EDIT: Nắng Diệp Ân

******************************

Nếu như dùng thế cường ngạnh quét tới, Đỗ Vân Tu còn có thể chống đỡ.

Nhưng Phó Tử Hãn lại dùng giọng điệu bi thương đó nói chuyện với Đỗ Vân Tu, càng như vậy, phòng tuyến của Vân Tu lại càng không công cũng tự vỡ.

Nghĩ lại.

Thật ra Phó Tử Hãn cũng chưa làm chuyện gì quá phận đến mức đáng bị chê trách. Chỉ là nghe người khác "Nhàn thoại", rồi chêm thêm mấy câu.

Hắn không hề hiểu rõ gì về Lâm Huyên.

Chưa từng tiếp xúc, cũng chỉ tiện thể nghe qua chuyện thế này từ miệng người khác nói.

Vô luận là ở giới giải trí, hay là cuộc sống bình thường thì việc này cũng chỉ là chuyện thường tình, không thể tránh khỏi.

Phó Tử Hãn lẳng lặng ngồi ở góc tối trong phòng.

Ở trong phòng, mùi xì gà hòa quyện với hương rượu thơm nồng, hắn lại dùng ánh mắt ủy khuất như chú chó nhỏ bị bỏ rơi để nhìn Vân Tu, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm mê người, Đỗ Vân Tu cảm giác mình thật sự mất lực chống đỡ rồi...

Đối phương bỗng dưng nhúc nhích.

Thân hình cao gầy ấy càng tiến lại gần, Phó Tử Hãn ngồi sát cạnh Vân Tu, giữa hai người tựa hồ không có khoảng cách. Có lẽ là lơ đãng, hoặc là cố tình. Chân hai người cách một tầng vải dệt mà dính vào nhau, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao. Ngay cả hít thở một chút thì hương vị trên người Phó Tử Hãn liền xông vào khoang mũi, giống như nhiệt độ cơ thể đối phương cứ như vậy mà nhẹ nhàng phả lên người mình...

Đỗ Vân Tu tai đỏ tim đập.

Cho tới nay, hắn cũng chưa từng căng thẳng đến như vậy, mỗi hành động đều thể hiện sự lúng túng của hắn bây giờ. Từ lúc trọng sinh đến nay...dù là lúc sự nghiệp thành công nhất, hay lần quay bộ điện ảnh đầu tiên, rồi cả việc tranh giải Kim Bách với Chử Phong đều chưa từng rơi vào hoàn cảnh thế này.

Mặt khác, Vincent – người lúc trước đoạt vai diễn của Vân Tu, cũng là người xuất đạo cùng lúc với hắn, hoặc là do xuất đạo không đúng thời điểm, bị sự nổi bật của Legacy nhấn chìm, hoặc là do không gặp được người huấn luyện tốt mà hơn hai năm trôi qua, cho đến nay vẫn không có chút danh tiếng nào, ngay cả danh hiệu nghệ sĩ hạng ba cũng không có.

Tất cả chuyện này nhìn qua giống như ngọc sáng lóe tinh quang, con đường sự nghiệp trước mắt của Vân Tu vô cùng thuận lợi, khiến bao nghệ sĩ khác không khỏi ngưỡng mộ.

Nhưng chỉ có Đỗ Vân Tu mới biết được để có được thành công như ngày hôm nay thì có bao nhiêu gian truân, vất vả.

Mọi thứ đều nhờ vào nghị lực mạnh mẽ của hắn để chống đỡ.

Vì tranh đấu trong vòng lẩn quẩn này, vì thay đổi cuộc đời lúc trước, cũng là vì Tạ Di.

