Đến cuối tuần, Thủy Hướng Đông đem đồ đạt của mình và đệ đệ thu dọn, ông ngoại Nghê Huy giúp bọn họ mang đồ đạt, đưa bọn họ trở về. Nghê Huy đứng ở cửa nhìn theo bọn họ rời đi, Thủy Hướng Đông nắm tay của đệ đệ, quay đầu nhìn Nghê Huy: “Nghê Huy, bái bai, có thời gian đến nhà ta chơi.”

Bà ngoại đẩy Nghê Huy một cái: “Con đi tiễn Hướng Đông và Dương Dương đi.”

Nghê Huy đứng một chút, sau đó bước đi, Thủy Hướng Đông nở nụ cười: “Cám ơn Nghê Huy.”

Nghê Huy im lặng đi theo đằng sau, chẳng nói câu nào, Thủy Hướng Dương có chút hưng phấn, dồi dào sức sống: “Ô ô, chúng ta phải về nhà!”

Thủy Hướng Đông nắm chặt tay của đệ đệ, trên mặt lộ vẻ tươi cười bất đắc dĩ, về nhà mình, về sau cũng đừng nghĩ đến những ngày tháng thoải mái ở nhà của Trần gia gia: “Dương Dương, sau này em liền cùng với ca ca cùng nhau đi học được không?”

Thủy Hướng Dương ngẩng đầu lên nhìn anh trai: “Em cũng có thể đi học sao?”

Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Ừ, nhưng mà đi học không thể nói chuyện, phải ngoan nha.”

“Dạ.” Con nít đối với việc đi học luôn vô cùng chờ mong và hưng phấn, có nghĩa là mình đã lớn, cũng có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng thường thường vừa mới bắt đầu đi học, liền biểu hiện ra kháng cự, đi học phải ngoan ngoãn ngồi không được động, không có cha, mẹ, ông, bà, cũng không có người bạn quen thuộc, còn không thể ăn đồ ăn, không thể chơi đùa, còn phải làm bài tập, làm không tốt sẽ bị lão sư phê bình, thậm chí đánh lòng bàn tay, đây quả thực chính là một loại dày vò.

Cho nên theo bản tính của con người mà nói, là không có người nào thích đi học, chỉ là cùng với sự lớn lên của tuổi tác, học chính là thỏa hiệp với xã hội, với nhân sinh, bất đắc dĩ dần dần tiếp nhận loại sự thật này, chỉ có số ít người có thể từ trong việc học tìm kiếm niềm vui, đa số mọi người, đều là dựa vào lý tính yêu cầu phải làm chuyện này.

Thủy Hướng Đông đã đem nhà của chính mình dọn dẹp một lần, trong sân được quét dọn sạch sẽ, rốt cuộc nhìn không thấy vụn giấy pháo đỏ và giấy tiền, câu đối phúng điếu màu tím trên cửa cũng bị gió thổi nắng chiếu phai màu, bộ phận bên dưới cũng bị xé mất, đang cố gắng giãy ra khỏi cảm xúc thương tâm đó. Bởi vì vài tháng không có người ở, trong sân mọc đầy cỏ dại, trong nhà rõ ràng thiếu đi nhân khí.

Ông ngoại nhìn nhà của Thủy Hướng Đông: “Hướng Đông, con thật sự phải trở về đây sao?”

Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Dạ, khoảng thời gian này đã làm phiền Trần gia gia rồi.”

Ông ngoại khoát khoát tay, thở dài: “Các con ở đây có sợ không?”

Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Không sợ.”

Thủy Hướng Dương đã chạy một vòng quanh các phòng: “Ca ca, cha mẹ đâu?”

Nghê Huy nghe đến đây liền có chút khó chịu đứng lên, trong phòng khách của nhà bọn họ, ngay trên bức tường treo di ảnh của cha mẹ, đều rất trẻ, người cha đoan chính anh khí, người mẹ thì xinh đẹp, tướng mạo của Thủy Hướng Đông và đệ đệ rõ ràng đều giống cha mẹ, nhưng Thủy Hướng Đông là trung hòa giữa đường nét của cha và ngũ quan của mẹ, vô cùng anh khí, Thủy Hướng Dương lại càng nhu hòa một chút, thừa hưởng đủ của cha mẹ.

