Hắn nhíu mày, cả người đều suy sụp đi vài phần, chốc lát sau mới nặng nề nói: “Từ ba năm trước mới khi mới tự mình chấp chính, ta đề bạt những bộ hạ cũ trước đây theo ta. Từ việc mở thêm Kỵ binh doanh, trọng dụng võ quan, trong triều lấy Quốc trượng Tả tướng Lâm Sâm dẫn đầu, với cả việc Thái Hậu và Hoàng Hậu ở Hậu cung đều âm thầm bị phê phán rất nhiều. Cho đến năm nay sau khi khi mấy vị tướng quân đại phá Sa Dương quan khải hoàn về triều, mấy tên văn thần kia đột nhiên nhắc tới chuyện của Vân Kiên, nói rằng hắn vốn cũng không mắc sai lầm gì lớn, ta nên huynh hữu đệ cung, bằng không sợ là người trong thiên hạ sẽ lên án. Vừa lúc chuyện hắn và bộ hạ cũ ở Hoài Tô âm thầm qua lại lại bị ta biết được. Lúc này mới tương kế tựu kế, cũng coi như để chặn miệng những người đó.

Đế hiệu của hắn là Võ, kiếp trước cũng là như vậy. Tuy rằng ta là hậu nhân của Văn Trang Công nhưng đối với những quan văn hủ nho chua ngoa phải rất chú ý, ta cũng không thể tùy tiện được.

Ta một tay chống bên đầu, nửa cười nửa không nói: “Trong lòng bệ hạ là giang sơn sông thổ, trọng võ cũng là điều dễ hiểu.”

Trọng võ khinh văn thì sao? Chẳng nhẽ khai cương khoách thổ còn muốn trông chờ vào đám thư sinh yếu nhược tay trói gà không chặt?

“Nhưng cựu thần trên triều, các thế lực ở hậu cung đâu có nể mặt ta như vậy?” Khóe miệng của hắn lại dâng lên khổ ý, “Hơn nữa, ta biết ngươi ở nơi này rất thanh tĩnh, nhưng ngươi không thể cứ một mực trốn tránh nữa. Ta cũng cần ngươi quay trở về giúp ta. Nhưng ý tứ của Thái Hậu là nếu như ta không cùng Hoàng Hậu viên phòng thì ngươi trở về chung quy lại thêm một Hiếu Ai Thái Tử nữa thôi.”

Lòng ta chững lại: “Có ý gì? Hiếu Ai Thái Tử…Y…?”

“Miếng ngọc bội kia.” Hắn nhìn ta thật sâu.

“Vậy nước đó đúng là…”

“Ta đã nói rồi, chuyện ta làm ta sẽ thừa nhận,” Hắn dường như muốn dùng ánh mắt đem ta đóng đinh trước mặt, “Ta không phải là kẻ cùng hung cực ác như thế… Giang sơn là tình thế bắt buộc, nhưng chỉ cần người ta yêu thật tâm đối xử với ta, ta nhất định lấy mệnh này báo đáp.”

Ta từng nói với Nguyễn Trúc Thanh những lời tương tự, mà còn là lần đầu tiên ta gặp hắn.

“Đây là lần cuối cùng hắn thành thật thuật lại với ta những gì các ngươi đã nói,” Hắn nhận ra ta kinh ngạc, lập tức tự giễu cười nói, “Từ đó về sau, những lời đối thoại giữa hắn và ngươi, hắn cũng không nguyện ý nói thật với ta.”

“Bởi vậy mấy năm qua ngươi vẫn luôn đối nghịch với Thái hậu đến mức bế tắc như vậy.” Ta cắn môi.

“Cũng không hoàn toàn là như thế,” Nét mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi, tóc mai nhuốm màu xám trắng rũ xuống. Không hiểu sao đáy lòng ta chợt dấy lên một trận co rút đau đớn nhưng lại càng không muốn tìm hiểu sâu thêm, “Ta coi trọng võ thần, Thái hậu cũng không đồng ý. Ta không thể nào thỏa hiệp cùng bọn họ.”

