EDIT: Kiều, Nắng Diệp Ân

************************

Trong văn phòng ESE.

"Hai tuần lễ." Nam nhân cao lớn quay mắt về phía cửa sổ sát đất, lấy tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống dòng người nhỏ bé cùng xe cộ, "Trong hai tuần lễ, tôi muốn nhìn thấy thư từ chức của Phong Cảnh."

"Tôi?" Trong nháy mắt, Amanda không cách nào tin vào lỗ tai của chính mình, cô ở giới giải trí này đợi lâu như vậy, tan tan hợp hợp, không phải là không có gặp qua những người bị đình chỉ công tác một cách bí mật, nhưng là thẳng đến lúc Lệ Duệ kêu cô tiến vào văn phòng, tự mình hạ đạo mệnh lệnh này, cô vẫn không thể nào tin được.

...Thật sự muốn đuổi Phong Cảnh ra khỏi ESE?

Mấy ngày hôm trước, chuyện tình của Phong Cảnh và Lệ Duệ trở nên ồn ào huyên náo, mọi người đều biết.

Nhưng nếu là người có lý lịch hơi to lớn ở ESE, người nào không biết chuyện ái muội giữa hai người này? Ai lại không biết Phong Cảnh vì Lệ Duệ mà lập nhiều công lao hiển hách?

Cho dù phóng viên hay truyền thông, một lần lại một lần hỏi các cô về những chuyện ở tầng cao của ESE, cũng không có một người dám phun ra một cái tin chính xác? Dám bình luận một câu?!Vì sao bây giờ...

Tại sao lại là cô?

"Sau khi Phong Cảnh từ chức, vị trí của hắn sẽ do cô thay thế."Nam nhân cao lớn thâm trầm lại nói một câu đơn giản, ngữ điệu không gợn sóng không sợ hãi, giống như một vị vua thời cổ đại, biết hết thảy, nắm giữ hết thảy quyền sát sanh. Không thèm quan tâm chút nào hắn quyết định trong hai câu nói một trước một sau này, sẽ đối với những người khác, và cả giới giải trí sẽ dấy lên bao nhiêu sóng to gió lớn...

Còn hơn lúc nãy vốn không thể tin được, lúc này Amanda thậm chí đã quên cả hô hấp!

Đồng tử của cô mở lớn, biểu tình rõ ràng là đã bị chấn kinh rồi!

Cô sẽ thay thế Phong Cảnh?

Trở thành... Trở thành giám đốc mới của ESE?!

"Tôi... Ngài là nói..."

"Còn muốn tôi lặp lại một lần nữa?"

Sau cảm xúc thật không dám tin chính là vô cùng khiếp sợ! Những lời này ở trong đầu Amanda lặp đi lặp lại mấy lần xong, cô mới có thể hít thở thật sâu vài lần!

Phong Cảnh đàng hoàng, cường thế, trên người có một loại khí chất ôn hòa và khí tức bức người! Cho dù không còn là ngôi sao, hắn vẫn có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của truyền thông như trước! Mà bỏ qua những cái nhân tố bên ngoài này, hắn từ một cái ngôi sao thần tượng, nhanh chóng trưởng thành một người đại diện cao cấp, thông minh, khôn khéo —— loại năng lực này không chút nào kém cỏi hơn tài hoa biểu diễn của hắn!

Thậm chí, còn biết được khuyết điểm của bản thân, thông minh vận dụng lực ảnh hưởng ở màn ảnh trước kia!

Có hai tầng tầng phận như vậy, cho dù chỉ là một người mới bình thường, nhưng chỉ cần là ở dưới tay Phong Cảnh, người mới này cũng sẽ có càng nhiều cơ hội tỏa sáng! Có thể nói, từ lúc mới bắt đầu liền so với những con người mới ở công ty khác cao hơn một nấc thang!

Cho nên Phong Cảnh có thể trở thành giám đốc ESE, tuyệt đối không đơn thuần chỉ có mối quan hệ với Lệ Duệ.

Năng lực của hắn, nguồn tài nguyên trong tay hắn, những gì hắn đã đi qua trải qua, là mặt khác người đại diện đều không thể sao chép! Không phải ai từng làm thần tượng cũng sẽ vào thời điểm thành công nhất lui về phía sau màn ảnh! Cũng không phải mỗi một thần tượng, đều có năng lực đi làm một người quản lý tốt!

Thế nhưng hiện tại, Lệ Duệ đang ám chỉ —— Phong Cảnh đi rồi, cô chính là giám đốc mới của ESE!

Không, đây không phải là ám chỉ, cái này căn bản là hứa hẹn!

Amanda sợ ngây người, quả thực không biết phải nói gì! Ngay cả cô cũng không có nghĩ tới việc so sánh với Phong Cảnh, thay thế Phong Cảnh!

Mục tiêu duy nhất của cô cũng chỉ là phục chế con đường của Mục Triết Bạch! Đối đầu với Mục Triết Bạch, bồi dưỡng được một siêu sao quốc tế, trở thành người đại diện của vương bài ESE như Phong Cảnh vậy.

Thế nhưng hiện tại —— chức vị giám đốc mới của ESE!

Danh hiệu, địa vị, phòng làm việc và cả quyền lợi của một người giám đốc! Tại công ty ESE xa hoa, đường hoàng này, chỉ có duy nhất một giám đốc, đó chính là cô, Amanda!

Sau cảm xúc thật lớn không dám tin... chính là mê hoặc thật lớn.

Amanda nghe được nhịp tim hỗn loạn của mình, mặt nóng lên, tay chân lại rét run. Phong Cảnh... người đã từng thích, vị trí đã từng ngưỡng mộ.

