Edit: Ngũ Ngũ

Không biết có phải do tâm trạng hay không mà ta cảm thấy một buổi chiều này trôi qua đặc biệt chậm rãi.

Vốn dĩ muốn ngồi trong Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương, thế nhưng một chữ cũng không nhìn vào, trong đầu đều là gương mặt của Trác Văn Tĩnh. Ta chốc chốc lại nhìn kim đấu lậu sa* bên cạnh ngự án, hận không thể cho nó lập tức trút xuống hết…  

*Kim đấu lậu sa: tương tự đồng hồ cát.

Nội thị cùng cung nữ trong điện đều không dám lên tiếng, Nguyên Bảo thì thở mạnh một hơi cũng không dám. Ngoài ra, thỉnh thoảng bọn họ còn lén lút quan sát ta.

Mặc dù cảm giác có vài ánh mắt đang nhìn vào ta, nhưng do tâm tình của ta rất tốt nên cũng không thấy khó chịu, vì vậy bỏ qua cho họ lần này.

Trong lòng tự vui vẻ một hồi, ta chợt nhớ đến một chuyện liền quay qua hướng Nguyên Bảo phân phó nói: “Nguyên Bảo, ngươi đi lựa chọn vài nội giam đến Giao Thái điện hầu hạ. Lần này bọn họ nhất định đều là người lanh lợi, nếu lại xảy ra sự cố gì thì đừng trách trẫm vô tình.”

Nguyên Bảo nhìn ta vội vàng cười nói: “Hoàng thượng, ngài an tâm đi, nô tài đã sớm lựa chọn những người tốt đưa đi rồi, lần này sẽ không có gì sơ suất đâu ạ.”

Ta nhẹ gật đầu cười, thầm nghĩ Nguyên Bảo tên này quả thực làm cho người ta thấy yên tâm. Sau đó phất phất tay ý gọi hắn bước tới, ghé vào tai hắn dặn nhỏ vài câu. Lúc mới nghe được hắn hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười gật đầu, ta nhìn hắn nói: “Đi đi, việc này ngươi  biết mà xử lý. Nếu Hoàng hậu có hỏi gì, ngươi nói là ý của trẫm.”

Nguyên Bảo đáp ứng, sau đó xoay người ly khai. Chờ hắn đi rồi, lúc này trong lòng ta mới thật sự thả lỏng, đưa mắt tập trung nhìn tấu chương trên bàn.

Chỉ là mọi chuyện có tốt đều có xấu, vừa phê tấu chương được một nửa thì nội giam trong tẩm cung của mẫu hậu đến đây cầu kiến. Nói là thân thể mẫu hậu không được tốt, truyền ngự y đến nhưng đều bị bà đuổi đi hết, hỏi ta có muốn qua thăm hay không.

Nghe xong lời của nội giam ta bật cười nói: “Trẫm sẽ lập tức đi qua.” Dứt lời, ta buông tấu chương xuống, chậm rãi chỉnh đốn lại trang phục, tiến đến cung Phượng Nghi.

Bà là mẫu hậu của ta, cũng đã sai người đến đây nói vậy rồi, nếu mà ta không đi chẳng phải là đại nghịch bất hiếu sao. Nghĩ như vậy ta bất lực thở dài, nhìn những người phục thị bên cạnh. Vì Nguyên Bảo không có ở đây nên ta để cho Bồi Tú tạm thời thay thế vị trí của hắn, vịn ta đi qua đó.

Thời điểm vừa đến thì thấy Trương Đình Ngọc cũng vừa bắt mạch xong cho mẫu hậu, đang ở ngoài điện kê đơn thuốc, còn mẫu hậu đang ngồi bên trong rèm. Ta tức thì nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trương Đình Ngọc thấp giọng hỏi: “Thái hậu bệnh gì vậy? Có nặng lắm không?”

Trương Đình Ngọc thấy ta liền vội vàng hành lễ, ta lắc đầu nói: “Đều là lúc này rồi miễn quy củ đi, tóm lại Thái hậu làm sao? Ngày hôm qua vẫn khỏe mạnh bình thường, sao hôm nay lại đổ bệnh rồi?”