“Vậy nếu như lúc đầu ngươi không muốn giết Hiếu Ai Thái Tử…” Ta chần chờ hỏi, vẫn luôn có chút căng thẳng khó hiểu, “Ngươi sẽ làm thế nào để đoạt được đế vị?”

“Y không có con nối dõi, người yếu nhược nhiều bệnh. Trong triều ắt sẽ có thần tử cũng lo lắng đến vận mệnh quốc gia thịnh vượng chứ không phải chỉ có một mình Nguyễn Trúc Thanh. Ta muốn ép chính y tự nhường bước. Về phần nửa đời sau của y, ta tất nhiên sẽ cẩn thận chiếu cố chu toàn…”

“Thế nhưng so với ngươi, Đông Cung vị, ngôi cửu ngũ chí tôn, sơn hà vạn lý mới là mộng ước chân chính của y,” Lòng ta đau xót, hận không thể hung hăng cười nhạo hắn, “Ngươi đã thấy những cây lựu tràn ngập đình viện trong Đông cung chưa? Thạch lựu nhiều con… Đây là mong muốn của y, y muốn một đứa con, muốn giang sơn này, ngươi có đồng ý không?”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Ta thật bất ngờ Vân Xuyên lại không hề tỏ ra tức giận hoặc là khó chịu, không khỏi sửng sốt một chút.

Vân Xuyên mím chặt khóe miệng, có vẻ có chút kích động: “Ta đã từng quá yêu một người, nhưng vậy thì sao? Ta yêu ngươi, ngươi cũng nhất định phải đối xử với ta như vậy sao?”

Ta cười, cười đến mức ngã tới ngã lui: “Ta cầu xin ngươi yêu ta sao?”

“Là ta cầu xin ngươi. Ta cầu xin ngươi đừng cự tuyệt thiện ý của ta. Ta cầu xin ngươi để cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng còn ngươi? Ngươi nói đi liền đi!”

Trong khoảnh khắc đó sự vật trước mắt đảo lộn, ta bị hắn đè ở chỗ ngồi. Trong mắt hắn một giọt lên rơi thẳng xuống trên mặt ta, bất chợt chảy vào trong miệng, rất chua xót, chua xót đến mức cần phải dùng càng nhiều nước mắt hơn để hòa tan.

Vân Xuyên: “Nếu như ta hỏi ngươi một lần nữa, cầu xin ngươi ở lại bên cạnh ta, cầu xin ngươi cho phép ta yêu ngươi. Ngươi có bằng lòng hay không?”

Một tay ta áp lên mặt hắn. Người nam nhân trước mắt này đã rút đi những ngây ngô tuổi trẻ, vĩ ngạn mà anh tuấn, chính là dáng vẻ kiếp trước mà trong ký ức hay trong những giấc mộng ta vẫn nhớ mãi không quên. Ta khẽ mỉm cười, có chút mơ hồ nói: “Tình yêu ngươi cho ta là đau khổ, dằn vặt, bi thương cô độc cùng với hết thảy những bất hạnh. Ta cho tới bây giờ chỉ biết rằng ái tình nhân gian chính là thống khổ như vậy.”

“Ái tình có thể  tổn thương trái tim. Chung quy cũng là ta đã phụ ngươi quá nhiều. Nếu như ta lấy chân tình mà đối đãi,” Vân Xuyên kéo ta vào trong lòng, không để ý đến trên mặt ta giàn dụa nước mắt mà hôn lên khóe mắt ta, “Công tử có nguyện dạy ta không?”

Triêu Hoa Cung ngay cạnh Thụy Tiêu Cung tẩm cung Hoàng đế. Trong cung cổ tịch trân quý nhiều vô số. Buổi chiều xuân êm đềm đẹp đến chói mắt, từ song cửa sổ nhìn ra, khi ta thảo ra nét bút cuối cùng thì cung nhân báo lại rằng Quốc Công phủ thế tử tới.

