Ngày kế, Vũ Văn Bùi dựa theo ý tứ Ôn Như Ngọc, dẫn theo Tầm ma ma cùng một tiểu thái giám đi xuyên qua hành lang thật dài, đi tới ngự thư phòng, vừa lúc gặp được người từ ngự thư phòng bước ra, là Vũ Văn Hoằng ủ rũ cụp đuôi.

Vũ Văn Hoằng liếc mắt nhìn Vũ Văn Bùi, khinh thường nhìn Vũ Văn Bùi, hừ lạnh một tiếng sau đó dẫn theo Khương Lăng phía sau rời đi, nhìn bóng dáng đại hoàng huynh thở phì phò, thần sắc trong ánh mắt Vũ Văn Bùi hiện lên tia trào phúng, rất nhanh liền nhanh chóng dấu đi, chỉ còn lại đôi mắt thanh triệt như nước suối chảy đầu nguồn.

Lúc này, thái giám Phúc Toàn bên người Vũ Văn Thác Cát đi ra, đối với Vũ Văn Bùi đứng ở trước cửa nói: “Lục điện hạ, mời vào, Hoàng Thượng đang chờ ngài.”

Vũ Văn Bùi cảm tạ Phúc Toàn sau đó một mình một người rảo bước tiến vào trong ngự thư phòng.

Cách khoảng ba mét đến Vũ Văn đế liền quỳ xuống, Vũ Văn Bùi cung kính hô: “Nhi thần hướng phụ hoàng thỉnh an.”

Vũ Văn Thác Cát tay áo vung lên, trầm giọng nói: “Đứng lên đi.” Chờ đến khi Vũ Văn Bùi đứng lên, lại hỏi: “Hoàng nhi tới tìm trẫm là vì chuyện gì?”

Nghe được Hoàng Thượng hỏi, Vũ Văn Bùi khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, miệng chu lên, “Phụ hoàng, nhi thần muốn học võ công.” Nói xong lại nhéo lên tay chân tinh tế của mình, “Nhi thần thân thể quá yếu, tiên sinh nói Bùi Nhi cứ như nữ hài tử.”

Vũ Văn đế tính chất như bị khơi mào, âm cuối có chút hơi cao, khóe miệng cũng hiện lên vẻ tươi cười, “Hoàng nhi xác thật quá nhỏ gầy.”

“Nhi thần bị tiên sinh cười nhạo, nên nhi thần muốn học võ công rèn luyện thân thể.” Ánh mắt thanh triệt lăng lăng nhìn thẳng Vũ Văn đế, thanh âm vô cùng thanh thúy, trong ngự thư phòng trống vắng, âm thanh như vang dội khắp nơi.

“Ha ha, nếu hoàng nhi muốn học võ công thì cứ học đi, ngày mai con hãy đến luyện võ trường, trẫm sẽ sai người phụ trách dạy dỗ con.”

“Tạ ân phụ hoàng.” Cung kính làm một lễ, trên mặt Vũ Văn Bùi lộ ra mục đích đạt thành vui vẻ mỉm cười. Vũ Văn đế ngồi ở trên thượng vị nhìn thấy, khóe miệng càng thêm giương cao, Lục hoàng tử nhà ông, tuổi còn nhỏ, bộ dáng lớn lên sẽ tương tự như Ngu phi.

—— chẳng qua, tính cách này, so với Ngu phi luôn luôn uyển chuyển ôn nhu rất có xuất nhập.

Một tay chống ở trên mặt bàn, Vũ Văn đế xoa xoa huyệt thái dương, mày nhăn lại, Phúc Toàn vội vàng tiến lên lo lắng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài lại lên cơn đau đầu tái phát? Nô tài liền đi thỉnh thái y tới.” Nói xong liền vội vội vàng vàng đi đến Thái Y Viện.

Vũ Văn Bùi nhìn, sau đó cúi đầu nói: “Phụ hoàng thỉnh nghỉ ngơi nhiều, thân thể ngài quan trọng nhất. Nhi thần trước cáo lui.”

Vũ Văn đế xua xua tay, không để ý nói: “Đi xuống đi, nhớ rõ ngày mai đi luyện võ trường là được.”

