“Cấm động!”

Người nói là Lý Lâm, không biết từ khi nào cậu ta đã đi đến chỗ mấy lọ thủy tinh không bị vỡ, trong đó có một bình thủy tinh lớn cao gần bằng nửa người chứa đầy chất khí màu vàng. Ngón tay Lý Lâm đặt vào nút màu đỏ có hình vẽ báo động ở trên, cậu ta nhìn chằm chằm vào Đường Á, thở có chút gấp gáp nói: “Cấm động! Nếu không…. tao sẽ ấn xuống!”

Mùi thịt thối rữa trên mặt đất hòa với mùi chất lỏng gay mũi, còn có những miếng thủy tinh vỡ tràn ra mùi của đủ loại tiêu bản, Lý Lâm luống cuống tìm đường trên mặt đất, không biết vì sao mặt bị đụng đến tím bầm, chiếc áo trắng dài vốn đang sạch sẽ cũng bị dính dấp đủ loại màu sắc và những thể rắn cô đặc màu hồng nhạt, phần đầu gối của bộ vest cũng bị thủy tinh cứa rách, máu vẫn đang chảy ra.

“Trong này chứa virus S và một số khí độc khác cô đọng lại từ thí nghiệm mô phỏng xem khí độc có thể tiêu diệt virus S hay không, nhưng đã tiến hành thực nghiệm rất lâu mà bọn tao vẫn chưa thu được kết quả nào, không biết thứ thừa lại đến giờ thì rốt cuộc là virus nhiều hơn hay khí độc nhiều hơn… Nói uyên thâm quá mày nghe cũng không hiểu, mày chỉ cần biết rằng bất kể là cái nào, đều có thể khiến con người ta chết rất thảm.”

Khuôn mặt bầm tím lại cố tỏ vẻ cười đắc ý thật sự không dễ dàng, chỉ càng thêm dữ tợn, Lý Lâm tưởng hình tượng của mình thật sự tiêu sái nhưng dưới ánh đèn huỳnh quang khuôn mặt của cậu ta cực kỳ quỉ dị, như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

Lý Lâm tiếp tục nói: “Nếu tao ấn nút này xuống, chất khí bên trong lọ thủy tinh sẽ được phóng ra trong nháy mắt, mà tốc độ khuếch tán của nó thì…. Mày có nhanh đến thế nào, cũng không tránh được.”

Đường Á khẽ nhúc nhích hơn nửa bước chân, Lý Lâm nhìn thấy lập tức quát lớn: “Cấm nhúc nhích nữa! Tao mặc kệ mày giở quỷ kế gì, chỉ cần mày động, tao sẽ ấn nút này xuống.” Cậu ta cực kỳ kiêng dè với việc Đường Á đột nhiên xuất hiện tại nơi này.

“Nếu chất khí này phóng ra, mày cũng chẳng trốn được.” Đường Á nghe vậy dừng bước chân khẽ đáp. Trong lòng cậu còn đang lo lắng, nếu xông lên liều mạng cứu Vượng Tử mà theo đúng như lời Lý Lâm thì tốc độ khuếch tán của chất khí này cực kỳ nhanh, cậu dẫu kịp thời đến bên Vượng Tử khi Lý Lâm ấn cái nút đó, trong chớp mắt thu Vượng Tử trốn vào không gian, nhưng trên hành lang lại không ngừng truyền tới tiếng đánh nhau hiển nhiên nói lên cuộc chiến còn chưa chấm dứt. Nếu cậu mang theo Vượng Tử trốn vào không gian… Đường Ngao phải làm sao? Cậu không biết chất khí này có tổn thương tới Đường Ngao hay không, cũng không dám mạo hiểm thử, hơn nữa sau khi cậu trốn được vào trong không gian, thì cũng không biết khi nào mới có thể ra được, Đường Ngao sẽ không tìm thấy cậu…

Chất khí này cũng không biết rõ, một ngày nào đó không sai khác lắm mà khuếch tán ra ngoài. Giống như để một quả bom ở ngay căn cứ vậy, Lý Lâm điên rồi mới có thể làm như thế.