Nam Kha Du là vị khách đầu tiên sau khi ta hồi kinh. Mãi cho đến khi huynh ấy bước tới trước mặt ta, ta mới biết hóa ra huynh ấy không phải đến một mình.

Một đứa trẻ mặt mày còn chưa nảy nở đi theo bên cạnh Nam Kha Du. Ta có chút ngoài ý muốn, chìa tay ra với nó: “A Liệt? Có phải A Liệt Không?”

“Mau gọi Tam ca.”

“Tam ca.” Hài tử một hai tuổi vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại rơi trên tay ta, dường như muốn vươn tay nắm lấy nhưng đưa được nửa đường lại đem tay rút lại nắm lấy ống tay áo Nam Kha Du.

Ta thấy bộ dạng này liền nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng rất yêu thích đứa nhỏ này.

“Ngươi sợ ta?” Ta có ý trêu chọc nó, nhấc lên một góc khăn che mặt, cười xấu xa nói.

Quả nhiên nó trợn tròn hai mắt, khẽ nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn, sau đó… từng bước từng bước đi tới, chìa hai tay ra?

Ta khó hiểu: “Không sợ sao?”

Tiểu hài nhi ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, vẫn tiếp tục giơ hai tay ra: “Đệ thổi cho huynh một chút nha.”

Trong lòng không khỏi ngọt ngào, ta ôm lấy nó, cảm thấy bé con trong tay mềm mại vô cùng, thực là khiến người ta yêu thương.

Nó thật sự kề sát tới thổi cho ta một chút. Ta bị thổi đến nhột cực kỳ, cười hỏi Nam Kha Du: “Nhược Khâm cô nương thế nào?”

“Bên ngoài đồn đại nói phụ thân khắc thê… Phụ thân lại bệnh đến như vậy, không thích hợp lại cưới thiếp nữa, miễn cho người ta nghị luận,” Nam Kha Du lại thở dài, “Bệ hạ thân cận thiên vị võ thần, ngay cả Quốc Trượng Lâm tướng cũng ăn theo mà tác oai tác quái. Chúng ta vẫn nên bớt sinh thị phi thì tốt hơn.”

“Bệ hạ nếu như thực sự trọng võ khinh văn, cần gì phải xây dựng Triêu Hoa Cung này, còn đem ta nhận trở về, ở nơi này đem theo một đám học sĩ biên soạn ?”

Ta xem chừng huynh ấy có phẫn nộ oán tình chi đấy, những thần tử khuôn phép quy củ như huynh ấy đều có thái độ thế này, chẳng trách Vân Xuyên ngày ngày không thoải mái như vậy.

Từ khi ta hồi cung đến giờ, hắn cơ hồ mỗi đêm đều ở tại Triêu Hoa Cung. Tấu chương cũng từ Thừa Ương điện mang tới dâng lên hắn phê duyệt, hầu như ngày nào cũng có tấu chương bị ném tung tán.

Ngày hôm nay hắn đã là Hoàng đế, ngôi cửu ngũ chí tôn, vậy mà ở trước mặt ta rất nhiều lần muốn đen mặt liền đen mặt, muốn mắng chửi liền mắng chửi.

Ta nhìn thấy rất kỳ lạ: Ta trước đây rất ít khi thấy hắn như vậy, nhưng thật ra đời này vì ta mà có hai chuyện đã thấy qua hắn thất thố mấy lần.

Cũng may ta đã tìm hiểu được tính nết hắn, bất luận hắn có phiền muộn đến thế nào, chỉ cần thời điểm ta tự mình đổi thuốc trị thương cho hắn thì hắn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát. Bởi vậy, vết thương của hắn trái lại cũng khôi phục rất nhanh, hôm nay đã tốt hơn nhiều lắm.

