Ôn Như Ngọc chậm rãi đi đến gần, chăm chú nhìn Phó Kinh Hồng, khẽ mỉm cười.
– Phó huynh.
Phó Kinh Hồng nhìn Ôn Như Ngọc mặc một thân bạch y, trên mặt vải lại còn nhiều nếp nhăn nhúm, lộn xộn.
Trong lòng của y liền biết, nhất định là hắn đã nóng vội, gấp gáp mà chạy tới đây đi.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng yên lặng một lát.
Tiếp theo, y cười cười, nói:
– Ôn huynh. Đã lâu không gặp.
Quả nhiên, Ôn Như Ngọc vẫn sẽ chạy đến đây.
Ôn Như Ngọc lẳng lặng nhìn y, qua hồi lâu, hắn mới cười đáp:
– Xác thực là đã rất lâu.
– Ôn huynh. Nghe nói, huynh đã ra tay diệt trừ dư nghiệt của ma giáo, lập được một công lớn rồi đi,
Phó Kinh Hồng nhìn thoáng qua vạt áo đã bị thấm nước của Ôn Như Ngọc, lại khựng người lại một chốc.
Người trước mắt này, rõ ràng là từ trước đến giờ, vốn không để cho trang phục của mình dính phải một hạt bụi nào cả đi,
– Vì sao lại không ở lại kia mà ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm ở trên vạn người kia, tiếp theo, lại thành thân với mỹ nữ đệ nhất võ lâm. Đến cuối cùng, ngồi đó mà hưởng tề nhân chi phúc mà thôi. Há chả phải là vui sướng rồi sao a?
Ôn Như Ngọc nhìn chằm chằm y hồi lâu, mới cười khổ nói:
– Người ở bên cạnh ta, nếu không phải là người mà ta muốn, thì còn nói gì đến vui sướng hay không đây?
Phó Kinh Hồng ngẩn người, cười nói:
– Không phải huynh luôn luôn lấy chuyện chấn hưng môn phái trở thành bổn phận quan trọng nhất của đời này mà huynh phải làm hay sao. Nhưng mà hiện tại, hành vi này của huynh… Chẳng phải là đã đi ngược lại với điều huynh tâm tâm niệm niệm trước đây hay sao.
Ôn Như Ngọc ôn hòa nở nụ cười:
– Dù vậy thì đã làm sao đây?
– Từ trước đến nay, ta đã hi sinh hết tất cả những gì ta có, những chuyện ta làm được đều là dâng cho Thanh Thành phái. Nhưng, ta chưa từng được sống vui sướng một lần nào vì chính mình cả…
– Một tháng trước, sau khi đã thắng lợi trong trận quyết chiến với ma giáo, ta cũng đã nhìn thấu rất nhiều chuyện ở trên thế gian này. Thế nhân lại có quá nhiều ưu phiền. Bọn họ sống quá mệt mỏi. Mệt vì công danh. Mệt vì tiền tài. Đến cuối cùng lại mệt vì tình. Mộ Dung Lân như vậy. Mà, ta cũng là như vậy… Cho nên, ta đã rời khỏi Thanh Thành phái. Từ đây về sau, ta quyết định chỉ sống vì chính bản thân mình mà thôi…
Phó Kinh Hồng nhìn hắn, biết tâm ý của hắn đã quyết, cũng chỉ đành than nhẹ, nói:
– Vì vậy, huynh đã đến đây. Từ đây về sau, mai danh ẩn tích, ẩn cư trong rừng núi, không hỏi tới chuyện của giang hồ nữa. Dù là như vậy, huynh cũng cam tâm tình nguyện sao?
Ôn Như Ngọc chăm chú nhìn Phó Kinh Hồng, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
– Dù là vậy thì lại làm sao?
Nhưng ngay vào lúc này, lại là một trận tiếng vó ngựa tuyệt trần phóng đến.
Người đến mặc một thân hồng y, cầm sợi roi mềm chín thước ở trong tay, giữa đôi chân mày điểm một viên chu sa.
– Tại sao ngươi lại dám bỏ lại ta hả!
Người kia trợn mắt, phẫn nộ nhìn về phía Ôn Như Ngọc, dù cho một đôi mắt hoa đào đang bịt kín tức giận lại có một phen phong tình đặc biệt.
Người đến, chính là Đào Chi Hoa. Hắn giục ngựa đến, liền thả người xuống, nhảy một cái, lướt qua dòng suối, lại điểm chân, nhảy qua bờ bên kia.
Đã nhiều ngày không gặp, Đào Chi Hoa vẫn không giảm đi một tia phong hoa nào cả. Trong đôi mắt hoa đào lưu chuyển lại là vạn ngàn phong hoa. Đào chi yêu yêu, rực rỡ như hoa.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ, mới mở miệng hô:
– Đào huynh.
