Edit: Ngũ Ngũ

Nghe được yêu cầu của mẫu hậu, mặc kệ suy đoán đại nghịch trong lòng là có thật hay không, cho dù không đặt vào vị trí Trác Văn Tĩnh mà nói, ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Vì vậy ta nhìn mẫu hậu ngồi ở chỗ kia đang bưng trà lên, ta suy nghĩ nói: “Mẫu hậu, Thẩm Vân đã đến tuổi đọc sách, nếu lúc này để nó đến cạnh người sợ là làm nó phân tâm, huống cho bây giờ mẫu hậu tuy rằng thân thể khỏe mạnh, nhưng mà bị một đứa bé thường xuyên quấy rầy e rằng không ổn, nếu mẫu hậu thật sự muốn một đứa bé, thì đợi ngày sau trong nội cung có thêm hài tử khác, nhi thần sẽ cho người đem đến đây, dù sao tuổi của Thẩm Vân cũng đã lớn.”

Mẫu hậu nghe ta nói xong, tay bưng trà khẽ động, sắc mặt trầm xuống, sau đó bà đem tách trà đặt ở trên bàn, thở dài nói: “Hoàng Thượng, ai gia hôm nay nói thật với ngươi, ai gia muốn dưỡng đứa bé này không phải vì chính mình, mà là vì Ngọc nhi.”

Ta nghe được trong lòng có chút chán ghét, vài phần khinh thường mà nói: “Mẫu hậu, nếu như là vì Như phi, vậy thì lại càng vô lý rồi, Như phi trước đó vài ngày không bảo vệ được thai nhi, đã gây nên tai họa, thế nên ngày sau cần phải chú ý nhiều hơn, mẫu hậu không cần lo lắng đến những chuyện này, hay là có người thổi gió bên tai người, quấy rầy người thanh tĩnh? Nếu đúng như thế, trẫm sẽ không tha cho người này.”

Mẫu hậu nghe ta nói xong, mày phượng khẽ nhíu, thần sắc có chút lo lắng nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, lần trước Ngọc nhi mất hài tử, là bởi vì thân thể điều dưỡng không đầy đủ, lại cộng thêm nỗi lòng không tốt, mà lòng ngươi lại một mực ở chỗ Hoàng hậu, chưa bao giờ nhìn qua, tự nhiên tâm tình nàng dồn nén, cho nên uống thuốc bổ cũng không có hiệu quả gì, bởi vậy mà ai gia có ý định dưỡng Thẩm Vân bên người, coi như cho nàng một niềm vui, Ngọc nhi nghe thấy quyết định của ai gia cũng gật đầu đồng ý, nói là chắc chắn sẽ đối xử tốt với Thẩm Vân tựa như… Hoàng đế, vì vậy ai gia mới phân thượng, muốn đem Thẩm Vân về cung Phượng Nghi a.”

Ta nhìn mẫu hậu nói dịu dàng, trong lòng có chút không nói ra lời, nếu như bà cương quyết muốn, ta nhất định sẽ không chịu, thế nhưng mà bà lại nói rõ ràng ra, trong lúc nhất thời ta không đoán ra rốt cuộc suy nghĩ của bà là gì, mà lời cự tuyệt cũng không biết mở miệng nói ra như thế nào, đang lúc ta trầm tư suy nghĩ chuyện này, bà lại mở miệng nói: “Chuyện này trước mắt để qua một bên, còn có một chuyện là chuẩn bị đến cuối năm rồi, trong nội cung toàn những gương mặt cũ nên đại khái Hoàng Thượng nhìn cũng chán a, các tú nữ đều đã vào cung, không bằng Hoàng Thượng lựa một ngày tốt nào đó, chọn mấy người đến hầu hạ, ai gia biết ngươi đang tập trung hết tinh thần trên người Hoàng hậu, nhưng mà Hoàng hậu đang có mang, ngươi là hoàng đế, chung quy bên người không thể không có người hầu hạ a, cái này nếu truyền ra bên ngoài, chẳng phải để người trong thiên hạ chê cười sao?”

Ta nghe xong cười nói: “Mẫu hậu, việc này nói sau a, về phần nuôi dưỡng Thẩm Vân, nhi thần vẫn cảm thấy để nó bên cạnh người không thích hợp lắm, người xem…”

Mẫu hậu nghe được lời này của ta, nhìn ta tựa cười mà không giống cười, một lúc sau, bà dời mắt thản nhiên nói: “Nếu Hoàng Thượng đã mở miệng, những lời ai gia vừa nói, Hoàng Thượng cứ coi như chưa từng nghe qua.”

Ta nghe xong nhẹ nở nụ cười, sau đó cùng mẫu hậu nói vài câu rồi rời đi.

Sau khi rời đi, ta suy nghĩ đến thái độ hôm nay của mẫu hậu, cảm thấy có vấn đề lớn, hiện tại mẫu hậu đối với ta có chút khó nắm bắt, lại suy nghĩ một chút, ta quyết định đem chuyện này thương lượng với Trác Văn Tĩnh rồi tính sau.

Dù sao bây giờ là thời điểm nhạy cảm, không được phép có nửa điểm qua loa, nửa phần sơ suất.

Chỉ là ta thật không ngờ thời điểm mình đến Giao Thái điện, thấy Trác Văn Tĩnh đang giận dữ.