Phó Kinh Hồng vốn không thể nào biết được chuyện sau đó sẽ xảy ra với mình là gì.

Bởi vì y đã hôn mê bất tỉnh.

Nói chung là, chờ đến khi y tỉnh lại, thì y đã không ở trong ma giáo nữa rồi.

Phó Kinh Hồng chậm rãi hồi phục lại tinh thần, cố gắng nhớ lại một chút chuyện xảy ra trước đó, nhưng lại phát hiện ra, chỉ là phí công tốn sức, vô ích mà thôi…

Y chỉ nhớ rõ mỗi vẻ mặt hờ hững, tĩnh lặng của Mộ Dung Thương, sau đó, tựa hồ như là y đã hôn mê bất tỉnh.

Hoa Thanh Lưu đã nói, bọn họ muốn dùng y làm vật tế dẫn ra bách luyện cổ trùng.

Chẳng lẽ, hiện tại, y đã chết rồi sao?

Sau khi Phó Kinh Hồng vừa khôi phục lại ý thức, liền cảm giác khắp người của mình đều bị đau nhức. Trong bụng của y lại càng đau đớn không ngớt, nhưng lại không phải là loại cảm giác nóng rực như bị bỏng, giống với khi thư độc trùng phát tác, mà là như đang có hai cỗ nhiệt khí khuấy đảo không ngừng ở trong cơ thể của y.

Y chỉ nhắm hai mắt lại, nhẫn nại đợi một lúc lâu, chờ đến khi cuối cùng, hai cỗ nhiệt khí xao động kia đã bị tản đi, y vừa mới chậm rãi mở mắt ra, bò người lên.

Y phát hiện ra, y đang bán nằm ở bên bờ của một dòng suối nhỏ, dưới bàn chân chính là tiếng nước chảy róc rách.

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng mới nhớ ra, dưới vách núi của ma giáo có một con sông. Cho nên, y nghĩ, chắc có lẽ dòng suối nhỏ này chính là một nhánh nhỏ từ con sông kia, hẳn là y đã rơi xuống dòng sông đó, mà trôi nổi đến đây đi.

Y có chút kỳ quái.

Vì sao Mộ Dung Thương lại không hủy thi diệt tích.

Mà, y cũng đoán không ra, đến cùng là Mộ Dung Thương đang suy nghĩ gì nữa đây. Cho nên, y liền đơn giản, không muốn suy đoán tiếp nữa.

Phó Kinh Hồng hít vào một hơi thật sâu, liền chống tay lên bờ, đỡ lấy cả người ướt sũng, lại dính đầy bùn trơn tuồn tuột, chậm chạp bò lên bờ.

Nói đến đây, y cũng thật là có mấy phần dựa vào vận số may mắn đi. Cư nhiên, hai lần gặp phải cái chết, nhưng rốt cuộc lại không chết được.

Mà lần này, y vốn thấy chắc là  mình đã phải chịu chết thật rồi.

Nhưng cuối cùng, rồi y cũng lại quay trở về từ cõi chết.

Chỉ là y nhớ đến thư cổ độc vẫn còn ở trong người mình. Y lại tiếp tục không chắc được là, bản thân mình có được vận may phù hộ mà sống tiếp nổi được hay không đây.

Một ngày vẫn chưa giải được thư độc trùng, thì đến cuối cùng, y vẫn sẽ phải chết đi mà thôi.

Y quan sát hoàn cảnh ở xung quanh một vòng, mới phát hiện ra nơi này, tựa hồ như là một nơi hoang vu không người sống, thật là khiến y chỉ muốn rơi xuống một giọt lệ chua xót mà thôi.

Cho nên, y cũng chỉ đành chấp nhận số phận, mặc nguyên một thân y phục ướt đẫm, nhấc chân đi về phía trước.

Hiện tại, nội lực của y vẫn còn chưa khôi phục, cho nên, không có cách nào lấy nội lực mà hong khô quần áo, mà y càng không kịp đánh đá lửa để hong khô gì đó được, quá mất thời gian a.

Vì vậy y đành phải chấp nhận hoàn cảnh chật vật này mà tiếp tục đi về phía trước.

Tuy rằng, y phải mặc một thân trang phục ướt đẫm, đúng là thật khó chịu, nhưng tóm lại, vẫn dễ chịu hơn là áo rách quần manh…

Bởi vì, lỡ như có người đi ngang qua…

Chỉ là, nơi này, thật sự sẽ có ai đó đi ngang qua sao?

