*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đại diện của Tạ Di, Mục Triết Bạch, tới trường quay. Hiện tại toàn bộ phần diễn của Tạ Di đã quay xong, vừa thu lại chỉnh*, sau đó liền lập tức đứng dậy bay sang Pháp.
(*nguyên văn là: công, mình k hỉu lắm)
Nghe nói, Mục Triết Bạch lúc không ở cạnh Tạ Di, chính là vì giúp hắn chuẩn bị một chút quan hệ ở Pháp, rất là vất vả.
Mục Triết Bạch khi tới trường quay thì cứ loay hoay bôn ba đủ việc, nhưng hắn áo gió vẫn luôn sạch sẽ chỉnh tề, đến một nếp gấp cũng không có.
Gọng kính lóe lên tia chói mắt.
Rõ là một người rất có chủ kiến, lại vừa trầm ổn. Vô luận ở tình huống nào, tuyệt sẽ không phát sinh tình trạng luống cuống tay chân.
Gọng kính màu đen càng làm nổi bật vẻ chuyên nghiệp lại cẩn thận, tỉ mỉ của Mục Triết Bạch trong ấn tượng của mọi người.
Trên trán hắn mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi, đường nét khóe miệng hơi thẳng băng, khắc sâu hình tượng con người bình tĩnh, liền trông có vẻ khó gần. Cho nên một khi bước vào trường quay, loại hơi thở lạnh băng này tản ra khiến mọi người ở trường quay bất giác tránh ra thành hai hàng, e dè trước khuôn mặt nghiêm cẩn kia.
"Rốt cuộc anh cũng đến rồi!" vốn tâm tình Tạ Di đang vô cùng tệ, sau khi nhìn thấy Mục Triết Bạch đến, ngay khắc tâm tình liền tốt lên ít nhiều.
Ngoài Tạ Di ra thì không người nào ở trường quay có can đảm không chú ý đến hơi thở băng lãnh mà chủ động chào hỏi Mục Triết Bạch giống như vậy.
Khi Mục Triết Bạch bước vào trường quay thì một số nhân viên trong ekip không nén được thoáng dừng công việc trong tay mà nhìn thoáng qua, một giây sau đều tự giác tiếp tục công việc của mình. Khí tức trên người Mục Triết Bạch quá mức không giống người thường, cho nên việc hắn đến trường quay nhất định không phải là điều mà loại nhân viên kiếm tiền bằng công việc lao động đơn giản như họ có thể hiểu.
"Di." Mục Triết Bạch hàm chứa ý cười, hô tên Tạ Di.
Đôi mắt dưới cặp kính sáng ngời, cả người đột nhiên như tràn đầy sức sống, mệt mỏi vừa rồi tất cả đều tiêu thất (biến mất) .
Nhưng biến hóa nhỏ như thế lại thật vi diệu, cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Nhất là sau khi Mục Triết Bạch hô tên Tạ Di thì biểu tình trên khuôn mặt liền thay đổi chớp nhoáng. Nếu không phải Đỗ Vân Tu vốn âm thầm chú ý từ lúc đối phương vừa tiến vào trường quay thì có lẽ cũng sẽ giống những người khác xem nhẹ biểu tình vừa rồi trên khuôn mặt hắn.
Đỗ Vân Tu cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên.
Khi hắn cảm thấy mình sẽ không bị quên lãng, hắn liền bị bỏ quên, thời điểm hắn cảm thấy địa vị mình trong lòng người kia... Sẽ không bị lật đổ, có lẽ hắn vốn đã bị thay thế...
Loại người với tham vọng mạnh mẽ trong sự nghiệp như Tạ Di.
Có một lòng cầu tiến như vậy, để lấy được thành công mà làm việc như vậy cũng không phải đáng trách.Đỗ Vân Tu từng vẫn cho rằng, chính mình sẽ luôn ở bên cạnh Tạ Di, cũng sẽ như Tạ Di đã từng nói, hai người sẽ cùng sánh vai trên đỉnh cao danh vọng của giới giải trí, đạt được danh ảnh đế có bao nhiêu vinh hạnh, hào quang vạn trượng, toàn bộ thế giới chính là sân khấu của bọn họ.
