Trọng Nham

Chương 25: Nguyên nhân hậu quả

Ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lễ, Tần Đông An mang bánh bao hấp mà mẹ cậu ta làm cho Trọng Nham, còn mang theo một cái hộp bánh quy vị óc chó, mặc dù nướng có chút quá tay nhưng vẫn rất thơm ngon.

Tần Đông An vây quanh Trọng Nham nói bóng nói gió, muốn biết anh trai mình đã đắc tội cậu thế nào. Nhưng bất luận cậu ta có hỏi gì, Trọng Nham cũng không nói. Tuy rằng cậu phản cảm với cách làm của Tần Đông Nhạc nhưng cũng là do lập trường bất đồng mà thôi, không đáng phải đi kể lể với Tần Đông An. Tần Đông An thấy cậu không muốn nhắc tới chuyện này nên cũng đành ném sang một bên không hỏi nữa. dù sao hết kỳ nghỉ anh trai cậu cũng cuốn gói về doanh trại quân đội, có khi đi cả tháng cũng không được về.

Hai người bình yên trôi qua hai ngày học, đã hẹn nhau thứ 7 cùng tới hiệu sách. Trọng Nham không còn tới Thái Phong làm thêm, Tần Đông An tự nhiên cũng không hứng thú tiếp tục “đi làm”, dù sao chỗ người lớn làm việc cậu cũng đã thấy, lòng hiếu kỳ cũng đã được thỏa mãn, nếu còn tiếp tục ở đó nữa cũng chả có gì thú vị, còn cảm thấy như khổ sai. Huống chí Tần Đông Nhạc cũng lăn đi rồi, ba Tần cũng bận rộn suốt ngày không ở nhà, chả còn ai giám sát cậu nữa? Đường di tự nhiên cũng không quản.

Bà tuy rằng không đến mức cưng chiều con trai, nhưng cũng không giống Tần Đông Nhạc hung dữ nghiêm khắc bức ép Tần Đông An đi làm lấy kinh nghiệm, dưới mắt bà, con trai dù sao cũng chỉ là một học sinh trung học, tới công ty người ta làm có thể mở mang được cái gì? bất quá thì đi làm chút chuyện lặt vặt có thể khiến con trai biết nhìn sắc mặt người khác.

Hai người cùng ra ngoài, hẹn gặp nhau ở hiệu sách mua số sách mà các thầy cô yêu cầu. Trọng Nham mua thêm mấy quyển chữ thư pháp mẫu cùng mấy quyển sách chuyên ngành tài chính đầu tư tương lai*(đầu tư kỳ hạn, Futures). Sống qua hai đời, cũng chỉ có thư pháp miễn cưỡng coi như sở thích của cậu, vẫn nên tiếp tục thì hơn.

Cộng thêm khi rảnh rỗi không có việc gì luyện viết chữ coi như điều chỉnh tâm tình của bản thân. Cậu cảm thấy bản thân từ sau khi lên đây cũng đã trở nên nóng tính hơn, đây cũng không phải là chuyện tốt. Trọng Nham nhớ đời trước, mấy năm cuối đời cậu thập phần trầm tĩnh, chuyện gì cũng không khiến cậu dậy nổi xúc động. Nhưng bây giờ không giống vậy, tựa như bất cứ chuyện gì cũng đều có thể khiến cậu kích động, Trọng Nham đem hết thảy đều quy chụp cho việc trong tay mình không có át chủ bài.

Đầu tiên, trong tay Trọng Nham không có nhiều tiền. Một nam nhân không có tiền tương đương với không có sức mạnh. cậu có thể sử dụng tiền sinh hoạt do Lý gia cung cấp, có thể dùng mấy vạn đồng đi đầu tư tương lai — nhưng dù cậu có tiền thì cũng chưa thể tự mở tài khoản được, tự nhiên chưa đủ tư cách làm người đầu tư, trước mắt chỉ có thể tìm một đại diện, đồng thời để người này đi giúp mình giải quyết mấy chuyện râu ria xung quanh. Tiền vốn ít, tự nhiên tiền lời cũng không cao, nhưng lời lãi vẫn đều đều ổn thỏa.