Đào Chi Hoa xoay đầu lại nhìn y, đầu tiên là phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, sau đó, lập tức mở miệng nói:
– Ngày đó, tại sao ngươi lại bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu vậy hả!
Phó Kinh Hồng cười khổ, nói:
– Còn không phải là do lão Mộ Dung Lân cố ý tính toán bẫy ta sao… Toàn bộ cả câu chuyện này đều là một âm mưu của gã mà thôi, chỉ là khổ cho chúng ta.
Đào Chi Hoa phát ra một tiếng ‘hừ’, qua hồi lâu, mới nói:
– Đã như vậy thì, ta liền không tính sổ với ngươi nữa. Chỉ là, sau này, ngươi không được phép không nói một tiếng nào mà lại biến mất nữa.
Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Đào huynh, huynh cũng định ẩn cư ở đây sao?
– Ngươi không thích?
Đào Chi Hoa lẳng lặng nhìn Phó Kinh Hồng, trong đôi con ngươi đều là một mảng lạnh lùng.
– … Không phải,
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngừng lại một chút, nói,
– Chỉ là sợ huynh không quen mà thôi.
– Đến hắn đều có thể quen thuộc, thì tại sao ta lại không quen hả?
Đào Chi Hoa trừng Ôn Như Ngọc một chốc, tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Kinh Hồng, bỗng mở miệng, cảnh cáo,
– Thế nhưng, nếu như ngươi lại tùy tiện đi câu dẫn nam nhân khác…
Hắn nói đây, lại ngừng lại, chỉ câu môi nở nụ cười.
Nụ cười này, có thể nói là diễm lệ như hoa. Nhưng mà lại một mực khiến cho Phó Kinh Hồng cảm thấy phát lạnh, không khỏi lùi nửa bước về sau.
– Đào huynh nói có lý,
Ôn Như Ngọc nghe vậy, lại mỉm cười nhàn nhạt, ôn thanh nói,
– Trên núi này, điều kiện khá là đơn sơ. Phó huynh, huynh không nên hạ sơn, đi gieo vạ đến những kẻ khác nữa đâu. Cứ nên ở yên ở trên núi, cùng chen chúc ở với chúng ta đi thôi.
Phó Kinh Hồng nghẹn lời, qua một lát, y mới chậm rãi nói:
– Hai huynh có thể ở trọ trong khách điếm ở dưới chân núi. Nơi đó điều kiện vốn không tệ.
– Ngươi đuổi chúng ta đi?
Đào Chi Hoa nhíu mày.
Ôn Như Ngọc cũng nhíu nhíu mày, tiếp theo, ôn thanh nói:
– Bọn ta vốn không e ngại mấy cái này, chỉ là e ngại những người khác thì sẽ có chút soi mói…
– Chỉ có bốn người các ngươi người đã liền đủ chật chội rồi, còn có thể thêm người nào khác nữa đây?
Phó Kinh Hồng nghĩ đến căn nhà gỗ nhỏ, thầm nghĩ, e là sàn nhà cũng không đủ cho bốn người bọn hắn ngủ đi.
Mà, vào ngay lúc này, đột ngột, vang lên một trận tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn thấp thoáng lại uyển chuyển mà triền miên.
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, ngạc nhiên nói:
– Ở trong thâm sơn này, ai lại đàn lên khúc phượng cầu hoàng đây?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ, vừa xoay người lại, liền nhìn thấy ở phía trước cách đây không xa. Bên bờ suối, dưới tán liễu, một người mặc một thân trường sam trắng ngà như nguyệt, lại đang ngồi đánh đàn.
– Liễu huynh?
Ôn Như Ngọc cũng nhìn thấy người kia, đầu tiên là khẽ mỉm cười, sau đó, lại im lặng một lát.
Đào Chi Hoa phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, xoay đầu lại, nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ nở nụ cười. Y quay đầu nhìn về phía Liễu Nhàn Cầm, đúng lúc này, đã thấy Liễu Nhàn Cầm cũng ngẩng đầu lên.
Ngay khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Người đánh đàn bỗng câu môi, khẽ mỉm cười.
– Nếu là Liễu huynh, thì cũng không thể xem là những người khác,
Ôn Như Ngọc thở dài một hơi, nói,
– Nếu là Liễu huynh không chê, thì cùng chen chúc ở với bọn ta đi thôi. Vậy thì y cũng sẽ không thể nào ghét bỏ cùng bọn ta chen chúc ở một chỗ nữa rồi đi.
Đào Chi Hoa vẫn phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh.
Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ, chỉ đành nở nụ cười.
