Ăn cơm xong, Chương Thái Thanh hỏi: “Tiểu Huy ngày mai muốn đi đâu chơi, thúc thúc dẫn mọi người đi chơi được không?”

Nghê Huy lắc lắc đầu, hắn đâu cũng không muốn đi, chỉ muốn ở bên mẹ nhiều hơn.

Trần Lệ Bình nói với con trai: “Chương thúc thúc có xe hơi, ngày mai dẫn mọi người đi biển chơi được không? Có thể đi mò vỏ sò và ốc biển.

Nghê Huy hỏi: “Có thể bơi lội không ạ?”

Chương Thái Thanh hỏi: “Con muốn đi bơi thì đương nhiên có thể.”

Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ.”

Trần Lệ Bình lại nói: “Mẹ ngày mai không có thời gian, để Chương Thúc Thúc đi cùng mọi người được hay không.”

Nghê Huy quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ không đi sao? Nhưng mà con muốn mẹ cũng cùng đi.”

Trần Lệ Bình sờ sờ đầu của con trai: “Xin lỗi con, Tiểu Huy. Mẹ hai ngày này có chút việc, Tiểu Huy phải tự mình chơi, đợi mẹ xong việc rồi, liền có thời gian bồi con, được không?” Trong ánh mắt lộ ra tình cảm áy náy, con trai đặc biệt chạy đến đây, chính mình lại không có thời gian ở cùng nó.

Nghê Huy cảm thấy trong lòng chua xót, mẹ cư nhiên bận bịu, hắn đành phải nói: “Vậy được rồi, mẹ đừng làm quá sức.”

Chương Thái Thanh lái xe đưa bọn họ về nhà, Nghê Huy bọn họ xuống xe trước, Trần Lệ Bình tháo dây an toàn: “Cám ơn, Thái Thanh, ngày mai làm phiền anh đến đón bọn họ.”

“Không có gì đâu, dù sao anh cũng có thời gian, con trai của em rất đáng yêu, cũng rất hiểu chuyện.” Chương Thái Thanh nói, “Trần Lệ Bình, anh muốn…”

Trần Lệ Bình vội vàng nói: “Con trai đang đợi em, em đi trước, đi đường cẩn thận, ngày mai gặp.”

Chương Thái Thanh nhẹ thở dài, gật gật đầu: “Tạm biệt!”

Nghê Huy vẫn luôn đợi mẹ ở dưới lầu, thấy mẹ đến, đưa tay ra về phía mẹ, Trần Lệ Bình nắm lấy tay của con trai: “Về nhà thôi.”

Nghê Huy muốn hỏi Chương Thái Thanh đó là ai, nhưng mà nghĩ nghĩ thôi đi, sợ chính mình quá nôn nóng, ngược lại làm cho mẹ không an tâm, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, lúc thích hợp lại bày tỏ thái độ là được rồi.

Lúc đi ngủ, Nghê Huy trèo lên giường của ông ngoại, ông ngoại nói: “Huy Huy, con thật không ngủ cùng Hướng Đông sao?”

Nghê Huy tựa đầu chôn vào cái gối: “Không ạ!”

“Các con hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau, giường sẽ rộng một chút, ngủ cũng thoải mái một chút a.” Ông ngoại cười nói.

Nghê Huy nói: “Con không thích ngủ với người không quen thuộc.”

“Con với Hướng Đông không quen thuộc sao?”

Nghê Huy phùng má nói: “Không quen. Nói không chừng y đi ngủ còn đánh rắm, còn sẽ ngáy và nghiếng răng, có lẽ còn lăn qua lăn lại đá người, một cước đạp con xuống giường.”

Ông ngoại ha ha cười lớn.

Thủy Hướng Đông đứng trước cửa phòng ngủ của Nghê Huy, nghe đoạn nói chuyện của Nghê Huy, rất muốn nói: “Ta vừa không đánh rắm, cũng không ngáy ngủ nghiếng răng, còn không lăn qua lăn lại đá người!” Nhưng mà cho dù có nói, Nghê Huy cũng sẽ không ngủ cùng y.

Trần Lệ Bình tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa nói: “Hướng Đông, con sao lại chưa ngủ?”

Thủy Hướng Đông vội vàng xoay người lại, chui vào trong phòng của khách, giường rất lớn, không cần phải chen chút với em trai, cũng sẽ không bị em trai nữa đêm đá tỉnh, hẳn là rất tự tại, Thủy Hướng Đông lăn qua lăn lại, từ ngoài giường lăn đến trong giường, lại từ đầu giường lăn đến cuối giường, ai, giường rộng quá, bên cạnh lại không có người, ngược lại ngủ không được, khi nào, Nghê Huy mới bằng lòng ngủ cùng với mình đây.