Kiếp trước Trương Hách cũng đầu tư tương lai, bình thường cũng hướng dẫn cậu không ít, còn lấy tình hình mấy năm trước ra làm ví dụ giảng giải cho cậu. Trọng Nham vốn học chuyên ngành tài chính, nên nói qua là hiểu. hiện tại coi như đây là một lợi thế cho cậu, trước đây cậu cũng từng tham gia đầu tư cái này, có thắng có bại, nhưng cho dù nói thế nào, mình đã từng trải qua tự nhiên sẽ nhớ và hiểu rõ mọi thứ.

Trọng Nham cảm thấy việc trọng sinh lại cũng coi như là một phúc lợi đi.

Tiếp theo, trong tay Trọng Nham không có mối quan hệ nhân mạch, cũng không có quyến thế. Chuyện này thì không còn cách nào khác, cậu chỉ là trẻ vị thành niên, còn chưa đủ điều kiện để đi bồi dưỡng nhân mạch của mình. Về quyền thế, cả đời này cậu cũng không tính dính vào, lại càng không muốn buộc mình vào chiến xa của Lý gia. Về sau có lẽ đôi khi cũng sẽ cần phải dựa vào Lý gia, nhưng hiện tại cục diện không rõ, nói cái gì cũng còn quá sớm.

Khi hai người cùng nhau đi ăn cơm, Tần Đông An tò mò lật xem sách cậu đã mua: “Ông cũng xem loại sách này sao? Đầu tư tương lai? ông đầu tư tương lai sao? thứ này có phức tạp lắm không?”

“Không phức tạp, ông muốn đầu tư?” Trọng Nham học chuyên về cái này đương nhiên sẽ không cảm thấy nó phức tạp, đơn giản chỉ cần tập trung phân tích tính toán, điều phối hợp lý, cộng thêm một chút vận khí là đủ.

Tần Đông An cân nhắc chốc lát: “Thôi đi, tôi không hiểu gì cả.”

Trọng Nham vốn tính toán về sau sẽ để Tần Đông An làm đại diện cho mình, nhưng sau ngẫm lại, nếu lời này rơi vào tai Tần Đông Nhạc, không chừng anh ta sẽ cảm thấy mình đang muốn lừa tiền em trai anh ta, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Tần Đông An ngược lại có chút nhụt chí: “Trọng Nham, ông thực sự giỏi hơn tôi rất nhiều.”

Trọng Nham thở dài: “Tôi phải tự kiếm cơm ăn. Gia cảnh nhà tôi như thế, có thể trông cậy vào ông bô vương bát của tôi hay sao?”

Tần Đông An không hé răng, sắc mặt thay đổi có chút vi diệu. Trên thực tế, Tần Đông Nhạc cũng đã kể lại kỹ càng tỉ mỉ thân thế của Trọng Nham cho cậu nghe, Tần Đông An tuy rằng thực phẫn nộ anh trai mình tự ý đi điều tra bạn mình, nhưng gia cảnh của Trọng Nham thực sự khiến cậu có chút khổ sở. Tần Đông An được gia đình bảo hộ quá tốt, tuy rằng sinh trưởng trong nhung lụa nhưng những chuyện xấu xa của đám phú hào nhà giàu cậu biết không nhiều. cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới bạn thân mình lại có một số phận bi thương như vậy.

Trọng Nham đoán Tần Đông An đã biết hết, nên lời nói cũng không còn tận lực lảng tránh như trước nữa — Tần Đông Nhạc nếu không biết chuyện thì cũng sẽ không cảnh cáo cậu, cậu cũng biết, với mức độ để ý em trai như vậy, anh ta sao có thể không nói với Tần Đông An vài câu?

“Đừng đoán mò.” Trọng Nham múc súp nấm vào bát Tần Đông An: “Này, khai vị trước đi.”

Đây là một quán cơm Âu không tồi ở gần nhà sách, trước kia Tần Đông Nhạc cũng đã đưa em trai tới, cho nên khi Trọng Nham nói muốn mời cơm, Tần Đông Nhạc liền chọn chỗ này.

“Lần đâu tiên là anh hai dẫn tôi tới…” Tần Đông An kể: “anh ấy thực biết nhiều chỗ ăn chơi, bạn bè cũng nhiều.”

Trọng Nham cảm thấy người có tính cách như vậy lại tham gia quân ngũ, thực rất kỳ quái.

