Nam nhân trung niên lập tức quay đầu đem ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, nỗ lực áp chế nội tâm phẫn nộ, giờ phút này không thể không cúi đầu mà run thanh tuyến phẫn nộ nói với Hạ Thiên Tịch: "Ngươi lúc trước không phải là muốn mua kiện ngọc khí kia sao? Ta hiện tại nhường lại cho ngươi."

Dù sao lúc trước gã kiêu ngạo bao nhiêu, hiện tại liền mất mặt bấy nhiêu. Nếu không phải hiện tại bị nhiều người vây xung quanh như vậy, nam nhân trung niên chỉ hận không thể một giây liền lập tức biến mất ở chỗ này, quá mất mặt xấu hổ.

Nhưng mà ―― mối thù ngày hôm nay, gã sẽ trả lại, chờ thiếu niên này đi ra khỏi đây, gã nhất định sẽ tiếp đón thiếu niên này thật cẩn thận một phen, cho y biết người nào là không thể đắc tội.

Hạ Thiên Tịch cũng không biết tâm tư của nam nhân trung niên này, cho dù có biết y cũng không để ở trong lòng. Ở trước mặt y, nam nhân trung niên này chính là một tên cặn bã sức chiến đấu âm, ngược chết gã chỉ là việc trong một giây.

Người xung quanh vì lời nói của nam nhân trung niên này mà cười ha ha, còn chưa bao giờ gặp phải một người có thể mất mặt như vậy, quả thực là ném mặt mũi tới tận Thái Bình Dương.

Hạ Thiên Tịch híp lại đôi mắt đào hoa, nhướng nhướng đuôi mắt, nghe thấy lời nói của nam nhân trung niên mà gợi lên khóe môi cười cười không rõ nghĩa, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt nhìn nam nhân trung niên mà nói: "Xin lỗi, lúc trước ta rất muốn mua, nhưng hiện tại ta không muốn mua nữa."

Khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, lời nói thốt ra lại không có chút xíu xin lỗi nào cả.

Nam nhân trung niên bị lời nói của Hạ Thiên Tịch thiếu chút nữa tức giận tới hộc máu. Nếu không phải hiện tại ở trước mắt bao người, gã thật đúng là muốn tiến lên bóp chết Hạ Thiên Tịch.

Mà lúc này gã cũng đã hiểu ra, Hạ Thiên Tịch lúc trước là đang chơi khăm gã!

Nam nhân trung niên trừng lớn đôi mắt như muốn phun hỏa, tức giận đến toàn thân đều run rẩy, nghiến răng nghiến lợi giống như bị ma nhập.

Nhưng dáng vẻ này của gã căn bản là không dọa được Hạ Thiên Tịch, đã nói rồi, ở trước mặt Hạ Thiên Tịch, giá trị vũ lực của nam nhân trung nhiên căn bản là con số âm, ngược chết gã chỉ là việc trong một giây.

Ngươi nhìn xem, hiện tại hắc chết gã không phải cũng là việc trong một giây sao.

Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan này Úc Diệp đi tới, tuy Úc Diệp không phải con của Úc Trục Thiên, nhưng hắn cũng di truyền cái diện mạo phong lưu mê chết người không đền mạng này, bằng không Úc Trục Thiên cũng sẽ không thương hắn như vậy.

Gần đây bị thúc thúc hung hăng bóc lột sức lao động, đối với Úc Diệp mà nói quả thực chính là khổ không nói hết, hôm nay thật vất vả mới được rảnh rỗi Úc Diệp quyết định ra ngoài đi dạo một hồi, nào biết đột nhiên nhìn qua cửa kính của cửa hàng lại thấy thân ảnh Hạ Thiên Tịch.

Từ khi Úc Trục Thiên biết được thân phận của Hạ Thiên Tịch, đặc biệt là khi hắn khôi phục ký ức liền tiến hành giam lỏng mấy vị trưởng lão năm đó đã mạnh mẽ sửa chữa ký ức của hắn, hơn nữa cũng tuyên bố thân phận của Hạ Thiên Tịch ở Úc gia, chẳng qua phong tỏa tin tức, không cho bất cứ kẻ nào nói ra bên ngoài mà thôi.

Mà vì thân phận của Hạ Thiên Tịch, cũng có một vài kẻ không thức thời muốn dao động, nhưng đều bị Úc Trục Thiên không chút lưu tình diệt trừ hết.

Hắn nếu đã quyết định nhận lại con trai, chắc chắn phải trừ bỏ hết thảy những người muốn gây bất lợi cho con trai hắn ở Úc gia.

Cha Úc Diệp là một trong số đó, vì nếu Hạ Thiên Tịch đã trở lại, con hắn chắc chắn không có thân phận quý giá như con trai của Úc Trục Thiên, đến lúc đó Úc Trục Thiên chắc chắn sẽ đem Úc gia giao lại cho con của hắn, cho nên Úc Trục Thiên cũng không chút do dự giam lỏng cha hắn.