Lý Lâm không nghe thấy tiếng radio bên ngoài, lúc tiếng động vang lên, tất cả những lọ thủy tinh để nuôi tang thi trên tủ vỡ nát tạo ra tiếng nổ thật mạnh, rớt đầy những dung dịch nuôi cấy ra, một tang thi cao lớn cũng từ giữa bước ra. Con tang thi này là do Lý Lâm và Bình Hoằng Soái cùng nhau phụ trách, phương hướng nghiên cứu của cậu ta chính là quan sát tính ăn mòn vật chất của các loại chất độc có ảnh hưởng gì với virus S hay không. Mà tang thi và lọ thủy tinh đựng chất khí màu vàng mà Lý Lâm đang khống chế kia là thành quả sau một hồi bận rộn của bọn họ.

Khắp nơi đều có tang thi bình thường nhưng tang thi tiến hóa thì vạn con mới có một, hơn nữa việc bắt giữ vô cùng khó khăn. Trong phòng thí nghiệm họ cũng thử tự mình bồi dưỡng ra nhưng không thành công nhiều, cho nên đều quý trọng khi sử dụng, mấy người Lý Lâm chỉ là trợ thủ đương nhiên không xin được nhiều tang thi sức mạnh mới chỉ dùng những con thừa lại từ các giáo sư. Những tang thi này bị tia cực tím sát khuẩn chặt chẽ mới đưa vào tự dưỡng trong môi trường vô khuẩn, bị tiêm vào đủ loại dung dịch biến đổi thân thể, sau khi tiêm xong sẽ có phương tiện quan sát các hiện tượng xảy ra, Bình Hoằng Soái tiêm vào nó dung dịch có hoạt tính ức chế virus, sau đó đặt vào môi trường nuôi cấy để nó chậm rãi phản ứng.

Nhưng theo sự vỡ nát của thủy tinh, một nửa tâm huyết của bọn Lý Lâm biến thành hư vô — bởi vì những tang thi này ngoài trừ có virus trên cơ thể vốn không khác gì vật sống, lại bị tiêm những chất lỏng ăn mòn, cơ thịt vừa tiếp xúc với không khí thì nhanh chóng bị thối rữa. Mới rồi bị tang thi không ngững áp sát tới, ngoại trừ sợ hãi ra thì Lý Lâm không nghĩ được gì nữa, đợi đến khi Đường Á và Đường Ngao cùng xuất hiện, tang thi cao lớn lại bị đứa trẻ hấp dẫn lực chú ý, cậu ta đã nghĩ nhân lúc này chạy trốn lên tầng trên để báo cáo hai người đột nhập phi pháp và tang thi đã bị mất khống chế.

Kết quả, vừa ló đầu ra, cậu ta liền nhìn thấy trên hành lang đông nghịt tang thi cao hơn 3m. Chúng vốn đều bị cưỡng chế tiêm vào dung dịch ức chế virus, ngoài mặt thì vẫn biểu hiện rất bình tĩnh nhưng trong không khí truyền tới sóng âm kích động khiến chúng nó đột nhiên phát cuồng phá vỡ gông xiềng chạy ra từ trong phòng, sau đó mới bị máu thịt hấp dẫn sang bên này, vừa lúc bị Lý Lâm đụng vào, cậu ta chật vật lui lại phía sau, không để ý trên mặt đất trải đầy mảnh vỡ thủy tinh, đâm vào đầu gối và lòng bàn tay khiến toàn thân đau đớn.