Tần Đông An còn nói: “Tôi không biết anh ấy đã làm gì đắc tội ông, nhưng nể mặt tôi, ông đừng giận anh ấy nữa. Chờ lần sau anh ấy về, kêu anh ấy đãi ông một bữa thật thịnh soạn nhé.”

Trọng Nham vội nói: “Thôi đi, anh ta mời, tôi hưởng thụ không nổi.”

Ánh mắt Tần Đông An lộ ra thần sắc giảo hoạt: “Chậc, đúng là anh ấy đã đắc tội ông.”

Trọng Nham lắc đầu: “Tôi chỉ là một người nghèo, không tiền không thế. Nói anh ta đắc tội tôi, ông không thấy kỳ quái à?”

Tần Đông An vội nói: “Anh tôi không phải là người như vậy!”

Anh cậu chính là một người như vậy! Trọng Nham ở trong lòng thầm phun trào, có chút buồn chán khi nãy giờ đề tài vẫn chỉ vây quanh chuyện Tần Đông An biện hộ cho anh mình, “Được rồi, anh ta là anh trai ông, cũng không phải anh trai tôi. Chúng ta có thể chuyển sang đề tài khác không?”

Tần Đông An không tình nguyện dừng câu chuyện lại: “Được rồi, không nói tới anh hai nữa.”

Đĩa thịt bò được mang tới, hai người còn chưa kịp động dao, cửa nhà hàng bỗng được đẩy ra, hai thanh niên quần áo sang trọng một trước một sau đi vào. Trọng Nham vô tình ngẩng đầu lên, tầm mắt nhất thời ngưng trụ. Tần Đông An theo tầm mắt cậu nhìn qua, vội vàng đè thấp giọng nói: “Trọng Nham, cái người đi đằng sau Cung nhị thiếu chính là người trong lòng anh ta đó.”

Cung Chất mặc một bộ quần áo màu sắc giản dị, khuôn mặt ôn nhuận hơi mang ý cười, ấm áp như gió mát tháng năm. Người thanh niên đi phía sau cao hơn Cung Chất nửa cái đầu, tướng mạo anh tuấn, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, biểu tình trên mặt có vài phần không kiên nhẫn. Nam nhân này, kiếp trước Trọng Nham cũng đã từng gặp qua. Hắn ta là cháu ngoại của Lý Thừa Vận, con trưởng của anh trai Trình Du, là đích tôn của Trình gia.

Kiếp trước khi Trọng Nham nhìn thấy người này, là khi hắn và anh em Lý gia đang tranh đấu kịch liệt đến cực điểm, Lý Duyên Lân muốn tìm người ám sát hắn, thì vị Trình đại thiếu gia mới vừa đi du học ở nước ngoài này về ở giữa giật dây tìm lính đánh thuê ở ngoài tới. đương nhiên, chuyện này sau khi được làm sáng tỏ, Trọng Nham cũng không quên thuận tay xử lý luôn vị Trình đại thiếu gia này. Trọng Nham vận dụng thế lực của Lý thị giúp đỡ em họ của Trình Úy ngồi lên vị trí người thừa kế Trình gia, sau đó dựa vào tay chân vị em họ này, tống Trình Úy ra nước ngoài.

Trọng Nham không phải là người thích dây dưa dài dòng, sau khi chuyện của Trình Úy chấm dứt cũng không tốn tâm tư vào chuyện Trình gia nữa. Hiện giờ, thình lình lại thấy được vị Trình đại thiếu gia này, trong lòng cảm thấy thực ngoài ý muốn, hóa ra người trong lòng Cung Chất lại là hắn.

Tần Đông An thấy Trọng Nham nhìn chằm chằm vào hai người vừa đi vào kia, trong lòng có chút lo lắng, sợ huynh đệ mình vẫn còn ôm tâm tư đặc biệt gì đó đối với Cung Chất, liền nhắc nhở cậu: “Này, ông chưa quên lời tôi nói đấy chứ?”

Tầm mắt Trọng Nham và Cung Chất chạm nhau, thản nhiên gật đầu, xem như chào hỏi, quay đầu nói với Tần Đông An: “Nói cái gì?”