Sáng sớm hôm sau, Chương Thái Thanh liền lái xe đến, Trần Lệ Bình tiễn bọn họ lên xe, cứng rắn kính đáo đưa cho ông ngoại một xấp tiền, để ông mua đồ ăn đồ uống.

Chương Thái Thanh cười mà không nói, chỉ lái xe, bọn họ đi biển ở phía Tây Nam Thượng Hải, cách cảng biển tương đối xa, biển bên này không đánh sâu vào sông ngòi, nước màu xanh biếc, còn rất sạch sẽ. Điều duy nhất không quá tốt chính là, bãi biển này không phải là bãi cát, mà là bãi bùn. Đường bờ biển của Thượng Hải mặc dù rất dài, nhưng chưa có một chỗ nào là bãi cát, toàn là bãi bùn, nước biển đánh vào bãi biển, sẽ nổi lên một làn sóng màu vàng.

Bãi biển như vậy, chỉ có thể nhìn, không thích hợp để bơi lội, nhưng mà cũng có không ít người chơi đùa trong nước, chỉ cần vượt qua làn sóng đục bên bờ biển, nước vẫn xem như là tương đối trong. Nghê Huy nhìn làn sóng đục kia, xua tan ý niệm trong đầu, đợi sau này có bãi cát nhân tạo rồi nói sau.

Chương Thái Thanh lấy ra một cái máy chụp hình: “Đến, ta chụp hình cho mọi người làm kỷ niệm.” Đầu những năm 90, máy chụp hình còn chưa phổ biến rộng, mức độ đam mê chụp ảnh của mọi người vẫn tương đối cao, lần trước Nghê Huy đến Thượng Hải, mẹ của hắn liền chụp cho hắn ước chừng 3 cuộn phim, rửa ra một xấp ảnh thật dày.

Thủy Hướng Đông kéo Nghê Huy: “Chương thúc thúc chụp một tấm cho con và Nghê Huy.”

Chương Thái Thanh đem ống kính nhắm ngay bọn họ: “Được, nhìn vào ống kính.”

Nghê Huy không vui, giãy dụa muốn tránh ra, bị Thủy Hướng Đông ôm lấy thắt lưng, thế là liền chụp được một tấm, một đứa muốn chạy, một đứa kiên cường ở lại, một mặt không tình nguyện, một mặt cười hì hì, dưới bối cảnh trời xanh biển xanh, nhìn ra được giống như đang vui đùa ầm ĩ với hai đứa nhỏ, bức ảnh vô cùng sống động.

Kế tiếp Nghê Huy không bao giờ chụp hình một mình với Thủy Hướng Đông nữa, Thủy Hướng Đông cũng không để ý, ngược lại còn chụp thiệt nhiều ảnh với Nghê Huy và ông ngoại.

Chương Thái Thanh chụp một đống hình, hỏi: “Ai muốn đi bơi?”

Thủy Hướng Đông hăng hái bừng bừng giơ tay lên: “Con muốn đi bơi.”

“Tiểu Huy thì sao?”

“Con không đi.”

Ông ngoại đứng ở trên bờ nhìn một chút: “Ta đi mua cái phao.”

Chương Thái Thanh cười nói: “Không cần mua đâu, con đều chuẩn bị tốt rồi. Quần bơi, phao bơi đều có, đồ ăn đồ uống cũng có. Đều ở đây.” Y nói rồi mở cốp xe, bên trong để rất nhiều thứ, đồ uống, thức ăn vặt, phao bơi, quần bơi, cái gì cũng có.

Nghê Huy trong lòng cho người này thêm một phần, tốt, là người rất cẩn thận săn sóc.

Thủy Hướng Đông thay quần bơi, Chương Thái Thanh bận rộn thổi phồng phao bơi.

Ông ngoại hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, con thật sự không đi sao?”

Đúng lúc giữa hè nóng bức nhất, Nghê Huy nhìn đại dương mênh mông xanh thẳm đó, ôn hòa như ngọc bích, thật sự rất có sức hấp dẫn, nhưng mà dưới chân giẫm một đống bùn làm cho hắn lùi bước, bẩn quá đi. Hắn do dự một chút, lắc đầu: “Con không đi đâu, bẩn lắm.”

Ông ngoại nở nụ cười: “Vậy thì ở trên bờ chơi đi.”

