" Những tội danh bêu rếu nhục nhã đó, ta nhận không nổi, nếu Phụ hoàng vẫn.....vân là hoài nghi chúng ta có bất kì cái gì cẩu thả...."

Nàng sắc mặt xanh trắng cắn răng, cuối cùng lại thản nhiên cười. "Nếu Phụ hoàng hoài nghi, vậy thỉnh đưa ta trở lại lãnh cung, dù sao đó cũng là nơi ta lớn lên, mọi người mọi việc đều đã quen thuộc, ta cũng không có bất kì điều gì lạ lẫm và sợ hãi cả. Chỉ là Cung Quyết...... hắn vẫn còn nhỏ, hy vọng Phụ hoàng có thể bao dung, để hắn ở lại."

"Không......"

Cung Quyết chặt chẽ nắm lấy tay Cung Dĩ Mạt, nghiêm túc nói. "Hoàng tỷ ở đâu, ta liền ở đấy!"

Cung Dĩ Mạt cảm động, hai người cùng nhìn về phía Hoàng Đế, nàng cũng không tin, nàng nói đến như vậy, Cung Thịnh còn sẽ hoài nghi nàng!

Nhìn ánh mắt Cung Dĩ Mạt quật cường, bộ dáng cương quyết không buông tha, tựa hồ chỉ cần hắn hoài nghi một tiếng, nàng có thể lập tức trở lại lãnh cung.

Cung Thịnh không khỏi chột dạ đỡ trán.

"Trẫm đâu hoài nghi......"

Hắn nhìn về phía Cung Quyết, lớn giọng khẳng định. "Trẫm chỉ đang tức giận chuyện hắn đả thương ấu đệ, còn không biết nhận sai, không hơn!"

Cung Quyết lạnh mặt nhìn hắn. "Ta không sai!"

Cung Thịnh lại muốn phát tác, Cung Dĩ Mạt liền quỳ xuống. "Một khi đã như vậy, nhi thần liền nhận tội. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta, ta quản đệ đệ không nghiêm, Phụ hoàng nếu có trừng phạt, nên trừng phạt nhi thần mới đúng!"

Cung Thịnh nhìn mặt mày trước mắt cực kỳ giống Tuyết Phi, nhưng quyết đoán lại lạnh lùng, trong lòng đau xót, nếu lúc trước Tuyết Phi có một nửa dũng cảm của nữ nhi nàng, chắc sẽ không có kết cục như vậy.

Cung Thịnh đứng dậy, trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt. "Một khi đã như vậy, trẫm liền phạt ngươi quỳ ba canh giờ trước cửa Thái Học. Nhanh đi chịu phạt đi!"

Cung Dĩ Mạt trong lòng thở phào một hơi, trên mặt vẫn không phục hừ một tiếng, cười lạnh. "Nhi thần tuân chỉ!"

Thấy nàng như vậy, Cung Thịnh không lý do sinh hờn dỗi, liền quay đầu rời đi.

Mà Hoàng Đế đi rồi, Cung Dĩ Mạt cũng đứng lên, nàng đi ra cửa Thái Học cửa. Những người khác còn quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, mà Cung Quyết bị Cung Dĩ Mạt chặt chẽ lôi kéo, sắc mặt đỏ bừng.

"Hoàng tỷ......"

"Hừ!"

Cung Dĩ Mạt vô cớ cảm thấy tức giận, nàng đã từng nhắc nhở hắn, gặp chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, khi không cần thiết thì không được trở nên nổi bật, đồng thời nhất định phải cẩn thận, không được mắc bẫy.

Ngày thường, Cung Quyết biểu hiện thông minh làm nàng thập phần yên tâm.

Nhưng hôm nay, một cái bẫy rõ ràng như vậy, những người đó chỉ muốn đem sự tình nháo lớn, mà Cung Quyết vẫn cứ trúng kế, làm nàng thập phần tức giận, càng hoài nghi rốt cuộc là có chuyện gì, không chỉ khiến hắn nhiều ngày không xuất hiện, lại thất thần làm ra sự tình như vậy.

Cứ như vậy ra tới cửa, Cung Dĩ Mạt nói với hắn. "Đệ về điện Thái Cực chờ ta!"

Nói xong, cắn răng quỳ xuống.

Cung Quyết không nói một lời, lập tức quỳ gối bên cạnh Cung Dĩ Mạt.

"Mau trở về đi." Cung Dĩ Mạt nhắm mắt lại, có chút mỏi mệt. "Lúc này đệ và ta đang ở đầu sóng ngọn gió, tuy rằng tạm thời bị đè ép, nhưng đệ cứ như vậy, người có tâm lại muốn sinh sự."

Cung Quyết lúc này đầu óc quay cuồng, có điểm mỏi mệt muốn hôn mê, nghe được Cung Dĩ Mạt nói liền cười lạnh. "Chẳng lẽ thấy đệ cái gì cũng không làm, bọn họ sẽ không sinh sự sao?"

Cung Dĩ Mạt nhìn hắn, thấy Cung Quyết thật sự khó chịu, trộm từ không gian lấy ra thuốc hạ sốt cho hắn. "Mau nuốt đi."

Đây không phải lần đầu tiên, Cung Quyết vẫn luôn biết, trong tay Hoàng tỷ có những thứ thuốc ngay cả thái y cũng không có, tuy nhiên, hắn cũng không hỏi, giống như hắn chưa từng hỏi Hoàng tỷ học võ công từ đâu.

Mà lúc này, Cung Dĩ Mạt cũng không nhàn rỗi, vẫy tay một cái đem tiểu thái giám bên người Cung Quyết lại gần, lạnh giọng hỏi. "Điện hạ đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn sốt cao như vậy, các ngươi không gọi thái y? Không phải ta đã dặn hầu hạ hắn cẩn thận hay sao, liền không coi lời ta ra gì phải không?"