"Tôi hiểu được."

Amanda nghe thấy âm thanh khô khốc, giọng nói có sự chuyển biến rõ ràng của mình.

*************************

Amanda nói không nên lời cảm giác của mình là gì, là khiếp sợ sự tàn nhẫn của Lệ Duệ đối với Phong Cảnh, còn là khiếp sợ Lệ Duệ đồng ý đem vị trí tổng giám đốc của ESE cho nàng. Một đống tâm tình kịch liệt đan vào một chỗ làm cho mặt cô lúc trắng lúc đỏ, lúc rời khỏi phòng làm việc còn đụng vào người Mục Triết Bạch đang ở bên ngoài.

Lực đạo to lớn làm cho Mục Triết Bạch bị đụng phải lui về phía sau mấy bước.

Dưới sự giúp đỡ của Mục Triết Bạch và Tạ Di, Amanda mới đứng vững lại, nhưng trong lúc hỗn loạn ngay cả câu "Cảm ơn" đều đã quên, vội vã đi đến phòng làm việc của mình. Cô muốn gọi điện thoại, nói cho Chử Phong biết đầu tiên!

"Cô ta đã xảy ra chuyện gì?" Ngay cả Tạ Di đều cảm thấy được Amanda có cái gì không đúng, giống như là quá kích động.

Liếc mắt nhìn bóng lưng bước đi vội vàng mà ngay cả tư thế cũng không quan tâm của Amanda, Mục Triết Bạch đưa ngón tay giữa đẩy kính mắt trên sống mũi, nói: "Đi vào nói về tình huống của bộ phim mới kia với Lệ tổng trước đi. Lần trước James - đạo diễn bộ phim《 Đế quốc quật khởi 》đã bán được hơn một trăm triệu vé trên toàn thế giới, bộ phim mới lần này có vai người Hoa cho nên bằng bất cứ cách nào chúng ta nhất định phải nhận được!"

"Ừ!" Gật đầu, vẻ mặt của Tạ Di cũng thận trọng theo.

Nói chuyện với Lệ Duệ rất thuận lợi.

Trên thực tế, Mục Triết Bạch thậm chí nghĩ Lệ Duệ có chút ngẩn người, căn bản không có nghe lọt lời hắn nói. Thế nhưng Lệ Duệ phản ứng rất nhanh, Mục Triết Bạch tuy rằng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không cách nào nhận xét chính xác rằng Lệ Duệ rốt cuộc là có đang che giấu sự phân tâm của mình hay không.

Tuy nhiên đó chỉ là nhìn thấy, khuyên bảo Lệ Duệ đồng ý vận dụng tất cả mạng lưới quan hệ và tiền tài thế lực của ESE, giúp cho Tạ Di đoạt được vai diễn này, lúc Lệ Duệ hoàn toàn đồng ý, hắn cũng không miệt mài nghiên cứu biểu hiện khác lạ của Lệ Duệ lúc nãy.

Ngoại trừ Tạ Di, trên thực tế, Mục Triết Bạch đối với những chuyện của người khác đều thờ ơ.Cho dù là trong khoảng thời gian này công ty xôn xao, náo nhiệt về vụ cấp trên của hắn - Phong Cảnh, hay là tổng giám đốc của ESE. . .

Nói chuyện về vai diễn.

Lệ Duệ dừng lại, dường như là đang suy nghĩ sâu xa một chút, Mục Triết Bạch và Tạ Di đều ý thức được là đối phương còn có những chuyện khác muốn phân phó.

"Phong Cảnh tự động từ chức, chuyện này là chắc chắn. . . Nếu như phóng viên hỏi, các cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ."

Mục Triết Bạch và Tạ Di đồng thời sửng sốt, thân thể ngồi ở trên ghế sa lon trong nháy mắt đều cảm thấy mất tự nhiên.

Tin tức này bọn họ cũng nghe được, cho dù không có thực sự quan tâm, cho dù đều không để ý lắm, dù là đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng chính tai nghe được câu này từ trong miệng Lệ Duệ, Mục Triết Bạch và Tạ Di vẫn còn có chút khiếp sợ, cùng liếc mắt nhìn nhau.

"Cái này đương nhiên, chúng tôi hiểu rõ mà."

Phản ứng của Mục Triết Bạch nhanh hơn Tạ Di một chút. Hắn nhanh chóng, chính xác cho thấy lập trường, sau đó tìm cái cớ, nhanh chóng mang theo Tạ Di rời khỏi phòng làm việc của Lệ Duệ.

*****************************

"Không nghĩ tới. . ." Thanh âm của Tạ Di có chút mờ mịt.

Mặc dù đã đi khỏi nơi của Lệ Duệ được một đoạn, thế nhưng tâm tình của Tạ Di vẫn rất phức tạp.

Hắn biết Lệ Duệ lý trí, lạnh lùng tàn khốc, thủ đoạn tàn ác.

Thế nhưng Phong Cảnh đã làm hơn mười năm ở ESE rồi. Từ lúc hắn đến ESE làm, liền thường xuyên gặp được Phong Cảnh, kết quả là như thế này. . .

Làm hắn thoáng nhớ đến năm đó Đỗ Vân Tu gọi điện thoại cho hắn.

Có lẽ là. . . Ở trong mắt Lâm Huyên, mình chính là loại người tàn nhẫn vô tình giống như Lệ Duệ đi.Tạ Di cảm thấy trong lòng rất buồn bực.

Có loại xao động một cách không thể hiểu được và chán nản sâu sắc.

