Cho dù Sở Giang Đông tái nghĩ rèn sắt khi còn nóng cùng Ngô Nông quan hệ gần hơn từng bước, nhưng là mắt thấy đã muốn vào tháng 1, cuộc thi cuối kỳ cũng sắp đến. Dù sao cũng là Hội trưởng hội học inh văn học viện, Sở Giang Đông nếu không thể ở cuộc thi cuối kỳ đứng Top 5 mà nói, cũng thực không có mặt mũi, cho nên chỉ có thể tạm thời buông tha Ngô vịt con, làm cho hắn lại kéo dài hơi tàn (?) một thời gian.

Mà đối lập với những người đang trong thời gian thi cử khẩn trương cùng bận rộn mà nói, Ngô Nông lại một chút áp lực đều không có. Dù sao hắn là biết hai năm sau nhà mình sẽ phất nhanh, cũng không cần muốn giống đời trước liều chết liều sống học tập, lấy học bổng, hi vọng sau khi tốt nghiệp tìm được công tác tốt ── ai bảo hắn (sắp sửa) có tiền!

Ngô Nông trong lòng đã quyết định chủ ý, “University, cứ để ta chơi bốn năm”, dù sao hắn một chút chú ý lo lắng đều không có, chỉ cần đậu cuộc thi của khoa kiền OK, không cần thiết đi tranh thủ thành tích tốt chứ sao. Thế là hắn cứ như vậy, làm cho ba tên cùng phòng cẩn trọng học tập, mỗi ngày thức đêm đến một hai giờ đêm gặm sắch đỏ mắt không thôi. Bất quá ba tên cùng phòng tự nhiên sẽ không để cho hắn dễ chịu, cười trộm nói với hắn một sự thật làm cho hắn vô cùng buồn bực.

── “Cổ giáo sư nói, nếu không đi học đủ khóa hắn, đồng loạt không cho qua!”

Cổ giáo sư là ai, không phải là lão đầu trọc tính buồn khổ kia chứ! Ngô Nông đời trước chưa từng có thiếu khóa quá một lần, tự nhiên không biết Cổ giáo sư “Boong boong Thiết cốt”, việc chuyên cần được đánh giá cao như vậy, học kỳ này hắn tổng cộng đi học có một tiết khóa, còn vừa vặn vấp ngay “Tính buồn khổ”, tự nhiên không có tâm tư đi tiếp.

Lần này vừa nghe Cổ giáo sư cư nhiên nghiêm tra chuyên cần, chỉ có thể mặt đau khổ mò tới văn phòng giáo sư hệ Trung văn (hiện đương đại văn học xem như chương trình học hệ Trung văn), muốn hảo hảo cầu tình. Nhưng là đến đó vừa thấy, chỉ thấy một đống nữ sinh trang điểm xinh đẹp đã sớm giành trước hắn từng bước, vây quanh ở bên người Cổ giáo sư làm “đạn thịt công kích”, một đám oanh oanh yến yến ngấy thanh nói “Anh Cổ, Anh cổ”, Ngô Nông nghe đến toàn thân thẳng lên nổi da gà.

Dưới loại thế công này, vây công so với khổ hình còn khắc nghiệt làm cho Cổ giáo sư vô phúc tiêu thụ, sắc mặt xấu đi, đi đường lung la lung lay, hắn vô số lần muốn phá vòng vây của các nữ sinh, nhưng tất cả đều không có kết quả. Hắn hé ra mặt to đỏ lên, rơi vào đường cùng chỉ có thể đáp ứng không làm thẳng tay để tránh phiền phức, mới đuổi đi bọn chim sẻ này.

Chờ nhìn đến Cổ giáo sư cuối cùng thanh nhàn xuống dưới có thể uống một ngụm nước rồi, Ngô Nông cảm giác cơ hội của mình cuối cùng cũng đến. Hắn ưỡn mặt đi đến phía sau Cổ giáo sư, ngấy thanh nói: “Anh Cổ~~~”

“Phốc” một tiếng, miệng Cổ giáo sư phun ra một ngụm nước, hắn nằm ở trên bàn ho khan nửa ngày, căn bản không dũng khí xem người phía sau là ai. Hắn một bên lau lấy miệng một bên bay nhanh nhảy ra sổ điểm danh, trong miệng điệp thanh nói: “Qua qua qua, đều cho các người qua! Van cầu các người, đừng tái gọi tôi anh, tôi nghe buồn nôn! Nói mau em tên gì, tôi đem chấm chuyên cần viết lên cho.”

