Arian nhìn chằm chằm Tác Phi, nhanh chóng nói tiếp: “Chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ mang ngươi đi gặp Veeshan Evans! Ta sẽ nói hết những thứ ta biết cho các ngươi!”

Y tuy rằng thực bức thiết nhưng vẫn không chịu nói ra bất kì nội dung quan trọng gì, chỉ liên tục cường điệu hai điều trên.

Nhưng mà, chỉ hai điều này cũng đủ rồi. Đó là thứ trí mạng nhất đối với Tác Phi.

Tác Phi trong đầu nghĩ đủ điều. Cậu luôn không tin tưởng Manzi; không cần nói Manzi trước kia cùng Stefan Evans qua lại như thế nào, nhưng thông qua những gì cậu nhìn thấy sau khi đến thế giới này cùng với những lần gặp mặt ngắn ngủi cũng đủ để cậu đề cao cảnh giác.

Một người biến hoá khôn lường, nắm không rõ như vậy làm thế nào cậu tín nhiệm được?

Lúc Manzi đề xuất muốn dẫn cậu đi gặp Veeshan, cậu không phải chưa từng nghĩ rằng đó là một cái bẫy, nhưng đồng thời cậu lại thấy giá trị vũ lực của mình kém xa Manzi, nếu Manzi muốn bắt cậu thì không tất yếu vừa dỗ dành vừa lừa lọc như vậy, chỉ cần trực tiếp sử dụng bạo lực cậu liền không trốn được.

Nhưng tất cả những suy nghĩ đó sau khi Tác Phi biết được kĩ năng đặc biệt của thân thể này đã thay đổi.

Nếu Manzi biết thể chất của cậu và muốn lợi dụng cậu thì tất nhiên phải bày ra bộ dáng hữu hảo thân cận, lừa cậu cam tâm tình nguyện phục vụ hắn.

Nghĩ đến đây, Tác Phi thật sự nhịn không được muốn phun tào. Mang theo kĩ năng Mary Sue như vậy, lão tử muốn sống an lành cũng khó a!

Vậy Arian rốt cuộc biết những gì?

Từ từ… Tác Phi bỗng ý thức được một điều. Những thứ Arian biết khẳng định không nhiều như cậu nghĩ. Arian nhận thức Stefan Evans, như vậy những tin tức y muốn dùng để cứu mạng mình là những thứ Stefan Evans muốn biết, nhưng không nhất định là thứ Tác Phi muốn biết!

Từ thái độ của Manzi Yagudin mà nói, hắn nhận định là tình cảm của Stefan Evans đối với hắn rất sâu, sâu đến mức cho dù hắn đi đào hoa khắp chốn vẫn có thể dỗ dành cậu cho qua chuyện. Với sự tự tin này có thể đoán được rằng Stefan Evans nguyên tác thực sự rất yêu Manzi.

Chuyện Arian muốn nói cho cậu có lẽ cũng chỉ như vậy: Manzi không thương ngươi, Manzi chỉ muốn lợi dụng ngươi. Nhưng cụ thể lợi dụng như thế nào căn bản không cần phải nói, vì đối với một người si tình như Stefan Evans, chỉ cần biết đó không phải là tình yêu thực sự cũng đã muốn bị đả kích nặng nề rồi, còn gì có tâm trạng quản nhiều như vậy.

Đáng tiếc, bây giờ cậu là Tác Phi.

Vì thế, cậu lần thứ hai mặt không đổi sắc nói với Arian: “Ta không cần.”

Không nghĩ rằng lần thứ hai vẫn bị cự tuyệt, Arian ngẩn người. Y nhìn về phía Tác Phi. Tinh Linh trước mắt tóc ngắn màu bạc, đồng tử màu bạc, tuy mặc quần áo hết sức đơn giản nhưng khí chất xuất sắc không thể che giấu được. Đây là khí chất từ mấy ngàn năm gia tộc lắng đọng lại, sau vài thập niên sống sung sướng, mặc dù bây giờ nghèo túng chật vật đến mức không có nhà để về, huyết thống cao quý vẫn tồn tại.

Tại sao có những người từ nhỏ liền không giống người thường? Không cần cố gắng liền có thể đứng ở chỗ cao, mắt lạnh cười nhạo, giày xéo những người phía dưới đang ra sức bò lên.

Ngươi đã rơi xuống trần gian nhiễm bụi, tại sao vẫn giữ bộ dáng cao cao tại thượng?

Huyết thống? Chỉ vì huyết thống Tinh Linh thuần chủng?

Tại sao… không chết đi?

