Edit: Ngũ Ngũ

Tiết Tầm sững sờ nằm trong ngực ta, sau đó mới hiểu ra được cái gì, luống cuống lùi lại, chỉ là xe ngựa còn chưa được ổn định, cho nên hắn lại ngã vào ngực của ta lần nữa… Ta bị ngã tới ngã lui khó chịu, vì vậy không để ý gì khác, đưa tay ôm eo của hắn, vịn hắn lại vững chắc, ta cũng cảm thấy thoải mái hơn, còn hắn thì bất động ngồi yên, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt thỉnh tội nhìn ta, ta gắt gao nhìn hắn, cảm thấy có chút không vui.

Ta mấp máy miệng nói: “Nguyên Bảo, chọn đường đánh xe tốt một chút, sao lại xóc nảy như vậy?”

“Vâng, Hoàng thượng.” Nguyên Bảo lên tiếng đáp lời, trong giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Ta nhíu mày định nói tiếp, Tiết Tầm nhìn ta nói: “Hoàng Thượng, chuyện này không thể trách Nguyên tổng quản được, đoạn đường này không phải là đường lớn, cho nên trên đường đều là đá vụn, xe ngựa đi có chút gập ghềnh, đến con người đi cũng khó, nói chi xe ngựa, cho nên chuyện xóc nảy là điều không thể tránh khỏi.”

Ta nghe xong nhẹ gật đầu ‘ah’ một tiếng, sau khi Tiết Tầm dứt lời cũng quay đi chỗ khác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ trên xe ngựa. Ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn sang nơi khác, chợt nghĩ rằng nếu giờ phút này mà đi cùng với Trác Văn Tĩnh, chắc không phải là tình cảnh khó xử này rồi. Nghĩ xong ta thầm thở dài trong lòng.

Xe ngựa đi được đại khái khoảng nửa nén hương rồi dừng lại, lúc này ta với Tiết Tầm ở bên trong đều không nói câu nào, thẳng đến khi Nguyên Bảo ở bên ngoài hô lên: “Hoàng Thượng, Tiết đại nhân, đã đến rồi.”

Ta ‘ân’ một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiết Tầm nói: “Xuống thôi.” Dứt lời, ta nhấc vạt áo lên, đẩy cửa xe bước ra, Nguyên Bảo tức thì liền đỡ ta xuống xe ngựa.

Sau khi xuống xe liền cảm thấy có luồng khí lạnh phả vào mặt, trước mặt hiện ra một cái hồ xanh ngọc biếc, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước phản chiếu lên vẻ đẹp không nói nên lời.

Ta liền cảm thấy chấn động, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

“Hoàng Thượng, nơi này chính là hồ Nghịch Thủy Hàn bên dưới vách núi Hàn Nhai, vi thần cũng chỉ là tình cờ tới đây, có phải quang cảnh rất đẹp đúng không? Hoàng Thượng… Hoàng Thượng?” Tiết Tầm đến trước mặt gọi ta, chỉ là lúc đó gương mặt của hắn có chút bối rối, đưa tay muốn chạm vào ta, lại vì thân phận nên chỉ có thể nhẹ hô lên.

Ta lấy lại tinh thần, nhìn hắn nở nụ cười nói: “Hồ Nghịch Thủy Hàn, nghe nói nơi này lông vũ rơi xuống liền bị chìm, không biết có đúng vậy không.”

“Đúng vậy, thì ra Hoàng Thượng cũng biết.” Tiết Tầm nói: “Nghe đồn rằng có một vị giáo chủ Ma giáo, từng ở hồ Nghịch Thủy Hàn này múa lên một khúc kiếm tuyệt đỉnh, nhắc đến mới nhớ, thanh kiếm mà giáo chủ Ma giáo đó sử dụng chính là thanh tuyết y kiếm lần đó Hoàng thượng nhìn trúng.”

Ta nghe xong kinh ngạc sau đó nở nụ cười, tuyết y kiếm, lại trùng hợp vào tay Trác Văn Tĩnh, nhớ tới thần sắc mừng rỡ lúc Trác Văn Tĩnh cầm kiếm lên, chắc có lẽ hắn cũng đã nghe đến câu chuyện này.