Rất nhiều chuyện đã diễn ra nhưng cho đến nay mà hắn vẫn chưa nhận ra tính chất của vấn đề, người người giúp hắn nhận ra khuyết điểm bản thân, cũng như là giúp giải quyết hậu quả không mong muốn của hắn chính là Phong Cảnh... Mọi chuyện đến quá nhanh, khiến hắn trở tay không kịp. Nhưng hắn chỉ có thể nhanh chóng thích ứng loại cuộc sống trước mắt này, tốt nhất là cố gắng làm quen với nó để tránh sau này đối diện với những tình huống ngoài ý muốn lại trở nên ngỡ ngàng.Sau đó, Phó Tử Hãn xâm nhập cuộc sống của hắn.

Ví tiền của hắn bị đánh mất, Phó Tử Hãn liền đem tiền quyên vào "Bình quyên góp"* của tiểu trợ lý, nhưng lại không nói cho hắn biết, còn lúc động đất xảy ra, mái ngói xung quanh rơi xuống vô cùng nguy hiểm, trong lúc hắn bất lực nhất, rõ ràng Phó Tử Hãn đã chạy khỏi khu vực nguy hiểm lại thế nào mà quay trở lại, nắm tay hắn rồi còn dùng bờ vai che chở cho hắn; thậm chí là...bảo vệ hắn trước mặt một trong những người có quyền lực trong giới giải trí như Phó lão gia, để cho hắn tránh phải nói cái gì đắc tội đến ông...

(*Cái bình nc rỗng mà chị trợ lý ghi chữ help ở c29 ấy.)

Đỗ Vân Tu còn nhớ rõ bờ vai Phó Tử Hãn rất lớn.

Nhiệt độ cơ thể của đối phương lúc đó, cảm giác an toàn khi được Phó Tử Hãn bảo vệ, và cả cái nắm tay trong giây phút sinh tử đó...

Những cảm giác lạ lẫm ấy đều là Phó Tử Hãn mang lại cho hắn.

Từ lúc chia tay Tạ Di cho đến khi trọng sinh... Mấy năm nay, chưa từng có người thứ hai mang lại cho hắn cảm giác như vậy.

Tay Đỗ Vân Tu bất giác động đậy.

Trong lúc Bùi Thanh hát, khẽ cầm tay Phó Tử Hãn, sau đó mười ngón đan vào nhau, có biết bao thân mật. Hình như là hắn nắm tay đối phương trước, mà cũng giống như Phó Tử Hãn nắm tay hắn trước.

Đây đơn thuần chỉ là động tác nhỏ trong góc tối nên chẳng có ai phát hiện ra hành động của hai người.

Ánh đèn lưu huỳnh khẽ chuyển, ánh đèn đầy màu sắc phóng lên khuôn mặt hai người, xung quanh mơ hồ như rơi vào mộng ảo.

Bùi Thanh cầm microphone trong tay, vẻ mặt vẫn tỏ ra hờ hững như trước, nhưng đường nét giữa lông mày lại nhu hòa hơn rất nhiều. Lệ Tiêu ngồi một bên nửa ôm hắn, miệng ngâm nga theo điệu nhạc, ngẫu nhiên nhìn về phía Phó Tử Hãn khẽ cười, mang theo vài phần tà khí, bất cần đời.

"... Từ nay về sau, anh sẽ cùng em vẽ nên hồi ức của chúng ta. Phong cảnh khắp nơi, anh sẽ cùng em chậm rãi thưởng thức..." Giọng hát của Bùi Thanh tựa đóa sen nở rộ nơi băng tuyết lạnh giá.

Lúc này, mọi thứ vẫn chưa thay đổi.

Nhưng từ giờ trở đi, tất cả...đã muốn đổi thay rồi.

*** *** ***

Thời gian hát KTV tựa hồ trôi qua rất nhanh.

Chưa nói được với Phó Tử Hãn mấy câu thì Đỗ Vân Tu đã bị hai người kia lôi kéo hát mấy bài. Miệng thì hát nhưng tâm tư lại không đặt vào trong đó, kết quả là hắn liền bị Lệ Tiêu ở bên cạnh giễu cợt.

