Thân ảnh tên nhóc này bay nhanh xuyên qua trên đường phố, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, tung tăng nhảy nhót giống như con khỉ, tuyệt đối không phải đi đường bình thường.

Mà đi theo tên nhóc này, bọn họ liền phát hiện, trong thành trung tâm trống trải yên tĩnh, trên đường cái nơi nơi đều có thể thấy được thi thể và xương trắng, có thi thẻ là nhân loại vừa chết đi, có thi thể là của tang thi.

Thi thể nhân loại chết đi chỉ còn lại một bộ khung xương, đều không còn máu thịt của nhân loại, chỉ nhìn thôi mọi người cũng có thể liên tưởng được, đây nhất định là bị tang thi ăn hết.

Còn thi thể tang thi, thì lại tanh tưởi ngập trời, bên trên bò đầy giòi bọ, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Đối với thi thể tang thi, tang thi sẽ không ăn, vì những thứ đó có thể nói là thịt chết, tuy bọn chúng không có vị giác, nhưng đám máu thịt như này sẽ không cung cấp năng lượng cho bọn chúng, cho nên tang thi sẽ không ăn tang thi chét, khiến cho đám thi thể của tang thi này hủ hóa trên đường phố, trong không khí cũng ẩn ẩn có mùi vị tanh tưởi, còn may nơi này gió cát rất lớn, cho nên chỉ cần không chết quá nhiều, cũng sẽ không đặc biệt thối.

Nhưng điều này đối với mấy người mới tới như bọn họ mà nói, liền nhịn không được nhíu mày, hàng năm ngửi mùi vị hôi thối của đám thi thể này, nhân loại làm sao có thể sinh tồn được?

Hơn nữa nhìn hoàn cảnh nơi này bị ô nhiễm như thế, lại càng không có cây cối hoa cả gì, như vậy nhân loại muốn sinh tồn thì phải ăn bằng gì? Đây cũng là một vấn đề.

Cho nên mấy người liền bất động thanh sắc gắt gao đi theo phía sau tên nhóc này.

Tên nhóc này chốc chốc rẽ trái rẽ phải đi qua vài con phố, sau đó vào một tòa nhà, tòa nhà này sụp xuống cũng không quá nhiều, nhưng gió mưa phiêu diêu từ bên ngoài nhìn qua cũng là một mảnh thê thảm, chỉ nhìn cái loại phòng ở như này là có thể tưởng tượng ra, cuộc sống ở nơi này hiện tại có bao nhiêu thiếu thốn.

Mấy người đi theo tiểu gia hảo vào phòng, sau đó liền nhìn thấy tiểu gia hỏa đóng cửa thật chặt, sau đó liền dựa vào tường ngồi xuống, lại từ trong túi áo không nhìn rõ màu sắc là gì của mình móc ra tinh hạch của tang thi mình vừa đoạt được, màu sắc đám tinh hạch này đều không giống nhau, đỏ đỏ xanh xanh thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Tên nhóc đếm tinh hạch trong tay, khuôn mặt nhỏ gầy gò nhếch môi cười.

Sau đó, hắn thật cẩn thận cho tinh hạch vào trong lòng ngực mình, nhắm mắt lại ngủ.

"Các ngươi nói nó muốn tinh hạch làm gì?" Lạc Vô Dật nhàm chán hỏi.

Tên nhóc này đi ngủ rồi, chẳng lẽ bắt bọn họ ở chỗ này nhìn, cái gì cũng không làm? Thật nhàm chán mà!

"Nó không phải là chiến sĩ cơ giáp." Tinh Dạ chắc chắn nói, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tên nhóc, hắn cũng là một người tinh hạch khống.

Vừa rồi khi tiểu gia hỏa này giết tang thi, thủ pháp cực kỳ lão luyện, nhưng trên người lại không có một tia dao động của năng lượng, cho nên nói, tên nhóc này tuyệt đối chỉ là một người bình thường.

"Những tinh hạch này với nó mà nói, chắc chắn là hữu dụng."

"Nhưng nó lại không phải chiến sĩ cơ giáp, tinh hạch đối với nó có ích lợi gì?"

"......"

Mấy người mồm năm miệng mười thảo luận, đương nhiên, để không khiến người phát hiện, mấy người bọn họ đều truyền âm giao lưu.

Một hồi đi xuống chính là qua hơn một canh giờ, tận đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa ba tiếng gõ dài, ba tiếng gõ ngắn, cực kỳ có quy luật, tên nhóc này mới mở to mắt nhanh chóng chạy ra mở cửa.

"Tiểu La, ta biết nhất định là tên nhóc ngươi về trước mà!" Bên ngoài lại xuất hiện một người thanh niên, tuổi tác có vẻ không chênh lệch mấy với tên nhóc này, cũng tóc bạc gầy gầy gò gò, vừa thấy chính là cực kỳ khuyết thiếu dinh dưỡng.

Tên nhóc tên Tiểu La nhếch miệng cười, sau khi thanh niên kia vào cửa liền lập tức đóng cửa lại nói: "Người hôm nay thu hoạch thế nào?"

"Còn tạm, hôm nay ta gặp được một vài tang thi khá yếu, tổng cộng lấy được 13 tinh hạch."

"Ta lấy được 11 cái."

"Oa, không tồi, khá hơn ngày hôm qua nhiều, chờ Đại Mao, Tiểu Lý...bọn họ về, xem bọn họ hôm nay thu hoạch thế nào?"

"Được, Châu Báu ca, chúng ta liền nghỉ trước một lát."

Thanh niên Châu Báu gật gật đầu, hai người lập tức nhắm mắt lại dựa vào tường ngồi xuống.

Sau đó lại có người gõ cửa, cũng là tiếng đập cửa cực kỳ có quy luật, cùng với tiếng đập cửa, lục tục có người đi tới, thoạt nhìn đều là một đám tiểu tử choai choai, còn có hai bé gái, vẫn luôn chờ tới tận trời tối, trong phòng tổng cộng có gần 20 người.

Mặc kệ là ai, thoạt nhìn đều là gầy ốm thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa những người này tựa hộ chưa từng ăn qua các loại gia vị muối đường v.v... cho nên tóc đều màu trắng, khuôn mặt thoạt nhìn khá nhăn nheo.

Chờ tới khi trời tối, thanh niên tên Châu Báu kia thoạt nhìn là người dẫn đầu, sau đó hắn đứng lên nói với mọi người: "Tiểu Mao, Tiểu Hoa, Tiểu Lâm, Tiểu Vũ....chúng ta tổng cộng có 35 người đi ra, hiện tại còn lại 19 người, nếu tới giờ bọn họ còn chưa trở về, chúng ta liền đi thôi!"

Đám thanh niên vừa rồi còn nói nói cười cười, lập tức trở nên trầm mặc, đều cúi đầu im lặng không nói gì, không khí lập tức trở nên trầm trọng.

Đến thời gian ước định còn chưa trở về, bọn họ biết điều này chứng tỏ điều gì. 

Chứng tỏ những người đó vĩnh viễn đều không thể trở lại.

"Châu Báu ca, chúng ta lại chờ một lát nữa đi, nói không chừng Tiểu Mao bọn họ còn đang trên đường trở về không chừng?" Một bé gái hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thanh niên.

Thanh niên lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng cự tuyệt: "Không được, không thể đợi tiếp, đây là quy củ của chúng ta, lại chờ thêm một canh giờ nữa, có lẽ chúng ta cũng sẽ chết, cần phải rời đi ngay lúc này, ai cũng không được vi phạm."