……

Đợi cho thối lui đến bên ngoài ngự thư phòng, Vũ Văn Bùi nhìn Tầm ma ma cùng tiểu thái giám vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, chạy chậm đến bên người Tầm ma ma, đối Tầm ma ma nói: “Ma ma, phụ hoàng đáp ứng ta rồi.”

Hai con mắt cong lên thành hình trăng non, khóe miệng câu lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Mà cách đó không xa có mấy thái giám ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó thấp hèn cúi đầu, đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, như là chưa từng ngẩng đầu vậy.

X

Ôn Như Ngọc lúc này đang cầm một quyển y thư ngồi ngay ngắn ở trên ghế nghiêm túc nhìn, trung y dược học bác đại tinh thâm, kiếp trước Ôn Như Ngọc xem qua rất nhiều chủng loại thư tịch, duy độc không xem qua trung y thư tịch, lúc này, y đột nhiên hứng thú, vì thế liền đi tìm một quyển y thư, tập trung tinh thần nhìn.

Không đến trong chốc lát, trong viện truyền đến thanh âm Vũ Văn Bùi, còn chưa nhìn đến người, thanh âm cũng đã tới trước: “Tiên sinh, tiên sinh, phụ hoàng đáp ứng ta.”

Sau đó, không bao lâu Ôn Như Ngọc liền cảm giác eo mình bị thiếu niên ôm lấy, cúi đầu vừa nhìn, thấy được Vũ Văn Bùi nở nụ cười thật tươi.

Ôn nhu sờ lên đầu thiếu niên, Ôn Như Ngọc kéo Vũ Văn Bùi ngồi xuống, lại phân phó cung nữ đưa lên nước trà lúc sau mới ôn thanh nói, “Ngươi đã lớn rồi, sao còn lỗ mãng như vậy.”

“Hắc hắc, Bùi Nhi cao hứng mà.” Cười cộc lốc, dáng vẻ Vũ Văn Bùi lúc này, bất luận kẻ nào thấy được, đều không có tâm phòng bị.

Đông Nhi cách Vũ Văn Bùi rất xa, đứng ở khoảng cách phía sau Ôn Như Ngọc một mét, nhìn Vũ Văn Bùi trên mặt tươi cười, đôi mắt to tròn trừng thẳng —— lại ngụy trang nữa sao.

Ánh mắt Đông Nhi dừng lại ở trên người công tử nhà mình…… Bất quá, công tử sẽ biết đến đi.

Thở dài một hơi, Đông Nhi vẫn thật không rõ, nơi này đấu tới đấu lui trang tới trang lui, công tử trước kia chán ghét nhất hạng người trong ngoài không đồng nhất, như thế nào tới hiện tại, ngược lại công tử một chút phản ứng đều không có?

Không rõ không rõ a, Đông Nhi cúi thấp đầu, đếm từng ngón tay béo tròn trắng mịn của mình.

……

Ngày hôm sau, Vũ Văn Bùi liền dậy sớm, ăn qua đồ ăn sáng lúc sau muốn cáo biệt Ôn Như Ngọc đi luyện võ trường, bị Ôn Như Ngọc kéo lại, Ôn Như Ngọc cười cười, “Bùi Nhi, tiên sinh cũng cùng đi.”

“Tiên sinh vì sao phải đi theo Bùi Nhi?” Nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.

Nhìn bầu trời bên ngoài, liền chớp chớp mắt, “Bởi vì…… Tiên sinh hảo nhàm chán a.”

Vũ Văn Bùi: “……”

Ôn Như Ngọc đúng thật quá nhàm chán, tuy rằng đời trước y mỗi ngày ngâm mình trong sách, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ có thời điểm rảnh rỗi đi ra ngoài xem một chút thế giới bên ngoài, mà tới nơi này rồi, đã sắp nửa năm, y chỉ đi không quá hai nơi, một là phủ Thừa Tướng, một là hoàng cung.

Thời điểm ở phủ Thừa Tướng, một tháng y chỉ ở trên giường, đi vào hoàng cung, y càng không có nơi nào để đi, giống như chim hoàng yến dưỡng trong lồng kính, hoa lệ mà không chân thật.

X

Luyện đấu trường là một loại kiến trúc đại hình tứ hợp viện, bốn phía đều có phòng ốc, ở chính giữa có bãi đất trống trải, tới gần vị trí cửa, có dựng thẳng một kệ binh khí, phía trên trưng bày các loại binh khí muôn màu rực rỡ.