Ngô Nông cười tủm tỉm báo tên học viện, hắn gọi tên nhu ngấy làm cho Cổ giáo sư nghĩ lầm là bé gái, vội vàng đem tên của hắn gạch hết số lần chuyên cần. Đợi cho làm xong, Cổ giáo sư mới thở một hơi xoay người lại, muốn nhìn một chút lần này là ai giễu cợt mình. Kết quả không nghĩ tới đập vào mắt cư nhiên không phải là chim sẻ trang điểm xinh đẹp mà là con vịt hôi trên mặt mang theo cười trộm.

Hắn đẩy kính mắt, nhăn lấy lông mày cao thấp nhìn quét Ngô Nông, vừa rồi bởi vì khẩn trương mà vứt bỏ phong độ hiện tại lại đã trở lại. Hắn nhướng lông mày, lại uống một hớp, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tôi tưởng là ai a. . . . . Nguyên lai là cậu a.” Hắn tự tay vỗ vỗ đầu Ngô Nông: “Như thế lâu không gặp, nguyên lai đều lớn như thế rồi.”

Cổ giáo sư lần trước trong ban khóa có mấy trăm người, hắn làm sao có thể nhớ kỹ Ngô Nông là ai? Hắn này hoàn toàn chính là cố ý lừa bịp, vừa rồi tên của Ngô Nông một chuỗi dấu X thuyết minh hắn đã lâu không có tới đi học, Cổ giáo sư nói như thế chính là muốn hắn xấu hổ.

Quả nhiên Ngô Nông bị hắn vỗ đầu một cái mặt đỏ thẫm, miệng mở trương, trương mở, nửa ngày nói không nên lời nói, đang ở lúc hắn quẫn bách, thanh âm khác đúng là âm hồn bất tán cư nhiên ở cửa vang lên: “Cổ giáo sư, ngài cũng đừng khi dễ học đệ em.” Đợi cho Ngô Nông quay đầu nhìn lại, mỗ thiên nga tao nhã đen cầm trong tay một xấp tư liệu hướng Cổ giáo sư chào hỏi.

Sở Giang Đông hôm nay là tới hướng đạo sư quản lý học viện hội báo công tác cuối kỳ, lúc xuống lầu vừa vặn trải qua phòng văn học viện, kết quả là nhìn đến vịt con bị giáo sư tính buồn khổ xưa nay không đứng đắn làm khó. Cổ giáo sư đương nhiên biết bảo bối số 1 của quản lý học viện, cấp giáo bình thưởng bình luận ưu đều chỉ Sở Giang Đông, hắn cũng không dám làm khó đại hồng nhân quản lý học viện nàynhiều, nói sau hắn cũng đã làm khó Ngô Nông một chút cũng đã xả giận rồi, cho nên rất dễ dàng liền phóng hắn, biết thời biết thế làm cho Sở Giang Đông làm “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Ngô Nông mặt đen đi theo phía sau Sở Giang Đông xuống lầu, dọc theo đường đi đối Sở Giang Đông không có sắc mặt tốt.

“Anh nói vịt con, sao sắc mặt không xong như thế a?” Sở Giang Đông nhìn vịt con vẻ mặt tức giận, nhất thời nhịn không được đưa tay đi nhéo gương mặt vịt con.

Ngô Nông có chút không khách khí đem y đẩy tới một bên: “Đừng động thủ động cước, ông chỉ có thể xa xa xem không thể dâm ô!”

Sở Giang Đông bị hắn chọc cho bật cười: “Không thể dâm ô? Vậy lần trước ở vũ hội Giáng Sinh tính cái gì?”

“Cái gì cũng không tính!” Ngô Nông giương nanh múa vuốt: “Tôi cảnh cáo anh a, nam nam thụ thụ bất thân, động thủ động cước lần nữa cẩn thận tôi cắn anh a.” Hắn xem như bị y hôn sợ, tính tính này đều mấy lần, đối với mông cùng miệng hắn không tôn kính, vừa sờ vừa cắn thực làm cho người ta khó chịu!

Sở Giang Đông không thèm để ý, như là nhận định Ngô Nông chỉ có miệng có thể nói mà thôi, y có chút tùy ý lộ ra cần cổ thật dài, giống như đang đùa nói: “Được a, em tới a.” Ai ngờ y vừa dứt lời, Ngô Nông lại còn thật sự xắn tay áo bộ dáng hung tàn đánh tới, kéo xuống cổ Sở Giang Đông hung hăng một ngụm. Sở Giang Đông quả nhiên bị hắn đột nhiên tập kích khiến cho cả kinh, chờ lúc y cảm thấy cổ đau, Ngô Nông đã sớm rút lui, hơn nữa có chút tự đắc lấy mu bàn tay hung hăng xoa miệng một chút.