Thủy Hướng Đông ngồi xổm xuống, ôm lấy đệ đệ: “Không phải anh nói cha mẹ đi lên thiên đường rồi sao.”

Thủy Hướng Dương chớp chớp mắt: “Vậy bọn họ không trở về sao?”

Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Không trở về, sau này còn lại ca và Dương Dương, nhưng mà cha mẹ sẽ ở thiên đường nhìn anh em chúng ta.”

Trên mặt Thủy Hướng Dương nhìn không ra thần sắc bi thương, chỉ là thản nhiên “a” một tiếng, đưa tay chỉ vào ảnh chụp trắng đen trên tường: “Bọn họ có phải hay không từ chỗ đó nhìn chúng ta?” Đứa nhỏ ba tuổi, không hiểu được sự bi thương của cái chết, cha mẹ đột nhiên không thấy, sau khi khóc lóc ầm ĩ qua đi, dần dần liền quên đến sau đầu.

“Đúng rồi.” Thủy Hướng Đông gật gật đầu.

Nghê Huy xoay mặt đi không nhìn bọn họ, hắn đánh giá toàn bộ căn nhà này, đây là một căn nhà lầu kiểu phương Tây có hai tầng, niên đại của căn nhà này cũng không lâu, Thủy Hướng Đông liền ở lầu dưới dọn ra một phòng, một cái giường gỗ đơn giản, khăn trải giường ở trên vẫn còn dấu vết bị gấp lại, đều mới trải ra, dưới cửa sổ có một cái bàn màu đỏ, một cái ghế, trên bàn có một cái đèn học, ngoài ra, trong phòng rất trống trải, cái gì cũng không có.

Thủy Hướng Đông đem cặp sách của mình đặt trên bàn. Ông ngoại hỏi: “Hướng Đông, các con sau này thì ở trong phòng này sao?”

Thủy Hướng Đông gật gật đầu: “Dạ, trên lầu con lười dọn dẹp, nên ở đây.”

“Vậy còn có cái gì cần ông giúp không?” Ông ngoại hỏi.

Thủy Hướng Đông nói: “Tủ quần áo của con còn ở trên lầu, có thể làm phiền Trần gia gia giúp con khiêng xuống được không ạ?”

“Được.”

Phải lên lầu chuyển tủ quần áo, Nghê Huy lo lắng ông ngoại một mình di chuyển không được, cũng cùng đi lên giúp. Sau khi đi lên mới biết, nguyên lai bọn họ một nhà trước kia đều ở trên lầu. Lầu dưới là cửa hàng xi-măng, lầu trên lót gạch men sứ, nhìn ra được chú trọng hơn lầu dưới rất nhiều, Thủy Hướng Đông sao lại không ở lầu trên, mà phải ở lầu dưới?

Nghê Huy nhìn thấy dụng cụ gia đình ở lầu trên đầy đủ mọi thứ, tuy nhiên bề mặt phủ đầy bụi, nhưng mà nhìn ra vô cùng ấm áp, rất nhiều chi tiết nhỏ cho thấy, mẹ của Thủy Hướng Đông là một người phụ nữ rất cẩn thận tinh tế, đáng tiếc a. Có lẽ Thủy Hướng Đông là không muốn nhìn vật nhớ người, nên mới ở lầu dưới.

Tủ quần áo của Thủy Hướng Đông có chút to, hơn nữa cũng không quá nặng, Nghê Huy và Thủy Hướng Đông cùng giúp ông ngoại đem tủ quần áo chuyển xuống dưới, ông ngoại lại giúp đem ti vi chuyển đến phòng khách dưới lầu lắp đặt tốt. Nhìn dự định của Thủy Hướng Đông, là không chuẩn bị lên lầu.

Thủy Hướng Đông giống như giải thích mà nói: “Nền nhà trên lầu phải kéo, tương đối khó dọn dẹp, con liền không ở trên đó.”