Phó Kinh Hồng ngơ ngẩn, lang thang một đường thẳng, cũng không biết là y đã đi được bao lâu rồi, rốt cục, mới nhìn thấy, ở nơi xa xa đang có khói bếp lượn lờ.

Nơi đó tựa hồ như là một thôn nhỏ, phóng tầm mắt nhìn đến, cũng chỉ có khoảng mười một, mười hai nhà. Trước mỗi nhà đều phả ra khói bếp bay lên lượn lờ, khiến cho Phó Kinh Hồng nhớ đến, tựa hồ như đã rất lâu rồi, y vẫn chưa được ăn uống no đủ a.

Tuy rằng, y rất tiếc nuối cho việc trong suốt cả quãng đường mà mình đã tốn công đi đến tận đây, lại không hề nhặt được bất cứ quyển bí tịch võ công gì đó của bậc tiền bối võ lâm nào đó đi.

Không phải nên giống như trong thoại bản đã viết sao, ‘đại nạn không chết thì tất có hậu phúc’ nha.

Hiện tại, y cũng không muốn lại đi nhớ đến mấy chuyện linh ta linh tinh, cứ lấp đầy cái bụng của mình trước, mới là chuyện đứng đắn a.

Tiếp theo, Phó Kinh Hồng nở ra một cái mỉm cười thân mật ở trên mặt, thì y mới đi đến, gõ lên một cánh cửa nhà đang đóng kín.

Kỳ thực, nói ra cũng không tính được xem là cái cửa hoàn chỉnh đi. Bởi vì cái cánh cửa ở trước mặt của y, thực sự là quá mức đơn sơ. Đừng nói là người giang hồ vốn đã có sẵn nội lực, chỉ cần một người bình thường dùng sức hơi mạnh tay một chút, đã liền có thể tháo hẳn cái thứ gọi là ‘cánh cửa’ này xuống. Chắc là cánh cửa này, đại khái chỉ dùng để che chắn gió lạnh, cũng không còn công dụng gì được nữa đi.

Xem ra, ở trong thôn này, vốn có phong tục không có ai thèm nhặt của rơi ở trên đường, còn đến đêm cũng không có phải sợ hãi, mà cần đóng cửa kín mít để làm gì đi.

Người đến mở cửa ra lại chính là một nam hài tử khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, một mái tóc dài, đen nhánh, cùng với một đôi mắt cực kì trong suốt.

Nam hài tử kia nhìn chằm chằm y một lúc lâu, thì mới mở miệng lại vừa sợ sệt hỏi:

– Ngươi… Ngươi là sơn tinh sao?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị sững sờ. Rất nhanh, y mới hiểu rõ, đại khái là nam hài tử này vẫn chưa từng gặp qua người ở ngoài thôn đi, cho nên, y liền khẽ mỉm cười đáp:

– Không phải. Ta chỉ là một người qua đường mà thôi, chẳng biết là có thể dừng chân, nghỉ nhờ ở đây một lát được không, tiểu bằng hữu?

Nam hài tử kia lại nhìn chằm chằm bộ y phục ướt sũng của Phó Kinh Hồng lại hỏi:

– Ngươi… Là thủy quỷ?

Phó Kinh Hồng đang định đáp tiếp, chợt, lại nghe thấy một tiếng nói già nua từ trong phòng truyền đến.

– … Là ai vậy?

Phó Kinh Hồng liền mở miệng, vội nói lại lần nữa:

– Ta chỉ là một người qua đường mà thôi. Chẳng biết là ta có thể xin phép được dừng chân, nghỉ lại ở đây một lát được không ạ?

Nhất thời, tiếng nói già nua im bặt đi.

Ngay trong khi Phó Kinh Hồng đang cho rằng, lão đã cự tuyệt mình, thì tiếng nói già nua kia mới chậm rãi vang lên:

– Đi vào đi.

Bất chợt, ở trong lòng của Phó Kinh Hồng lại có chút kỳ quái, nhưng chỉ nói ra một tiếng “đa tạ” liền bước vào trong căn nhà nhỏ.

Trong căn nhà nhỏ này, ở một bên góc tường đang đặt một hàng bình với lọ khá là lộn xộn. Ở giữa nhà, có một chiếc bàn gỗ dầu thấp đã cũ kĩ, ngay phía dưới là hai chiếc ghế dài. Trên mặt bàn, một chiếc chén dầu nhỏ chứa tiêm đèn đang được đốt cháy, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bày ra hai dĩa thức ăn đơn giản lại cực kỳ phổ thông, cùng với hai chén gỗ nhỏ.

Một lão nhân có mái tóc trắng xám đang ngồi ở trong góc khuất mà nơi mà ánh đèn vốn không thể nào chiếu tới được.