Ta dường như đã dạo quanh cõi thần thiên một vòng, một lần nữa đem lực chú ý đặt lên A Liệt bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi hướng Nam Kha Du cười nói: “Đại ca còn nhớ chuyện Dự Thân Vương khi ấy chọn lựa thư đồng không chọn hai chúng ta không?”

“Nhớ rõ,” Nam Kha Du hừ cười, “Hắn nói nhà chúng ta là đám hủ nho chua ngoa.”

“Hắn nói không sai.”

“Kỳ, đệ nói cái gì đó?” Nam Kha Du mất hứng, “Đệ là người được gia gia phó thách trọng trách, sao lại có thể nói những lời khiến cho sĩ tử thất vọng lạnh tâm như thế?”

“Thất vọng lạnh tâm? Nếu dễ dàng thất cọng như vậy thì còn đi con đường quan lộ làm gì?” Ta cười lắc đầu, “Lời này đại ca cứ việc nói ra ngoài, ta không sợ chút điều tiếng nhỏ nhoi ấy. Có điều có ba chuyện chính sự muốn cùng đại ca thương nghị đây.”

“Chuyện gì?”

“Đệ ở Hoài Tô còn có chút sản nghiệp, không thể để cho nó gặp phải nguy hiểm mà đổ vỡ được. Đệ ở trong cung bất tiện, xin đại ca hãy thay đệ liên lạc với Nguyễn đại nhân ở Hoài Tô nhờ hắn chiếu cố một chút. Sau đó… nhất thiết phải giúp đệ nghe ngóng ở kinh thành này có một nơi gọi là Thập Nhị Lâu ở chỗ nào.” Việc này ta còn phó thác Tửu lão quỷ, nhưng mà gần đây lão không có tin tức gì. Ta thì rất gấp, đành phải cách gì cũng dùng một chút.

Nam Kha Du tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đáp ứng rất thoải mái: “Biết rồi… Nhưng mà, đệ mới nói hai chuyện, còn có một chuyện nữa đâu?”

Nghe vậy, lòng ta nhẹ nhõm không ít, cũng không vội nói, trái lại nhìn A Liệt đang ngồi một bên nghịch tóc ta cười cười: “A Liệt có thích ở nơi này với Tam ca hay không?”

“Thích Tam ca.” A Liệt thật là một đứa trẻ hoạt bát, lại còn rất thích cười.

“Ở cùng Tam ca có được hay không?”

“Đệ…” A Liệt ngây ngẩn cả người.

Nam Kha Du cũng sửng sốt một  chút: “Kỳ, đệ…”

Ta khoát tay, chỉ thấy A Liệt cười chúm chím. Ta thật sự yêu thích đứa nhỏ này, rất có linh tính. Nhưng nếu nó không muốn vậy thì giữa chúng ta cũng không có duyên phận, ta cũng không bắt ép.”

Ai ngờ đứa nhỏ này lại gật đầu một cái, ngẩng đầu lên khuôn mặt lại nhăn nhó mang vẻ chần chờ: “Nhưng… Mẹ… Mẹ đệ…”

“A Liệt nhớ mẫu thân thì cứ trở về thăm,” Ta hiểu ý của nói, “Tam ca dạy ngươi đọc sách viết chữ có được không?”

Nó lại gật đầu một cái, tươi cười lại nở ra, vô ưu vô lo, nhìn ta vô cùng hâm mộ.

Nam Kha Du cười cảm thán: “Nếu A Liệt đã nói như vậy thì cứ thế đi. Trở về ra sẽ nói với di nương rằng đệ tự mình dạy A Liệt đọc sách viết chữ, nàng  nhất định sẽ rất cao hứng.”

“Nàng luôn là một người hiểu biết.” Ta mỉm cười.

Thế nhưng chờ đến tối Vân Xuyên trở về, nhìn thấy A Liệt, hắn có chút giật mình: “Ngươi thích hài tử?”

“Ta thích đứa bé này.”

A Liệt nghe hiểu lời của ta, ngẩng đầu lên trong ánh mắt mỉm cười, nhãn châu sáng trong linh hoạt khả ái.