Phó tử hãn cầm lấy cái micro khác, không...chút nào nương tay mà muốn gõ đầu Lệ Tiêu.

Lệ Tiêu một bên trốn sau lưng Bùi Thanh, một bên khẽ lộ ra khuôn mặt: "Hiện tại có giỏi thì đến gõ tôi đi, lúc trước luôn rầu rĩ không vui, nhớ xem ai là người cùng cậu uống rượu giải sầu! Thật là có người yêu liền quên bà mối!"

Mặt Phó Tử Hãn có chút đỏ, sau đó một cước đạp tới.

"A Bùi, Tử Hãn đánh tôi kìa!""Đánh rất tốt."

...

Đại khái là Phó Tử Hãn lại trở về trạng thái hòa hảo như trước, bởi vì lần đạt được cái nắm tay lần này của Vân Tu mà mọi buồn bực mấy ngày qua đều tan thành mây khói, Đỗ Vân tu cũng đi theo uống không ít rượu, khiến cho thực tận hứng.

Lúc chia tay, Lệ Tiêu không chút khách khí nắm tay Bùi Thanh rời đi, đem hai người bọn họ gom thành một đôi.

Vừa ra khỏi KTV, không khí lạnh lẽo bên ngoài liền ập đến, Đỗ Vân Tu nhịn không được khẽ rùng mình một cái. Phó Tử Hãn thấy thế liền đem áo khoác của mình cởi xuống, bá đạo khoác lên người hắn, còn vươn tay giúp hắn khép chặt cổ áo, lo lắng gió lạnh thổi vào.

Đỗ Vân Tu cảm thấy hành động đó của Phó Tử Hãn giống như là đối với phụ nữ vậy.

Hắn cũng là đàn ông, chút gió ấy thì có tính là gì.

Phó Tử Hãn nhìn ra tâm tư của hắn.

Đồng thời lấy áo khoác lớn bao lấy hắn, cái trán cũng nhẹ nhàng đặt trên trán Vân Tu. Tuy rằng Đỗ Vân Tu không thấp, nhưng Phó Tử Hãn lại cao hơn hắn nửa cái đầu. Cử chỉ như vậy vừa tỏ ra thân mật, vừa không để trán Đỗ Vân Tu bị gió thổ lạnh.

"Cậu ăn mặc ít quá. Ngày mốt nếu còn muốn qua Pháp quay ngoại cảnh thì đừng để mình bị cảm."

Hai tay thon dài của Phó Tử Hãn mạnh mẽ cầm lấy cổ áo khoác, khiến cổ Vân Tu được bao bọc kín mít. Nếu như nói vừa rồi cảm thấy gió lạnh thổi vào quần áo thì hiện tại Đỗ Vân Tu có cảm giác thân thể hắn đã ấm hơn rất nhiều

Gió lạnh ban đêm bị Phó Tử Hãn ngăn trở, hòa với mùi hương trên người hắn, ngược lại mang theo hương rượu nguyên chất và sự ôn nhu trên người hắn tỏa khắp nơi.

Dù là cơ thể hay trong lòng đều dâng lên cỗ ấm áp.

"Quay xong rồi nhớ trở về sớm một chút! Con gái nước ngoài rất thích đàn ông phương Đông phong tình như anh lắm, không cho phép trong thời gian phim không có tôi liền qua lại với những người khác." Ngón tay vốn dĩ cầm lấy cổ áo, lúc này lại đặt trên má Vân Tu, ngón tay khẽ xoa xoa khuôn mặt hắn ...

"... Làm sao cậu lại biết rõ chuyện kia thế? ... Ngay cả việc con gái phương Tây thích đàn ông Đông phương cũng biết sao?" Đỗ Vân Tu cảm thấy Phó Tử Hãn lo lắng quá rồi, mặc dù lúc đối phương dùng giọng điệu ghen tuông đó cảnh cáo hắn thật là trẻ con, nhưng lại khiến hắn cảm thấy được đối phương thật sự để ý tới mình.