Nói đến thì cái hồ Nghịch Thủy Hàn này chính là Trác Văn Tĩnh đã có nói qua cho ta biết. Mà đời trước sau mười năm nữa, ta với hắn đều chết tại đây. Chỗ này sao ta có thể quên được, cũng không có cách nào quên.

“Hoàng Thượng, có phải cảm thấy nơi này rất lạnh? Sắc mặt của Hoàng thượng không được tốt.” Tiết Tầm quan sát ta nhỏ giọng hỏi: “Hay là chúng ta trở về thôi?”

“Không sao, nơi này rất đẹp.” Ta cười nói: “Trẫm chỉ là đang nghĩ, một hồ nước lớn như vậy, tại sao lại khô cạn, có phải do bị người đời nguyền rủa, cho nên mới cạn?”

“Hoàng Thượng nói đùa, nơi này mênh mông rộng lớn, nước sâu ít nhất vài mét, sao có thể khô cạn? Cho dù có lúc gặp hạn, nhưng chắc chắn mưa từ trên trời rơi xuống cũng bổ sung lại nước. Hoàng thượng không cần lo lắng việc đó.” Tiết Tầm cười an ủi ta.

Ta lập tức nhìn hắn, một lúc sau thản nhiên hỏi: “Nếu như có một ngày bị cạn thật sự thì sao?”

Tiết Tầm trầm mặc xuống, sau đó nhìn ta chằm chằm nói: “Hoàng thượng, nếu nơi này có một ngày sẽ thật sự bị cạn nước, vi thần sẽ tự tay đục nham hoa tiêu*, đem chỗ này trở về dáng vẻ ban đầu.”

* đục nham hoa tiêu: đục núi làm đường dẫn nước.

Nghe xong lời này của hắn, trong nội tâm của ta khẽ động, sau đó cười nói: “Hay cho câu đục nham hoa tiêu.”

Không thể không nói, những lời này của Tiết Tầm thành công làm cho ta cảm thấy nhẹ nhõm vài phần, vì vậy ta nhìn hắn nói: “Ngươi mang trẫm đến đây chỉ vì nhìn cái hồ này? Đương nhiên, trẫm không phải nói cái hồ này không đẹp, phong cảnh nơi này rất tuyệt, nhưng xung quanh ngoại trừ các dãy núi, cũng không có vật gì khác, nếu chỉ là ngắm cái hồ, thì thật sự cũng quá nhàm chán đi a, hay là nơi này còn cảnh vật gì khác?’

“Hoàng Thượng, vi thần đã có chuẩn bị.” Dứt lời, hắn lên xe ngựa cầm xuống một gói đồ, nhẹ nhàng đem đồ vật bên trong mở ra, tiếp theo đó lấy ra các dụng cụ pha trà đặt trên mặt đất, sau đó móc ra gói trà diệp từ trong ngực nói: “Hoàng thượng, lần trước một mình vi thần đến đây, uống nước trong hồ này, cảm thấy vô cùng ngon miệng, cho nên lần này muốn mời Hoàng thượng đến thưởng thức, nhưng bộ pha trà này không phải loại thượng hạng, sợ là mùi vị không đạt đến mức độ ngon nhất.”

Nghe xong lời hắn nói, ta rất ngạc nhiên, sau đó lập tức bật cười, hắn thỉnh ta đến nơi này chỉ vì muốn uống nước? Quả nhiên chỉ có Tiết Tầm mới nghĩ ra được chuyện này.

Để cho Nguyên Bảo đi múc nước, tìm gỗ nhóm lửa, còn ta sau khi tham quan xung quanh, liền nhấc vạt áo lên tùy tiện ngồi một chỗ.

Tiết Tầm sửng sốt nhìn ta, sau đó nhẹ cười ngồi xuống đối diện với ta.

Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước xanh biếc, nước trong hồ khẽ dao động nhẹ nhàng, cảm thấy trong lòng có chút khoan khoái, chợt nhận ra vì sao Tiết Tầm lại thích một nơi như thế này rồi.