“Tử thiên nga, thật sự nghĩ đến con vịt không cắn người sao!” Ngô vịt con quẳng xuống một câu nói độc ác, rồi mới cảm thấy mỹ mãn nhìn đến Sở Giang Đông che lấy dấu răng trên cổ. Hắn vui sướng khi người gặp họa vặn vẹo uốn éo mông trụi, rồi mới hấp tấp rời đi.

=======

Bởi vì “hòa nhau một thành” thương tổn được Sở Giang Đông, Ngô vịt con mấy ngày nay ngay cả thời điểm học thuộc lòng kìm lòng không đậu vui mừng đi ra. Dưới loại tình huống này, hắn ngay cả cuộc thi đều thoải mái cực kỳ, căn bản không có cảm xúc khẩn trương. Mấy ngày nay, bọn họ quản lý học viện sinh viên đại học năm nhất đều biết. “Có một tân sinh đặc biệt thích cuộc thi, mỗi lần đều một bên thi một bên vui mừng không thôi!”

. . . . . . Nguồn :

Cứ như vậy, cuộc thi tháng dễ dàng vượt qua, Ngô Nông vô cùng cao hứng thu thập hành trang, sau khi cùng phòng cáo biệt, xách rương hành lý hận không thể nhảy nhót tiêu sái ra học viện ── vừa rồi hắn và Tử Vi nói chuyện điện thoại, Tử Vi nói với hắn trong nhà bên kia đã sớm làm xong thịt khô lạp xưởng chỉ chờ hắn về nhà hưởng dụng! Muốn nói Ngô Nông thích nhất đúng là nhà mình làm lạp xưởng rồi, không mập không ngán, mỗi khi làm cho hắn ăn đến ngon. Đáng tiếc sau tới nhà có tiền, mẹ liền tự giữ thân phận không bao giờ xuống bếp, làm cho hắn đã muốn suốt tám năm không ăn đến lạp xưởng trong nhà. Hiện tại lại có cơ hội ăn mỹ vị mẹ tự tay làm, có thể nào không cho hắn cao hứng nhảy dựng lên?

Nghĩ đến đây, Ngô Nông lại bước nhanh hơn, hận không thể chạy nhanh về nhà cùng người trong nhà hảo hảo tụ tụ, trò chuyện. Kết quả còn chưa chờ hắn đến gần cửa trường, chỉ thấy gia khỏa mấy ngày hôm trước vừa bị hắn cắn một cái đang canh giữ ở cửa trường học, lấy một loại tư thái “ôm cây đợi vịt” Đợi hắn con vịt con này sa lưới.

Ngô Nông toàn thân căng thẳng, đem rương kéo a kéo a gần hơn bên cạnh mình, trong lòng chuẩn bị sẵn sàng, muốn thừa dịp thời điểm hắn không chú ý xách rương liền chạy. Đáng tiếc Sở Giang Đông tự nhiên không cho hắn cơ hội này, cười cười tiêu sái đến trước mặt hắn.

Sở Giang Đông nhiệt độ cơ thể hơi cao, cho dù ở mùa đông mặc cũng không nhiều áo lông như Ngô Nông, từ trước đến nay bên trong đều mặc một cái áo sơ mi bên ngoài mặc áo khóa nhung dê để giữ ấm, tóm lại mặc kệ ở cái gì thời điểm xem đều rất có phong độ. Nhưng là hôm nay hắn lại phá lệ đeo khăn quàng cổ, Ngô Nông tự nhiên biết hắn mang khăn quàng cổ là muốn che lấp dấu răng trên cổ, khống chế không được lộ ra dày đặc răng trắng, cười đến không có hình tượng.

“Uy Sở hỗn đản, mặc dày như thế, chuẩn bị đi Đông Bắc a?” Ngô Nông nhìn chằm chằm khăn quàng cổ trên cổ Sở Giang Đông: “Sở thiểu gia gì đó tự nhiên không phải hàng tầm thường đi, ở đâu ra hành hiệu này. . . . ” Lời nói phía sau của Ngô Nông tất cả đều bị hắn nuốt vào bụng ── đến gần hắn mới nhìn ra, đường đan của khăn quàng cổ này không tính là mảnh, nhìn kỹ còn có thể nhìn đến chỗ đan sai, làm sao có thể là hành hiệu gì, cũng không biết là ai đan khăn quàng cổ tình yêu ấm áp!

Sắc mặt Ngô Nông một chút trở nên méo mó, hắn vốn cho là Sở Giang Đông mang khăn quàng cổ là vì che lấp dấu răng, kết quả hiện tại xem ra cũng không nhất định là như thế ── thật không hiểu nơi nào đến hoa tươi cư nhiên hiền lành như thế, cư nhiên tự tay đan khăn quàng cổ đưa cho Sở Giang Đông, sao vậy, chẳng lẽ tưởng buộc lại y cả đời sao?