Hắn thậm chí đã tưởng tượng được, khi quyết định công khai đá Phong Cảnh ra khỏi ESE, Phong Cảnh sẽ đối mặt với một hồi gió tanh mưa máu như thế nào, tuyệt đối là cùng sự việc xôn xao mấy ngày hôm trước không cùng một đẳng cấp. . .

Đúng lúc này.

Có người đè tay xuống hai vai của hắn, rất trầm, rất ổn định. Phảng phất lập tức đem chuyện kia nhảy ra khỏi lòng ngực của hắn, làm cho hắn một lần nữa vững vàng, trầm tĩnh như nước sâu.Tạ Di biết, người kia là Mục Triết Bạch.

Lúc trước giới tính của Đỗ Vân Tu bị đưa ra ánh sáng, bản thân cũng nhanh bị đưa ra ánh sáng theo, Mục Triết Bạch cũng là như thế này, dùng một loại tư thế rất vững vàng, đè lại hắn.

"Vừa nãy Amanda cũng bởi vì chuyện này."

"Ừ?" Tạ Di ngữ điệu cao lên, kinh ngạc quay đầu nhìn Mục Triết Bạch, không hiểu rõ lắm rốt cuộc đối phương ám chỉ gì.

"Mấy ngày hôm trước chỉ là thả ra tin đồn và một ít mờ ám. Thế nhưng cũng không thật sự đả kích Phong Cảnh, chỉ cần ESE không ra mặt lên tiếng, truyền thông cũng không có cách nào chứng thực tin tức này là thật hay giả."

"Thế nhưng bây giờ giao cho Amanda, sự việc liền không giống như vậy. Không chừng mấy ngày nữa ESE sẽ có động thái lớn hơn, chẳng hạn như một buổi họp báo?"

Mục Triết Bạch nói, thấy lòng của Tạ Di đặt ở trên lời của hắn, không còn rơi vào chuyện cũ tự trách, lại vỗ hai cái vào bả vai của đối phương, thu tay về.

"Thế nhưng Amanda. . . Tôi, tôi còn là không rõ ràng lắm. . . Lệ Duệ tại sao muốn làm như vậy! Làm cho Phong Cảnh tự động từ chức?"

"Tự động từ chức chắc là bên Phong Cảnh truyền ra đi."

"Phong Cảnh là người có công ở ESE, mọi người đều biết điều ấy. Ý tứ của Lệ Duệ , chắc là làm cho Phong Cảnh tự mình từ chức. Như vậy đối với hình tượng của ESE bị hạ thấp xuống tới mức thấp nhất, âm thầm chắc hẳn là đáp ứng bồi thường —— chỉ là, Phong Cảnh không làm theo ý của hắn, cố ý làm cho sự tình vỡ lở ra, làm lớn chuyện."

"Tự động từ chức?"

"Nói như thế, vừa truyền ra xong, bất luận kẻ nào đều biết bên trong có mờ ám. Huống chi là đám truyền thông mũi thính như mũi chó này."

Mục Triết Bạch tháo kính mắt xuống, trên kính có chút bụi rơi xuống.

Hắn lấy từ trong ngăn kéo ở phòng làm việc ra vải chuyên dụng lau cho mắt kính. Mục Triết Bạch không đeo mắt kính, trên mặt không có khí chất thâm trầm như Lệ Duệ.

"Lệ Duệ có cách của Lệ Duệ, Phong Cảnh cũng tự nhiên cũng có con đường của Phong Cảnh."

"Không, tôi thấy lúc Lệ Duệ và Lệ Thần tranh đoạt quyền điều hành ESE chính là có Phong Cảnh giúp một tay, hắn có lý do gì phải sa thải Phong Cảnh. Ý của tôi là, hắn tại sao lại muốn sa thải Phong Cảnh?" Tạ Di vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu.

Mục Triết Bạch im lặng vài giây, một bên chà lau mắt kính, một bên nói.

"Nói như thế nào đây?"

"Phong Cảnh và Lệ Duệ, tựa như tướng lĩnh và đế vương thời cổ đại. Phong Cảnh đường hoàng, có năng lực, vẫn vì Lệ Duệ đấu tranh anh dũng. Như là phía trước tìm được những nghệ sĩ này, hay Lệ Duệ tranh quyền thất bại, hắn cũng có thể tùy ý mang theo những nghệ sĩ này đi sang công ty khác. Nhưng thật ra cho dù là Lệ Thần điều hành ESE, cũng chỉ là một cái thùng rỗng, nguyên khí bị thương nặng, để bồi dưỡng ngôi sao mới một lần nữa thì chỉ cần vài năm là không thể nào."

"Mà Lệ Duệ, hay chính là đế vương thời cổ đại, am hiểu sâu những thuật của đế vương. Hắn muốn không phải công huân, mà là quyền lực, địa vị, danh vọng. Phong Cảnh tranh quyền đánh trận, vì hắn lập được công lao hiển hách! Hắn sẽ không không có cảm kích. Thế nhưng Trung Hoa Trung Quốc chính là như vậy, dùng rượu tước binh quyền, thỏ khôn chết, chó săn ăn. . ."

"Lệ Duệ là kiêng kỵ công cao đắp chủ. Trên thực tế, ngay từ lúc Phong Cảnh trên tay có người ngựa của hắn, trong mắt Lệ Duệ, thì Phong Cảnh có thể uy hiếp quyền lực của hắn bất cứ lúc nào. Do đó Lệ Duệ lên làm tổng giám đốc, sẽ lập tức cho Phong Cảnh lên làm giám đốc."