Đối với điều này Úc Diệp cũng không có ý kiến gì, có thể nói là hắn vui vẻ hưởng thụ điều này đi!

Nếu Hạ Thiên Tịch thật sự đã trở lại, hắn thật sự nguyện ý hai tay dâng lên vị trí hiện tại của mình cho y.

Có thể nói, Úc Diệp thật đúng là một người không có lý tưởng, chỉ muốn an an ổn ổn sống cuộc sống nhị thế tổ của mình, có tiền tiêu có nữ nhân cho hắn chơi là được, cứ như vậy an ổn tiêu dao cả đời, còn hơn là để bản thân mệt thành chó.

Cho nên, khi Úc Trục Thiên bí mật tuyên bố thân phận Hạ Thiên Tịch ở Úc gia xong, liền có rất nhiều người châm ngòi ly gián quan hệ giữa Úc Diệp và Úc Trục Thiên, Úc Diệp không tỏ ý kiến mà còn cho một nụ cười lạnh, các ngươi đám người ngu ngốc này, cũng không biết hắn có bao nhiêu vui vẻ đem vị trí trong tay này nhường ra, cư nhiên một đám còn tự cho là thông minh tới châm ngòi ly gián, nhìn biểu tình ngu ngốc diễn kịch kia, Úc Diệp chỉ cảm thấy buồn cười.

Hơn nữa, Úc Diệp luôn cho rằng bản thân sắp được giải thoát, thậm chí đều đã mua pháo hoa chuẩn bị ăn mừng cho bản thân, nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, đợi thật lâu mà không thấy thúc thúc đến giải trừ thân phận người thừa kế Úc gia này của hắn, Úc Diệp không kiên nhẫn, lập tức chạy tới chỗ thúc thúc dò hỏi, kết quả thúc thúc hắn lại nói cho hắn, bảo hắn yên yên ổn ổn mà làm gia chủ Úc gia đi.

Úc Diệp lập tức không bình tĩnh nổi, thiếu chút nữa đều tan vỡ.

Ngài đã có con trai, còn một hai cột lấy đứa cháu trai như hắn làm gì?

Úc Trục Thiên tà khí nhướng mày: "Ta không muốn thấy con ta bị mệt."

Úc Diệp thiếu chút nữa bị tức giận đến hộc máu, ngài không muốn con trai của ngài mệt, chẳng lẽ lại nguyện ý nhìn cháu trai của ngài mệt như chó sao?

Nếu thúc thúc không giúp hắn, hôm nay thấy Hạ Thiên Tịch, Úc Diệp lập tức nảy ra ý hay.

Như vậy, để hắn nghĩ cách là được, hắc hắc...thúc thúc, đến lúc đó con trai ngươi tự mình nguyện ý tiếp nhận Úc gia, ngài cũng không thể trách ta được.

"Sao lại thế này?" Úc Diệp vừa tiến đến liền nhìn thấy một đám người vây quanh ở trung gian không biết làm gì.

"Úc tổng." Giám đốc cửa hàng vừa thấy Úc Diệp lập tức đi tới trước mặt hắn cúi đầu cúi người, hiện tại bọn họ đều biết Úc Diệp là gia chủ hạ nhậm của Úc gia, hơn nữa Úc Diệp hiện tại đã là tổng giám đốc trong công ty của Úc gia, cho nên người bình thường gặp hắn đều gọi Úc Diệp là Úc tổng, còn Úc Trục Thiên vẫn là người duy nhất ở thứ nguyên tinh tế không có ai gọi hắn là chủ tịch hay tổng tài, đều gọi là Úc gia chủ, đây là một loại tôn xưng với hắn, tôn xưng chỉ thuộc về một mình hắn.

Người khác thật đúng là không có cái vinh quang này đâu!

Úc Diệp tùy ý gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Thiên Tịch đang đứng ở một bên xem trò hay, lập tức bước nhanh tới trước mặt y, khuôn mặt anh tuấn cười đến mức có thể nở ra một đóa hoa, thân thiết mà chào hỏi với Hạ Thiên Tịch: "Tiểu Tịch, thật trùng hợp nha!"

Hạ Thiên Tịch dùng ánh mắt giống như đang nhìn thằng ngu nhìn Úc Diệp, y và Úc Diệp cũng chỉ gặp mặt đúng 1 lần vào năm ngoái, xưng hô thân mật như vậy cũng được sao?

Bị ánh mắt như đang nhìn thằng ngu của Hạ Thiên Tịch đón tiếp, Úc Diệp hậm hực sờ sờ mũi, lúc này giám đốc vừa thấy Úc Diệp cư nhiên lại quen biết với thiếu niên này, còn dù giọng điệu thân thiết như vậy chào Hạ Thiên Tịch, lập tức tiến tới bên tai Úc Diệp đem chuyện vừa xảy ra trong cửa hàng nhỏ giọng thuật lại.