Arian đứng thẳng người, sự khiếp nhược cùng sợ hãi trên mặt đều biến mất không thấy. Y nhìn thẳng, đem những bí mật luôn che giấu dưới đáy lòng nói ra.

“Ngươi không muốn biết phụ thân của ngươi ở nơi nào sao?”

“Không muốn biết vì sao hắn ruồng bỏ ngươi cùng Veeshan?”

“…Cùng với, vì sao hắn muốn chặt đổ thánh thụ, huỷ diệt thứ đại biểu cho linh hồn Tinh Linh tộc các ngươi?”

“Tất cả những thứ đó, ngươi đều không muốn biết sao?”

Tác Phi có chút kinh ngạc. Cậu gắt gao nhìn Arian, trực tiếp vào đôi mắt của y.

Y lại biết những chuyện này?

Từ khi Tác Phi tới thế giới này, có hai điều cậu không buông bỏ được, thứ nhất là an nguy của Veeshan, thứ hai là hận ý đối với Grambli. Chính là tại tên này mà cậu mới trở nên chật vật như vậy.

Hơn nữa trong ý thức Tác Phi, đối xử tốt với Veeshan, một mặt là do cảm kích nàng chiếu cố cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia, mặt khác là do trách nhiệm của thân thể này. Tuy rằng cậu không biết Stefan Evans ở nơi nào, nhưng giờ cậu đã chiếm cứ thân thể của nguyên tác, ít nhất cũng phải làm được chuyện đó.

Mặt khác, đáng lẽ cậu cũng phải có trách nhiệm với Grambli, nhưng vết thương thật lớn từ cổ kéo xuống tận hông bây giờ còn ẩn ẩn đau đây này! Cậu đối với cái thể loại khốn khiếp đó căn bản không có tình phụ tử, chỉ có thâm cừu đại hận không báo thù không phải quân tử!

Mà hiện tại, Arian đồng thời tung ra hai quả bom, khiến Tác Phi nhịn không được dao động.

Arian nhìn Tác Phi, bình tĩnh nói: “Ngươi cùng ta tới phòng ngủ, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết.”

Tác Phi còn chưa mở miệng, Samuel đã nói: “Chúng ta cùng đi.”

Ánh mắt Arian loé loé: “Ta chỉ nói cho Stefan Evans.”

“Ta sẽ không cho cơ hội để hai người ở riêng một chỗ.” Samuel cười cười, bình thản nói. “Hay là ngươi cũng không cần nói cho hắn biết. Việc này một mình ngươi biết là đủ rồi.”

Arian hé mắt. Y đã được chứng kiến sự tàn nhẫn của Ma tộc, liền biết đây là giới hạn của hắn rồi, vì thế đáp ứng: “Được, chúng ta cùng đi.”

Arian đi đằng trước, Samuel theo sau y, Tác Phi cuối cùng. Từ đầu đến cuối, Samuel đều tách Arian với Tác Phi ra.

Từ nhà ăn đến phòng ngủ của Arian cách một đoạn không ngắn, trên đường có thị vệ Nhân tộc đi tuần tra, nhưng khi đối phó với sức mạnh của Ma tộc trước mắt thì sức chiến đấu của thị vệ quả thực sánh bằng con kiến, Arian sẽ không ngốc tới mức xin giúp đỡ.

Bọn họ một đường đi tới phòng ngủ. Tới nơi, Arian nhìn về phía Tác Phi, mở miệng nói: “Manzi Yagudin luôn luôn lợi dụng ngươi, hắn chưa bao giờ yêu ngươi…”

“Chuyện đó không quan trọng, ta chỉ muốn biết về Veeshan và Grambli.” Tác Phi đánh gãy lời y nói.

Arian ý tứ hàm xúc cười cười, thấp giọng nói: “Veeshan Evans nàng…” Thanh âm càng ngày càng thấp, như là lầm bầm lầu bầu.

Tác Phi nghe không rõ lắm, nhịn không được hướng tới trước, mơ hồ lại nghe y nói, “Grambli Evans, hắn chính là Nghịch Thiên…”

Nghịch thiên? Tác Phi nghe không được chữ phía sau, vừa định mở miệng hỏi liền cảm giác sau lưng chợt lạnh. Trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, biết có chuyện xấu! Không có bất luận động tĩnh nào, trên cổ liền truyền đến một trận đau đớn ngắn ngủi.

Ý thức Tác Phi bắt đầu mơ hồ. Lại là độc? Không? Không phải độc!

Cậu cảm giác được thân thể ngã vào một cái ôm ấp mềm mại lại lạnh như băng, sau đó hoàn toàn hôn mê.