"Giám đốc? Ha hả. Nhìn bề ngoài thì giống như là lời khẳng định và cảm ơn với Phong Cảnh, khiến cho Phong Cảnh có quyền lực lớn hơn. Từ khi Phong Cảnh làm giám đốc, Lệ Duệ sẽ không có cho hắn xem qua nghệ sĩ! Nói cách khác, Phong Cảnh hiện tại phải làm, không phải là một người đại diện, mà là thống ngự toàn bộ về khoản tuyên truyền."

"Là một lý do rất tốt. . . Chỉ là, áp đặt và chặt đứt mối quan hệ giữa Phong Cảnh và nghệ sĩ của hắn. Bây giờ đang bắt Phong Cảnh từ chức, cũng sẽ không có nghệ sĩ theo Phong Cảnh chuyển sang công ty khác."

"Đương nhiên, những ... chuyện này chỉ là chuyện trước kia." Mục Triết Bạch một lần nữa mang kính mắt vào, trong mắt cũng toát ra một tia đồng tình với Phong Cảnh.

"Thế nhưng Phong Cảnh, hoàn toàn không có chú ý tới những biến hóa này. Mượn trong hai năm qua cho thấy, hắn vốn dĩ dùng tài chính huấn luyện Legacy gấp năm lần bình thường, Lệ Duệ đương nhiên không thèm để ý chút tiền lẻ này. Nhưng cái Lệ Duệ để ý không phải chuyện này."

"Sau đó là chuyện Đỗ Vân Tu bị tai nạn xe cộ. Phong Cảnh chẳng những không có báo cho Lệ Duệ, trái lại dùng danh nghĩa của ESE, làm cho đoàn phim kéo dài thời gian, đợi Đỗ Vân Tu khỏi hẳn, thậm chí vì thế nỗ lực tiền bồi thường. Điểm này, hắn đã dùng quyền của hắn ở ESE."

"Nếu như hai chuyện này, Lệ Duệ đều bao dung. Như vậy nhiều người sẽ nghĩ Phong Cảnh đang khiêu chiến uy quyền của Lệ Duệ. Nghệ sĩ là của ESE, mà tổng giám đốc ESE là Lệ Duệ. Nếu Lệ Duệ đã quyết định trao giải Kim Bách cho Chử Phong, Phong Cảnh trái lại ủng hộ Đỗ Vân Tu, thật không sáng suốt."

"Mà sắp tới, Lệ Duệ vẫn luôn muốn em trai hắn là Lệ Tiêu đảm nhận vai diễn kia trong phim của Luc Rohmer. Kết quả vẫn bị Đỗ Vân Tu chiếm được. Có người nói hai người vi chuyện này mà ầm ĩ với nhau, đối với việc Lệ Duệ hết lòng yêu thương em trai mình, cho dù cuối cùng là Lệ Tiêu nhường vai diễn đó cho Vân Tu đi nữa thì hắn cũng chưa chắc sẽ không đem chuyện này thanh toán trên đầu Phong Cảnh, nghĩ Phong Cảnh không có ở bên trong ra tay, khuyên bảo thì có lẽ em trai hắn đã không buông bỏ vai diễn này."

"Lạm dụng chức quyền, mượn quyền, khiêu chiến quyền uy của mình, thậm chí là động tay chân với người nhà mình. Lệ Duệ là ai, Lệ Duệ chính là tổng giám đốc ESE. Một tổng giám đốc đối mặt với...những thứ này, cậu nghĩ hắn sẽ làm như thế nào?"

"Thế nhưng. . . Bọn họ ở bên nhau cũng đã hơn mười ba năm."

"Sở dĩ —— đây mới là vấn đề căn bản gây nên xung đột giữa hai người."

"Năm nay vừa qua, Lệ Duệ cũng đã ba mươi chín tuổi, Phong Cảnh ba mươi bốn. Đối với một người đàn ông trung niên mà nói thì cảm giác ba mươi tám so với lúc ba mươi chín tuổi đều không giống nhau, mà hai độ tuổi đó cũng chỉ cách nhau một con số.""Cái tuổi bốn mươi, đối với Lệ Duệ mà nói cũng không còn xa. Lúc ba mươi lăm tuổi liền đính hôn với thiên kim của tập đoàn Tần thị, tính ra cũng đã ba năm, hoặc sẽ kết hôn rồi sống tới già với thiên kim Tần thị, hoặc sẽ ở cùng Phong Cảnh suốt một đời. Có lẽ hai năm qua, hắn cũng đang suy nghĩ, sẽ phải giữ thế cân bằng hai bên thế nào, nhưng không thể nghi ngờ, suốt ba năm qua, vô luận là tập đoànTần thị bên kia gây áp lực, hay là hắn đang lên kế hoạch cho cuộc sống của mình. . ."

"Trước quyền thế, hắn lựa chọn buông tay Phong Cảnh."

"Sợ rằng đây cũng là ý của vị thiên kim họ Tần kia, một người vợ dù ẩn nhẫn cở nào cũng không thể chịu được cảnh chồng mình có quan hệ mờ ám với một người đàn ông trong công ty, mỗi ngày gặp mặt liếc mắt đưa tình với nhau."

"Mà nếu cự tuyệt thì rất có thể gây nên mâu thuẫn với tập đoàn Tần thị, đồng thời cũng sẽ bị cô lập trong khoảng thời gian đó —— hiển nhiên, uy hiếp từ phía Phong Cảnh không lớn lắm. Giảm mức thiệt hại xuống mức thấp nhất, đây chính là quyết định mà người nắm quyền cao nhất vẫn hay chọn lựa."

