THÔNG BÁO: BÍ XIN NHẮC LẠI MỘT LẦN NỮA NHÉ!

TRUYỆN CÓ NHỮNG CHƯƠNG SẼ ĐỂ Ở CHẾ ĐỘ RIÊNG TƯ, NHỮNG BẠN CHƯA FOLLOW SẼ KHÔNG ĐỌC ĐƯỢC, NÊN CÁC BẠN ĐỪNG THẮC MẮC LÀ SAO KHÔNG THẤY CHƯƠNG NÀY ĐÃ NHẢY SANG CHƯƠNG KHÁC RỒI NHÉ!

CÁC BẠN FOLLOW RỒI CÒN CHƯA THẤY CHƯƠNG ẨN XUẤT HIỆN CÁC BẠN CHỈ CẦN THOÁT RA ĐĂNG NHẬP LẠI HOẶC RESET LẠI LÀ OK NHÉ! ღゝ◡╹)ノ♡

Lăng nguyên soái tên Lăng Nghị, đối với Lăng Thần hắn thực vừa lòng, một đứa con ưu tú như vậy, chỉ sợ không có người không hài lòng.

Nhưng hôm nay Lăng Nghị lại cảm thấy thượng đế ban cho hắn một trò đùa.

Cái gì? Ngươi nói cho hắn, con của hắn gây họa!

Lăng Nghị thật muốn một đấm đánh chết ngươi, con của hắn ưu tú như vậy sẽ gây họa sao? Chỉ nghĩ tới hai chữ gây họa này phát sinh trên người Lăng Thần cũng đều cảm thấy phi thường không có khả năng.

Nhưng hắn vừa lòng với sự ưu tú của Lăng Thần lại không hài lòng với tính cách của Lăng Thần.

Cũng không biết Lăng Thần giống tính ai, hắn và Lạc Ngôn trước nay đều không có mặt than, Lăng Thần tuy còn không đến mức mặt than, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng thực lạnh rất ít thấy hắn cười, nhi tử lạnh lẽo hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn thật ra rất muốn được nhọc lòng một chút, ngươi nhìn xem con nhà người ta đều không tốt như vậy, không cho người lớn được yên tâm, mỗi khi mấy tên cấp dưới oán hận với hắn về điều này hắn đều cảm thấy thực hâm mộ, vì Lăng Thần từ nhỏ đã quá hiểu chuyện, muốn khiến hắn nhọc lòng một lần cũng không có.

Dần dần, Lăng Nghị cũng quen việc nhi tử hiểu chuyện, đặc biệt khi người khác khích lệ, càng khiến hắn vừa lòng, chẳng qua về đến nhà nhìn đến con trai suốt ngày mang theo khuôn mặt lạnh, nghĩ tới những lời khích lệ của người ta, hắn liền tự động xem nhẹ khuôn mặt lạnh lẽo kia.

Hiện tại, ngươi nói với hắn, con của hắn gây chuyện, Lăng Nghị cảm thấy có lẽ là ảo giác.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?" Lăng Nghị trừng lớn đôi mắt nhìn vị nhân viên thông tin đến truyền tin tức này.

Bởi vì Úc Trục Thiên bọn họ cũng không có dãy số quang não của Lăng nguyên soái, tuy Hạ Thanh và Lăng Nghị không quen thân, nhưng dù sao hai người cũng là thống soái tối cao của Liên bang, cho nên Hạ Thanh sai người liên hệ với thông tín viên bên cạnh Lăng Nghị.

Mà bởi vì ba người Hạ Thanh bọn họ đều là đại nhân vật, cho nên người thông tin với thông tín viên bên người Lăng Nghị là Úc Diệp.

Sau đây là nội dung trò chuyện:

"Xin chào, ta là Úc Diệp, là chủ nhân Blues, có việc muốn tìm Lăng nguyên soái, phiền toái có thể giúp ta thông truyền một tiếng không?"

"Lăng nguyên soái đã nghỉ ngơi, ngài có chuyện gì có thể nói với ta, nếu là chuyện quan trọng ta sẽ đúng lúc thông báo cho Lăng nguyên soái"

"Là thế này, công tử nhà Lăng nguyên soái ở Blues mang đi một người, hơn nữa người nọ dùng một ít dược vật, hơn nữa người nọ là công tử nhà Hạ nguyên soái, hai vị công tử thân phận đều không thấp, cho nên ta muốn mời Lăng nguyên soái tới Blues một chuyến, Hạ nguyên soái trước mắt đã đang ở Blues chờ rồi."

"Được, ta đã biết, ta sẽ lập tức báo cho Lăng nguyên soái."

Sau đó, trò chuyện liền kết thúc, Úc Diệp cảm thấy mình biểu đạt nội dung thập phần rõ ràng, nhưng tới lời người thông tín viên kia truyền lời đi lại biến thành như này:

"Báo cáo nguyên soái, có một vị chủ nhân quán bar Blues nói Lăng thiếu đã hạ dược công tử nhà Hạ nguyên soái, hơn nữa còn mang người đi. Trước mắt, Hạ nguyên soái đã ở Blues bên kia chờ nguyên soái đến."

