"Chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ là sợ mình xông vào tòa nhà ký túc xá nữ sinh bắt được, sau đó ấn trên mặt đất hôn sao?"

Trần Giang Hà dở khóc dở cười, lại châm điếu thuốc, tiêu sái rời đi.

Đi ra từ cổng trường, anh hít sâu mấy hơi thuốc, xoa dịu rung động trong lòng.

“Cũng không biết cô nhóc Khương Diệc Xu kia dùng hãng sữa tắm gì mà bàn tay nhỏ bé vẫn còn mùi hương?”

Trần Giang Hà ngửi lòng bàn tay của mình, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh vừa rồi dắt cô từ căn tin đến dưới toà nhà ký túc xá.

Tay của cô vô cùng mềm mại, ngón tay thon dài, trắng nõn, lòng bàn tay giống như kẹo mềm, lúc cầm rất có cảm xúc.

Sau đó, là nụ hôn nhẹ nhàng dưới toà nhà ký túc xá.

Sự việc xảy ra đột ngột, Trần Giang Hà thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được sự tuyệt vời trong nháy mắt kia thì cô đã chạy mất.

“Cô Từ trí thức! Khương Diệc Xu dịu dàng.

“Đây chẳng lẽ là sự đền bù của ông trời dành cho mình về sự thất bại trong các mối quan hệ trước kia? Kiếp trước sống quá qua loa, đời này cần phải dành nhiều thời gian hơn để có được những đoạn tình cảm chân thành tha thiết, mới tính là không uổng phí cuộc đời này nhỉ?”

“Trong quan hệ yêu đương, tam giác là ổn định nhất.

Trần Giang Hà búng tàn thuốc, không hồi tưởng lại nhiều, ngồi xe buýt trở về trường học.

Sau những giờ học hành hạ trước kỳ nghỉ dài, cuối cùng ngày Quốc Khánh cũng đã đến.

Ngày 1 tháng 10.

Trên đường cao tốc từ Quảng Đông đến Quan Thành, một chiếc xe buýt đang chạy với tốc độ rùa bò.

Trong những ngày cả nước cùng chúc mừng, kẹt xe trên cao tốc đã dần dần trở thành chuyện bình thường, bình thường vốn chỉ mất hơn một giờ đi xe, bây giờ vừa lên đường cao tốc đã kẹt xe mất nửa giờ, xe phía trước mênh mông vô bờ, không biết khi nào mới có thể thông hành.

“Cậu đừng sờ nữa, ngủ một lát đi.

Trên xe buýt hàng ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên, hai gò má Khương Diệc Xu hây hây hồng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

“Ồ?”

Trần Giang Hà quay đầu nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tay trái của mình, lúc này đang đặt ở trên chiếc đùi trắng nõn mềm mại của Khương Diệc Xu, rất không nghe lời mà vuốt ve, có lẽ do thủ pháp quá mức cẩu thả, hoặc có lẽ do thời gian sờ hơi lâu, da thịt trắng như tuyết của cô đều đã phiếm hồng.

Thấy thế, Trần Giang Hà có chút không nỡ thu tay lại, cợt nhả xin lỗi: "Ngại quá, sờ nhầm rồi, tôi nói bụng tôi sao đột nhiên trở nên mềm mại như vậy, cơ bụng tám múi cũng đều biến mất không thấy đâu, hù chết tôi rồi.

“Ừm.

” Khương Diệc Xu cũng không nghi ngờ lời giải thích này có hợp lý hay không, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay sau đó, lại thấy Trần Giang Hà dùng tay phải chỉ vào tay trái của mình, xụ mặt giáo dục nó: "Lần sau chưa được cho phép, tuyệt đối không được duỗi tay lung tung, nghe rõ chưa?"

Nói xong, anh nâng tay phải lên, bốp một nhát đánh vào tay trái của chính mình, tự hỏi tự đáp: “Đã hiểu, đã hiểu, đại ca, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa, nếu tái phạm, thì chặt tôi đi.

“Phì.

” Khương Diệc Xu nhịn không được cười, rồi lại sợ những ánh mắt khác thường của người trên xe, cho nên che môi, tựa vào cửa sổ xe, đầu vai khẽ run.

“Muốn cười thì cứ cười đi.

Trần Giang Hà cười híp mắt, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: "Cửa sổ xe cứng như vậy, dựa vào không thoải mái, hay là tôi cho mượn bả vai dùng nè?"

“Không cần, không cần.

Khương Diệc Xu khoát tay, người trên xe rất nhiều, hơn nữa phía trước không xa còn có bạn học cũ Tần Thiệu Hải, Trương Minh Kiệt, đám người Thẩm Tòng Nhung, Hàn Thu Nhã đang ngồi, da mặt cô mỏng, cũng không dám không kiêng nể gì giống như Trần Giang Hà.

“Được rồi, không dựa vào thì thôi.

Trần Giang Hà vẫn rất thấu tình đạt lý, sau khi bị từ chối cũng không miễn cưỡng, đứng dậy nhìn tình huống phía trước, lắc đầu nói: "Xem tình hình này, có lẽ không kịp về nhà ăn cơm trưa.

Nói xong thì ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, khi mở mắt ra, xe buýt đã chạy như bay trên đường cao tốc.

Phong cảnh ven đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như nằm mơ, cho đến khi tấm biển quảng cáo khổng lồ viết chữ "Quan Thành hoan nghênh bạn" xẹt qua trước mắt, trái tim đang đập đột nhiên tăng tốc.

Lúc này tâm trạng của anh vừa giống lúc trước bị Lưu Đống Lương đánh thức trong ký túc xá, nhưng lại có gì đó khác hẳn.

Ba mẹ còn, cuộc đời vẫn còn nơi để đến, ba mẹ đi, cuộc đời chỉ còn chốn để về.

“Ba, mẹ, con về rồi!”

Trong lòng Trần Giang Hà thì thào.

Trạm cuối cùng của xe buýt là trạm vận chuyển hành khách Nam Thành, sau khi đến trạm tất cả mọi người đều xuống xe, nhà Trương Minh Kiệt, Khương Diệc Xu, Hàn Thu Nhã ở gần đây không xa, đi bộ là có thể đến.

Trần Giang Hà và Tần Thiệu Hải thì tự mình ngồi một chuyến xe buýt số 12, từ trạm vận chuyển hành khách Nam Thành đến thôn Chương.

------

Dịch: MBMH Translate