Đến khi Đường Ngao lao ra dọn dẹp những tang thi trên hành lang, trong phòng chỉ còn cậu ta và Đường Á, nhìn đứa bé được Đường Á ôm, thù mới hận cũ lại trào lên trong lòng Lý Lâm, thiêu đốt ánh mắt cậu ta đỏ hằn: Đều tại người này! Nếu không có nó, tình hình sao lại không theo ý mình cơ chứ! Nếu không có nó, bản thân mình vẫn ở tầng trên uống cà phê nhàn nhã làm thí nghiệm, sao lại phải chật vật như bây giờ! Nếu không có nó…. Sao nó không chết đi!

Ngón tay đặt trên nút đỏ run rẩy, không tự giác dùng hai phần sức lực. Nghe được lời nói của Đường Á. Lý Lâm mới phục hồi một chút bình tĩnh, trong lòng thầm cười lạnh: đương nhiên cậu ta không muốn chết nhưng cũng không muốn Đường Á sống!

“Đứa bé trong lòng mày là con của mày phải không?” Không đợi Đường Á trả lời, Lý Lâm tiếp tục nói: “Đừng hòng gạt tao, tao biết hết, tao đã đối chiếu biểu đồ gen của tụi mày, máy với nó tuyệt đối là quan hệ cha con!”

“……” Đường Á không nghĩ tới Lý Lâm đã âm thầm lén xét nghiệm, lúc kiểm tra thân thể ở B thị, bởi vì thân thể đặc biệt của Đường Ngao, cho nên hai người đều dùng giống cách ở N thị, thật ra mẫu máu của hai người đều là của nhân viên công tác. Chỉ là Đường Á không ngờ tới, lại có thể gặp một gương mặt quen thuộc ở nơi này, đó chính là chồng của Đường Na, cậu thậm chí còn không nhớ được tên của gã ta là gì, chỉ là khi nhìn thấy gã ta, cậu lại bắt đầu nghĩ tới việc không biết tung tích của Vượng Tử, trong lòng có chút nặng nề.

Chồng của Đường Na cũng không phải một người thành thực biết thân biết phận, gã ta kết hôn với Đường Na không được bao lâu thì mạt thế tới, bởi vì Đường Na có con của gã ta nên nhà tân hôn của bọn họ chính là nhà lầu hai tầng mà Đường Á bán lại cho bác cả, bất động sản còn đứng tên là bác cả của Đường Á. Gã ta còn chưa với tay đến được, không khỏi có chút tiếc hận, cho nên khi quân đội đến, gã ta mới có thể đưa cả nhà bố vợ cùng lên xe. Nhưng sau khi đến căn cứ ở N thị, điều kiện sinh hoạt ngày càng khó khăn, hơn nữa sau khi bố vợ gã ta ngã xuống và Đường Huy bị gãy chân, cả một nhà chỉ có một mình gã chống đỡ, khiến gã quá mệt mỏi.

Mạt thế không biết khi nào mới chấm dứt, chồng của Đường Na cảm thấy bản thân không chống đỡ được nữa, gã ta tìm người quen trong quân đội, biết quân đội muốn đi B thị liền xin xỏ để cho gã ta một chỗ. Đúng lúc này, mẹ vợ mang Đường Á về đây, tuy rằng chính gã cũng bị đánh một trận, nhưng nhìn thấy 300 điểm, gã ta cảm thấy vẫn có giá. Thế nhưng bà già kia lại sống chết cũng không buông điểm khỏi tay, gã ta đành phải đoạt lấy — không có điểm, gã ta sao đi B thị được? Cho người quen kia 100 điểm, rốt cuộc gã ta cũng được lên xe đi B thị.

Chồng của Đường Na cảm thấy rời khỏi nhà bác cả của Đường Á thật sự là việc sáng suốt, gia đình kia giống như vận rủi, bỏ lại họ vận khí của gã ta lập tức tốt hơn. Gã ta vừa đến B thị đã gặp được đồng nghiệp có quan hệ tốt trước kia, đồng nghiệp làm việc không tệ, nhiệt tình giúp gã ta sắp xếp công việc kiểm tra sức khỏe của những người sống sốt, mà khi gã ta kiểm tra sức khỏe, vừa lúc gặp được Đường Á.