Chính là giờ phút này, hắn mới thật sự nhận ra:
Làm đại minh tinh đứng trên đỉnh danh vọng, hào quang bắn ra bốn phía, như vậy cần, không phải một người yêu có thể làm chỗ dựa tinh thần vững chắc...
Mà là một người có đủ thực quyền ngang bằng, có thể giúp hắn xử lý hết thảy, chính là một người đại diện giỏi giang thông minh lại lanh lợi.
Ngay thời điểm Đỗ Vân Tu cho rằng mình đã đủ bí mật, cẩn trọng quan sát.
Mục Triết Bạch bỗng nhiên nghiêng đầu, đôi mắt mang ý sắc bén giấu dưới cặp kính liền phóng tới, giống như khoét một lỗ trên người Đỗ Vân Tu, làm lòng người kinh hãi.
Sau đó ánh mắt mới dịu đi một chút, hỏi Tạ Di: "Tên diễn viên kia .."
"Vân... Tu. Là người mới ESE lăng xê năm nay. Tốt nghiệp T đại." (đại học, cao đẳng j j đó :]]])
Phát hiện đối phương sau khi nghe tên mình, nháy mắt ánh nhìn liền trở nên càng thêm lợi hại.
Đỗ Vân Tu vẫn giả vờ bày ra bộ dạng hậu bối đối với tiền bối mà cung kính, hướng Mục Triết Bạch gật gật đầu, phóng hắn cái nhìn đầy thiện ý, lịch sự mỉm cười.
Đối phương cũng không thất lễ mà đáp lại, thái độ không thể xoi xét.
Đỗ Vân Tu giả bộ ung dung đến chỗ đạo diễn, xem thành quả vừa mới quay xong thế nào.
Tuy rằng cảm giác được như trước ánh mắt Mục Triết Bạch sau lưng có chút lạnh lùng.
"Vân Tu?" thanh âm của Mục Triết Bạch không lớn, "Tôi đột nhiên nhớ tới một người..."
"Sẽ không phải là Đỗ Phi chứ? Thời điểm tôi cùng hắn diễn không biết sao lại sinh ra ảo giác này. Có thể, là tên bọn họ giống nhau."
"Di, đừng nghĩ quá nhiều. Đỗ Phi đã đến một thế giới khác, còn lại, cũng chỉ có thể nhờ vào cậu giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, nổi danh quốc tế."
"Tôi sẽ... Bởi vì tôi đã hy sinh quá nhiều rồi."
Không cần.
Tâm nguyện của tôi không cần anh tới hoàn thành giúp —— bởi vì tôi sẽ đích thân hoàn thành nó!
Vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt hồ nghi, âm thầm phỏng đoán của đối phương.
Nhưng Đỗ Vân Tu không biết vì cái gì, ánh mắt càng ngày càng trấn định, càng ngày càng tỉnh táo.
Trong lòng Đỗ Vân Tu không nén được khẽ cười lạnh.
Lúc trước ở nước ngoài từng có hai siêu sao ly hôn. Người đại diện của nam minh tinh ra tay tàn nhẫn, một mực chắc chắn nguyên nhân ly hôn là do nữ minh tinh bên ngoài phong lưu.
Nếu không phải nữ minh tinh vì vậy mà bị đả kích, kết quả sinh non, xét nghiệm DNA của đứa trẻ, chứng minh là con của nam minh tinh.Như vậy có lẽ cô không chỉ không nhận được phí nuôi dưỡng đứa trẻ, mà lưng còn mang hết thảy vụ tai tiếng tình dục, bị đám chó săn đả kích với đủ scandal không đúng sự thật.
Gặp phải đả kích lớn về tình yêu, sự nghiệp, cùng với toàn bộ số tài sản kia.
Mục Triết Bạch tuy rằng không phải người đại diện kia.
Thế nhưng hành động đối với mình, cũng không kém gì so với người kia. Đỗ Vân Tu cũng không có may mắn như nữ minh tinh kia, hắn không có con, cũng không có biện pháp chân chính cho tới lúc cá chết lưới rách, phải chết cũng phải lôi Tạ Di chết theo.
Mục Triết Bạch lúc trước có nói một câu: cậu nếu thật sự yêu Tạ Di, cậu có thể nhẫn tâm nhìn thấy sự nghiệp hắn hiện tại bị hủy hoại trong chốc lát sao.