Tạ Di sau khi nghe Mục Triết Bạch phân tích, thật lâu không nói gì.

Sau cùng lấy tay xoa xoa trán, "Haiz. . . Tôi tuy rằng có thể lý giải cách làm của Lệ Duệ, lại cũng hiểu được Phong Cảnh đáng thương, rất đáng đồng tình."

"Thế giới này chính là như vậy. Người đứng ở chỗ càng cao, đạt được rất nhiều thứ, thế nhưng mất đi cũng sẽ không ít thứ quí giá. . ." Đáy mắt Mục Triết Bạch lóe lên tia thâm trầm, an ủi vỗ vỗ lưng Tạ Di.

"Ah, được rồi, Amanda đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào Lệ Duệ để Amanda. . ." Tạ Di đột nhiên nhớ lại tình cảnh khi bọn họ gặp Amanda, nếu như Lệ Duệ đều phân phó bọn họ, như vậy Amanda chỉ sợ cũng được bàn giao việc liên quan đến chuyện này.

"Lệ Duệ sẽ phải phân phó cho cô ấy càng nhiều việc." Mục Triết Bạch nâng môi cười cười, chỉ là đáy mắt không hề mang theo ý cười, "Nếu Phong Cảnh không muốn khiêm tốn tự giác mà từ chức, như vậy thì chỉ có thể xuất ra thủ đoạn cứng rắn mà thôi. Nếu như thuận lợi hoàn thành chuyện này, đại khái, Amanda sẽ ngồi lên vị trí của Phong Cảnh."

"Cô ta? Cô ta có năng lực này sao? Trên tay chỉ dẫn theo mấy minh tinh nhỏ với Legacy —— năng lực thua xa anh! Vì sao không cho anh cái ghế giám đốc này!" Đối với việc Amanda rất có khả năng trở thành giám đốc mới của ESE, Tạ Di hoàn toàn không ủng hộ!

Nghe được Tạ Di có ý bảo hộ, lại có ý bênh vực mình như vậy.

Khóe môi Mục Triết Bạch nhu hòa đi một chút, khóe miệng câu dẫn ra độ cung dịu dàng.

"Lệ Duệ ngay cả Phong Cảnh còn đề phòng! Thấy cậu có địa vị cao, còn muốn bồi ra một Chử Phong, tìm thêm một tấm lá chắn." Mục Triết Bạch hừ một tiếng, thấy Lệ Duệ nhất quyết muốn Chử Phong giành được giải Kim Bách, hắn không phải là không biết, "Phong Cảnh đi, giám đốc mới lại là tôi, cậu nghĩ hắn yên tâm sao?"

"Thế nhưng, làm sao có thể chọn Amanda được? Bàn giao vị trí giám đốc này, chẳng khác nào đánh giá quá cao cô ta cả.""Chính là như vậy. Lệ Duệ mới có thể chọn cô ta. Có chút năng lực, lại tự cho mình là siêu phàm, nhìn không ra chênh lệch đó. . . Người như vậy không phải rất dễ khống chế sao? Còn hơn là giao cho một người thông minh, hay người quá tầm thường, như thế vừa thoải mái lại dễ dàng hơn." Mục Triết Bạch cười cười.

"Vậy anh. . . Không cảm thấy ủy khuất sao? Rõ ràng rất có năng lực, nhưng không có cách nào được trọng dụng."

"Đương nhiên sẽ không." Ánh mắt Mục Triết Bạch xuyên qua thấu kính cực mỏng, dừng trên cái trán anh tuấn của Tạ Di.

Từ hai mươi mấy tuổi thì sự nghiệp có chút đi lên, sau đó bị hào quang chói mắt quanh đối phương hấp dẫn, may mắn trở thành người đại diện của nam nhân trước mặt này, hắn cũng chỉ có một mục tiêu. . .

Nhưng sau khi nghe hắn nói thì đối phương lại ngẩn người, hình như không nghĩ ra vì sao hắn lại nói như vậy.

"Đối với tôi mà nói, chỉ cần có tài cán vì cậu mà cống hiến là được, tảo thanh ngươi đi thông mộng tưởng đoạn đường này trên đường gặp mấy cản trở năng lực như vậy đủ rồi." Mục Triết Bạch nhìn vào mắt Tạ Di mà nói.

"Tôi đời này chỉ có một nguyện vọng —— chỉ cần giúp cậu đạt được tâm nguyện, tiếp tục trở thành ảnh đế!"

"Tất cả những thứ khác, có được trọng dụng hay không, có trở thành giám đốc hay không, đều không quan trọng. . ."

******************

"Anh tìm tôi chính là vì chuyện này?" Phó Tử Hãn buông dao nĩa, tay mặt không thể nào vui vẻ cho được, đôi mắt màu hổ phách thất vọng nhìn về phía Đỗ Vân Tu, "Ngày đầu tiên về nước đã lo tìm Phong Cảnh khắp nơi, thật vất vả mới có thể cùng anh nhau ăn bữa cơm, lúc nói chuyện cũng bàn tới vấn đề liên quan đến Phong Cảnh, cho tới bây giờ. . . lại mong tôi giúp hắn?"

"Giúp hắn?" Phó Tử Hãn lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, "Anh hi vọng tôi giúp thế nào? Đây là chuyện nội bộ ESE. Huống chi, anh lại muốn tôi dùng quyền lực của Vương Miện Vinh Quang giúp hắn nữa."

". . . Không, không phải." Đỗ Vân Tu theo bản năng phản bác. Nhưng quả thật trong lòng hắn cũng biết, việc mình nhắc tới chuyện của Phong Cảnh cũng là vì muốn Phó Tử Hãn có thể cho ý kiến giải quyết vụ này, hoặc là ra tay giúp đỡ một phần gì đó.