Đường Á vốn đã sớm thất vọng cực kỳ với một nhà bác cả, nhìn người trước mặt này cậu lập tức hiểu được nguyên nhân tại sao một nhà bác cả sau đoạt đi 300 điểm của mình mà vẫn phải sống khó khăn như vậy, đúng là tự làm tự chịu! Cậu không có ý nhận gã, hơn nữa do ảnh hưởng của Đường Ngao chồng Đường Na cũng không nhận ra cậu.

Lý Lâm lấy mẫu máu có tên của Đường Á, thật ra là của chồng Đường Na, tương đối khớp với máu Vượng Tử, đó là điều đương nhiên bởi vì họ là cha con ruột — có điều cũng không thể nói hay giải thích cho Lý Lâm, mà Lý Lâm cũng không có hứng thú nghe Đường Á giải thích, trong lòng cậu ta đã nhận định Vượng Tử là con hoang của Đường Á và người nào đó sinh hạ, cho dù Đường Á nói gì thì cậu ta cũng cho rằng đó là nói dối, còn nếu không nói gì dĩ nhiên chính là chịu thừa nhận.

“Tôi đã tiêm cho nó chất độc X, 15 phút sau sẽ phát tác, nếu trong lúc này không dùng thuốc giải trong tay tôi chắc chắn nó sẽ chết.” Tay trái Lý Lâm không nhàn rỗi mà lấy từ chiếc áo trắng dài ra một ống tiêm dài bịt kín, bên trong có thuốc giải độc trong suốt. Chất độc X là loại độc vào thần kinh, đó là sản phẩm phụ khi nghiên cứu chất độc, tác động chậm chạp tương đối độc hại với thần kinh, cũng có thể lấy đi tính mạng,nhưng còn nhiều điều bí ẩn hơn nữa vẫn chưa tìm hiểu được.

“…..” Đường Á cúi đầu nhìn, quả nhiên trên da đầu trọc của bánh bao nhỏ có nhiều hơn một vệt xanh phồng lên, là dấu vết của ống tiêm.

[Đường Á.] Một giọng nói vang lên trong đầu, Đường Á thất thần một lúc mới nghĩ đến giọng nói kia là của Tuyết Hồ. Bởi vì bản thân cậu và Đường Ngao thu thập được số lượng nguyên châu không nhỏ, lượng đổi khiến chất đổi, đại khái một tháng trước nó bắt đầu bế quan tu luyện, hấp thụ năng lượng của nguyên châu chuyển hóa thành năng lượng của mình. Nó nói, trước khi nó khôi phục được bản thể, mỗi khi hấp thụ nguyên châu tới một số lượng nhất định, nó sẽ tiến hành bế quan một lần, có lẽ còn cần tới bốn lần nữa — đương nhiên trong lúc tu luyện nguồn cung cấp nguyên châu không thể gián đoạn.

Thời gian bế quan chính là mỗi lần tinh lọc năng lực, dung hơp yêu đan và yêu khí kết lại, tích lũy sức mạnh để cải tạo lại cơ thể — nó cũng không muốn trở thành một đống da thịt vô dụng không có chút bản lĩnh nào. Mỗi lần tuần hoàn tinh lọc đường vận hành đều giống nhau, Tuyết Hồ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán, lúc này nó sẽ cực kỳ ghen tỵ với Đường Ngao có huyết thống truyền thừa — chỉ là lúc đầu khổ sở một chút nhưng sau khi hấp thu được năng lực có thể tự động tinh lọc và hấp thụ tốt nhất, thật hạnh phúc quá! Không giống bản thân nó phải lãng phí thời gian… Chỉ là những bản lĩnh kia đều là thần ma yêu thú Thượng Cổ mới có, khổ tu đắc đạo giống nó ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ…