Nghê Huy cũng không nói gì, Thủy Hướng Dương không biết từ đâu tìm ra một chiếc xe đạp đồ chơi của y, quỳ trên mặt đất đẩy xe chơi. Thủy Hướng Đông gọi một tiếng: “Mau đứng lên, Dương Dương, em lại nằm úp sấp trên mặt đất, sàn nhà bẩn chết đi được.”

Thủy Hướng Dương quay đầu nhìn ca ca một chút, sau đó đứng lên ngồi xổm xuống, tiếp tục chơi. Nghê Huy trong lòng nghĩ, nếu như đều là con nít vô ưu vô lo, cuộc sống liền đơn giản hơn nhiều.

Ông ngoại giúp Thủy Hướng Đông dàn xếp xong, nói: “Được rồi, đi thôi, bây giờ trở về ăn cơm.”

Thủy Hướng Đông nói: “Trần gia gia, hôm nay dọn nhà, con sẽ không trở về ăn cơm, tự con ở nhà làm.”

Ông ngoại nhìn Thủy Hướng Đông: “Không phải nói ăn cơm ở nhà ta sao?”

“Lúc đi học sẽ ăn trưa và ăn tối ở nhà ông, ăn sáng và cuối tuần con vẫn là tự mình làm.” Thủy Hướng Đông cười nói.

“Vậy con biết làm không?” Ông ngoại có chút không tin tưởng nhìn Thủy Hướng Đông.

Thủy Hướng Đông nói: “Con biết làm.”

Ông ngoại thở dài: “Vậy được rồi, ta và Huy Huy trở về trước, con trưa mai lại đến ăn cơm.”

“Dạ. Cám ơn Trần gia gia, bái bái Nghê Huy.”

Nghê Huy vẫn luôn không nói chữ nào, xoay người đi cùng với ông ngoại.

Nghê Huy trong lòng đối với việc Thủy Hướng Đông mang theo đệ đệ đi học rất kỳ quái, nhưng hắn tuyệt đối không muốn đi tìm hiểu, chỉ là lúc cùng nhau ăn cơm, nghe bà ngoại cùng y nói chuyện, hỏi tình hình của y mới nghe được một chút. Ví dụ như sáng ăn gì, Thủy Hướng Dương cùng y đi học, lão sư có thái độ gì vv.

Thủy Hướng Dương thì rất cao hứng: “Bà nội, bọn họ cho con ăn kẹo, còn cho con đồ chơi nữa.” Bọn học chính là chỉ bạn học của Thủy Hướng Đông.

Qua hai ngày, Thủy Hướng Dương không chịu đi học, Thủy Hướng Đông khuyên như thế nào đều không được, y đành phải đem Thủy Hướng Dương đến nhà bà ngoại Nghê Huy: “Hôm qua lúc đi học, Dương Dương tè ra quần, nó cảm thấy rất mất mặt.”

Bà ngoại nói: “Nếu đã như vậy, vậy Dương Dương liền ở lại nhà bà đi. Dương Dương, ở cùng bà nội nha.”

Thủy Hướng Dương trong tay cầm một cái bánh sủi cảo mà Nghê Huy cho y mạnh mẽ gật đầu: “Dạ.” Thời gian này còn rất sớm, Nghê Huy đang ăn sáng.

“Cám ơn bà nội, vậy con đi đây, đi học.” Thủy Hướng Đông nói.

Bà ngoại nói: “Hướng Đông con đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì vào đây ăn đi.”

“Dạ con ăn rồi, bà nội, bái bai. Dương Dương bái bai.”

Thủy Hướng Dương đầu cũng không ngẩng lên “ờ” một tiếng.

Nghê Huy nhìn y đi trên đường, trong cặp sách lấy ra một ổ bánh mì, vừa đi vừa gặm, hừ một tiếng, chết vì sĩ diện khổ thân, đáng đời.

Bên này Thủy Hướng Dương nói: “Con còn muốn ăn bánh chẻo.”

Bà ngoại hỏi: “Dương Dương con ăn sáng với cái gì?”

“Chưa ăn.”

Bà ngoại kinh ngạc: “Sao lại chưa ăn, ca ca chưa làm sao?”

