhập môn dễ. Có nhỏ có lớn, đều đẹp.”

Một người khác cũng hùa theo: “Kiểu chữ Âu Dương Tuần thì cũng được, về sau còn có thể sáng tạo ra cái mới trên nền tảng có sẵn. Thể chữ Nhan và thể chữ Liễu đã đạt đến trình độ cao nhất, khó viết, càng khó phá cách, đặc biệt là sau này lúc người học hành thư và lối viết thảo rất khó lên tay.”

Nhưng ông ngoại lại nói: “Tôi tự học thư pháp đã nhiều năm, kỳ thực càng yêu thích thể chữ Nhan, thể chữ Nhan trong cứng ngoài mềm, chính khí nghiêm nghị, cách viết chữ, lại là cách làm người.”

Nghê Huy ở một bên im lặng mà lắng nghe, hắn không hiểu thư pháp, chỉ biết thể loại Nhân cân Liễu cốt*, nghe ông ngoại nói như vậy, nhưng thật ra có chút hướng tới thể chữ Nhan.

*Nhan Cân Liễu Cốt: cốt cách như Nhan, Liễu (Nhan: Nhan Chân Khanh, Liễu: Liễu Công Quyền, là hai nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, nét bút của họ rất có lực, nhưng mỗi người có một phong cách riêng).

Nhưng một người bạn già nói: “Thể chữ Nhan chữ nhỏ khó nhìn, hơn nửa người xưa học kiểu chữ Âu Dương Tần nhiều, người tiếp nhận càng nhiều.”

Ông ngoại cúi đầu hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, con nói đi, con muốn học cái gì?”

Nghê Huy trả lời một cách giòn giả: “Thể chữ Nhan ạ.”

Một nhóm người già đều nở nụ cười: “Đứa nhỏ này thật có chủ kiến.”

Ông ngoại rất có cảm giác an lòng, nắm tay cháu ngoại: “Ha ha, được, chúng ta liền học thể chữ Nhan, đi, mua bảng chữ mẫu.”

Nhập môn học thư pháp, vừa bắt đầu là phải học viết đồ lên mẫu chữ, mua bảng mẫu chữ về, bắt đầu ghi mực tàu lên chữ mẫu, một ngày một chữ, viết mười lần.

Ông ngoại phát hiện Nghê Huy mặc dù là mới học, nhưng mà mực tàu điền rất đẹp, thuận tiện vì phát hiện nhân tài: “Bà nó ơi, bà lại xem chữ của Huy Huy này, hắn từ trước tới giờ chưa học qua viết thư pháp, cư nhiên lại viết rất đúng khuôn đúng dạng, xem ra Huy Huy của chúng ta là thiên tài thư pháp.”

Lời này nói ra làm Nghê Huy rất xấu hổ, hắn không phải là thiên tài gì, chỉ là hắn sống lâu hơn người khác hai mươi mấy năm mà thôi.

Luyện chữ chú trọng việc kiên trì bền bỉ, ít nhất trước tiên phải luyện ba tháng, trong lòng mới có kết cấu của chữ, như vậy mới có thể bỏ khung mà viết phỏng theo. Đây là một quá trình nhàm chán mà dài dòng, Nghê Huy không nhanh không chậm, coi như là đang rèn luyện ý chí của chính mình. Ông ngoại cũng rất ngạc nhiên, cháu ngoại lại có thể an an tĩnh tĩnh mà viết chữ, một chút không nhẫn nại đều không có.

Chiều chủ nhật, Nghê Huy ở nhà viết xong chữ đại, ngồi xổm trong vườn nhìn hai con thỏ nhỏ đang ăn cỏ trong hang. Trương Dũng lăn cái vòng sắt từ cửa nhà ông ngoại đi vào, chạy qua lại quay trở lại: “Huy — Tiểu Nê Ba, cùng đi chơi đi.” Trương Dũng đã quên tên của Nghê Huy, chỉ nhớ có một chữ Huy, chính mình liền đặc một cái biệt hiệu riêng cho hắn.