“Dạ.” Nghê Huy tháo giày ra, đi chân trần giẫm lên bãi bùn mềm dẻo, rất mát, cảm giác êm dịu, thật thích, một đường đi qua, lưu lại một chuỗi dấu chân rõ ràng.

Thủy Hướng Đông thấy dấu chân nho nhỏ của Nghê Huy, phần đầu rộng, phần đuôi hẹp, ngay cả đầu ngón chân cũng in dấu rất rõ ràng trên bùn, thoạt nhìn đặc biệt dễ thương, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Y đợi Chương Thái Thanh giúp thổi phồng cái phao bơi, không thể chờ đợi được mà tròng vào người, dọc theo dấu chân của Nghê Huy mà đuổi theo: “Nghê Huy, đợi ta với!”

Nghê Huy quay đầu lại nhìn y một cái, trên người trùm cái phao bơi màu đỏ, mặt quần bơi nhỏ màu xanh da trời, nhìn giống như một tên ngốc, không nhịn được xoay người, cúi đầu tiếp tục nhìn bùn, trong bùn còn có thể có vỏ sò, sao biển vân vân, nhưng mà lúc này còn chưa có thủy triều xuống, không phải thời cơ tốt để ra bãi biển bắt hải sản.

Thủy Hướng Đông chạy đến bên cạnh Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi đang tìm gì vậy? Vỏ sò sao?”

Nghê Huy ngồi chồm hổm trên mặt đất đào bùn, từ trong bùn tìm được một cái vỏ sò so với cái móng tay không lớn hơn bao nhiêu, đi đến chỗ nước rửa sạch sẽ, phát hiện là một vỏ sò nhỏ có đốm nâu lấm tấm, hoa văn rất đẹp.

Thủy Hướng Đông cũng không xuống nước, cũng tìm kiếm trong bùn, y muốn tìm một con ốc biển thật đẹp cho Nghê Huy.

Bên kia ông ngoại Nghê Huy và Chương Thái Thanh đang nói chuyện, Chương Thái Thanh nói: “Con phát hiện Tiểu Huy không thích nói chuyện, tích cách tương đối hướng nội.”

Ông ngoại nói: “Đúng a. Lúc trước cha mẹ của hắn cãi nhau có thể ảnh hưởng đến tính cách của nó.”

Chương Thái Thanh nói: “Cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn đối với con nhỏ, một cuộc hôn nhân sai lầm, bị tổn thương lớn nhất chính là đứa con.”

Ông ngoại hỏi: “Cũng không hẳn là như vậy. Đứa nhỏ tiểu Chương bao nhiêu tuổi rồi.” (Ý ông ngoại là hỏi con của Chương Thái Thanh đó)

Chương Thái Thanh nở nụ cười: “Con a, con là một người ăn no, cả nhà không bị đói, một người đàn ông độc thân vui vẻ.”

“Vậy sao? Ta xem con đối với con nít rất có tính kiên nhẫn, còn cho rằng con cũng làm cha rồi.” Ông ngoại cười nói.

“Nhà của con anh em rất nhiều, lúc nhỏ thường thường giúp cha mẹ trong em, rất dễ ở chung với con nít.”

“Con bao nhiêu tuổi rồi.”

Chương Thái Thanh nói: “Hai mươi chín.”

Ông ngoại cảm thán nói: “Cũng nên kết hôn đi.”

Chương Thái Thanh cười cười: “Dạ đúng, âm sai dương thác, liền trì hoãn.”

Hai người không nói gì nữa, nhìn hai đứa nhỏ ở ngoài biển.

Thủy Hướng Đông cuối cùng cũng từ trong bùn mò được một con ốc biển, con ốc biển này rất nhỏ, hẹp dài, phần đuôi có hình dáng xoắn ốc dài, một vòng nâu nhạt một vòng trắng, trái lại rất đẹp. Thủy Hướng Đông đem con ốc rửa sạch rồi đưa cho Nghê Huy như dâng vật quý: “Nghê Huy, cái này cho ngươi.”

Nghê Huy nhìn con ốc trong tay y, cũng có chút thích, nhưng miệng vẫn nói: “Ta không cần, ngươi chính mình giữ đi.”

Thủy Hướng Đông sớm đã nghỉ đến đường lui: “Ngươi giúp ta cầm đi, ta đi bơi.” Nói rồi nhét vào tay Nghê huy, chính mình chạy về phía làn sóng màu vàng của rượu.

Nghê Huy nhìn con ốc trong tay, muốn ném xuống đất, nhưng vẫn là chưa ném, bỏ vào trong túi. Thủy Hướng Đông vui vẻ mà đạp sóng trên nước, lên xuống theo làn sóng phập phồng, giống như thủy điểu(một loài chim sống dưới nước) vui vẻ.