Phó Kinh Hồng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi.

Chợt, giọng điệu già nua lại lên tiếng:

– Lại đi bới một chén cơm đến đây đi.

Ngay lập tức, nam hài liền nghe lời, mà chạy đi lấy thêm một chén cơm đầy đến, Phó Kinh Hồng lại vội vàng nói “đa tạ”.

Sau đó, cả ba cùng ngồi xuống, im lặng dùng bữa xong, Phó Kinh Hồng liền thu dọn chén dĩa đi theo nam hài kia, tiếp đó, cả hai lại cùng nhau rửa chén.

Bởi vì y vẫn còn nhớ rõ, y vốn là kẻ vừa ghé vào nhà người ta, lại vừa ăn uống chùa, cho nên, cũng phải biết điều mà làm việc, đồng thời muốn cố ý nán lại không đi. Mà, cộng thêm nữa là khi ở cùng với lão nhân kia, trong lòng của y lại dâng lên đôi chút nỗi sợ hãi không tên.

Tuy rằng, y cũng không thể nói ra được nguyên do, mà nhìn qua, lão nhân kia cũng vốn chỉ là một lão nông dân phổ thông mà thôi. Nhưng mà, dù sao vẫn cứ cho y thấy được một loại cảm giác ngột ngạt, áp bách không tên.

Còn, nam hài này lại hết sức là đơn thuần. Sau khi tiểu tử này đã buông xuống cảnh giác sau liền mở miệng liến thoắng tán gẫu với Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng mới biết, hóa ra, từ nhỏ, nam hài này đã mất cả phụ mẫu, vẫn luôn sống nương tựa cùng với gia gia đến nay, chưa bao giờ từng bước ra khỏi thôn này.

Mà, gia gia của nam hài vốn là đại phu ở trong thôn này. Bình thường liền dựa vào việc hái một ít thảo dược ở trong núi, mang về phơi dược, bốc thuốc, chữa trị một số bệnh vặt cho người dân ở trong thôn nhỏ này mà kiếm ít đồng bạc để sống qua ngày. Do người dân trong ở thôn đều rất thuần phác, không giống như đám người thế tục vốn luôn xem thường người làm nghề y, cho nên, cuộc sống của cả hai, vẫn tính là sinh sống khá tốt đi.

– Ngày mai, ta lại sắp theo gia gia lên núi để học hái thảo dược a.

Cuối cùng, nam hài lại nói.

Phó Kinh Hồng liền cười hỏi:

– Ta có thể cùng đi không?

Đôi mắt của nam hài liền sáng lên, lấp lánh nhìn chằm chằm y, nói:

– Để ta đi hỏi gia gia một cái đã.

Sau đó, tiểu tử liền chạy ào vào trong nhà như là làn khói vậy.

Phó Kinh Hồng cười cười, nhìn theo bóng lưng của nam hài.

So với mấy kẻ tâm cơ, chuyên thích đấu đá ở trong giang hồ, thì y lại càng yêu thích ở chung với những người đơn thuần như thế này hơn đi…

Vậy nếu như sau này vẫn còn sống, thì y cũng có thể tìm đến một nơi nông thôn chỉ có những người dân thuần phác sinh sống để mình ẩn cư, ngược lại, y thấy cũng không tồi đi.

Nhưng sau đó, y lại nhớ tới lời năn nỉ của Bạch Luyện Hoa đã từng nói, muốn cùng với y và Lãnh Tề Hiên trở lại, ẩn cư ở trong Đoạn Tụ cốc.

Y nghĩ đến, việc mình đã bị mất tích đã lâu đến vậy, chắc là hai tên sư đệ kia đang cuống cuồng hết cả lên rồi đi. Chờ đến sau khi y khôi phục lại được đôi chút nội lực, cứ trước tiên là nên đi tìm hai tên sư đệ nhà mình đi đã.

Nam hài lại chạy ra, đôi mắt đều sáng lấp lánh lên, nhìn y nói:

– Gia gia đồng ý rồi a.

Phó Kinh Hồng nhìn nam hài, cảm thấy tiểu tử này thật giống một chú chó con, thì y liền cười, đưa tay đến vỗ về đỉnh đầu nhỏ của nam hài.

Sau đó, Phó Kinh Hồng liền đi theo nam hài mà tự nấu nước, để tắm rửa. Trang phục ở trên người của y đều đã khô được phân nửa. Nhưng ngẫm lại, bộ trang phục này, y cũng đã mặc qua rất nhiều ngày rồi đi. Cho nên, y hỏi mượn nam hài một bộ đồ khác, sau đó, lại cởi ra bộ trang phục đang mặc này ra mà giặt sạch.