Nghê huy cũng không có không thích, chỉ là nói: “Ta không có vòng sắt.”

“Kêu ông ngoại của ngươi làm cho ngươi một cái.” Trương Dũng nói.

“Ngươi đợi ta đi hỏi một chút.” Nghê Huy đi đến cửa, nhìn thấy ông ngoại đang dùng bút long viết chữ, do dự một chút, không biết mở miệng làm sao. Ông ngoại chú ý đến hắn, dừng bút: “Sao thế, Huy Huy?”

Nghê Huy nói: “Ông ngoại, ông có thể giúp con làm một cái vòng sắt giống như Trương Dũng không?”

Ông ngoại nhìn Trương Dũng đang đẩy cái vòng sắt xoay quanh trong vườn nhà mình, đặt bút xuống: “Được, ông đi tìm dụng cụ, làm cho con một cái.”

Nghê Huy hứng khởi nói: “Con cám ơn ông ngoại.” Hắn quay đầu nói với Trương Dũng, “Ông ngoại nói sẽ làm cho ta.”

Trương Dũng nói: “Ngươi có biết đẩy không? Ta trước dậy ngươi.”

“Uh.” Nghê Huy hứng thú đi qua, lăn cái vòng sắt cũng là ký ức tuổi thơ xa xôi của hắn, trước kia hắn cùng Sa Hán Minh thường thường thi đấu đẩy vòng sắt ở ngõ hẻm, chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

Trương Dũng đem vòng sắt của mình đưa cho hắn, Nghê huy cằm trong tay, thử hai lần, liền tìm được cảm giác, vòng sắt lăn trên đất, hoa hoa tác hưởng, các loại cảm giác vui vẻ đơn giản như vậy từ trong lòng tràn ra, đem Nghê Huy cũng bị cuốn hút.

Trương Dũng nói: “Ngươi thật giỏi, nhanh như vậy đã học được.”

Nghê huy dừng lại cười hì hì một tiếng: “Ngươi đang học năm mấy?”

Trương Dũng nói: “Ta học năm nhất tiểu học.”

“Ngươi tự đi học hả?”

“Ta tự đi. Đợi ta lớn một chút, ta liền kêu ba của ta mua cho ta một cái xe đạp, đi xe đạp đi học. Ngươi học ở đâu?” Trương Dũng hỏi.

Nghê Huy nói: “Ta học mẫu giáo ở nhà trẻ Phán Phán, đợi qua kỳ nghỉ hè, ta lên năm nhất tiểu học”

“Ta không biết nhà trẻ Phán Phán ở đâu. Trường tiểu học gần bên này, cách nhà của ta không xa.” Trương Dũng nói.

Ông ngoại quả nhiên làm một cái vòng sắt cho Nghê Huy, trong nhà có sẵn vòng sắt của thùng gỗ bỏ đi, dùng làm vòng sắt rất thích hợp, lại dùng một cây gậy trúc nhỏ làm thanh sắc nhỏ bắt qua, rất đơn giản.

Trương Dũng đẩy cái vòng sắt đến phía trước chạy, Nghê Huy chạy ở đằng sau y, ông ngoại ở đằng sau nói: “Huy Huy, chạy phải cẩn thận xe cộ, đừng để bị té.”

Nghê Huy lớn tiếng trả lời: “Con biết rồi ạ, ông ngoại.” Đầu năm nay xe máy ít, cũng rất an toàn.

Tình bạn của những đứa trẻ rất dễ thiết lập, thường thường là một câu, một viên kẹo, một trò chơi đơn giản, không cần quan tâm đến lợi ích, bởi vì chúng nó đều cần một người bạn để chơi cùng, chỉ vậy mà thôi. Nghê Huy đối với việc Trương Dũng tới tìm mình chơi có chút không tin, bạn của y đâu.