"Dù sao một mình tôi là đủ rồi! Không được tiếp cận các cô gái đó, nhất định là không được." Phó Tử Hãn đang ôm lấy khuôn mặt Vân Tu, trên trán tràn đầy thâm tình.

Đỗ Vân Tu khẽ cười.

Chăm chú nhìn đôi mắt màu hổ phách của đối phương.

"Thật là... sao lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt như thế..." Phó Tử Hãn nói thầm một câu, "Quả thực là hấp dẫn chết người."

Trong lúc Đỗ Vân Tu vẫn còn kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của đối phương liền nhanh chóng phóng đại trước mặt hắn.Đầu lưỡi mềm mại khiêu khích Đỗ Vân Tu, tiến quân thần tốc quét quanh khoang miệng hắn... nụ hôn của đối phương so với bình thường lại càng lộ ra vẻ cuồng dã, nóng bỏng.

Đó là một nụ hôn nồng nhiệt kéo dài, cơ hồ hôn đến mức Đỗ Vân Tu đến thở cũng khó khăn.

Thẳng đến khi đối phương buông hắn ra.

Đầu Đỗ Vân Tu vẫn là một mảnh trống rỗng, cảm giác vui mừng qua đi, sau đó lại thay thế bằng sự hoảng hốt, tê tê dại dại, toàn thân giống như vừa bị điện giật.

Bị hôn...

Chính là môi chạm môi, trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt...

Trong chốc lát, Đỗ Vân Tu vẫn không thể phản ứng kịp với tin tức này. Tuy rằng lúc nắm tay Phó Tử Hãn trong phòng KTV đã đại biểu cho quan hệ giữa hai người sau này, nhưng khi thật sự xảy ra liền khiến hắn không thể tin được...

"Cậu... Thật sự là gay?" Đỗ Vân Tu sửng sốt nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu.

Tất cả chuyện này... Giống như thật không chân thật. Tới quá là nhanh.

Phó Tử Hãn cười cười, đôi mắt màu hổ phách chân thành nhìn Đỗ Vân Tu.

"Thời gian tôi ở nước ngoài, có lần xem một tiết mục phỏng vấn Legacy. MC hỏi các cậu đã từng quen bao nhiêu người bạn gái, thời gian quen dài nhất là bao lâu, tại sao lại chia tay."

Đỗ Vân Tu nghĩ nghĩ, thật sự là có buổi phỏng vấn thế này, vì thế gật gật đầu.

Đôi mắt Phó Tử Hãn cong cong, giọng điệu vui vẻ: "Cậu còn nhớ rõ cậu đã nói thế nào không?"

"Hả? Tôi nói cái gì."

"Cậu nói cậu hơn ba năm rồi mà vẫn chưa có bạn gái . Khi đó tôi còn nghĩ, hoặc là cậu chính là một tên chỉ thích DIY*, hoặc là... Cậu chính là gay..."

(*Do it your self :]] )

"Tôi..." Đỗ Vân Tu tỏ ra luống cuống, đang muốn giải thích.

Ánh mắt Phó Tử Hãn lại mang theo ý cười, ngón trỏ thon dài đặt trên bờ môi hắn, ngăn lời nói tiếp theo của Đỗ Vân Tu ...

"Phó Tử Hãn thích Vân Tu?" Mặt khác ở một bên, Bùi Thanh ngồi trên xe Lệ Tiêu, đột nhiên mở miệng hỏi.

Một cánh tay của Bùi Thanh miễn cưỡng khoát lên trên cửa kính, chống lấy cằm. Gió đêm thổi lại đây khiến cho mấy lọn tóc trước trán khẽ lay động, cái loại ánh mắt thâm sâu, lãnh đạm này tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như có thể tùy thời thuận gió mà bay đi.

Đêm nay Lệ Tiêu không uống rượu.