“Con không thích ăn bánh mì.” Thủy Hướng Dương nói.

Bà ngoại thở dài: “Hướng Đông này, thật là không biết phải nói sao mới tốt.”

Buổi trưa lúc Thủy Hướng Đông về nhà ăn cơm, bà ngoại nói: “Hướng Đông, con sau này buổi sáng vẫn là đến đây ăn cơm đi, con và Dương Dương đều đang tuổi ăn tuổi lớn, buổi sáng rất cần thiết a, không thể tùy tiện được.”

Thủy Hướng Đông buổi sáng còn chưa ăn no, buổi trưa liền ăn rất nhiều, nghe thấy bà ngoại Nghê Huy nói như vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng, do dự một chút nói: “Con ăn bánh mì và bát cháo cũng rất tốt.”

“Con đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy chứ. Con nguyện ý ăn bánh mỳ, nhưng Dương Dương không muốn ăn a.”

Ông ngoại ở bên cạnh nói: “Con buổi sáng cũng không cần làm điểm tâm, mang theo đệ đệ đến đây cùng ta tập thái cực, sức khỏe của Dương Dương bây giờ cũng đã hồi phục rồi, vận động mạnh không thể làm, luyện thái cực rất tốt. Luyện xong thái cực liền cùng Huy Huy ăn sáng rồi đi học.

Thủy Hướng Đông nhìn Nghê Huy ngồi ở đối diện trên bàn, Nghê Huy mí mắt cũng không nâng lên, an tĩnh mà ăn cơm, y do dự một chút: “Vậy liền làm phiền bà nội.”

Bà ngoại nở nụ cười: “Ta làm một bữa cơm cũng là làm, làm hai bữa cùng là làm, chính là thuận tiện mà thôi.”

Liền như vậy, hai anh em Thủy Hướng Đông mặc dù dọn về nhà, nhưng một ngày ba bữa vẫn là giải quyết ở nhà bà ngoại Nghê Huy, làm việc và nghỉ ngơi căn bản giống như Nghê Huy, bữa sáng đến đây luyện thái cực, ăn sáng xong đi học, bữa trưa từ trường học về ăn trưa, ở đây ngủ trưa, sau đó đi học. Buổi chiều trở về làm bài tập trước, làm bài tập xong thì luyện chữ. Trương Dũng sẽ đến đây tìm bọn hắn đi chơi, sau đó về nhà chính mình ăn cơm rồi đi ngủ.

Ông ngoại bà ngoại hai vị lão nhân tâm tính thiện lương, luôn để hai anh em Thủy Hướng Đông ăn ở nhà mình, vừa bắt đầu vẫn chưa có gì, Thủy Hướng Dương đang dưỡng bệnh, bọn bọ phải giúp đỡ hai anh em đã mất cha mẹ này, cậu mợ của Nghê Huy mặc dù trong lòng không quá dễ chịu, nhưng cũng không ở bên ngoài nói cái gì, hơn nữa cha của Thủy Hướng Đông lúc trước cũng quen biết với bọn họ, thậm chí còn là đồng nghiệp, giúp đỡ hai đứa nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa cũng là chuyện lẽ phải. Hơn nữa giúp đỡ bọn họ cũng không chỉ có hai vị ông ngoại bà ngoại của Nghê Huy, hàng xóm láng giềng đều có thể giúp đỡ liền cố gắng giúp đỡ, ví dụ như ông nội của Trương Dũng, kiểm tra sức khỏe cho con nít, khám bệnh chít thuốc, đều là miễn phí.

Chính là Thủy Hướng Dương đã hết bệnh nhưng vẫn ở đây ăn ở, cậu mợ của Nghê Huy lền cảm thấy hai vị lão nhân có chút làm việc không nên làm, nuôi nấng cô nhi chính là chuyện của chính phủ, lại không phải mở viện phúc lợi, có thời gian rỗi, không bằng đến giúp bọn họ trông trẻ.

Thủy Hướng Đông cũng chính là lo lắng điểm này, mới kiên trì dọn về nhà của chính mình.