Ngay luyện võ trường, khi thái dương lên cao đã có chút hài tử ở phía dưới thao luyện, có một ít hài tử quý tộc trong hoàng cung, nhỏ từ năm đến sáu tuổi, lớn nhất chừng mười ba mười bốn tuổi.

Đứng trước mặt bọn họ là nam nhân cao lớn uy vũ, nam nhân nhìn bên ngoài chính là võ sinh, trên người bận quần áo co giãn dễ dàng vung chiêu, đưa lưng về phía Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi nhìn đám nhóc tì ngay trước mặt hắn, thanh âm đầy nhịp điệu, trầm ổn lãnh ngạnh.

“Như thế nào, còn chưa ăn cơm sao? Các ngươi tiến vào nơi này, chính là đệ tử ta, sẽ không giống như bên ngoài treo các loại danh hiệu hoàng tôn công tử. Ở chỗ này, ta muốn các ngươi đem những cái tâm cao khí ngạo sống trong nhung lụa ném ra ngoài, đừng tưởng các ngươi có bối phận cao thì lười biếng diễu võ giương oai!”

Ôn Như Ngọc quay đầu cùng Vũ Văn Bùi nhìn nhau liếc mắt một cái, đều lý giải ý tứ trong mắt đối phương.

“Tiên sinh, Bùi Nhi sẽ kiên trì.”

“Ân.”

……

Đại khái khoảng mười lăm phút trôi qua, tên nam tử kia mới nói xong việc của mình, Ôn Như Ngọc gật gật đầu với Vũ Văn Bùi, câu môi cười, khẩu hình miệng nói một câu cố lên.

Vũ Văn Bùi gật đầu, tựa hồ đã có dũng khí, bước chân kiên định hướng nam nhân đi đến, không đi bao lâu cũng đã tới bên người nam nhân……

Nam nhân không chờ Vũ Văn Bùi mở miệng cũng đã quay đầu thấy được Vũ Văn Bùi, sau đó nhíu mày, “Như thế nào lại đến muộn như vậy, yêu cầu của ta là giờ Mẹo* phải đến đây, hiện tại là giờ Thìn canh ba, ngươi đến muộn mất một canh giờ!”

*Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.

Há miệng thở dốc, Vũ Văn Bùi vô tội nhìn nam nhân, mở miệng, “Ta hôm nay mới tới……”

Nam nhân, cũng chính là Diệp Quân, hắn nhìn Vũ Văn Bùi trong chốc lát, thấy cánh tay cậu tiêm tế, nhíu mày gắt gao: “Ngươi chính là Lục hoàng tử?”

Gần như nghi hoặc chỉ trong nháy mắt sau đó lại khôi phục biểu tình lạnh lùng nghiêm túc, “Nếu ngươi ngày đầu tiên tới, như vậy ta sẽ không truy cứu, hi vọng ngươi ngày mai đừng tái phạm. Thủ hạ của ta, không bởi vì thân phận mà cấp đặc quyền, biết không!”

Ôn Như Ngọc nghe Diệp Quân nói, tức khắc cảm thấy chính mình thiếu chút nữa giật cả mình, emma sao lại giống quan quân thời hiện đại thế này, vô cùng nghiêm khắc ——

Vũ Văn Bùi chỉ là gật đầu, sau đó cậu lại nghe được Diệp Quân nói: “Ngươi hôm nay có một canh giờ chạy bộ vòng sân, sau khi nghỉ ngơi mười lăm phút phải vòng quanh luyện võ trường chạy mười vòng.”

“Đã rõ.” Vũ Văn Bùi thân mình đứng thẳng tắp, ánh mắt cậu kiên định, xoay mặt ánh mắt dừng trên người Ôn Như Ngọc, toét miệng, khẩu hình nói một câu: “Tiên sinh, ta sẽ cố gắng.”

……

Lại qua mười lăm phút, Diệp Quân phân phối xong nhiệm vụ hôm nay liền đi tới bên người Ôn Như Ngọc, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Ôn Như Ngọc, thanh âm lãnh ngạnh không có chút tình cảm nào, “Ngươi là ấu tử Ôn thừa tướng Ôn Như Ngọc?”

“Là ta, ngươi vì sao lại đoán được là ta?”