Hai ngày này, chính là ngắn ngủi trong hai ngày.

Tin tức trên các phương tiện truyền thông về vụ việc này đều không giống nhau. Nếu như nói lúc trước chỉ là tin đồn, thì hiện tại mọi chuyện được phóng lớn, ngay cả mấy vụ bát quái đã lâu của Phong Cảnh của bị đám phóng viên đào bới lên.

Như vậy tình huống hiện tại so với trước kia càng không giống nhau!

Đầu tiên là truyền thông đều chỉ trích hành vi thường ngày trong công việc của Phong Cảnh, cái gì mà thời gian khi còn làm người đại diện, sử dụng quy tắc ngầm ra tay với nữ nghệ sĩ, bằng không sẽ không an bài hoạt động, cũng như là không nâng đỡ cô ta. Rồi truyền thông còn công khai nói Phong Cảnh lợi dụng chức quyền trong tay mà lạm dụng công khoản của ESE, đồng thời còn thực hiện việc này không phải lần một lần hai, đồng thời trắng trợn qua lại với người hắn nâng đỡ, mở party chơi quá độ, tình một đêm, NP, Phong Cảnh được nổi tiếng như ngày hôm nay cũng bởi vì cùng các nhà chế tác khác "Có quan hệ bất thường" nhờ đó mà được nâng đỡ, mà loại quan hệ này thậm chí còn kéo dài đến lúc diễn ra lễ trao giải Kim Bách! Ám chỉ có sự nhúng tay nội bộ ở giải Kim Bách —— bị Phong Cảnh dùng quyền lẫn sắc để giao dịch sau lưng!Bằng những dẫn chứng mà phóng viên đưa ra đó đủ để chạm đến điểm mấu chốt của các công ty, nghệ sĩ, và cả người thường nữa! Từ công tác, thái độ làm người, khuyết điểm đủ các phương diện đều chĩa thẳng về phía Phong Cảnh! Những người vốn bất mãn với Phong Cảnh trước đây cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng để trả thù, bốn phía miệng lưỡi nói Phong Cảnh thế này, Phong Cảnh thế nọ, mấy ngôi sao người nào người nấy đổ dồn thêm mắm dặm muối vào scandal này để mong ngoi lên chút tiếng tăm trong ngắn ngủi. Mà những kẻ không nhận được giải Kim Bách, lấy cớ nói Phong Cảnh lén giao dịch sau lưng, lúc này sẽ sinh lòng bất mãn, lên tiếng biện giải, thanh minh. Một số người tốt vừa lên tiếng bênh vực Phong Cảnh liền lập tức bị chỉ trích, bị gán mác là có quan hệ "bất thường" với Phong Cảnh!

Loại bàn tán không có cơ sở chính xác cứ tiếp nối như thế này.

Mặc dù chỉ là trong hai ngày, lại như biển lớn tập kích mạnh mẽ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trên báo chí, internet lẫn TV!

Mà hai ngày này, Phong Cảnh lại chẳng thể đi đâu.

Chỉ là ở trong nhà Đỗ Vân Tu, chân trần nằm trên ghế sa lon, mở TV xem truyền thông bêu xấu hắn thế nào, sau đó cười lạnh ngửa cổ uống rượu.

Hắn bắt Đỗ Vân Tu mua toàn mấy loại rượu mạnh như Whisky, Vodka.

Lần đầu tiên Đỗ Vân Tu phát hiện Phong Cảnh đã vậy còn có thể uống đến như thế, bụng rỗng uống quá, một ngày ba bữa, quả thực trong bụng chẳng có lấy một hạt cơm. Không còn đâu dáng dấp gọn gàng tiêu sái như trước, thay vào đó là vẻ vô cùng chán chường, giống như. . . Bị người yêu vứt bỏ.

Phong Cảnh không tỏ ra thương tâm gì.

Nhưng càng như vậy, Đỗ Vân Tu càng hiểu rõ hơn —— người này có bao nhiêu đau lòng, cơn đau đã thấm đến tận xương tủy, đã thế còn cố tỏ mạnh mẽ. . .

Hắn nấu cơm cho Phong Cảnh, Phong Cảnh không ăn, hắn khuyên Phong Cảnh uống ít chút, Phong Cảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, uy hiếp sẽ rời đi chỗ khác.

Bây giờ là lúc nào?

Hiện tại các phóng viên đều hận không thể dùng camera quay nhất cử nhất động của Phong Cảnh, mỗi chữ mỗi câu, toàn bộ đều chĩa thẳng về phía Phong Cảnh. Đỗ Vân Tu nào dám để Phong Cảnh đi ra ngoài! Nếu hắn mang theo bộ dạng này ra ngoài, lại bị đám phóng viên chặn đường, như thế chẳng khác nào xát muối vào miệng vết thương của hắn!

Đỗ Vân Tu hận không thể ôm thật chặt hắn.

Nói với hắn rằng không nên nghe, không nên nhìn, đó đã là quá khứ, tất cả đều là những thứ đã qua. . .

Lúc trước, hắn bị cả đống máy quay bao vây, có lẽ đâm vào mắt đều là mấy ánh đèn chói mắt, bị những người đó châm biếm phỏng vấn: "Cảm nghĩ thế nào về đồng tính luyến ái?" "Không cảm giác mình rất bẩn sao?" "Bệnh xi-đa có thể truyền nhiễm sang cơ thể." "Như vậy khi phát hiện ra tính hướng của mình, kỳ thật vì sao vẫn quyết định đi con đường này! . . ."