Hắn không đành lòng.
Cho nên lúc hắn thất bại thảm hại hắn vẫn là... (Tội anh :'( nghẹn ngào k nói nổi luôn)
Nhưng hắn hiện tại, sẽ không lại đem sự nghiệp cuả mình giao trên tay người khác, cũng sẽ không lại vì bất luận kẻ nào mà buông bỏ sự nghiệp bản thân.
*********
Phần hai của 《The Legacy》thuận lợi tiến hành quay đến khi đóng máy*.
(Nguyên văn là: Thuận lợi hơ khô thẻ tre, Hơ khô thẻ tre ở đây chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực))
Rating như cũ vẫn là dẫn đầu trên bảng xếp hạng, đặc biệt là mấy tập có sự xuất hiện của khách mời Tạ Di, rating so với kỉ lục thu thị dẫn trước kia của bọn họ, tiếp tục tăng cao không ngừng!
Fan của Tạ Di kiêu ngạo trên diễn đàn viết:
Mị lực** của siêu sao quốc tế, không phải người mới xuất đạo như Legacy có thể so sánh được.
(**ý chỉ việc có ảnh ở tập nào là tập đó rating tăng ý mờ :]])
Người mới trong nhóm vẫn là thành thành thật thật gọi một tiếng tiền bối đi!
(***Nguyên văn: Con người mới nhóm vẫn là thành thành thật thật bị tiền bối □ đi! Không hiểu đây đơn thuần là do lỗi words hay là 1 cách nói nữa a )
Fan của Legacy tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng dù danh tiếng cùng thành tựu của Tạ Di được đề cập ở đâu, thì phương diện đó cũng tìm không ra chỗ thiếu hụt, đáng chê trách để phản kích lại.
Nhưng thật ra hai phe bên fan thảo luận tới thảo luận lui.
Cuối cùng lại chĩa mũi dùi về phía nữ chính của 《The Legacy》với vẻ coi thường , không ít fan thậm chí bắt đầu viết một số đồng nghiệp văn*.
(*Đồng nghiệp văn:Cái này là tác giả mang những nhân vật nam mà mình yêu thích ghép đôi họ với nhau viết thành một câu chuyện mới, cái này thì ai là hủ lành nghề thì rõ r her :]])
Cái gì mà Trạch-Phi, Phong-Trạch, Di-Vân, Phong-Vân, All Vân (ý mấy ẻm là NP đó đa).
Amanda mỗi ngày đều lên các trang diễn đàn trên mạng xem bình luận của fan hâm mộ, có chút dở khóc dở cười. Bất quá vẫn là quyết định tải mấy truyện đồng nghiệp văn gì đó về, không nói cho bốn người Legacy biết, tự mình âm thầm lặng lẽ lưu trữ từ từ xem. Không phải chịu áp lực lớn giống khi quay phần một 《The Legacy》.
Hiện tại danh tiếng của bọn họ đã được tạo dựng, thù lao so với lúc đầu mà nói đã tăng gấp mấy lần, một số quy tắc giới giải trí cũng bắt đầu hiểu rõ, dần dần trở nên thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cùng lúc đó, một số tình huống không tốt cũng dần dần nảy sinh.
Đằng Trạch rất ưa thích việc ra vào các quán ăn đêm, bạn gái cũng đổi không ngừng . Úy Dật Phi tuy rằng mang vẻ ngoài trung tính**, lại cực kỳ thích đua xe.
(**Ý nói vẻ ngoài bạn UDP ôn nhu, nhu nhuận như con gái nhưng cũng k mất đi sự mạnh mẽ của con trai.)
Tuy rằng dưới ánh mặt trời, toàn bộ hết thảy vẫn được che đậy bởi vẻ ngoài vô cùng tốt.
Nhưng một góc của ngọn núi băng* đã muốn ẩn ẩn như hiện, lộ ra vẻ uy hiếp đến danh tiếng của họ.
(*Nguyên văn là: Băng sơn nhất giác.)
So với hai người Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi, Chử Phong và Đỗ Vân Tu lại không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy.