Tất nhiên là nam hài không thể lấy được một bộ đồ vừa người của y rồi a. Trên tay của Phó Kinh Hồng đang cầm bộ đồ chính là của lão nhân kia, Phó Kinh Hồng nói tiếng “đa tạ”, sau đó, y liền đi tắm rửa …

Tuy rằng, vừa mới đến nhà người ta, lại đi tắm rửa trước ở gia chủ, vốn là không hợp lễ nghi đi. Nhưng mà cả người của y đều thực sự là bị dính dấp đến chán ghét, khó chịu. Sau khi đã hết lần này đến lần khác nói xong tiếng “đa tạ”, y liền trước tiên là đi tắm rửa.

Phó Kinh Hồng vừa cởi quần áo xong, y đang định ngồi vào trong thùng gỗ đã được đổ đầy nước ấm, nhưng tầm mắt vừa buông xuống, y liền nhìn thấy trong hình ảnh phản chiếu của mình in lên trên mặt nước khe khẽ dập dờn ở trong thùng gỗ.

Ngay lập tức, y ngẩn người ra.

Ngũ quan của y…

Thật giống như càng trở nên thêm tinh tế, tỉ mỉ hơn đôi chút đi?

Phó Kinh Hồng ngẩn người, đưa tay để tự sờ sờ khuôn mặt của mình. Cặp mắt, chiếc mũi, đôi môi của y vẫn như trước, chỉ thật giống như là tinh tế, tỉ mỉ hơn một chút so với trước đây đi. Tuy ngũ quan lúc trước của y vốn luôn nhu hòa, nhưng hiện tại lại thêm vào mấy phần tinh tế, tỉ mỉ. Đến làn da của y, tựa hồ như cũng đã trắng lên mấy phần. Đám vết chai ở trên năm ngón tay cũng đều đã không thấy đâu nữa. Da thịt ở trong lòng bàn tay đều trơn nhẵn, mịn màng như là làn da tiểu hài tử mới được sanh ra vậy.

Nhất thời, điều này khiến cho Phó Kinh Hồng không khỏi có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ, đây là hậu quả do thư cổ trùng đã cải tạo thân thể của y đi?

Khó trách được, phản ứng đầu tiên của nam hài kia vừa nhìn thấy y, nhìn chằm chằm y, còn mở miệng hỏi y có phải là sơn tinh hay không. Đây vốn là một loài yêu tinh, phần lớn đều có tướng mạo yêu nghiệt, mỹ lệ, mê hoặc người thường, vốn hay được kể trong mấy thoại bản quỷ quái chí dị.

Tuy rằng, tướng mạo hiện tại của y, còn kém rất xa vời từ ‘mê người’. Thế nhưng, với người luôn ở trong thôn nhỏ, vốn chưa từng gặp qua bao nhiêu người xa lạ mà nói, thì cũng coi như là mỹ nhân khó gặp đi.

Chợt, Phó Kinh Hồng không khỏi có chút sợ hãi.

Nếu như có một ngày, cả thân thể của y đều biến thành tướng mạo xinh đẹp, yêu nghiệt như Đào Chi Hoa…

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng vội vã lắc lắc đầu.

Bởi vì, không chắc là y còn có thể sống đến ngày đó nữa không đây.

Nếu như lời của Hoa Thanh Lưu đã nói chính là thật sự, thì nhiều lắm, y cũng chỉ có thể sống qua một năm này nữa thôi.

Sau khi ngâm mình đến nước cũng đã nguội lạnh đi, nhất thời, đầu óc của Phó Kinh Hồng mới bừng tỉnh lại, mà mặc trang phục chỉnh tề đi ra ngoài.

Y nhìn lên bầu trời tối đen như mực mà phát ngốc một lúc lâu, nhưng đầu óc trống rỗng vốn không hề suy nghĩ gì cả.

Chờ đến sau khi y trở lại trong nhà, thì nam hài cùng với gia gia đã nằm xuống ngủ từ lâu. Nhưng lại chỉ có mỗi tiểu tử kia vẫn bướng bỉnh, đôi mắt buồn ngủ cố  sức mở to, đang long lanh nước mà nhìn về Phó Kinh Hồng, tựa hồ như là đang cố ý chờ y trở về vậy.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng lại thụ sủng nhược kinh.