Đó chính là cảnh khi hắn. . . Đến nhà Đỗ Vân Tu.

Đỗ Vân Tu và Phó Tử Hãn kết thúc bữa cơm trong không vui, rồi mỗi người chia nhau đi về một lối rẽ khác nhau.Lần đầu tiên hắn có cảm giác bản thân bất lực, lại rất vô dụng, cho tới bây giờ, ngoại trừ việc hắn miễn cưỡng đưa rượu mãi cho Phong Cảnh ra, thì khi Phong Cảnh bị người ta chỉ trích, mà hắn cái gì cũng chẳng làm được.

Hắn nhận điện thoại của Amanda, đối phương nói hắn không nên xen vào việc của người khác!

Hắn gọi cho Đằng Trạch và Úy Dật Phi tới. Hi vọng lúc phóng viên phỏng vấn bọn họ, họ có thể nói hai câu tốt đẹp bênh vực Phong Cảnh nhưng hai người họ lại nói cấp trên đã lệnh rồi, họ đành bất lực thôi.

Hắn gọi điện thoại cho Chử Phong, đối phương trầm mặc một hồi lúc, cười hỏi lại một câu, nếu muốn giúp hắn như vậy, cậu sao không trực tiếp trở mặt với ESE đi? Nói cho cùng, cậu cũng sợ chứ gì? Sợ khó khăn lắm mới có được cơ hội, lấy được giải thưởng Kim Bách, nhân khí tăng vọt, vậy mà vì một người mà bị ESE đông lạnh* cô lập?

(*Dạng giống như không giao cho hoạt động gì đó, k nâng đỡ cho ý.)

Hắn gọi cho Liễu Nghề và Liên đạo diễn. . .

Đỗ Vân Tu đã liên lạc với tất cả những người hắn quen biết, nhưng không có một nghệ sĩ nào dám đứng ra bênh vực Phong Cảnh, trái lại còn hận không thể tránh hắn như tránh đại dịch. Dù sao, hiện tại chỉ cần nói vài câu giúp Phong Cảnh, sẽ lập tức dính vào mấy tin đồn nào là áp dụng quy tắc ngầm, giao dịch về quyền lẫn sắc, đạt được giải thưởng trước đây không phải do nỗ lực bản thân, và còn rất nhiều scandal khác nữa.

*********

Đỗ Vân Tu nhìn vào gương, sửa sang lại trang phục.

Hắn mặc một bộ áo sơ mi sợi bóng màu xám, bên ngoài khoác chiếc áo kiểu học viện màu đen. Mang theo đôi giày da đen, bước chân trầm ổn, toàn thân toát lên vẻ quý khí.

Đối lập với bộ dạng bất lực, nôn nóng của hai ngày trước, hôm nay Đỗ Vân Tu có vẻ thoải mái hơn, phảng phất trong lòng không có chút lo lắng gì.

Bộ dáng này, liền khiến cho Phong Cảnh chú ý tới.

Phong Cảnh nửa nằm trên ghế sa lon, híp một bên mắt hẹp dài, đánh giá cái người đang chăm chú chỉnh tay áo trước gương kia—— Đỗ Vân Tu dường như muốn đưa ra quyết định hệ trọng gì, cố sức nuốt một ngụm rượu mạnh, kết quả không cẩn thận liền bị sặc!

Đỗ Vân Tu vội vàng đi qua, muốn vỗ vỗ lưng Phong Cảnh.

Phong Cảnh vung tay lên, giọng nói có chút khàn: "Đừng đụng vào tôi! Bỏ đi. . . Ha hả, lại muốn dự họp cái gì đây, quảng bá bộ phim sắp quay sao, hay là buổi họp báo! Các người đều cút đi, tránh ra, vì mục tiêu của các người, vì cuộc sống của các người —— tất cả đều cút ngay."

Khuôn mặt thống khổ ở trên mặt Đỗ Vân Tu nhoáng lên rồi biến mất, hắn vẫn vỗ vỗ lưng Phong Cảnh, giúp Phong Cảnh vuốt cơn giận xuống, mới chậm rãi thu hồi tay của mình.

"Tôi thật sự yêu thích việc đóng phim. Thật sự."

"Cái loại cảm giác này. . . Cũng giống như nghiện vậy. Mỗi khi hoàn thành một bộ phim, tôi lại càng chờ mong vai diễn kế tiếp trong bộ phim khác. Tự hỏi rằng đó sẽ vai diễn gì? Nội dung kịch bản thế nào? Tôi có thể diễn tốt không? Có thể khiến càng nhiều khán giả chú ý tới diễn xuất nhân vật đó, cảm nhận được những điều tôi muốn truyền đạt tới họ hay không?"". . . Loại cảm giác này, loại khát vọng muốn đóng phim, giống như ẩn sâu trong xương thịt, nếu như nói thịt tróc xương tan có bao nhiêu đau đớn, như vậy cảm giác khi không thể đóng phim của tôi cũng có bấy nhiêu thống khổ như vậy!"

"Nếu như hỏi tôi cả đời này không muốn buông bỏ nhất thứ gì, tôi sẽ trả lời, một là tình yêu. . . thứ còn lại chính là đam mê diễn xuất. Thế nhưng hiện tại, thứ trở thành vướng bận —— đó chính là quy tắc làm người của tôi. Bởi vì điều đó mà tôi không thể đóng phim nữa. . . Cũng, cũng không sao cả."

Đỗ Vân Tu cúi đầu, đột nhiên cười cười.