Tiểu thái giám kinh sợ quỳ xuống, không màng Cung Quyết đang lạnh mặt nhìn hắn, đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Cung Dĩ Mạt nghe, nàng càng nghe càng sinh khí, nhưng cuối cùng chỉ trầm mặc cho tiểu thái giám lui xuống, im lặng quỳ một bên sinh hờn dỗi.

Cung Quyết cũng không biết mở miệng như thế nào, uống thuốc xong hắn chỉ cảm thấy mơ màng buồn ngủ, cuối cùng vẫn cắn răng chống lại.

Cung nhân đi qua không nhịn được nhìn trộm liếc qua, hai hài tử một nam một nữ xinh đẹp như tiên đồng ngọc nữ giáng trần đang yên lặng quỳ, một lạnh nhạt, một tức giận không nguôi.

Cung Thịnh biết liền chỉ thở dài, có lẽ thật sự là hắn nghĩ nhiều đi? Cho nên vung tay lên, liền đặc xá cho Cung Dĩ Mạt.

Chờ khi hai người trở lại Thái Cực Điện, đã là chạng vạng. Cung Dĩ Mạt không chờ Cung Quyết, đi nhanh về phía trước, tiến vào nội điện, Cung Quyết chần chờ một lát, cũng đi theo sau.

"Quỳ xuống!"

Tựa người trên ghế, Cung Dĩ Mạt đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, Cung Quyết nghe xong trong lòng run lên, bởi vì quá sợ hãi Hoàng tỷ sẽ ghét bỏ, hắn nghe lời quỳ xuống.

Cung nhân đi theo hắn không khỏi than nhẹ. Vừa rồi, Hoàng Đế gào thét kêu Điện hạ quỳ xuống, Điện hạ đều ngoảnh mặt làm ngơ, mà Công chúa vừa nói, Điện hạ nửa điểm đều chưa từng phản kháng.

"Tốt lắm Cung Tiểu Quyết, ngươi nghĩ ngươi trưởng thành rồi có phải không !"

P/s: Cung Dĩ Mạt đang giận dỗi nên mình để xưng hô ngươi chứ không phải đệ nhé.

Cung Dĩ Mạt ngồi dậy, giận dỗi nhìn hắn. "Có người hạ độc, ngươi cũng không nói cho ta biết, ngươi thật là làm tốt lắm!"

Cung Quyết mặt rất khó coi. " Không phải độc trí mạng."

"Mị độc cũng là độc ! Ngươi mới lớn được bao nhiêu hả? Cung nữ kia dám hạ mị độc, ngươi lại còn chủ trương đi dội nước lạnh? Còn dội suốt một đêm, đem thân mình phá hỏng thì tính làm sao bây giờ?"

Càng nói càng bực mình. " Mà nói cho cùng, nếu cung nữ kia chủ động như vậy, cởi hết y phục nằm trên giường ngươi, chịu không nổi sao ngươi không thành toàn cho nàng! Ngày sau xử lý nàng như thế nào tùy tiện, ngươi tội gì làm khó chính mình."

Cung Quyết quỳ trên mặt đất không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng. "Hoàng tỷ đã nói, nam nhi tốt sẽ chỉ cưới một người."

Hắn nói nghiêm túc như vậy, ánh mắt sáng quắc, Cung Dĩ Mạt không biết vì sao trên mặt nóng lên. "Đồ ngốc!"

Lúc trước, nàng dạy hắn như vậy, là vì coi hắn như một nửa kẻ thù đi, hy vọng hắn có thể đi vào con đường đúng đắn, nhưng mà hiện tại sớm chiều ở chung, nàng đối với Cung Quyết có khi sẽ sinh ra tâm tình giống như trưởng bối, mặc kệ nhà người ta như thế nào, dù sao nam hài nhà mình không thiệt thòi là được.

Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, Cung Dĩ Mạt vỗ vỗ mặt mình, lại hỏi tội qua một lần.

"...... Vậy vì sao ngươi năm ngày qua không đến Thái Cực Điện?"

Vừa hỏi đến đề tài này, tâm Cung Quyết đau như cắt, hắn nghĩ đến những lời hôm nay hoàng tỷ nói ở Thái Học, nàng nói nàng coi hắn như đệ đệ, như thân nhân, như bạn tốt, coi hắn là duy nhất, đơn giản vì hắn là người duy nhất ở lãnh cung cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau. Nếu Mẫu phi hắn không gϊếŧ hại Tuyết Phi, Hoàng tỷ sẽ có vô số tri kỷ, tỷ đệ, lão sư, thân nhân, nếu để nàng biết, bởi vì Mẫu phi hắn mà nàng mất đi hết tất thảy, nàng sẽ khổ sở.

Hắn càng trầm mặc, Cung Dĩ Mạt càng cảm thấy kỳ lạ, quay sang hỏi Cung Quyết cung nhân phía sau. "Năm ngày trước Điện hạ đã đi nơi nào?"

Một tiểu cung nhân thấy Điện hạ quỳ trên mặt đất chưa từng nói chuyện, liền tiến lên một bước nói. "Bẩm Công chúa, Điện hạ năm ngày trước sau khi tan học, đã đi tới Hàm Hương điện, chỗ Liễu Hiền phi."

Vừa nghe đến cái tên này, Cung Dĩ Mạt trong lòng nhảy dựng. "Cho nên nghe nàng ta nói gì đó...... ngươi mới khác thường như vậy?"

"Thật là...... Hồ đồ!"