Trương Dũng mang Nghê Huy cùng đi chơi, chỉ đường cho hắn, trường học ở đâu, cửa hàng ở đâu, sau đó bọn họ dừng lại trước một khu nhà, Trương Dũng thò đầu vào xem. Nghê Huy nhìn căn nhà này, trước cửa nhà có chút hỗn độn, có mảnh vải trắng, giấy tiền vàng bạc, bánh pháo nhỏ màu hồng, phía trên cái cửa treo một câu đối màu tím, đó là câu đối phúng điếu dùng lo liệu tang sự, nơi này hiển nhiên là mới làm xong tang sự. Thời kỳ đầu thập niên 90, trong thành nhỏ của bọn họ, vẫn chưa hoàn toàn thi hành hỏa táng, đại bộ phận đều là dựa theo tập quán cũ là mai táng.

Nghê Huy nghĩ đến cha mẹ của Thủy Hướng Đông, trong lòng có chút sợ hãi, này sẽ không là nhà của Thủy Hướng Đông. Hắn khẩn trương nhìn Trương Dũng: “Trương Dũng, đây là đâu vậy?”

Trương Dũng nói: “Đây là nhà của bạn tốt của ta. Cha mẹ của hắn đều mất, đã chôn ngày hôm qua. Không biết hắn có ở nhà không?”

Nghê Huy kéo kéo ống tay áo của Trương Dũng: “Ta sợ, chúng ta đi thôi.”

“Sợ cái gì, đều đã chôn rồi.” Trương Dũng là một đứa trẻ có lá gan lớn.

Nghê Huy chậm chậm lui về sau: “Vậy ta đi về trước.” Hắn không phải sợ người đã chết, mà là sợ người còn sống.

Trương Dũng nói: “Đừng đi, đợi một chút chúng ta cùng nhau đi về, ngươi tìm được nhà ông ngoại của ngươi ở đâu không? Ta đi xem thử Thủy Hướng Đông có ở nhà không.”

Nghê Huy trong lòng có vô số con ngựa đạp cỏ mà chạy qua, quả nhiên là nhà của Thủy Hướng Đông. Hắn xoay người chạy đi, vòng sắt cũng không đẩy. Kết quả là chạy được một đoạn, phát hiện mình bị lạc đường, vừa mới từ chỗ nào tới? Hắn đứng lại, nhìn quanh bốn phía một chút, không biết mình đang ở chỗ nào. Hắn lúc nãy luôn cuối đầu cầm vòng sắt trong tay, cùng với Trương Dũng một đường chạy như điên, nên không nhớ được đường đi, cái này tốt lắm.

Nhưng mà hắn cũng không vội, dù sao chính mình cũng không phải thật sự là một đứa con nít, là một người trưởng thành, một lát tìm người nào đó hỏi, dù sao tên của ông ngoại vẫn có người biết.

Hắn thở dài một cái, chuẩn bị hướng phía trước đi, nhìn thấy Thủy Hướng Đông nắm tay một bé trai khoảng 2, 3 tuổi hướng hắn đi đến. Cái này gọi là cái gì tới sẽ tới, thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới. Hắn hít một hơi thật sâu, giả bộ như không quen biết, trấn định mà đi về phía trước.

Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, Nghê Huy che giấu đem vòng sắt trong tay đặt xuống đất, bắt đầu đẩy vòng sắt, nhưng mà hắn phát hiện đây là một quyết định sai lầm, bởi vì hắn khẩn trương đến nỗi nắm không chắc vòng sắt trong tay, thế là hắn đành phải đem vòng sắt ngã xuống đất lấy lên, kẹp vào dưới nách.

Lúc đi qua sát bên người Thủy Hướng Đông, hắn nghe thấy Thủy Hướng Đông lên tiếng: “Cái kia –”

Sau đó từ phía sau truyền tới thanh âm của Trương Dũng: “Hướng Đông!” Trương Dũng lạch cạch lạch cạch chạy đến như một con gió.

