Bên ngoài truyền tới tiếng la phẫn nộ, tiếng la kia giống như là giọng của cha, còn cả một tiếng khóc khác cũng rất quen thuộc, là…Đm, là tiếng kêu khóc của Lục Đại Ny.

Cái gì mà nhảy sông tự vẫn, cái gì mà túi xách… A… Lục Điềm Điềm sờ cái đầu còn hơi đau đớn.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, đây không phải chuyện nhảy sông nhặt túi xách đã xảy ra năm cô bảy tuổi ư? Lẽ nào cô trọng sinh?Kiếp trước, Lục Đại Ny ném túi xách của cô xuống sông, mà cô thì không chút do dự nhảy thẳng vào trong sông.

Làm hại bản thân không chỉ không thể đi học, còn sốt cao, thiếu chút nữa bị nhiệt độ cao làm hỏng đầu óc.

Cha phải quỳ xuống cầu xin ông bà nội lấy tiền ra khám bệnh cho cô, nhưng nhà ông bà nội một mực chắc công trong nhà không có tiền.

Cuối cùng, vẫn là thôn y trong thôn không chịu nổi, nói cứ chữa bệnh trước, chờ sau này bọn họ có tiền lại trả lại.

Cha vì trả khoản nợ này mà mạo hiểm ra sau núi săn thú, bị một con heo rừng đuổi chạy lăn xuống núi.

Tuy mạng vẫn còn nhưng chân lại bị gãy mất.

Mẹ quỳ xuống cầu xin ông bà nội lấy tiền ra chữa bệnh cho cha, nhưng bà nội vẫn lắc đầu từ chối, trong nhà thật sự không còn tiền.

Vì không để nhà lão tam liên lụy tới cả nhà, cuối cùng bà nội phá vỡ quy cũ cha mẹ vẫn còn không thể phân nhà, đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài.

Nhưng ngoại trừ được phân một gian nhà cùng với năm mươi cân lương thực và ba phần ruộng ra, ngay cả một chiếc bát một đôi đũa bọn họ cũng không có.

Về phần tiền ở riêng, ông bà nội không chỉ không cho lấy một xu, ngược lại còn nói tam phòng vì thiếu đi một sức lao động, còn thiếu tiền của bọn họ.

Cuối cùng, cha vì vết thương nhiễm trùng lại không có tiền trị liệu, bị nhiễm trùng máu mà chết.

Mà mẹ vì nuôi sống mấy người bọn họ, càng làm lụng vất vả chẳng phân biệt ngày đêm, cuối cùng mệt mỏi quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ, tươi sống mệt chết.

Còn lại bốn anh em bọn họ, nhận đủ mọi sự bắt nạt và đay nghiến của bà nội với nhị phòng, ngày tháng trôi qua khổ không thể tả.

Cuối cùng, vẫn là cô út và chú tư lén lút tiếp tế cho bọn họ, bốn anh em bọn họ mới có thể miễn cưỡng sống tiếp.

Lục Điềm Điềm rất hận, cô phát thệ phải trở nên nổi bật, phát thệ muốn trở thành bác sĩ giỏi nhất thiên hạ này.

Thôn y là thầy giáo vỡ lòng của cô, một núi đầy thảo dược hoang dã là nguồn kinh tế chủ yếu nhất của cô, thậm chí trong mắt cô, ngay cả độc xà cũng thành giấy bạc.

Lục Điềm Điềm liều mạng cố gắng nỗ lực, cuối cùng dùng thành tích ưu tú thi vào Viện Y Học tốt nhất thành phố Cáp Nhĩ Tân.

Sau khi tốt nghiệp, cô lại dựa vào cơ sở y học vững chắc và thiên phú y học hơn người, tiến vào bệnh viện tốt nhất thành phố Cáp Nhĩ Tân.

Cô cần cù chăm chỉ chuyên tâm nghiên cứu, leo lên hết cao sơn này tới cao sơn khác, nghiên cứu ra loại thuốc mới nhất, còn có cả phòng thí nghiệm của riêng mình.

Nhưng trời không chiều ý người, vào lúc cô gần đạt tới đỉnh cao, lại vô duyên vô cớ chết trong một trận hỏa hoạn ở phòng thí nghiệm.

Đầu đau đớn như bị kim đâm, Lục Điềm Điềm chỉ cảm thấy trời đất xoay cuồng, đây là cô lại sốt càng cao hơn rồi.

Miệng khát khô, nhưng trong phòng không một bóng người, Lục Điềm Điềm miễn cưỡng ngồi dậy nhìn khắp bốn phía.

Cô phát hiện bên cạnh giường gạch có một cái chén lớn, trong chén còn có nước.

Hít sâu một hơi, Lục Điềm Điềm dùng hết sức lực trên người bò qua, hai tay thận trọng bưng chén lên, từ từ uống nước trong chén vào miệng.

Yết hầu được nước thấm ướt, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Lúc này Lục Điềm Điềm mới có sức quan sát căn phòng quen thuộc này.

Gian này vẫn cũ nát như trong ký ức của cô, trên chăn còn có mấy mảnh vá, góc tường có một rương đồ cưới đã bóc nước sơn.

.