Trương Đình Ngọc đại khái là nghe được ý tứ trong lời nói của ta, liền liếc nhìn ta cúi đầu thấp giọng trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, có lẽ là đang vào thu lại cộng thêm mấy ngày nay gió lạnh tràn về, nên Thái hậu nương nương bị nhiễm phong hàn. Vi thần đã kê đơn thuốc, chỉ cần cho Thái hậu uống vài than sẽ không có gì đáng ngại.”

Nghe xong lời này trong lòng ta có chút nhẹ nhỏm, sau đó nói với Bồi Tú: “Bồi Tú, cầm đơn thuốc của Trương Thái y đi lấy thuốc, thuận tiện tiễn Trương Thái y trở về luôn.”

“Dạ.” Bồi Tú nhỏ giọng đáp, sau đó tiến lên vịn Trương Thái y nói: “Trương đại nhân, để nô tài tiễn ngài trở về.”

Trương Đình Ngọc tạ ân, quay người ly khai.

Chờ ông ta đi rồi, Nhược Lan vén rèm lên. Sắc mặt của mẫu hậu có chút tái nhợt, bà đang ngồi tựa trên ghế Quý phi, đôi mắt khép hờ.

Ta có chút đau lòng, sau đó tiến lên hành lễ, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, tiết trời đã vào thu nên rất dễ bị nhiễm hàn. Buổi tối người nên chú ý một chút, tuy bệnh này chỉ là bệnh nhỏ, nhưng phải uống thuốc cũng không dễ chịu gì.”

Mẫu hậu yếu ớt đáp lời, sau đó mở mắt liếc nhìn ta nói: “Hoàng thượng, ngươi gầy đi rồi.”

Ta nghe mà trong lòng đau xót, vội cười nói: “Mẫu hậu, nhi thần đâu có gầy. Ngược lại là mẫu hậu đang bị bệnh, làm nhi thần cảm thấy rất lo lắng.”

“Ngươi có gì phải lo lắng.” Mẫu hậu khẽ cười nói, đôi mắt nhìn về phía xa xăm nói: “Ngôi vị hoàng đế này, ngươi làm càng ngày càng tốt, ai gia nhìn mà thấy vui mừng vô cùng.”

Nghe giọng nói đều đều ẩn chứa hàm ý của mẫu hậu, trong lòng ta căng thẳng vội vàng cười nói: “Mẫu hậu, người đang nói gì đấy, có phải lại nghe trong nội cung truyền đến những điều lung tung hay không? Người nghe được cho nên dẫn đến bị bệnh.”

“Hoàng đế tức giận, ai mà không cảm thấy bất an, còn cần người khác truyền đến hay sao?” Mẫu hậu nhìn ta nhíu mày nói: “Ai gia không phải kẻ điếc mà không nghe được, cũng không có mù mà không nhìn ra… Bất quá nói cũng đúng, Như phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất hôm nay cũng mất thể diện trước mặt mọi người, làm cho ai gia cũng không dám nói thêm cái gì. Để tránh thế nhân nói trong hậu cung có một lão bà tử can dự chính sự, làm hoàng đế khó xử.”

Nghe lời nói ẩn chứa sự bất mãn này của mẫu hậu, ta mấp máy miệng dằn xuống nội tâm không vui, thản nhiên nói: “Mẫu hậu, ‘hậu cung bất can chính’ đó là quy củ của tổ tiên truyền lại. Ngày hôm nay trẫm tức giận với Như phi là bởi vì chuyện nàng làm không thích đáng. Nào có phi tử hậu cung nào lại nắm được chuyện trên triều rõ trong lòng bàn tay, còn ở trước mặt trẫm chỉ trích trẫm không đúng, nói trẫm phán xử không phân minh, cái này chẳng phải làm mất mặt trẫm sao? Nhi thần nghĩ bản thân mình không sai. Nếu là Như phi ở bên tai người nói này nọ, làm người không vui, lần sau trẫm sẽ cảnh cáo nàng, để cho nàng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”

Lời của ta vừa nói ra, mẫu hậu liền kinh ngạc nhìn ta. Sau đó bà cười lạnh hai tiếng nói: “Hay cho một câu ‘quy củ tổ tiên truyền lại’, vậy có phải ý của Hoàng thượng là định đem triều chính này đều giao cho Trác Luân? Ngươi thật đúng là hảo nhi tử của ai gia. Ai gia ngược lại muốn hỏi một câu, Trác Văn Tĩnh kia rốt cuộc đã cho Hoàng thượng ăn mê hồn dược gì mà làm cho ngươi sủng ái hắn như vậy?”