Nghê Huy đem trái tim đang đập thình thịch kìm nén xuống, quay đầu nhìn Trương Dũng, Trương Dũng có chút ngạc nhiên nói: “Tiểu Nê Ba, ngươi làm sao lại chạy đến đây, không phải là về nhà sao?”

Nghê Huy đưa tay gãi đầu: “Ta quên đường về nhà.”

“A, vậy ngươi đợi một chút chúng ta cùng nhau trở về.” Trương Dũng thẳng thắng nói, “Tiểu Nê Ba, đây chính là người bạn tốt của ta, Hướng Đông. Hướng Đông, đây là cháu ngoại của Trần gia gia, gọi là tiểu Nê Ba.”

Nghê Huy cũng không sửa lại tên của mình, tùy ý để y giới thiệu, dù sao hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không lui tới với Thủy Hướng Đông, cũng tuyệt đối giả bộ không quen biết hắn.

Thủy Hướng Đông gật đầu: “Ngươi gọi là Tiểu Nê Ba sao?”

Nghê Huy “ân” một tiếng.

Trương Dũng hỏi: “Hướng Đông, ông nội của ta nói ngươi phải qua ở nhà của bác ngươi sao? Thật vậy sao?”

Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Không đi, ta và Dương Dương ở nhà của mình.”

Trương Dũng vui vẻ nói: “Không đi thật tốt quá, bằng không sau này ta không có ai chơi cùng.”

Thủy Hướng Đông trên mặt nhìn không ra vui hay giận, chỉ là nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn một chút đệ đệ: “Trương Dũng, ta về trước, lát nữa nhà của ta có khách.”

Trương Dũng vội vàng gật đầu: “Uh. Ngươi ngày mai có đi học không? Ngày mai là tết thiếu nhi, buổi chiều trường học sẽ cho nghỉ, buổi sáng có chương trình văn nghệ, ngươi đi xem không?”

Thủy Hướng Đông nói: “Ngày mai ta sẽ đi học.”

Trương Dũng vui vẻ nói: “Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi học, ta sẽ đến tìm ngươi.”

Thủy Hướng Đông gật gật đầu, nhìn Nghê Huy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói. Đệ đệ của y nhìn vòng sắt trong tay hai người, đưa tay chỉ vòng sắt trong tay Nghê Huy: “Anh hai, em muốn chơi cái kia.”

Nghê Huy nhìn cái vòng sắt trong tay mình, nếu như là một người bạn khác, hắn khẳng định sẽ cho, nhưng mà đây là đệ đệ của Thủy Hướng Đông, hắn chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy. Cũng may Trương Dũng rất biết thức thời, vội vàng đem cái vòng sắt trong tay mình đưa qua: “Dương Dương, Dũng ca cho ngươi chơi.”

Thủy Hướng Đông lại bắt lấy tay của đệ đệ: “Chúng ta không chơi cái kia, Dương Dương, về nhà thôi, ca ca cõng ngươi, lát nữa cậu đến nhà chúng ta. Cám ơn Trương Dũng, chúng ta bây giờ không chơi đâu.”

Nghê Huy vẫn luôn không lên tiếng, Thủy Hướng Đông đem đệ đệ cõng lên lưng, nhìn Nghê Huy một cái, sau đó liền đi. Trương Dũng nhìn bóng lưng của hai huynh đệ Thủy Hướng Đông, sau đó nói với Nghê Huy: “Tiểu Nê Ba, chúng ta đi về thôi. Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Nghê Huy trong lòng nói, cùng nhau chơi đã nửa ngày, cuối cùng mới nhớ hỏi tên mình, liền nói: “Nghê Huy.”

Trương Dũng ha ha cười: “Vẫn là tiểu Nê Ba nghe hay hơn.”