Hắn luôn luôn khiến cho mở, cơ hội như thế không uống rượu, quả thực quá khó tiếp thu rồi. Nhưng là đêm nay thật sự còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, tỷ như níu giữ... ca thần trong truyền thuyết (aka Bùi Thanh).

Bùi Thanh thấy Lệ Tiêu không trả lời.

Nhưng vẫn không hờn giận, đem một chân nâng lên, đặt lên đùi đối phương.

Tư thế như vậy lại khiến cho Lệ Tiêu thực thỏa mãn..

Lông mày của hắn nhíu nhíu, trong ánh mắt mang theo hào quang khó nói.

"Tử Hãn không giống tôi. Cậu ta từ nhỏ vốn là người mạnh mẽ. Cha cậu ta là kẻ phong lưu, nơi nơi đều là tình nhân, cũng sinh rất nhiều con. Nhưng riêng chỉ có Phó Tử Hãn mới được Phó lão gia yêu thích. Không chỉ bởi vì hắn rất biết lấy lòng ông nội mình. Mà quan trọng hơn chính là, cậu ta luôn rất rõ ràng mục tiêu của mình."

"Giống như lần về nước gia nhập giới giải trí lần này . Tôi kỳ thật không sao cả, chỉ cần để cho tôi một band nhạc là được. Nhưng cậu ấy vẫn nói cái gì mà, cùng nhau liên thủ, làm ra trò gì đó."

"Mà Vân Tu... Người kia tên là Vân Tu đi."

"Tử hãn lúc ấy ở học viện quí tộc Saint-Martin có một cô bạn gái nhỏ. Kết quả sau khi 《The Legacy》 làm mưa làm gió, bạn gái cậu ta còn đem tính cách nhân vật mà Vân Tu đảm nhận ra so sánh với cậu ta, nói cái gì mà Tử Hãn không đủ ôn nhu..."

*********

Một phần cảnh quay của《 Hoàng gia mạo hiểm 》cần quay ở Pháp.

Phó tử hãn ngày đó ở sân bay tiễn Đỗ Vân Tu, tuy rằng có hóa trang, đeo kính râm lớn, nhưng cuối cùng vẫn là bị fan nhận ra . Đỗ Vân Tu lập tức muốn đăng ký, bên cạnh còn có tiểu trợ lý Linda hộ tống, cho nên mọi thứ vẫn hoàn hảo.

Nhưng Phó Tử Hãn lại bị các fan hâm mộ bao vây đòi kí tên, chụp ảnh.

Mãi đến khi Đỗ Vân Tu vào chỗ đăng ký, Phó Tử Hãn vẫn chưa thể thoát khỏi đám người vây quanh kia.

Máy bay bắt đầu cất cánh.

Một bên tiểu trợ lý là lần đầu tiên xuất ngoại, rất vui vẻ ngồi bên cửa sổ máy bay, cầm cameras quay lại quang cảnh bên dưới, lập tức cao hứng nói, càng lên cao càng thấy bầu trời rất đẹp.

Đỗ Vân Tu mỉm cười lắng nghe.

Trời cao ba vạn thước anh chính là độ cao thoát khỏi sức hút của Trái Đất. Tầng mây tựa nhung tơ, trôi nổi tạo nên một bức tranh đầy áng màu.

Chỉ cần một tháng sau nữa thôi liền có thể gặp lại nhau ...

***********************

Nắng Diệp Ân: Có cảm giác PTH là kịch giả tình thật<_<. Ngọt ngào của 2 đứa làm ta mù mắt r, PTH anh rất tốt nhưng em rất tiếc, chỉ trách chế tác giả k cho anh làm nhân vật chính thôi T^T

****Klq nhưng mà các nàng còn nhớ đoạn MC phỏng vấn Legacy hỏi bạn gái gì gì ấy là ở chương nào k, ta kiếm mãi s chưa thấy em nó, đang tìm gấp thông tin để edit, giúp ta nhé^^