Ngay khi bốn người quay trở lại nhà gỗ nhỏ, thì hai người Lãnh Tề Hiên cùng Bạch Luyện Hoa cũng sắm rất nhiều thứ quay trở về.
Căn nhà gỗ nhỏ ban đầu lại càng có vẻ thêm chen chúc. Sau khi, năm nam nhân vừa nhìn thấy nhau, đều đồng loạt ngẩn ra.
Tiếp theo, bọn hắn đều đồng thời nhìn về phía Phó Kinh Hồng, cuối cùng, năm người đều cùng hiểu rõ.
Bạch Luyện Hoa đối diện với Đào Chi Hoa một lát, đều song song phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh.
Nhất thời, Đào Chi Hoa phẫn nộ, nói:
– Ngươi dựa vào cái gì mà ‘hừ’ lạnh bắt chước ta hả?
– Rõ ràng, ta là người ‘hừ’ trước,
Bạch Luyện Hoa hừ lạnh,
– Hừ. Sư huynh. Bọn họ là ai a. Tại sao huynh lại muốn dẫn bọn họ trở về đây hả.
– Hừ. Y thích dẫn về đó. Thì làm sao hả. Ngươi dựa vào cái gì mà lên tiếng can thiệp hả?
Đào Chi Hoa không cam lòng yếu thế, trả đũa.
Sau khi Ôn Như Ngọc và Lãnh Tề Hiên liếc mắt nhìn nhau, đều đã thông suốt.
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười nói:
– Khổ cực cho hai người rồi, phải đi sắm nhiều vật dụng như vậy. Thế nhưng… Chỉ e là không đủ a. Hơn nữa, diện tích của căn nhà gỗ nhỏ vốn không đủ cho mấy người chúng ta cùng nhau ở đi. Không bằng, chúng ta lại đi chặt chút gỗ mang về, xây thêm phòng, mở rộng căn nhà gỗ nhỏ này một vòng đi?
Lãnh Tề Hiên vẫn mang theo một mặt lạnh lùng, mà gật gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài.
Ôn Như Ngọc cười, khuyên nhủ Đào Chi Hoa:
– Đừng ầm ĩ nữa. Đừng để Phó huynh phải khó xử.
Tiếp theo, hắn quay lại, khẽ mỉm cười với Phó Kinh Hồng, mới xoay người đi theo sau Lãnh Tề Hiên bước ra ngoài.
Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ, nở nụ cười.
Bạch Luyện Hoa cùng Đào Chi Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều quay phắt đầu bẻ qua chỗ khác, không tiếp tục để ý đến đối phương nữa.
Liễu Nhàn Cầm đặt chiếc cầm lên trên bàn, vừa ngồi xuống, rót một chén trà liền uống xuống.
Vừa nãy, hai người Lãnh Tề Hiên cùng Bạch Luyện Hoa vừa vặn mua lên một ít các thứ dầu, muối, tương thố, lá trà…
Cho nên, sau khi Phó Kinh Hồng trở về, hai người cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ, còn pha ấm trà mang lên.
Phó Kinh Hồng cũng ngồi xuống uống vào một chén trà, Liễu Nhàn Cầm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn y, mở miệng nói:
– Đây là trà ngon.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người, tiếp theo, nở nụ cười, hỏi:
– Ân? Vì sao?
Kỳ thực, hắn cũng không hiểu trà, chỉ là hiểu được có chút trà quý, có chút trà tiện nghi thôi.
Liễu Nhàn Cầm lạnh nhạt nói:
– Bản chất của trà vốn không phân ngon hay dở, vốn cũng như là bản chất của cõi đời này vốn không phân được tốt hay xấu. Chỉ là, có người, sau khi uống trà, lòng sinh vui sướng, liền cho rằng đây là trà ngon. Có người, sau khi uống trà, thì trong lòng vốn đã sinh bất mãn, liền cho rằng, chén trà này vốn không phải là trà ngon. Tự trong lòng sinh ra các loại cảm xúc khác biệt, cho nên, tất cả đến cuối cùng đều chỉ là do lòng người mà thôi. Mà, hiện tại, ta cảm thấy rất là vui sướng. Cho nên, đây là trà ngon.
Hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Phó Kinh Hồng, lại chầm chậm uống vào một hớp trà.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng ngây ngẩn cả người, lập tức liền cười rạng rỡ lên.
Đào Chi Hoa phát ra một tiếng ‘hừ’, liền ngồi lại đây, cúi đầu, uống vào một hớp trong chén trà đang cầm ở trên tay của Phó Kinh Hồng, tiếp theo, hắn nhìn Phó Kinh Hồng, mới nói:
– Quả nhiên là trà ngon.
Phó Kinh Hồng không thể làm gì khác hơn là đành gật gật đầu.