Bốn người đều là thành viên của Legacy, nhưng ESE đã quyết định bắt đầu để Chử Phong và Đỗ Vân Tu tách ra đóng phim điện ảnh, bộ điện ảnh đầu tay của hai người—— chính thức ra mắt giới điện ảnh cùng thời điểm với bộ phim thần tượng!
Chử Phong chọn kịch bản của một nhà chế tác lớn, đạo diễn cũng là người có danh tiếng.
Tuy nói phải diễn vai nam phụ có phần hơi đáng tiếc, nhưng phần diễn của nam phụ cũng rất nặng, vẫn phải phát huy không gian, nâng cao khả năng diễn xuất bản thân.
Mấu chốt là, đây vốn là hành động được thực hiện một cách ổn thỏa.
Lần đầu đóng phim điện ảnh, không cần lo lắng về vấn đề của phòng bán vé. Nếu biểu diễn tốt, về sau kịch bản các phim điện ảnh khác tự khắc liền nối gót tới. Vạn nhất thất bại, cũng không sợ bị ngòi bút dư luận đâm chọt, đả kích.
Đỗ Vân Tu lựa chọn qua nhiều kịch bản, nhưng vẫn chưa chọn ra kịch bản thích hợp.
Sau khi trọng sinh, đây là bộ điện ảnh đầu tiên hắn đóng, hơn nữa trước đó không lâu đã bị Tạ Di cùng Mục Triết Bạch kích thích.
Hắn thực thận trọng, nhưng là càng thận trọng, lại càng lo lắng cho con đường vòng đến sự nghiệp của bản thân.
Hắn đã không còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí.
Rốt cuộc là chọn kịch bản mang tính lợi nhuận, hay vẫn là kịch bản mang tính nghệ thuật*?
(Nguyên văn cả câu này là: Rốt cuộc là chọn buôn bán chữ phiến, vẫn là văn nghệ chữ phiến, theo mình nghĩ có lẽ Vân Tu phân vân giữa kịch bản mang tính nghệ thuật và kịch bản mang tính buôn bán, mang về tiền lợi nhuận nhiều. Mình k biết tiếng trung nên việc dịch từ bản QT này hơi bị khó hiểu chút)
Vẫn là giống Chử Phong, không diễn vai chính, mà là diễn vai phụ?
Tại thời điểm Đỗ Vân Tu do dự không ngừng, Phong Cảnh gọi hắn vào văn phòng, đưa cho hắn một cái kịch bản: "Diễn cái này."
Không phải thương lượng, mà là ngữ khí ra lệnh tuyệt đối. (nữ vương thụ a~)
Đỗ Vân Tu tiếp nhận kịch bản.
Đạo diễn trẻ tuổi, từng đạt được vài giải thưởng, xem như có tài hoa. Nhưng dù sao vẫn không thể so được với đạo diễn bộ điện ảnh kia của Chử Phong.
Tính cách diễn viên cùng với vai diễn trong Legacy của hắn hoàn toàn bất đồng, thậm chí là khác đến một trời một vực!
Trong 《The Legacy》, vai diễn hắn chính là người mang vẻ tao nhã, khí chất phi phàm.
Mà ở bộ phim này, cơ hồ trước bảy mươi lăm phút(?), hắn đều phải bôi nhọ hình tượng của mình, tái hiện nhân vật với tính cách bốc đồng, cả người vô lại.
Nếu Đỗ Vân Tu bây giờ còn là một người mới bước vào nghề*, hắn sẽ không lo lắng hình tượng của mình có vấn đề.
(*nguyên văn: là một cái nhị tuyến, mình nghĩ có lẽ là nói ng mới chăng, ai hỉu giúp mình với~ing >.<)
Nhưng là hiện tại...
"Tôi tuy rằng nghĩ cậu sẽ trở thành diễn viên phái thực lực, trở thành một thần tượng nổi tiếng chạm tay có thể bỏng (có lẽ ý nói độ hot của ẻm)."
Phong Cảnh đặt tay lên bàn, mười ngón tay trắng trẻo thon dài đan xen nhau, lệ chí dưới mắt phải được bao trùm bởi tầng ánh sáng nhạt lưu chuyển càng thêm mị hoặc: "Nhưng là —— tôi cũng không có kêu cậu vứt bỏ dũng khí mạo hiểm. Có câu "không phá thì không xây được", không muốn cũng không được."