Chương Thái Thanh cũng thay đồ xuống bơi, xa xa hỏi Nghê Huy: “Tiểu Huy, con không bơi sao?”

Nghê Huy lắc lắc đầu: “Không ạ.”

Ông ngoại cũng đi chân trần xuống, Nghê Huy nhặt được một vò sỏ nhỏ và một con ốc biển nhỏ, đi đến bên cạnh ông ngoại, lấy ra cho ông ngoại xem: “Ông ngoại, ông xem con nhặt được nè, đẹp không ạ?”

Ông ngoại chỉ vào con ốc mà Thủy Hướng Đông nhặt được nói: “Cái này đẹp nhất.”

Nghê Huy mặt vô biểu tình, trong lòng nói, con nhặt được một mớ, cư nhiên còn không bằng một cái của y!

Ông ngoại nhìn hai người ở ngoài biển, đột nhiên hỏi Nghê Huy: “Huy Huy, nếu như sau này mẹ con tìm cha khác cho con, con có đồng ý không?”

Nghê Huy ngẩng đầu nhìn ông ngoại, sau đó lại cuối đầu: “Chỉ cần y đối xử tốt với mẹ con, con liền đồng ý.” Ông ngoại đột nhiên nói chuyện này với mình, có phải hay không là chứng thực suy đoán của mình, xác thực Chương Thái Thanh và mẹ có quan hệ không bình thường?

Ông ngoại kinh ngạc nhìn Nghê Huy, một đứa con nít bình thường đều sợ mẹ của mình tái giá sẽ đối xử không tốt với mình không phải sao, bình thường một chút cũng sẽ nói, chỉ cần bọn họ đối xử tốt với mình là được, nhưng mà phản ứng của Nghê Huy lại hiểu chuyện một cách không ngờ, chỉ cần ông ấy đối xử tốt với mẹ là được, hoàn toàn không nghỉ đến cảm nhận của bản thân. Đứa nhỏ thông minh sớm như vậy, không khỏi khiến cho ông ngoại lo lắng. Thủy Hướng Đông cũng rất sớm chín chắn, nhưng mà y còn hoạt bát vui tươi giống như con nít, Nghê Huy lại giống như ông cụ non.

Ông ngoại đưa tay vuốt ve cái ót của Nghê Huy: “Huy Huy, con có thể biểu đạt cách nghĩ của con, con muốn cái gì, không thích cái gì, không cần sợ người khác không vui.”

“Dạ, con biết rồi, cám ơn ông ngoại.” Kỳ thực này đều là cách nghỉ chân thật nhất của bản thân hắn a.

“Huy Huy thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Ông ngoại thở dài nói.

Từ biển trở về, Thủy Hướng Đông phơi nắng bị đen như cục than, Nghê Huy cũng bị rám nắng, hắn vốn dĩ dễ bị bắt nắng, lần này lại đến bờ biển có tia tử ngoại lớn nhất, mặc dù không có xuống nước, nhưng mà trên bờ chơi cũng rất lâu, đoán chừng phải rất lâu mới khôi phục lại. Thủy Hướng Đông nhìn khuôn mặt và cái cổ đỏ đỏ của Nghê Huy, trong mắt lộ thần sắc tự trách, giống như là làm điều gì sai. Nghê Huy xoay người không nhìn y, chính mình bị rám nắng, liên quan gì đến y a.

Thủy Hướng Đông thấy vỏ ốc xinh đẹp để ở trên tủ đầu giường của mình, thở dài, trầm mặc cầm lấy cái vỏ ốc cẩn thận nhìn, cảm thấy có thể trên vỏ ốc đào ra một cái lỗ, làm một cái dây treo lên, nếu như Nghê Huy thích, có thể tặng cho hắn, nhưng mà hắn sẽ nhận sao.

Nghê Huy đi ra ngoài chơi một chuyến bị rám nắng, Trần Lệ Bình đau lòng không thôi, không hề nói con trai đi ra ngoài chơi: “Tiểu Huy, con ngày mai cùng Hướng Đông đi khu trò chơi được không?”

Nghê Huy nói: “Mẹ, con không muốn đi khu trò chơi, con muốn ở cùng mẹ, con đi công ty mẹ được không? Con sẽ không làm phiền mẹ làm việc đâu.”

Trần Lệ Bình nói: “Vậy được rồi, ngày mai con cùng mẹ đi đến công ty.” Bà biết con trai là muốn ở với mình nhiều như thế này, đáng tiếc bà quá bận, không có cách nào ở bên cạnh con trai.