Bạch Luyện Hoa vừa thấy, ý định của mình đã bị người khác cướp đoạt cơ hội đầu tiên, mới phát ra một tiếng ‘hừ’, liền ngồi ở xuống ở bên còn lại của Phó Kinh Hồng.
Trong chốc lát, bốn người đối die nhau đều không nói gì, mãi đến tận khi hai người Lãnh Tề Hiên Ôn Như Ngọc vác rất nhiều gỗ trở về, thì sáu người mới bắt tay, vùi đầu vào trong bận rộn, tạm thời quên cả khoảng cách xa lạ ngăn ở giữa sáu người.
Sau mấy ngày, căn nhà gỗ nhỏ kia liền lại nhiều ra thêm mấy cái căn phòng gỗ khác, mà cả sáu người chung đụng với nhau, cũng miễn cưỡng có thể tính là an bình đi.
Mà, Phó Kinh Hồng vẫn trước sau như một. Sáng sớm du ngoạn núi rừng. Buổi tối trở lại nhà gỗ nhỏ. Chỉ là vào lúc nửa đêm, y vốn không còn được ngủ bình yên nữa mà thôi. Thỉnh thoảng, y sẽ thay phiên bị người nào đó đến quấy rối giấc ngủ.
Nhưng, cuối cùng thì tháng ngày sinh hoạt này cũng coi như là phẳng lặng như nước, vốn không sinh ra phong ba gì to lớn cả.
Ngày hôm đó, vào hoàng hôn, mặt trời sắp lặn.
Phó Kinh Hồng ở trong suối bắt được mấy con cá mập mạp lên.
Ôn Như Ngọc thì lại bắt được vài con chim trĩ ở trong rừng.
Lãnh Tề Hiên cùng Bạch Luyện Hoa hái được một chút quả dại.
Đào Chi Hoa đang đốt lên đống lửa.
Năm người đều ngồi ở bên dòng suối chuẩn bị làm cơm tối.
Liễu Nhàn Cầm ngồi ngay ngắn ở bên bờ suối, yên lặng đánh đàn. Thế nhưng ánh mắt lại không ngừng trôi đến đống lửa cách đây không xa.
Phó Kinh Hồng cầm một con cá đã được nướng chín, đưa đến trước khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Nhàn Cầm, trêu ghẹo nói:
– Sao vậy hả. Ngươi dự định tu luyện thành đăng tiên ích cốc?
Liễu Nhàn Cầm lạnh nhạt nói:
– Quân tử nên tránh xa nhà bếp.
Sau đó, hắn liền đưa tay đến nhận lấy cá nướng ở trong tay của Phó Kinh Hồng đưa đến.
Phó Kinh Hồng phát hiện ra, từ sau khi năm người bọn hắn đến đây, hơn phân nửa, vẻ mặt của y đều luôn treo lên nụ cười bất đắc dĩ.
Mà, lúc này, y cũng không thể làm gì khác hơn là chỉ đành bất đắc dĩ cười ra một tiếng, nói:
– Ôn huynh cũng là quân tử. Nhưng huynh ấy cũng chưa từng tránh xa nhà bếp a.
Dứt lời, y quay đầu lại, nhìn thoáng qua, Ôn Như Ngọc đang nướng chim trĩ ở bên bờ suối.
Lúc này, Ôn Như Ngọc lại đang thoa một tầng mật ong lên lớp da thịt bên ngoài của chim trĩ. Mà, ở bên cạnh, Lãnh Tề Hiên vẫn treo lên gương mặt lạnh lùng mà đang nướng thỏ rừng, phảng phất dường như là có thâm cừu đại hận gì đó với con thỏ rừng đang được nướng đến vàng ruộm, óng ánh kia vậy. Hắn cảm nhận được ánh mắt của Phó Kinh Hồng, cho nên, hắn mới ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt với y, trong ánh mắt của hắn mới dần dần nhu hòa đi một chút.
Bỗng nhiên, xa xa, truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, dẫm lên đám lá rụng xột xoạt.
Tiếng bước chân kia vốn rất nhẹ. Mà, nội lực thâm hậu như mấy người Phó Kinh Hồng, tất nhiên là ngay lập tức liền nghe thấy.
Bất thình lình, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy nơi nào đó ở trong lòng, chợt nóng bỏng lên, phảng phất như là đã bị cái gì tổn thương qua vậy. Tựa hồ như lại có chút đâm nhói, vi diệu mà lại không cách nào để nói ra được.
Y chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn về phía trước.
Sắc trời đã tối, mà người kia chính là vén lên liễu rũ, hoa rơi mà đi tới.
Một thân hồng y, lung linh như lửa.
— CHÍNH VĂN HOÀN—