Khi nam nhân trung niên này không lấy ra đủ tiền, nữ nhân viên cũng không còn cách nào chỉ có thể mời giám đốc tới giải quyết.

Trong cửa hàng trang sức cũng không phải nói khách hàng nhìn trúng, cuối cùng không mua liền bắt ép khách hàng bắt buộc phải mua, lúc trước nam nhân trung niên giành bốn kiện trang sức, vì Hạ Thiên Tịch chỉ là nói muốn nhìn xem, cũng chưa nói muốn mua, cho nên khi không có người khác tranh đoạt, ngươi lúc đầu nhìn trúng, sau lại cảm thấy không ưng ý, là có thể từ chối mua!

Nhưng kiện ngọc khí kia lại khác.

Hạ Thiên Tịch nói muốn mua, hơn nữa cũng đã cho người đóng gói lại, này nói lên y chắc chắn có ý muốn mua, nếu cuối cùng khi y cảm thấy không ưng ý chưa trả tiền vẫn có thể không mua nữa, nhưng người ta đã sắp trả tiền, đột nhiên tên ngu ngốc nhà ngươi lại chen vào một chân, hơn nữa ngu ngốc muốn dùng giá cả gấp đôi mua lại, cuối cùng người ta đem đồ vật nhường lại cho ngươi, ngươi lại không muốn mua, mà người ta lúc này cũng không muốn mua nữa, lập tức tổn thất nhiều tiền như vậy, người trong cửa hàng chắc chắn cũng không muốn!

Nếu không phải do có tên ngu ngốc này xen vào một chân, hôm nay cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Nói tới nói lui cũng chỉ có thể nói ngươi quá ngu.

Cuối cùng giám đốc đi tới hòa giải, nhưng Hạ Thiên Tịch vốn dĩ chính là muốn hắc chết nam nhân trung niên này, sao có thể chân chính muốn mua? Dù sao y đã đem kiện ngọc khí này nhường đi rồi, chuyện này cũng không thể trách y.

Giám đốc vẫn là dựa theo giá bình thường đem kiện ngọc khí lấy giá hơn 100 triệu bán cho nam nhân trung niên này, hơn nữa đều thu lại bốn món lúc trước, nhưng cho dù là như vậy, nam nhân trung niên cũng không có đủ hơn 100 triệu để trả.

Cho nên, hiện tại chuyện này cứ giằng co ở nơi này.

Úc Diệp nghe xong lông mày lập tức nhíu lại, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một tia sắc bén, đôi mắt đào hoa hẹp dài hơi nheo lại, tỏa ra quang mang sắc bén nhìn nam nhân trung niên, lạnh giọng cười nhạo: "Không có tiền còn dám tới nơi này diễu võ dương oai, trực tiếp ném gã ra ngoài cho ta, nói cho công ty bên dưới, lập tức làm cho người này phá sản cho ta, để những phế vật không có óc thanh tỉnh một chút, Úc gia ta cũng không phải là nơi mà một phế vật cũng có thể tùy tiện tới gây sự."

Nam nhân trung niên khi nhìn thấy Úc Diệp vốn đã cảm thấy thập phần bất an, cái công ty nhỏ của gã tài sản còn chưa tới 300 triệu làm sao có thể là đối thủ của Úc gia!

Úc gia muốn bóp chết gã, còn không phải là việc trong một giây sao.

Khi Úc Diệp chủ động lại đây thân thiết chào hỏi Hạ Thiên Tịch, nam nhân trung niên đã có một dự cảm phi thường không tốt, có lẽ hôm nay gã tiêu đời rồi.

Rất nhanh, dự cảm của gã liền trở thành hiện thực.

Tuy Úc Diệp không thích kẻ lừa người gạt trên thương trường, càng là không thích tiếp nhận thân phận gia chủ Úc gia, nhưng hắn tốt xấu cũng là một nhị thế tổ, lại còn là một nhị thế tổ mà Úc Trục Thiên lấy thủ đoạn cứng rắn bồi dưỡng nên, đối phó với một tên nhà giàu mới nổi này đó, quả thực chính là một việc dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, từ xưa tới nay hắn làm việc cũng đều là sấm rền gió cuốn, bằng không sao có thể vừa nói mấy câu liền đem chuyện này xử lý xong sao?

Úc Diệp vừa nói xong, bên ngoài lập tức tiến vào hai người bảo vệ mạnh mẽ đem nam nhân trung niên này kéo ra ngoài hung hăng mà ném.

Giám đốc cầm khăn lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ, thật không hổ là người Úc gia, tác phong tàn nhẫn sấm rền gió cuốn, người bình thường tuyệt đối không dám đắc tội.

..........