“Mẫu hậu, ý của người là gì? Trác Văn Tĩnh sao có thể làm những chuyện đó… Mẫu hậu, thân thể của người không thoải mái, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện này ta tự có chừng mực.” Dứt lời ta đứng lên chuẩn bị ly khai.

“Đứng lại.” Vừa đi hai bước mẫu hậu liền lạnh giọng quát bảo ta ngưng lại. Ta dừng lại quay người nhìn bà, đôi mắt mẫu hậu có chút lãnh đạm nói: “Hoàng thượng thật sự đã trưởng thành rồi, lời ai gia nói ngươi cũng không nghe nữa.”

“Mẫu hậu, lời người nói nhi thần đương nhiên nghe theo. Nhưng người từng nói với nhi thần, thiên hạ này chính là thiên hạ của nhi thần, là người bảo nhi thần quyền lực đều phải tự nắm trong tay. Nhi thần đã làm đúng như vậy, vì sao lại nói là không nghe lời?” Ta nhíu mày mở miệng nói, sau đó giương mắt nhìn nội điện phía sau bức màn che, lập tức hừ lạnh một tiếng.

Mẫu hậu liên tục nói ba tiếng ‘rất tốt’, hiển nhiên là cực kỳ tức giận. Ta nhìn bà không nói gì, không phải là không muốn nói, mà là không muốn cho người đứng phía sau bức màn đó nghe được tiếng lòng thực sự của mình mà thôi.

“Hoàng thượng đã trưởng thành, những việc trên triều ai gia cũng không muốn xen vào nữa. Nhưng mà ai gia muốn biết, hôm nay Hoàng thượng giống trống khua chiêng đưa người tặng cho chỗ Hoàng hậu, còn sắp xếp cả nến đỏ nữa, đích thực là muốn làm cái gì? Làm sao mà giống như đang bố trí tân phòng vậy?” Mẫu hậu nhíu mày nhìn ta lạnh giọng hỏi.

Nghe xong lời này, ta nhẹ ho khan một tiếng, trên mặt có chút nóng lên nói: “Không có gì, nhi thần hôm nay chỉ muốn qua đêm ở chỗ Hoàng hậu mà thôi.”

“Ngươi thật đúng là đã bị Trác Văn Tĩnh mê hoặc rồi?” Mẫu hậu đứng lên nhìn ta hỏi, sắc mặt trắng bệch nói: “Trước đó vài ngày, chuyện ngươi đi chỗ Hoàng hậu mặc dù Kính sự phòng có ghi chép, nhưng ai gia biết rõ không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng mà hôm nay ngươi giống trống khua chiêng như vậy, chẳng lẽ lại thật sự muốn để cho Trác Văn Tĩnh hạ sinh hoàng tử mới cam tâm?”

Nhìn sắc mặt nôn nóng của mẫu hậu, ta vốn định muốn mở miệng nói, ta muốn hắn sinh Thái tử chứ không phải Hoàng tử. Thế nhưng mà nghĩ lại dù sao bà cũng là mẫu hậu thân sinh của ta, ta không thể ở chỗ này làm mất mặt của bà. Dù gì bà cũng là người có quyền lực tôn quý nhất trong hậu cung này, ta cũng không muốn bởi vì chuyện này mà làm cho bà đối với Trác Văn Tĩnh càng thêm cay nghiệt.

Vì vậy lời này ta không nói, còn những lời trước đó coi như im lặng thừa nhận.

Đối với mẫu hậu, ta kính trọng bà, hiếu thuận với bà. Nhưng mà ta không thể để cho bà quản hết mọi chuyện của ta, ngay cả chuyện phòng the mà hoàng đế ta cũng không thể làm chủ thì ở trong cái hoàng cung này ta còn làm được chuyện gì. Đợi đến lúc trăm năm về sau, trong dòng chảy lịch sử hằng hà vô số chuyện kia, cũng chỉ xem ta như một hoàng đế bù nhìn mà thôi.