Kết quả là liền bị Lăng Nghị hiểu lầm, đối với quán bar Blues này hắn cũng nghe nói qua, ngẫu nhiên cũng nghe một ít tướng lĩnh đàm luận qua, con trai mình đi chơi hắn cũng không để ý, nhưng hiện tại lại nghe người ta nói con hắn cư nhiên hạ dược người ta? Loại dược mà hạ ở quán bar, có thể là dược gì chứ? Lăng Nghị có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết!

Lăng Nghị quả thực không thể tin được, Lăng Thần sẽ hạ dược người ta, còn mang cả người đi.

Hạ dược người ta rồi còn mang đi, có thể sẽ làm gì? Trừ bỏ làm một ít hình ảnh nhi đồng không nên nhìn thì còn có thể làm gì chứ?

Đầu Lăng Nghị choáng váng, trợn tròn mắt nhìn thông tín viên, nửa ngày mới ngơ ngác chỉ vào thông tín viên nói: "Ngươi, ngươi nói lại lần nữa cho ta."

Hắn nhất định là xuất hiện ảo giác, ảo giác.

"Báo cáo nguyên soái, có một vị chủ nhân quán bar Blues nói Lăng thiếu đã hạ dược công tử nhà Hạ nguyên soái, hơn nữa còn mang người đi. Trước mắt, Hạ nguyên soái đã ở Blues bên kia chờ nguyên soái đến."

Thông tín viên lập lại lần nữa.

Lăng Nghị đặt mông ngồi lên ghế phía sau, trong miệng lẩm bẩm thất thần nói: "Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào..."

Sao có thể?

Con trai từ nhỏ đến lớn chưa từng gây ra chuyện rắc rối gì cho hắn? Hắn ngồi ở trên ghế lẩm bẩm một lúc lâu, đột nhiên ha ha cười lên, lớn tiếng ồn ào: "Con trai ta thông suốt rồi, ha ha...."

Thông tín viên nhìn Lăng nguyên soái trước mặt, run rẩy khóe miệng, để hắn hầu hạ trước mặt Lăng nguyên soái, quả thật là hủy diệt thần tượng trong cảm nhận của hắn.

"Con trai ta rốt cuộc thông suốt, rốt cuộc thông suốt rồi, ta còn tưởng rằng tiểu tử này cả đời cũng không biết thân cận với ai chứ, hiện tại cư nhiên có người coi trọng, còn dám hạ dược người ta, không hổ là con trai ta, đủ khí phách, tuyệt đối là giống nòi của Lăng Nghị ta, ha ha...." Lăng Nghị một mình vui vẻ hết sức nửa ngày, đột nhiên, tiếng cười đột nhiên im bặt, chớp chớp mắt trợn trừng nhìn thông tín viên nói: "Ngươi...ngươi vừa nói người tiểu tử kia mang đi là ai?"

"Báo cáo nguyên soái, là công tử nhà Hạ nguyên soái."

Đoàng!

Lăng Nghị bị hung hăng mà nghẹn họng, vừa rồi còn cười nói quơ chân múa tay, hiện tại biểu tình giống như bị sét đánh.

Thông tín viên run rẩy khóe miệng, quả thực không đành lòng nhìn Lăng nguyên soái như vậy.

Lăng Nghị sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, trừng to mắt lập tức từ ghế đứng lên hạ lệnh: "Chuẩn bị xe cho ta."

"Vâng!"

Thông tín viên vừa mới đi ra ngoài, Lăng Nghị lập tức trở về phòng ngủ thay quần áo, tuy hắn rất vui vì con trai rốt cuộc thông suốt, nhưng rồi hắn lại phi thường khổ bức về người mà con trai trêu chọc.

Vốn dĩ hắn và Hạ Thanh đều không ưa nhau, hiện tại con trai còn thượng con nhà người ta, sao việc này lại khiến người ta có cảm giác đau trứng thế này?

"Làm sao vậy?" Khi Lăng Nghị mang theo một khuôn mặt không biết là khổ hay là vui trở về phòng ngủ, Lạc Ngôn từ trên giường ngồi dậy, một khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa có vài phần giống Lăng Thần. (Bí: đừng hỏi vì sao là tuấn mỹ, vì mẫu thân Thần Thần là men!)

"Tức phụ" khuôn mặt Lăng nguyên soái đầy khổ bức nhào lên giường ôm tức phụ nhà mình cọ xát nói: "Con trai ngươi rốt cuộc thông suốt."

"Hửm?" Lạc Ngôn không hiểu chuyện gì đẩy Lăng Nghị đang giống như con gấu ôm lấy mình ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

"Chính là con trai ngươi thượng con nhà người ta." Lăng Nghị nghĩ nghĩ khuôn mặt buồn rầu nói.

"Không thể nào." Lạc Ngôn khẽ nhíu mày, tính cách Lăng Thần thế nào, anh thân là ba ba Lăng Thần, đối với tính cách con trai mình hiểu rõ ràng nhất.