Ngô Nông cảm thấy trong lòng là lạ, một loại cảm giác khó nói nên lời xông lên đầu, vừa nghĩ tới Sở Giang Đông dùng người khác đưa gì đó che khuất dấu vết của mình lưu lại, hắn nghiến răng nghiến lợi muốn nhào tới bắt nó túm xuống dưới.

“Không phải mua, lễ vật người ta tặng.” Lời nói của Sở Giang Đông xác nhận Ngô Nông đoán, Ngô Nông cảm giác mình giống như là đầu xe lửa hơi nước, đỉnh đầu bốc khói.

Hắn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt soi mói: “Đan thành cái trình độ này còn dám đem tặng? Màu nâu đậm như vậy nghĩ đến anh là gấu chó hay là vỏ cây? Xem nơi này, xem nơi này, xem nơi này, đan sai này, dũng khí này ta còn thật sự là kính nể không. . . . . .”

Một chữ “thôi” cuối cùng của Ngô Nông còn không có xuất khẩu, thanh âm hổn hển khác đã muốn thẳng oanh đầu của hắn: “Ngô. Học. Đệ! Tôi đan cái gì không cần cậu quản!”

“. . . . . .” Ngô Nông bị thanh âm lọt vào tai kinh ngạc hạ xuống, nhất thời không thể tin được chính mình nghe được là thật sự. Hắn ! ! quay đầu vừa thấy, quả nhiên ở bên cạnh hai thước ôm cánh tay trợn mắt đúng là em trai tốt của Sở Giang Đông.

Ngô Nông toàn thân run lên, nhìn xem khăn quàng cổ loạn thất bát tao trên cổ Sở Giang Đông, nhìn nhìn lại sắc mặt ngày càng đen của Sở Giang Thiên, nửa ngày mới tìm quay về thanh âm của mình: “Anh, anh đan?”

“Tôi đan.” Sở Giang Thiên đem đầu cao cao giơ lên, hất cằm về hướng Ngô Nông.

“Thật là anh đan?”

“Đương nhiên là tôi đan!”

“Hừ!” Ngô Nông đảo qua phía trước nhẹ giọng nói, hai tay chống nạnh giống cái com-pa đứng ở đó, thanh âm hùng hổ so với Sở Giang Thiên còn lớn hơn: “Luyến! Huynh! Phích!”

Giống như là ma thuật bình thường, Ngô Nông tận mắt nhìn đến người nào đó trước một giây còn cao khí giống như Sói Vương, sắc mặt một chút từ đen chuyển trắng, rồi mới ở một giây trong lúc đó lại toàn bộ biến thành màu đỏ, làm cho Ngô Nông xem đều sợ hắn não tụ máu mà chết.

“cậu cậu cậu cậu cậu . . . . . .” Sở Giang Thiên chỉ lấy mũi hắn, tay run a run, lần này đến phiên hắn này thiên chi kiêu tử bị buộc nói không ra lời.

“Tôi tôi tôi tôi tôi. . . . . .” Ngô Nông khinh thường nhìn hắn liếc mắt một cái, sải bước đi đến bên cạnh cửa trường, chỉ lấy một cái lon rỗng ở cửa trường không biết dựng ở đó nói: “Người dám chắn đường tôi, tất cả đều kết cục này.” Hắn nói vừa xong, chân to nhất mở, hướng lấy lon rỗng hung hăng đá qua.

Nhưng là lon rỗng không giống như trong suy nghĩ của Ngô Nông, bị hắn này mềm mại một cước bị đá bay lên trời, ngược lại như trước ở nơi nào vững vàng đứng đấy.

── cùng lúc đó, chân phải của Ngô Nông truyền đến một trận thống khổ khoan tim, hắn đau đến quát to một tiếng tê liệt ngã xuống.

Nguyên bản Sở Giang Đông đứng ở bên cạnh không nói vội vàng chạy tới, muốn xem xem Ngô Nông rốt cuộc thế nào, nhưng là ai ngờ Ngô Nông lại ôm chân phải ai cũng không cho chạm vào, toàn thân run giống như là vịt con đáng thương bị nhổ lông.

Sở Giang Đông chạy nhanh lại, đi thăm dò lon rỗng kia là chuyện gì, kết quả đợi cho hắn đem lon rỗng cầm lên, chỉ thấy bị giấu ở lon rỗng, đúng là một đoạn thép dữ tợn dài năm phân theo mặt xi măng vươn lên!