Chỉ là nghĩ đến đây là chỗ Trác Văn Tĩnh đã bỏ mạng, cho dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng không vui vẻ nổi, nhưng không muốn Tiết Tầm phải khó xử, ta vẫn như có như không tìm chủ đề nói: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi nhắc đến thanh tuyết y kiếm kia, trẫm đã từng nghe Hoàng hậu nương nương nói về nó, đó là một thanh kiếm rất nổi danh trên giang hồ? Nhưng nhìn vẻ mặt này của ngươi, có phải thanh kiếm này còn ẩn chứa một câu chuyện khác?”

Tiết Tầm nhìn ta gật đầu nói: “Đã từng có một câu chuyện trong đó. Nói là chủ nhân của tuyết y kiếm giáo chủ Ma giáo này, về sau phải lòng một đệ tử của võ lâm chính đạo, nhưng mà hai người này lập trường khác nhau, sau đó giáo chủ Ma giáo bị phía chính đạo bao vây tấn công, cùng đường nên đã nhảy xuống hồ Nghịch Thủy Hàn. Người mà hắn yêu thích đó liền một mực sống cô độc cả đời không gả cho ai, thẳng đến sau này xuất hiện một vị Vương gia, nói đến cũng trùng hợp, vị Vương gia kia cùng vị Giáo chủ đó ngược lại giống nhau như đúc.” Nói xong lời này Tiết Tầm ngừng lại, ta liền nhìn về phía hắn hỏi: “Sau này ra sao?”

Tiết Tầm chợt giật mình nói: “Sau này, vị Vương gia kia ở trong quý phủ của hắn một tháng, cuối cùng quay trở về kinh thành, sau đó… Không có.”

Ta kinh ngạc, sau đó cười nói: “Chỉ là truyền thuyết mà thôi, không cần phải thương tâm.”

“Chỉ là cảm thấy kết cuộc của câu chuyện này làm người ta có chút thổn thức.” Tiết Tầm cười nói.

Ta liền nói: “Kỳ thật cũng không phải vậy, tình là thứ vốn rất khó nói, nếu như người mình yêu chết đi, mà lại gặp phải người có dung mạo giống vậy, có người sẽ yêu lại lần nữa, còn có người cả đời chỉ thích một người, không có ai đúng ai sai, chỉ là lựa chọn khác nhau mà thôi.”

“… Còn theo cảm nhận của Hoàng thượng, tình cảm nào mới gọi là sâu sắc?” Tiết Tầm trầm mặc nhìn ta hỏi.

“Muốn so sánh, nói ví dụ là, đối với trẫm, đương nhiên hi vọng người mình thích chỉ thích một người, thế nhưng cũng có người hi vọng người mình thích, sau này khi mình chết đi, có thể thích người khác, hi vọng hắn sống hạnh phúc, cho nên nếu mà so sánh cũng không thể nói ai là thâm tình, ai là bạc nghĩa, sống trên cõi đời này chỉ có thế mà thôi.”

“Vi thần lĩnh giáo, bất quá xin cho vi thần nói một câu công đạo, Hoàng thượng đối với tình ái có chút ích kỷ.” Tiết Tầm nói.

Ta nhướng mày, đồng ý, lời này của hắn không sai, đối với tình cảm ta vốn rất ích kỷ.

Nếu đổi lại là Trác Văn Tĩnh, có lẽ hắn hi vọng ta sẽ thích người khác, thế nhưng còn ta thì lại không muốn hắn rời khỏi ta nửa bước, chuyện này có chút khác biệt… Có lẽ bậc đế vương đối với tình cảm đều chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, tựa như hắn nói tên Vương gia kia, cho dù có yêu thích người đó, nhưng làm sao có thể chịu đựng mình là người thế thân của kẻ khác?

Sau đó ta với hắn đều im lặng, không bao lâu Nguyên Bảo đem trà nấu xong, bưng lên cho chúng ta.