Y bèn đưa tay đến, xoa xoa đỉnh đầu nhỏ của nam hài. Mà, tiểu tử này, lại rất ngoan, còn dụi dụi đỉnh đầu vào trong lòng bàn tay của y nữa, sau đó, nam hài ra hiệu cho Phó Kinh Hồng cũng nên lên giường, đi ngủ.

Trong căn nhà nhỏ này, chỉ có mỗi một cái giường. Từ trước đến nay, cũng đều chỉ có mỗi nam hài ngủ cùng với gia gia, tự nhiên là không còn có bất cứ cái giường nào khác cả.

Đương nhiên là Phó Kinh Hồng không thể làm ra hành động thất lễ như là ‘tu hú chiếm tổ chim khách’ được a.

Cho nên, y lắc lắc đầu, lại ra hiệu kêu nam hài đi ngủ đi, tiếp theo, là ra hiệu, ý bảo mình ngủ ở trên ghế dài là được rồi.

Nhưng, nam hài lại lắc lắc đầu.

Phó Kinh Hồng cười cười, đưa tay đến lại xoa xoa đỉnh đầu của tiểu tử này, liền xoay người đi, nhấc hai chiếc ghế, ghép sát lại cùng với nhau. Tuy đây là hai chiếc ghế dài, nhưng tất nhiên là không thể nào là chỗ đủ để cho một nam tử trưởng thành có thể nằm thẳng được đi.

Chỉ là Phó Kinh Hồng vốn là người luyện võ lâu năm, tự nhiên, có cách để ngủ được đi.

Chờ đến sau khi y sắp xếp xong, vừa xoay người lại để nhìn, thì nam hài đã mệt mỏi đến mất ngủ thiếp đi lâu rồi đi.

Phó Kinh Hồng chỉ cười cười, bò cả người lên trên ghế, liền nhắm mắt lại ngủ mất.

Một đêm vô mộng.

Hôm sau, trời vừa sáng, nam hài cùng với lão nhân liền thức dậy rồi. Mà, Phó Kinh Hồng luôn luôn ngủ không sâu, hơn nữa, y đã luyện võ nhiều năm, tính cảnh giác cũng khá cao. Cho nên, ngay khi cả hai người vừa tỉnh lại, đứng dậy thì cùng một lúc, y cũng đã tỉnh lại.

Lão nhân liền đi làm bữa sáng với chuẩn bị cả lương khô để đi lên núi.

Còn nam hài có chút hổ thẹn nhìn y, tựa hồ như là đang tự trách cứ bản thân mình, tại sao lại vô ý ngủ thiếp đi như vậy. Mà Phó Kinh Hồng lại chỉ đưa tay đến xoa xoa đỉnh đầu của tiểu tử này.

Sau khi đã ăn bánh màn thầu, uống cả bát cháo loãng xong, Phó Kinh Hồng lại đi theo hai người cùng lên núi mà hái dược thảo.

Dọc theo đường đi, nam hài đều luôn bước chân sáo, nhảy nhót không ngừng. Tiểu tử này rất là hứng khởi, vừa mở miệng liên miên giới thiệu mọi loài thảo dược vừa nhìn thấy ở trên đường với Phó Kinh Hồng.

Mà, Phó Kinh Hồng vốn không hề biết một nào về thảo dược cả. Cho nên, y chỉ đành mỉm cười, lắng nghe, nhưng ở trong lòng lại thực sự mờ mịt mà nhìn nam hài này.

Ở phía trước, lão nhân thì lại chỉ trầm mặc, hai tay thông thạo hái thảo dược.

Đi qua hơn nửa ngày, cả ba đeo theo cái sọt ở trên lưng, cũng đi vòng vo bảy tám lượt, mới ngồi xuống gặm mấy cái bánh màn thầu xem như là dùng bữa trưa vậy. Nam hài vẫn chạy lăng xăng, vui vẻ đi gần bờ suối để đi lấy nước uống.

Phó Kinh Hồng cắn mấy ngụm đã ăn hết cả cái bánh màn thầu, trong miệng của y liền bắt đầu phát ra khô khan.

Ngay lúc này, lão nhân kia bỗng mở miệng nói:

– Ta nhìn ra, ngươi vốn không giống như là một kẻ xấu.

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người lại. Suýt chút nữa, y mắc nghẹn cả một miếng bánh màn thầu ở trong cổ họng mình rồi đi.

– Vậy thì vì sao ngươi lại phải luyện thư độc trùng, loại bí thuật hạ lưu tự hại người hại mình này đây?

Lão nhân kia lẳng lặng nhìn y.

Ngay bây giờ, quả thực, Phó Kinh Hồng đã bị ngẹn họng mất rồi.