"Là sự thật, hiện tại người ta đều tìm tới rồi." Lăng Nghị vừa thấy tức phụ không tin, lập tức thề son sắt nói.

Lạc Ngôn nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Nghị nói: "Nếu là sự thực, vậy hỏi Thần Thần một chút, nếu là thật, thì kêu Thần Thần phải chịu trách nhiệm với người ta."

"Nhưng mà..." Lăng Nghị vẻ mặt khổ bức, như thế nào lại cảm thấy trứng đau đau dư lày?

"Nhưng mà cái gì? Lăng Nghị, nếu ngươi còn nói năng lằng nhằng, trong vòng một tháng đừng vào phòng của ta." Lạc Ngôn vừa thấy bộ dáng hùng tráng hán tử của Lăng Nghị lại do dự như là tức phụ, lập tức liền nhíu mày, nghiêm khắc nói.

"Đừng mà tức phụ, ta không muốn ngủ thư phòng tiếp nữa đâu." Lăng Nghị lập tức làm nũng cọ xát tức phụ của mình, chỉ tiếc cái dáng người như gấu kia của hắn ôm lấy dáng người gầy yếu của tức phụ hắn làm nũng, thật sự khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, nát cả tam quan.

May mắn, ngươi Liên bang không biết Lăng nguyên soái ở nhà là cái dạng này, bằng không bọn họ sẽ chịu nhiều đả kích a!

"Vậy ngươi liền nói đường hoàng cho ta" Lạc Ngôn đem con gấu đang bám trên người mình hung hăng đẩy ra, vẻ mặt nghiêm khắc trừng mắt với Lăng Nghị nói: "Mau nói rõ ràng cho ta, chuyện là như thế nào"

Vì thế, Lăng Nghị vẻ mặt đau khổ đem lời báo cáo của thông tin viên nói lại cho tức phụ hắn một lần nữa.

Nói xong, lúc này đến Lạc Ngôn cũng choáng váng, chớp chớp đôi mắt ngơ ngác nhìn Lăng Nghị, nửa ngày cũng không nói nên lời.

"Tức phụ ngươi làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ!" Vừa thấy tức phụ bị dọa sợ, Lăng Nghị lập tức phát hoảng, giống như con gấu lớn mà nhào tới ôm.

Lặc Ngôn vươn cánh tay ngăn lại cái ôm gấu của Lăng Nghị, cau mày nói: "Vậy hiện tại, ngươi là muốn đi Blues gặp Hạ nguyên soái?"

"Ừ" Lăng Nghị khổ bức gật đầu, con của hắn đều thượng con nhà người ta rồi, hắn thế nào cũng phải đi cho người ta một cái công đạo đi!

"Ta đi với ngươi" Lạc Ngôn từ trên giường đứng dậy nói.

"Đừng a tức phụ, hiện tại đã khuya rồi, ta đi xử lý là được, ngươi cứ ngủ tiếp đi." Lăng Nghị vừa thấy tức phụ rời giường, sao có thể nỡ, thân thể tức phụ vốn đã không tốt, nếu ngủ không đủ giấc, ngày hôm sau nhất định sẽ đau đầu.

"Ta sao có thể ngủ được, ta đi cùng ngươi." Lạc Ngôn không nói hai lời liền từ trên giường đứng lên.

"Tức phụ..." Lăng Nghị còn muốn phản đối, lại bị một cái ánh mắt nghiêm khắc của Lạc Ngôn bắn tới, lập tức ủy khuất không dám nói một từ.

Nếu không khuyên được tức phụ, Lăng Nghị lập tức ân cần giúp Lạc Ngôn thay quần áo, hai người cùng ngồi trên xe huyền phù chuyên dùng của nguyên soái nhanh chóng đi tới Blues.

Ngồi trên xe, Lăng Nghị một tay nắm tay Lạc Ngôn an ủi: "Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì, ta nghĩ tiểu tử kia hẳn là biết nặng nhẹ."

Nếu thật sự biết nặng nhẹ, thì còn hạ dược rồi mang con người ta đi sao?

"Nhưng mà, ngươi và Hạ nguyên soái không phải không ưa nhau sao!" Lạc Ngôn cau mày lo lắng nói, anh dùng quang não gọi cho Lăng Thần, Lăng Thần bên kia vẫn luôn không có người nhận máy, này không thể nghi ngờ khiến anh càng thêm lo lắng.

"Không ưa nhau thì thế nào?" Lăng nguyên soái nhướng lông mày, trừng mắt vẻ mặt vô lại nói: "Dù sao con trai chúng ta coi trọng con hắn, không chừng đã gạo nấu thành cơm rồi, hắn còn có thể làm gì? Chẳng lẽ để con hắn thượng con trai chúng ta một lần sao?"

"Câm miệng!" Lạc Ngôn vừa nghe Lăng Nghị nói không biết nặng nhẹ, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Mà tiểu binh ca lái xe phía trước, vừa nghe Lăng nguyên soái nói, đôi tay thiếu chút nữa cầm lái không được.

Khóe miệng run rẩy âm thầm nói, Lăng nguyên soái, ngươi cũng quá vô lại đi!

..........