Không biết là do tâm tình hay do nước trà đặc biệt, uống vào quả nhiên có một mùi vị rất khác, ta suy nghĩ sau đó nhìn Nguyên Bảo nói: “Lấy thêm chút nước nữa, sau khi hồi cung đưa cho Hoàng hậu uống thử xem, nếu như hắn thích thì sau này sẽ cho người lấy về thường xuyên.”

“Hoàng Thượng, nô tài đi lấy.” Nguyên Bảo cười hì hì đáp.

Nhìn hắn, ta cười cười, lúc quay đầu lại uống trà, nhìn thấy Tiết Tầm đang im lặng nhìn phía hồ, ta hỏi: “Sao vậy?” Tiết Tầm nhìn ta khẽ mỉm cười đáp: “Không có gì.”

Nghe hắn nói như vậy, ta cũng không để ý, tiếp tục uống trà.

Sau khi thưởng trà xong, nhìn sắc trời một chút, ta nói: “Trở về thôi.”

Tiết Tầm đáp tuân chỉ, không biết có phải ảo giác hay không, ta có cảm giác tâm tình của hắn so với lúc trước khi đi có chút sa sút, nhưng nghĩ đến đây không phải chuyện ta nên quan tâm, ta liền không hỏi.

Lúc trở về, ta với hắn vẫn ngồi trong xe như cũ, lần này là bởi vì chạy một mạch về kinh thành, cho nên đường xá ổn định hơn một chút, Tiết Tầm vẫn luôn giữ im lặng, mà ta cũng không nói gì.

Thẳng đến khi vào kinh thành, ta xuống xe ngựa nhìn hắn nói: “Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Tiết Tầm nhìn ta nói: “Vâng.”

Ta gật đầu, quay người ly khai, còn Nguyên Bảo đi theo phía sau ta.

Trở lại nội cung, liền vội vàng thay y phục, sau đó sai người đi pha trà, còn ta thì đi Giao Thái điện, thời điểm đến thì nhìn thấy Trác Văn Tĩnh đang đứng tại hậu viện, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy ta liền chuẩn bị hành lễ, ta vội vàng đi qua nói: “Miễn đi, thân thể ngươi nặng nề, ngày sau nếu như không có việc cần thiết, thì nên miễn đi cấp bậc lễ nghĩa.”

Nắm tay hắn đi vào trong đình, lúc này Nguyên Bảo cũng đã mang trà tới, bên trong là trà thanh vũ thượng hạng, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Quả thật là nước tốt, ta thầm nghĩ, hảo thủy phối trà ngon, thật là một tư vị khác.

Ta tự tay rót một ly cho Trác Văn Tĩnh, đưa cho hắn nói: “Nếm thử xem.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, vươn tay bưng lên tách trà bạch ngọc, nhẹ nhàng nhấp môi, ta vội hỏi: “Như thế nào?”

“Nước trà này so với trước đây có chút bất đồng.” Trác Văn Tĩnh ôn hòa đáp.

Ta cười nói: “Đây là đương nhiên, nước này chính là lấy từ hồ Nghịch Thủy Hàn đấy. Đương nhiên bất đồng.”

“Hồ Nghịch Thủy Hàn? Hoàng Thượng đến tận Hàn Nhai? Chẳng phải rất nguy hiểm sao?” Trác Văn Tĩnh có chút kinh hoảng nói.

“Không có gì nguy hiểm, là Tiết Tầm dẫn đường, hắn biết một con đường tắt đi xuống.” Ta cười nhấp một ngụm trà nói: “Nước này cũng là do hắn nói với trẫm này.”

Dứt lời, ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, thấy hắn buông chén trà xuống, vì vậy có chút kỳ quái hỏi: “Sao không uống nữa? Không hợp khẩu vị?”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, một lúc sau rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: “Không phải, trà này rất ngon, chỉ là, vi thần… Vi thần hiện tại không có khát nước mà thôi.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, cười nói: “Không sao, sau này lại cho Nguyên Bảo đi lấy thêm cũng được, ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống.”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta nở nụ cười, ta cũng cười cười, tiếp tục thưởng trà.