Một hắc y nhân lặng yên không một tiếng động xuất hiện, mái tóc lam sắc buông dài sau lưng, làn da trắng nõn, dung nhan mỹ mạo, nhưng lạnh như băng không có chút nhân khí. Điểm đặc biệt nhất là không thể đoán giới tính của hắn.

Tất cả mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, tốc độ của người tóc lam nhanh vượt quá tưởng tượng của mọi người. Hắn thoạt nhìn cũng không cường tráng, nhưng một tay liền có thể khống chế được Tác Phi đang hôn mê.

Động tác liên tiếp, ngay cả Samuel đều không nhận thấy được có chút gì khác thường.  Đợi cho hắn có phản ứng, Tác Phi đã rơi vào tay kẻ thù.

Arian đứng sau lưng người tóc xanh, cười nhìn Samuel, nhẹ giọng nói: “Muốn hắn sống sao? Ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy.”

Samuel mặt không đổi sắc nhìn y, khoảnh khắc sau đó Tu La nhận đã bị mạnh mẽ áp chế, chuỷ thủ rời tay, loảng xoảng rơi trên mặt đất.

Arian không nhặt lấy. Y nhìn chuỷ thủ trên mặt đất, ánh mắt hiện lên một tia âm ngoan: “Cái này còn xa mới đủ.”

Tác Phi bị một thùng nước lạnh vào đầu dội tỉnh. Cậu còn chưa mở mắt ra đã cảm giác được hai tay hai chân đều bị buộc gắt gao, hơn nữa miệng còn bị bịt kín, toàn thân trừ bỏ hai mắt, tất cả bộ phận khác đều không đụng đậy được.

Cậu mơ hồ mở mắt ra, lọt vào chính là khuôn mặt mang nét cười nhạt của Arian. Đến thời điểm này, phải nhìn đến khuôn mặt này, trong lòng Tác Phi tràn đầy chán ghét.

Cậu vẫn là sơ suất!

Ánh mắt không chút che giấu sự chán ghét không khiến Arian bất mãn. Y cười tủm tỉm, phản thủ bằng một cái tát vào mặt Tác Phi. Lập tức, một dấu tay đỏ thẫm nổi lên, rõ ràng là ra tay không hề khách khí.

Tác Phi bị đau, răng nanh cắn phải đầu lưỡi, quả thực đau đến tận tim.

Arian lại hết sức sung sướng. Y lại hạ tay, nhìn gương mặt của Tác Phi hiện lên hai dấu tay đối xứng, nhất thời cảm thấy mỹ mãn nói: “Ngoan ngoãn nhìn xem các ngươi chuẩn bị chết như thế nào.”

Lúc này Tác Phi mới phát hiện bọn họ đã đến chỗ khác. Căn phòng này phi thường trống trải, không có bất cứ vật dụng gì, hơn nữa tối đen một mảnh, duy độc trên sàn nhà có vẽ phù trận rườm rà, những đường cong rắc rối phức tạp nổi bật giữa không trung tối tăm.

Mà thân ảnh người trong phù trận lại làm đồng tử Tác Phi co rút lại.

Là Samuel!

Tu La nhận đang ở trong trạng thái kích hoạt, lơ lửng trong không trung phía trên hắn, mà tứ chi Samuel bị phù chú khoá lại, máu tươi từ tay chân không ngừng trào ra ngoài, bị phù chú tham lam hút, biến thành một mảnh đỏ rực.

Tình cảnh quỷ dị tới khiếp sợ.

Tác Phi hết hồn nhìn, đây là đang mạnh mẽ giải trừ khế ước giữa Samuel với Tu La nhận. Vì để không làm tổn hại uy lực của Tu La nhận, Arian muốn rút hết máu của Samuel ra.

Bởi vì Tu La nhận là lấy máu nhận chủ, chỉ có khi chủ nhân mất hết máu, nó mới có thể trở lại nguyên bản.

Quần áo trên người Samuel đã bị xé rách, lộ ra làn da trắng như tuyết, một chút huyết sắc đều không có, mà cả người hắn cũng suy yếu cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống trán, nhìn không thấy cặp mắt xinh đẹp kia, khiến Tác Phi có chút cảm giác không chân thật.

Trong lòng Tác Phi đau đến không thở nổi. Lý do khiến hắn rơi vào hoàn cảnh này không nói cũng biết… tất nhiên là do cậu bị tập kích. Arian dùng cậu áp chế Samuel.

Nhưng mà… tại sao Samuel lại vì cậu làm đến nước này? Bọn họ rõ ràng là bèo nước gặp nhau, thời gian ở chung cũng hết sức ngắn ngủi, rõ ràng có thể bỏ lại cậu một mình đào tẩu… Chỉ cần hắn muốn chạy, không ai có thể ngăn lại!