Ôn Như Ngọc thanh âm trầm ổn cùng êm tai, cho dù tuổi tác y đang tiến vào thời kỳ thiếu niên bể giọng, tiếng nói vẫn như cũ không có biến hóa bao nhiêu.

“A, đều nói ấu tử Ôn gia Ôn Như Ngọc, người cũng như tên quân tử ôn nhuận như ngọc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là như thế. Tại hạ Diệp Quân, trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

“Nguyên lai là Diệp tướng quân, Như Ngọc sớm đã nghe nói về kỳ danh Diệp tướng quân, mười bốn tuổi một mình tiêu diệt năm trăm tên phỉ, có thể nói là thiếu niên anh hùng a.”

……

Hai người khen tặng lẫn nhau, lúc sau mới quay lại, Ôn Như Ngọc nở nụ cười với Diệp Quân, cầm ôn hòa, ý cười nhợt nhạt: “Không biết Như Ngọc có được may mắn cùng Diệp tướng quân làm bằng hữu?”

Diệp Quân nhìn Ôn Như Ngọc tươi cười, dường như có chút hốt hoảng, nghe lời nói như thế, lập tức quay đầu, lỗ tai giật giật có chút không được tự nhiên, trong thanh âm không tự giác dưới tình huống như thế này chính mình có một chút kích động, “Vinh hạnh đến cực điểm.”

“Diệp tướng quân lớn tuổi hơn ta, về sau ta gọi tướng quân một tiếng Diệp huynh, có được không?”

“Kia Diệp Quân liền việc nhân đức không nhường ai.”

……

Bên này hai người nói chuyện vui vẻ, bên kia ánh mặt trời chiếu rọi xuống, sắc mặt Vũ Văn Bùi phi thường tái nhợt, cậu còn chưa đến mười lăm phút đã kiên trì không nổi, cảm giác tay chân như chết lặng.

Gắt gao cắn môi dưới, Vũ Văn Bùi nói với chính mình, cố lên, phải nhanh chóng đi qua, tiên sinh còn đang nhìn chính mình. Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, mồ hôi trên trán cậu tuôn như suối không ngừng nhỏ giọt, cả khuôn mặt che kín mồ hôi, nhưng mà, ánh mắt cậu kiên định như cũ, tuy rằng đã khó chịu sắp kiên trì không nổi ——

Nửa canh giờ sau, Vũ Văn Bùi đã kiên trì không nổi, thân mình mềm nhũn, ngã sấp xuống trên mặt đất, tay chân cậu run rẩy, xanh cả mặt, môi đã bị chính mình cắn có chút huyết nhục mơ hồ.

Ánh mắt Ôn Như Ngọc vẫn luôn nhìn chăm chú vào Vũ Văn Bùi, khi cậu té ngã đã muốn ngay lập tức chạy đến, trong ánh mắt đong đầy cảm xúc lo lắng, “Bùi Nhi, có ổn không?”

Vũ Văn Bùi trên mặt tái nhợt lộ ra nụ cười suy yếu, giọng nói rất nhỏ, nhưng Ôn Như Ngọc lại nghe được là, “Tiên sinh, Bùi Nhi rất ổn……”

Diệp Quân cũng theo bước chân Ôn Như Ngọc đi tới trước mặt Vũ Văn Bùi, trong miệng phun ra lời nói lạnh băng, “Hiện tại chỉ mới qua nửa canh giờ, còn lại nửa canh giờ, đứng lên, tiếp tục.”

Ôn Như Ngọc ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, vừa định há mồm khuyên bảo một chút, lại phát hiện Vũ Văn Bùi kéo lại tay áo mình, “Tiên sinh, Bùi Nhi còn có thể kiên trì.”

Há miệng thở dốc, Ôn Như Ngọc cái gì cũng nói không nên lời, thiếu niên trước mắt, trên người có sức chịu đựng cùng sự bền lòng ngay cả chính mình đều không có.

Nhìn Vũ Văn Bùi ánh mắt kiên định, Ôn Như Ngọc chỉ có thể thở dài một hơi, sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, nói: “Tiên sinh tin ngươi.”

Diệp Quân vươn tay hướng đến Vũ Văn Bùi, Vũ Văn Bùi nhìn thoáng qua, đem tay mình đáp trên tay Diệp Quân, nương lực, lại lần nữa đứng lên.