Lúc nhàm chán, Tuyết Hồ liền nương theo ánh mắt của Đường Á lén lút nhìn bên ngoài, những gì nó nhìn thấy đều là những gì xuất hiện trong tầm mắt của cậu nhưng chỉ có thể nhìn mà thôi, trong lúc đang bế quan nó không thể nói chuyện với bên ngoài, trước mắt Đường Á và Đường Ngao còn không biết nó có bản lĩnh này, nếu biết thì…

Tuyết Hồ đã sống mấy ngàn năm, nhìn thấy Vượng Tử được Đường Á ôm lập tức khắc liền nhận ra đứa bé này khác với trước kia, nhưng nếu chấm dứt việc bế quan thì lần sau lại phải bắt đầu lại từ đầu, nó chỉ có thể nhịn xuống, cũng gấp đến độ xoay vòng vòng, ngay sau khi bế quan vừa chấm sứt lập tức nói chuyện trong đầu Đường Á.

[Sao vậy?]

[Đứa bé này không thể xảy ra chuyện được!]

[….Cho dù ngươi không nói, ta cũng không để nó có chuyện. Nhưng mà vì sao lại nói vậy?]

[Bởi vì đứa bé này là…]

[Quên đi, bây giờ không có thời gian nghe nhà ngươi giải thích.]

[Đường Á, ta muốn làm thịt ngươi.]

Một người một hồ nói chuyện trong đầu với nhau, chỉ cần có ý niệm là có thể nói ra suy nghĩ của chính mình cũng có thể nhận được ý tứ của đối phương cực kỳ nhanh chóng, cho nên gần như không phí chút thời gian nào. Qua loa nói với Tuyết Hồ vài câu, Đường Á trực tiếp hỏi Lý Lâm: “Mày muốn gì?” Nếu Lý Lâm muốn hại chết Vượng Tử sẽ không nói những lời vô nghĩa kia, cho nên cậu ta không phải muốn lấy mạng Vượng Tử mà là một thứ khác.

Nơi này là tháp truyền hình 80 tầng, từng là thắng địa du lịch, vì để dễ dàng cho việc ngắm cảnh, cửa và mặt tường đều là những khối thủy tinh lớn tạo thành, chỉ là vừa mới bị tang thi to lớn làm vỡ vài khối. Dù thời tiết không có gió thì ở trên cao cũng có gió mạnh mà nhà cao tầng không có song cửa sổ, nay cửa kính vừa vỡ gió đêm liền thổi xộc vào, khiến những đồ treo trên tường rung lên bần bật. Cửa sổ bị vỡ rất gần Lý Lâm, áo dài trắng không có cúc bị dính vào đủ loại vết bẩn dán lên thân hình cao gầy của cậu ta, tóc đen bết dính trong gió như tảo nước đong đưa, lại thêm khuôn mặt bầm tím chảy máu, cậu ta giống như bị ác quỷ quấn thân đang vội vã lôi kéo sinh linh vào chốn Địa ngục.

“Chất độc X chỉ có một mũi, thuốc giải độc của nó cũng chỉ có một liều ở trong tay tao.” Lý Lâm lộ ra ý cười dữ tợn, cậu ta nhìn người thanh niên luôn có ít biểu hiện trên mặt hiện tại cũng không kiềm được sự khẩn trương, trong lòng thấy cực kì thoải mái, mà cổ tay cậu ta vừa mới tháo thạch cao xuống giờ trải qua nhiều hành động mạnh lại càng ngày càng ẩn ẩn đau, khiến oán hận với Đường Á lại càng nhiều hơn.

Lý Lâm lộ ra nụ cười quỷ dị, cầm thuốc giải trước đầu ngọn gió, sau đó ném đi — thuốc giải bị ném ra ngoài từ khung cửa sổ vỡ nát.

“!!!”

“Tao muốn mày chết!”