Đời trước bất lực coi như chấm dứt, đời này ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cản trở ta, cho dù người đó là mẫu hậu cũng không thể. Chữ hiếu làm đầu ta đương nhiên sẽ tôn kính bà, nhưng mà ta cũng không thể bởi vì chữ hiếu mà đánh đổi cả giang sơn, như vậy ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông.

Vì vậy ta nhìn bà nói: “Mẫu hậu, nhi thần hiểu rõ ý của người. Nói thật, trong lòng nhi thần rất yêu thích Trác Văn Tĩnh. Nhi thần cũng biết người không thích hắn, nhưng mà người cứ khăng khăng đối phó với hắn như vậy, nhi thần cũng sẽ cảm thấy thương tâm đấy. Mẫu hậu, thời gian không còn sớm, nhi thần còn vài tấu sự cần phải phê chuẩn. Còn chuyện của Lữ gia với Thái sư đều đã phân xử cả rồi, nhi thần rất mệt, có nhiều lời không biết nói như thế nào, cũng không muốn nhiều lời nữa. Vậy nhi thần cáo lui, người bảo trọng thân thể.”

Dứt lời ta quay người rời khỏi cung Phượng Nghi. Ở phía sau mẫu hậu còn nói câu gì đó, ta không nghe được, cũng không muốn nghe nữa.

Thời điểm từ cung Phượng Nghi trở về Bàn Long điện, tâm tình vui vẻ lúc trước đều không còn, tan biến hết ở chỗ mẫu hậu rồi.

“Hoàng thượng, ngài đừng phiền muộn nữa. Hiện giờ chỉ là Thái hậu nương nương còn chưa nghĩ thông suốt được, chờ thêm một thời gian nữa đều sẽ qua thôi.” Nguyên Bảo trở về từ Giao Thái điện thấy vậy thấp giọng an ủi.

Ta nhìn hắn cười lạnh nói: “Nguyên Bảo, ngay cả ngươi cũng nhìn ra Hoàng hậu rất tốt, tại sao mẫu hậu lại không nhìn ra?… Được rồi, trẫm chỉ nghĩ vậy thôi. Như thế thời gian sắp tới của Trác Văn Tĩnh có thể càng khổ sở hơn nữa rồi.”

“Nô tài lắm lời, nhưng mà Hoàng thượng, nô tài cảm thấy Hoàng hậu nương nương tâm rộng lớn sẽ không để ý những chuyện này đâu.” Nguyên Bảo nói.

Ta hừ một tiếng, Trác Văn Tĩnh sẽ không để ý, nhưng mà ta để ý.

Thời gian tiếp đó ta cứ ngồi im lặng ở Bàn Long điện, đều không muốn làm cái gì, cũng không có phê tấu chương. Tùy tiện dùng qua vãn thiện, sau đó ta liền đứng dậy trực tiếp đi Giao Thái điện.

Thời điểm đến, trong nội điện có rất nhiều người, so với ngày trước náo nhiệt hơn nhiều, chính là những người Nguyên Bảo chọn lựa đưa tới.

Nhìn tình cảnh này, trong lòng ta có chút vui vẻ, phiền muộn ban ngày cũng vơi đi hai phần.

Nguyên Bảo hắng giọng thông bẩm, những người đang bận bịu liền quỳ xuống thỉnh an. Ta nhìn nhẹ gật đầu, sau đó cất bước đi vào nội điện.

Bên trong nội điện, nến đỏ nhẹ lay, trên giường trải chăn gấm đỏ thẫm thêu hình long phượng, đích thực rất giống tân phòng,

Trác Văn Tĩnh đang thắp nến, ánh sáng tràn khắp phòng. Hắn xoay người, mặt mày ôn nhu xinh đẹp, nhìn thấy ta vội vàng hành lễ. Ta tiến lên một bước nâng hắn dậy, sau đó cũng không có buông tay hắn ra.

Tóc của hắn có vài sợi rơi trên trán, hắn cũng chưa phát hiện ra. Ta vươn tay vén lại ngay ngắn, ghé vào tai hắn thấp giọng trêu ghẹo hỏi: “Đang đợi trẫm?”

Thân thể Trác Văn Tĩnh khẽ động, nhỏ giọng đáp: “Xem như thế đi.”

Ta nghe xong trong nội tâm liền vui vẻ, sau đó duỗi tay ôm lấy hắn.