Tần Đông An vẫn không thể nào thả lỏng mà nhìn Cung Chất, cậu tuy rằng không quen Cung Chất, nhưng cũng đã từng gặp mặt, thấy anh ta nhìn lại đây cũng hơi gật đầu chào, rồi quay đầu nói với Trọng Nham: “Tôi đã nói với ông rồi, người ta là hoa đã có chủ! Mà anh ta tìm nam hay nữ đều không hề gì, chỉ cần anh ta cao hứng là được, nhưng anh ta cũng không thể mở to mắt mà coi bản thân là đồ ngốc như vậy chứ?”

Trọng Nham lướt nhìn Cung Chất lần nữa, thấy bọn họ đã theo nhân viên phục vụ đi lên lầu, liền thu hồi tầm mắt: “Ông muốn nói Cung nhị rất ngốc?”

“Ông có biết cái gã đi sau lưng anh ta làm gì không? Bề ngoài thì là kinh doanh buôn bán, nhưng kỳ thật rất nhiều người đều biết gã hoạt động buôn lậu.” mấy chữ cuối là đè thấp giọng gần như thì thào, khi nói còn lén lút ngó dáo dác xung quanh, hấy hai người kia đã đi lên lầu, lúc này mới thẳng người ngồi ngay ngắn lại.

Hiểu biết của Trọng Nham về Trình Uy là vài năm sau, cũng thật sự không biết hiện tại hắn lại làm loại chuyện này.

Tần Đông An còn nói: “Thực ra, chuyện này đến chính phủ cũng không tóm được gã, chúng ta không tiện nói, dù sao cũng chỉ là lời đồn, không có chứng cớ trong tay. Nhưng nam nữ bên cạnh gã rất nhiều, tháng trước Trình gia vừa mới làm lễ đính hôn cho gã, nói vậy gã cũng sắp có gia thất rồi, ông nói xem Cung nhị còn kề cận không rời gã là muốn làm gì?”

Trọng Nham không hé răng. Một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh, ai là mật ngọt, ai là thạch tín, vấn đề này người ngoài cuộc sao có thể trả lời?

Tần Đông An lên mặt ông cụ non lắc đầu nói: “Anh hai nói Trình Úy trước kia cũng ở trong quân ngũ, nhưng năm trước bác cả gã xảy ra chuyện, gã đi theo cũng bị liên lụy, sau khi xuất ngũ liền làm kinh doanh.”

Trọng Nham cũng không biết nên nói cái gì cho phải, liệu có phải là Trình Úy thật sự đi buôn lậu, sau đó đường dây xảy ra chuyện, rồi bị người trong nhà tống ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió?

“Aiz…” Tần Đông An vỗ vai cậu: “Tôi nói cho ông hay, chuyện giữa hai người này phức tạp ghê lắm, muốn sống muốn chết, người bên ngoài tránh xa còn không kịp, ông đừng có dại mà nhảy vào đấy.”

Trọng Nham lắc đầu: “ông suy nghĩ nhiều.”

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cung Chất, cậu đã quyết định phải tránh xa anh ta, nhưng quanh co lòng vòng thế nào cuối cùng giống như cũng không thoát được. Trọng Nham hiện tại thực hy vọng Cung Chất có thể nhanh chóng theo đuổi người trong lòng anh ta rồi cùng nhau ra nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới luôn đi. Trình Úy nếu có thể khiến Cung Chất một lòng một dạ, vậy giữa bọn họ tất nhiên sẽ có tình cảm sâu đậm. Trọng Nham hiện giờ rất hy vọng bọn họ có thể duy trì tình cảm, ngàn vạn lần không cần liên lụy tới người qua đường vô tội.

Ví dụ như Trọng Nham.

Kiếp trước Cung Chất có nhắn cho hắn một cái tin là: tình cảm của hắn đối Cung Chất rất rất quan trọng. nhưng giờ ngẫm lại, cái loại quan trọng này chứng minh bản thân anh ta đã sai. Quan trọng thì có thể chứng minh được gì, không khí cũng quan trọng, nước cùng cây xanh cũng quan trọng, với người bình thường mà nói, những thứ đó đều là những thứ không thể buông bỏ, nhưng đó cũng đâu phải tình yêu. Chính xác mà nói, loại tình cảm đó có tên là: cần.

