Trần Lê và Ngụy Sâm lấy giấy kết hôn cũng rất khiêm tốn, dù là sau nửa tháng, Trần Lê xuất viện, biết Ngụy Sâm từ người đàn ông độc thân hoàng kim trở thành nam sĩ đã kết hôn, cũng chỉ có Trần Thanh đi làm nhân chứng ngày đó.

Trần Lê xuất viện, nửa tháng này, Ngụy Sâm nuôi Trần Lê rất tốt, cứ việc nhìn qua vẫn gầy yếu như trước, thế nhưng trên mặt lại hồng hào hơn nhiều, cuối cùng cũng coi như không có hiện ra bệnh trạng tái nhợt nữa.

Ngày xuất viện, khí trời sáng sủa, mặt trời chiếu trên cao bên ngoài nóng giống như là lồng hấp, ánh mặt trời vừa chạm vào da, liền nóng hừng hực, thật giống như muốn nướng chín người.

Vừa ra khỏi cửa viện, Ngụy Sâm liền đưa Trần Lê lên xe, để ngừa thời tiết nóng bức thương tổn tới Trần Lê lần hai.

"Nước, cầm, nếu như cảm thấy khát, liền uống một hớp." Ngụy Sâm giúp Trần Lê buộc dây an toàn về phía sau, lấy ra một chai nước khoáng từ tủ lạnh trong xe hơi, đưa tới trước mặt Trần Lê.

Hơi nước lạnh lẽo vừa tiếp xúc với không khí nóng bỏng, lập tức liền lập tức liền tràn ngập từng sợi khói trắng, xúc cảm lạnh lẽo cũng từ bên trong chai nước khoáng truyền tới trên tay Trần Lê, đi vào lòng, trấn an cơn xao động của Trần Lê.

Trần Lê ôm chai nước khoáng, ánh mắt rơi vào trên mặt Ngụy Sâm, vẫn đờ đẫn ngư cũ, trong đó không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại giốn như chứa ánh mặt trời, có chút lóe sáng chói mắt.

Ngụy Sâm không nhịn được xoa xoa đầu Trần Lê, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một đường không nói chuyện, Ngụy Sâm trực tiếp lái xe đi tới Trần gia, cùng ngày Ngụy Sâm và Trần Lê lãnh chứng thì Trần Thanh cũng đã đi Đế Đô, ngày hôm nay lại là thời gian làm việc, vào lúc này Trần gia cũng chỉ còn lại Đỗ Lệ Tầm.

Nhận thông báo của quản gia, Đỗ Lệ Tầm vẻ mặt đạm mạc để hai người đi vào, bà thì lại ngồi ở trong vườn uống trà chiều, trong lúc giơ tay nhấc chân, toát ra tư thái của phu nhân.

Quản gia dẫn Trần Lê và Ngụy Sâm đi rới trước mặt của Đỗ Lệ Tầm, Đỗ Lệ Tầm khẽ nhấp một ngụm hồng trà, mới liếc nhìn mười ngóntay nắm chặc của Trần Lê cùng Ngụy Sâm, mày hơi hơi nhíu, chỉ cảm thấy lá trà hôm nay, đắng chát hơn so với mọi ngày.

"Trần phu nhân, chắc là bà đã biết việc tôi và Lê Lê đã kết hôn, hôm nay tôi tới đây, là tới giúp Lê Lê thu dọn hành lý, về sau Lê Lê sẽ ở chung với tôi." Ngày ấy đã xé rách mặt, cho nên lúc nói lời này, giọng nói của Ngụy Sâm cũng lạnh như băng, một chút cảm tình cũng không có.

Đỗ Lệ Tầm phỏng chừng cũng không muốn gặp họ, liền phất tay để quản gia mang Ngụy Sâm đến phòng của Trần Lê, giúp đỡ thu dọn hành lý của Trần Lê.

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Sâm và Trần Lê cùng nắm tay rời đi, trong mắt của Đỗ Lệ Tầm, tăng thêm một tí suy nghĩ sâu xa.

......

Phòng của Trần Lê vẫn như nửa tháng trước, đẩy cửa ra, một mùi nguyên liệu màu nước thấp kém và thời tiết nóng liền đập vào mặt, giống như là vào phòng tắm hơi, hiển nhiên nửa tháng này không ai vào quét tước cho gian phòng.

Ánh mắt của Ngụy Sâm hơi hơi trầm, lại thấy Trần Lê muốn vào phòng, Ngụy Sâm lấy hai tay đè lại bả vai của Trần Lê, nói: "Em chờ ở đây, anh đi vào thu dọn cho em." Dứt lời, liền xắn tay áo lên vào phòng.

Đồ của Trần Lê không nhiều lắm, hơn nữa Ngụy Sâm cũng chướng mắt, quần áo vải vóc thô ráp, giày cũng đã rách, không có cái nào có thể dùng, Ngụy Sâm đau lòng Trần Lê, yên lặng tăng thêm một mục mua quần áo cho Trần Lê trong kế hoạch.