"Bộ quần áo này, có lẽ anh không nhớ rõ ha! . . . Không sao cả, tôi nhớ kỹ là đủ rồi."

"Thật sự, thật khó mà hiểu nổi anh, anh đã giúp tôi rất nhiều. . . Anh giúp tôi một lần nữa đứng trên màn ảnh, để tôi thấy rõ bản thân mình..."

"Cảm giác như vậy. . . Thực sự tốt lắm. Rất tuyệt."

"Có người cả đời cũng không thể bộc lộ tài diễn xuất của mình. Có người chỉ có một lần cơ hội, mà tôi, đã nếm trải đủ hai lần như vậy."

Đỗ Vân Tu ngẩng đầu, nở nụ cười ôn nhu tựa hồ nước vào xuân với Phong Cảnh, tuy rằng nụ cười này ẩn ẩn chút chua xót, mang theo một cảm giác khác lạ nào đó. . .

"Tôi đã rất thỏa mãn! Thật sự. . . Rất cảm ơn anh!"

Một buổi radio phỏng vấn.

Lần này do Amanda thay Legacy đồng ý tham gia buổi phỏng vấn này, cũng là vì quảng bá làm nóng cho album thứ ba của bọn họ.

Tuy rằng trên hợp đồng có định tháng chín sẽ bán album, nhưng bởi vì nhiều lí do khác, hiện tại chỉ mới tung ra một EP*, sớm đã vượt qua kỳ hạn của hợp đồng. Nhưng xem xét thấy bởi vì bọn họ đã ký hiệp ước năm năm với ESE, hiện tại mới chỉ hơn hai năm, huống chi ESE còn rất coi trọng bọn họ, đám người Chử Phong cũng không thể so đo gì.

(*EP: Extended play (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại hay có chứa nhiều bài nhạc hơn một , nhưng lại quá ngắn để xem là một .)

Đương nhiên, trước khi tiết mục bắt đầu, Amanda lần thứ hai dặn đi dặn lại là không được trả lời về vấn đề liên quan tới Phong Cảnh.

Vừa nói đến đây, ánh mắt càng phóng về Đỗ Vân Tu.

Sau đó Đỗ Vân Tu chỉ khẽ cười.

Quả nhiên, đến gần cuối tiết mục.

Trong khoảng thời gian đầu đề nóng như vậy, MC cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Gần đây có rất nhiều tin tức liên quan đến giám đốc cũ Phong Cảnh của ESE, các cậu là nghệ sĩ dưới trướng ESE, có cảm nhận thế nào về truyện này?"

Chử Phong đang muốn nói: "Chúng tôi càng muốn trả lời về vấn đề EP hơn, tin tưởng rằng người nghe đài mê ca nhạc sẽ lưu ý thứ này hơn" .

Đỗ Vân Tu lại ngoài mọi người dự liệu, đột nhiên mở miệng, lấp đi lời của Chử Phong.

"Hoàn toàn không thể tin loại báo lá cải này!"

"Phong Cảnh là một người đáng được coi trọng. Hắn đã đào tạo rất nhiều nghệ sĩ, giúp đỡ những người từng hợp tác qua, tài năng của hắn, năng lực của hắn, cả mị lực bản thân hắn, vô luận là thân phận diễn viên trước đây, hay là người đại diện như bây giờ, đều khẳng định được điều đó."

"Nỗ lực của hắn vì ESE chính là minh chứng cho điều đó!"

"Mà tôi, một người do đích thân hắn phỏng vấn tuyển chọn vào ESE, vẫn có thể may mắn, được hắn giúp đỡ rất nhiều, vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay. Vì vậy tôi thật sự muốn cảm ơn hắn rất nhiều."

"Cho nên, vô luận những người khác thế nào, nhưng tôi vẫn ở bên, tin tưởng hắn. Đồng thời vẫn kiên trì với những lời này của mình ngày hôm nay!"

"Nếu như ESE cố ý khai trừ Phong Cảnh, tôi – một nghệ sĩ do hắn bồi dưỡng, cũng đã lăn lộn showbiz trong hai năm, không cách nào có thể chấp nhận được điều này! Một người, nếu như lúc một vị ân nhân của mình bị nói xấu, ngay cả tự mình đứng ra biện hộ cho người ấy cũng làm không được, thì tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn."

"Nếu như Phong Cảnh bị khai trừ rồi —— như vậy, tôi, Vân Tu, cũng sẽ rời cái công ty không có chút tình người này!"

"Các fan yêu mến tôi nếu nghe được những lời này, nếu các bạn tin lời tôi nói, cũng xin hãy tin tưởng Phong Cảnh! Tin tưởng hắn, bênh vực hắn, cũng chính là tin tưởng thái độ làm người của tôi! Cảm ơn rất nhiều!"

Giọng nói Đỗ Vân Tu vô cùng lạnh tĩnh.

Hắn cứ như vậy cầm microphone nói, rất nghiêm túc, lời nói rành mạch. Những lời này của hắn... đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Thế nhưng ở đây dù là ai cũng không có cách gì ngăn cản hắn.

—— bởi vì mỗi câu, mỗi chữ của hắn đều tràn ngập khí thế.

Chấp nhất, chăm chú, cảm ơn. Đều là những cảm xúc bình thường nhất ẩn trong lời nói, nhưng lại đủ khiến cho nhiều kẻ khác phải xấu hổ.

**********************

Tội cho cô gái ấy, thích phải một người con trai đã cong, thay đổi cả con đường sự nghiệp đã định sau này, vào công ty rồi mới biết sự thật phũ phàng, giờ đây lại vì sai lầm mà sa vào ngã rẽ lầy lội :v