Đột nhiên, trong đầu Tác Phi hiện lên một hình ảnh. Một tiểu Ma tộc nhỏ tuổi, bị Nhân tộc trong thôn vứt bỏ đến trăm dặm bên ngoài, sau đó từng bước lần mò quay về thôn trang. Lần thứ hai nhìn thấy Nhân tộc, tiểu Ma tộc cả người quần áo rách nát, khuôn mặt mệt mỏi bất kham lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Hình ảnh dừng ở đó. Sự tin cậy cùng chân thành kia lại bị sự sợ hãi ngu dốt của Nhân tộc đánh vỡ.

Tác Phi cảm thấy lồng ngực thắt chặt lại, ngột ngạt không thành lời. Samuel chưa bao giờ muốn tổn thương bất cứ ai, nhưng vận mệnh lại hết lần này tới lần khác đùa giỡn hắn, buộc tay hắn một lần lại một lần nhuốm máu.

Giống như hiện tại…

Tác Phi giật mình tỉnh táo lại.

Không! Không được! Không thể như vậy!

Tác Phi cả người đều bị buộc gắt gao. Cậu kịch liệt giãy dụa, miệng bị bịt kín chỉ có thể phát ra những thanh âm hàm hồ.

Arian không kiên nhẫn nhìn cậu, hung hăng đạp cậu một cước, chán ghét nói: “Đau lòng? Chậc chậc, đúng là tình thâm nghĩa trọng khiến người khác ghê tởm. Bất quá không cần phải gấp gáp, lập tức có thể cho các ngươi chết chung với nhau.”

Tình thâm ý trọng cái đầu ngươi, chết cái đầu ngươi! À không, lão tử cũng muốn chết đó, nhưng nếu mà cùng ngươi chết á hả? Đm, nghĩ mà đã thấy ghê tởm rồi!

Tác Phi hung tợn trừng y, nếu ánh mắt có thể giết người, Arian tuyệt đối đã thương tích đầy mình.

Cái tên Arian ngu xuẩn này, y tuyệt đối không biết mình chuẩn bị gặp phải cái gì!

Samuel tuyệt đối sẽ không chết ở đây. Nếu mà cứ tiếp tục thế này, toàn bộ thành Moya đừng hòng còn ai sống sót!

Lúc Tác Phi thao tác Samuel trong game, cậu biết Samuel có một kĩ năng nghịch thiên. Nếu nguồn máu vô hạn của hắn chỉ còn lại một phần nhất định, kĩ năng này sẽ bị kích phát. Đó là một kĩ năng công kích cực kì hung tàn có phạm vi huỷ diệt vô cùng lớn, lại còn không phân biệt.

Cái gì gọi là không phân biệt? Nghĩa là dù là địch hay bạn thì tất cả sinh vật trong phạm vi công kích đều chạy không được.

Bây giờ, nếu Samuel chỉ còn lại một phần máu, hắn sẽ mất đi ý thức tự chủ, lực công kích bạo phát, giá trị giết chóc tăng vọt.

Ai cũng đừng mong sống sót được không?!

Kĩ năng này lúc Samuel còn nhỏ đã bùng phát một lần trong thôn Nhân tộc. Lúc đó, nó đã trực tiếp tiêu diệt toàn bộ thôn trang. Trước mắt, năng lực của Samuel đã vượt trội gấp bội lần, sức mạnh của kĩ năng coi chừng sánh được với bom nguyên tử đó chứ?

Lực lượng của Tinh Linh quá yếu, Tác Phi căn bản tránh không thoát. Nhưng thời điểm này, cậu bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có một đoàn lông xù… là thú con!

Nó khi nào thì tới? Thú con đang ra sức dùng răng nanh cắn xé dây thừng trói buộc Tác Phi, ý đồ muốn cứu Tác Phi ra. Tác Phi cảm động muốn khóc. Bé con, chờ anh đây sống sót ra ngoài, nhất định sẽ cho nhóc ăn đủ.

Răng thú con rất sắc, cắn đứt dây thừng không tốn nhiều sức.

Hai tay Tác Phi vừa được giải phóng, cậu liền lập tức xé giấy niêm phong trên miệng, nhưng một câu đều không nói ra được.

… Đã chậm rồi.

Đầu của Ma tộc nguyên thuỷ nãy giờ vẫn gục xuống giờ đã ngẩng lên, đôi mắt tím bị nhuốm máu tươi thành màu đỏ rực…

Ác ma đã thức tỉnh.