Qua vài phút, Ngụy Sâm đã thu xếp xong đồ của Trần Lê, ngoại trừ một ít giấy chứng nhận tất yếu của Trần Lê ra, mấy thứ khác của Trần Lê trong phòng Ngụy Sâm đều không lấy.

Mấy thứ này nếu không kém chất lượng quá mức, thì cũng chính là hồi ức không tốt đẹp với Trần Lê.

Lần này y mang Trần Lê đi, sẽ để cho Trần Lê vĩnh biệt tất cả quá khứ không tốt đẹp, cho Trần Lê một cuộc sống hoàn toàn mới.

Mà mấy thứ trong phòng, không cần thiết để Trần Lê mang đi.

Ngụy Sâm dọn xong giấy chứng nhận cho Trần Lê, liền ra khỏi căn phòng nóng bức, lúc đang muốn nắm tay Trần Lê đi chung thì Trần Lê lại cứ nhìn chòng chọc vào căn phòng.

"Lê Lê, chúng ta đi." Ngụy Sâm nhẹ nhàng xoa xoa tóc Trần Lê, chứa đầy ôn nhu nói.

Trần Lê không trả lời, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại quay lại nhìn phòng.

Rất nhanh, Ngụy Sâm liền phát hiện tầm mắt của Trần Lê chỉ dừng ở một chỗ, không cần đoán, Ngụy Sâm dường như biết ý của Trần Lê ngay lập tức.

"Có phải có cái gì chưa mang đi hay không?" Ngụy Sâm hỏi.

Trần Lê không đáp lại, ánh mắt như trước dừng ở chỗ đó.

Lần này Ngụy Sâm không hỏi lại, mà là trực tiếp theo tầm mắt của Trần Lê, đi tới bên cạnh ngăn tủ trong phòng, đưa tay mở ngăn kéo của ngăn tủ ra.

Trong ngăn kéo không đồ gì, chỉ có một hộp gỗ nhỏ im lặng nằm, đương nhiên Ngụy Sâm không biết trong hộp gỗ có cái gì, nhưng y cũng không tò mò việc riêng tư của người khác, cầm lấy hộp gỗ nhỏ, rồi sau đó nhìn về phía Trần Lê.

Quả nhiên, ánh mắt của Trần Lê dừng ở cái hộp gỗ nhỏ trong tay mình, xem ra, món đồ trong hộp gỗ nhỏ này rất quan trọng đối với Trần Lê.

Đi tới cửa, đưa hộp gỗ nhỏ vào ngực Trần Lê, lập tức Trần Lê liền tiếp hộp gỗ nhỏ, trân trọng ôm trong lòng mình, mặc dù biểu cảm trên mặt của Trần Lê vẫn đờ ra như trước, nhưng Ngụy Sâm lại loáng thoáng có thể cảm giác được Trần Lê dường như đang vui.

Trong khoảng thời gian ngắn, Ngụy Sâm lại có chút tò mò, trong hộp gỗ nhỏ rốt cuộc chứa cái gì.

Bất quá tò mò chính là tò mò, Ngụy Sâm cũng chỉ dằn phần tò mò này trong lòng, đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, lại hỏi lần nữa: "Lần này chúng ta có thể về rồi chứ?"

Trần Lê nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngụy Sâm, Ngụy Sâm lập tức biết được ý của Trần Lê, chủ động dắt tay Trần Lê, cười nói: "Chúng ta về nhé." Dứt lời, liền mang theo Trần Lê rời khỏi đó.

Lần này Trần Lê không có không nhúc nhích, thậm chí lúc nghe thấy Ngụy Sâm nói ra bốn chữ chúng ta về nhé, trong mắt to tựa hồ có ánh sáng chợt lóe, bước chân đi theo sau Ngụy Sâm.

Lúc rời đi, Ngụy Sâm không có quay đầu lại, đây không phải nhà y, tất nhiên y không có một tia lưu niệm.

Trần Lê cũng không có quay đầu lại, căn nhà này, mặc dù căn nhà này tượng trưng cho máu mặt ở Ma Đô tấc đất tấc vàng này, nhưng với Trần Lê mà nói, là hồi ức không hề tốt đẹp chút nào, có thể xin nhờ, trong lòng Trần Lê không chừng cũng mong đợi, chẳng qua là sự chết lặng đã lâu về trước, lâu đến nỗi Trần Lê đã muốn quên mất cảm giác mong đợi.

Mà bây giờ, trong lòng hình như lại có một cảm giác, rả rích dày đặc tràn ngập cả trái tim, Trần Lê không biết đây là tình cảm gì, nhưng cậu lại tuân theo nội tâm của mình, tình cảm như vậy khiến cho Trần Lê nhìn chằm chằm vào Ngụy Sâm, đi khỏi Trần gia theo Ngụy Sâm đến Ngụy gia ở tạm thời bây giờ, tầm mắt của Trần Lê vẫn không rời khỏi mặt của Ngụy Sâm.

Tầm mắt của Trần Lê không có nóng như lửa, thậm chí là không mang theo một tia hứng thú, Ngụy Sâm lại cảm thụ được một đường, chờ xe đến Ngụy gia, Ngụy Sâm cúi người tháo dây an toàn cho Trần Lê, ý cười trong mắt sắp bay ra.