“Nhắc mới nhớ Hoàng hậu có thai,” Ta hơi thu lại nụ cười, “Bệ hạ nên săn sóc chiếu cố nhiều hơn mới phải.”

“Nàng không cần,” Hắn đột nhiên lại đen mặt, “Hoàng hậu tùy hứng, trách trẫm phê bình cha nàng. Lấy thân mang long duệ làm lý do, bức ép trẫm phải thỏa hiệp. Trẫm bỏ đi nàng cũng không thấy, nào có phong thái mẫu nghi thiên hạ lấy đại cục làm trọng?”

“Nếu ngươi muốn oán giận, vậy thì sắc phong thêm mấy phi tử cho các nàng nghe oán giận đi, ta không quen nghe những lời này,” Ta để người khác đưa A Liệt đi nghỉ ngơi, xoay người hướng Hoàng đế hành lễ, “Đêm đã khuya, thần cũng phải đi ngủ rồi.”

Hắn không nói lời nào, lưng ngược sáng, ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Khi hắn tiến sát lại gần, Vân Xuyên kéo tay của ta lại, ta nhìn về phía hắn, chỉ nghe thấy hắn khẽ thở dài: “Trẫm đau đầu.”

Trong lòng ta cũng thở dài: “Để thần thay áo cho bệ hạ?”

Hắn bất động, mặc ta chi phối. Đến khi cởi hết chỉ còn lý y thì hắn lại ngựa quen đường cũ nằm lên giường của ta, nhắm mắt lại, vẻ mặt an nhàn.

Ta buồn cười, cũng ngồi lên giường, đem đầu hắn đặt lên trên đùi ta sau đó giúp hắn xoa huyệt thái dương.

“Ngươi trở về đã lâu như vậy, trẫm vẫn còn thấy như đang nằm mơ, chỉ sợ vừa tỉnh dậy lại không thấy ngươi đâu.” Hắn từ từ hắn lại hai mắt, khóe môi có một tia cay đắng.

“Ta đồng ý giúp ngươi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.”

“Ngươi đồng ý giúp trẫm giải quyết đám văn thần kia. Trẫm mặc dù cảm kích ngươi, song ngươi thân là thần tử, lại là tâm phúc của trẫm, đây vốn là bổn phận của ngươi. Thế nhưng có một chuyện khác… Ngươi còn chưa đáp ứng ta, lại cũng không phải là chuyện thuộc bổn phận, tất cả chỉ có thể xem duyện phận kiếp này giữa ta và ngươi.” Hắn mở mắt ra nắm lấy hai tay của ta, xoay mình ngồi dậy, ôm ta vào trong lòng, “Nếu như ngươi đồng ý, trẫm ít nhất cũng sẽ không lo được lo mất như thế.”

“Chuyện trong lòng Bệ hạ quá nhiều quá phức tạp, thứ cho ta không thể chuyện gì cũng vì  Bệ hạ phân ưu.”

“Những chuyện trong lòng trẫm tuy nhiều, tâm bệnh lại chỉ có một.”

Ta ngồi ở trước mặt hắn, không biết nên nói cái gì, dứt khoát xoay người nằm xuống.

“Mỗi ngày đều dùng cái bộ dáng này nằm ở trước mặt trẫm, ngươi có từng nghĩ đến trẫm chưa?” Thanh âm của Vân Xuyên đổi thấp, còn mang theo vài phần tiếu ý.

Ta trở mình lại nhìn hắn: “Bệ hạ thiếu chính là một vị thần tử có thể trợ giúp ngài, chứ không phải là một người làm ấm giường.”

Vân Xuyên cúi người kề sát gần ta: “Trẫm đích thực không thiếu một người làm ấm giường, chỉ là trẫm thiếu ngươi thôi.”

Nói xong, hắn hôn lên cổ ta, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Ba năm… Trẫm khổ, ngươi không khổ sao?”