"Lê Lê, chúng ta tới rồi." Ngụy Sâm vỗ Trần Lê từ trong xe ra, nói.

Trần Lê không có tò mò nhìn cảnh sắc chung quanh, ánh mắt dừng ở phía trước, có chút vô thần và đờ đẫn, lại thuận theo đem tay mình nhét vào trong tay của Ngụy Sâm, để Ngụy Sâm mang theo cậu đi vào Ngụy gia.

Ngụy gia giờ phút này không giống ngày xưa im lặng vậy, cũng không biết là tin tức của người nào, việcTrần Lê và Ngụy Sâm đã lãnh giấy kết hôn sớm truyền ra ngay tại trong đám người Ngụy gia.

Trên đời này luôn không thiếu người xem náo nhiệt, Ngụy gia cũng giống vậy, nhao nhao bỏ chuyện trên tay xuống, trào trở về Ngụy gia, chính là muốn nhìn náo nhiệt của Ngụy Sâm, nói xác thực hơn, hẳn là muốn nhìn trò cười của Ngụy Sâm, dù sao hôn sự của Trần Lê và Ngụy Sâm, ở trong mắt bọn họ ngay từ đầu chính là một trò cười.

Ngụy Sâm ôn ôn nhu nhu mang theo Trần Lê trở về Ngụy gia, Trần Lê nhìn đến một phòng khách già trẻ lớn bé, có chút sợ hãi rụt một cái vào Ngụy Sâm, cậu sợ tiếp xúc với người lạ như trước.

Hơn nữa Trần Lê lại rất mẫn cảm đối với người khác về cậu, ác ý của những người này cho dù coi như không có biểu hiện ra ngoài, Trần Lê cũng cảm thấy rất rõ.

Ngụy Sâm nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của Trần Lê, an ủi Trần Lê đồng thời ánh mắt từ từ trầm xuống, lộ ra một tia lạnh buốt.

"Chú Quý, lát nữa mang cơm của tôi ta và Lê Lê đến phòng của tôi nhé." Dứt lời, nắm tay Trần Lê đi về phía phòng mình, đến khi tới giữa cầu thang, Ngụy Sâm mới quay đầu nhìn về phía mọi người trong phòng khách, lạnh như băng nói: "Như mấy người nghĩ, tôi ta và Trần Lê kết hôn rồi, về sau Trần Lê chính là người của Ngụy Sâm tôi." Vài chữ cuối cùng nói năng có khí phách, ánh mắt của Ngụy Sâm lại giống một cục băng, trực kích lòng của mọi người đang ở đây.

Cho đến khi thân ảnh của Ngụy Sâm biến mất ở chỗ rẽ, trong phòng khách mới vang lên tiếng thảo luận, không hề nhỏ, có cười nhạo, nhưng hứng thú lần này, bọn họ cũng không dám biểu lộ trước mặt của Ngụy Sâm.

"Xì, có gì tốt đâu mà đắc ý? Không phải là cưới một thằng ngốc sao?"

"Còn người của Ngụy Sâm mày, Ngụy Sâm mày bây giờ tự thân khó bảo toàn, không lẽ có thể bảo hộ thằng ngốc kia? Quả thật là trò hề!"

......

Cụ Ngụy trong thư phòng đi ra, những lời này liền chui tọt vào tai ông, cảm xúc trên mặt không thay đổi, hỏi quản gia sau lưng một câu: "Ngụy Sâm đi lãnh chứng với đứa bé Trần gia kia thật à?"

"Đúng vậy." Quản gia trả lời, làm quản gia Ngụy gia, đương nhiên thủ đoạn của ông thông minh.

"Ấy, ông coi, Ngụy Sâm với đứa bé Trần gia như thế nào?" Cụ hơi híp mắt, dường như không có việc gì, lại như là tùy tiện kéo một cái đề tài.

Quản gia bật thốt lên trả lời: "Tốt, Ngụy Sâm rất tốt với Trần thiếu gia."

Cụ Ngụy không nói, khóe miệng cười cười.

Quản gia theo cụ Ngụy nhiều năm như vậy, cũng nhìn không thấu tâm tư của cụ, lúc này lại càng không hiểu nụ cười này của cụ có ý gì, ông cũng không nghĩ, chỉ yên lặng đi theo sau cụ.

Sau khi mọi người trong phòng khách thấy cụ xuống, toàn bộ ngậm miệng lại, người ngồi đứng lên, toàn bộ rất cung kính hô một tiếng: "Cụ."

Cụ cười nói: "Hôm nay quả thật là náo nhiệt, đều tới rồi?"

Vài người đứng đầu liếc nhìn nhau, một người trong đó nói: "Bọn con tới nhìn cụ một chút."

Gần như là lúc người này dứt lời, ở cửa liền truyền đến một câu cà khịa với giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi thấy ông cụ nhà tôi cũng không có mị lực lớn như vậy, khiến cho các vị cô dì chú bác trong lúc bận rộn bớt thời giờ sang đây xem ổng.".