Đáng tiếc, đạo lý này phải tới rất lâu sau, Trọng Nham mới có thể hiểu được.

Nếu hết thảy suy đoán này đều là sự thật, vậy thì bi kịch ở kiếp trước, hắn cũng chỉ là cọng rơm cuối cùng của con lạc đà sắp chết mà thôi. Trọng Nham biết mình nghĩ như vậy có chút nghẹn khuất, nhưng đây rất có thể là chân tướng sự việc: Cung Chất mang theo bi thương về nước, vô tình gặp được Trọng Nham, muốn khống chế tình cảm của Trọng Nham. Hoặc chỉ là muốn từ chỗ Trọng Nham một lần nữa đánh nát tự tin của Trình Úy, nhưng không nghĩ tới, tình cảm anh ta muốn lấp đầy từ chỗ Trọng Nham cũng không đủ để thỏa mãn. Trọng Nham khiến anh ta lần thứ hai thất vọng, vì thế đối với chấp niệm tình yêu rốt cục sụp đổ, cảm thấy sống không còn luyến tiếc gì, nên mới muốn tự sát.

Trực giác Trọng Nham nói cho cậu biết, đó rất có thể chính là chân tướng của sự việc. nó có thể giải thích những chi tiết không hợp lý trên người Cung Chất: Anh ta vì sao lại có thể sảng khoái tiếp nhận Trọng Nham, còn thổ lộ với hắn rằng mình nhất kiến chung tình, anh ta lại quá nhiệt tình chú ý tới cuộc sống sinh hoạt của cả hai như vậy, khi anh ta chạy tới chất vấn Trọng Nham vì sao không cần nghe một lời giải thích nào của anh ta…

Trọng Nham lâm vào hồi ức, bỗng nhớ lại thời điểm khi hai bọn họ ở chung, hắn từng nhận được một tin nhắn thực quái dị do Cung Chất gửi tới. cụ thể nội dung thế nào Trọng Nham đã quên, nhưng đại ý chính là: anh không yêu em cũng không sao, em đã có người yêu, anh ấy chẳng những điều kiện không thua kém anh, hơn nữa còn đối xử với em tốt hơn anh… Trọng Nham lúc ấy cảm thấy thực kỳ lạ, về nhà hỏi lại Cung Chất, Cung Chất chỉ nói đó là biện pháp dự phòng của anh ta, nhắc nhở hắn hảo hảo quý trọng mình…

Trọng Nham bụm mặt nở nụ cười.

Tần Đông An giật mình: “Ông sao vậy?”

Trọng Nham bật cười, rồi lau mặt một phen: “MD, làm lão tử áy náy lâu như vậy… Tần Tiểu An, ca thật không uổng phí đã mời chú bữa cơm này.”

Tần Đông An ngạc nhiên: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trọng Nham lắc đầu: “Không có gì.”

Cung Chất năm đó đối xử với hắn không tồi, so với hết thảy thật tâm cùng chân thành của Cung Chất, Trọng Nham quả thật làm không tốt, không xứng là một tình nhân đủ tư cách. Nhưng cho dù có cô phụ thế nào, rơm rạ chung quy vẫn là rơm rạ, chỉ dựa vào một cọng rơm thì cũng không chống đỡ được con lạc đà sắp chết.

Trọng Nham trong lòng thật thoải mái, linh hồn lưu lạc trong đường hầm cuối cùng cũng thấy ánh sáng. Mặc dù vẫn có chút tiếc nuối giữa bọn họ lại có loại kết cục như vậy, nhưng chung quy vẫn thấy rất thoải mái. Cậu vốn là người lãnh tình, suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân hậu quả, cuộc đời đã lật sang một trang khác, đời này cũng không tính toán lật lại chuyện cũ nữa.

Trọng Nham cầm cốc nước chạm vào cốc của Tần Đông An: “Tiểu An Tử, ca muốn cám ơn chú.”

“Cảm ơn cái gì, chúng ta không phải là bạn bè sao.” Tần Đông An đoán không ra trong thời gian ngắn ngủi như vậy tâm tư Trọng Nham đã chuyển biến quay cuồng thế nào, nhưng khi Trọng Nham đã suy nghĩ kỹ càng mọi việc trong lòng cậu cũng cao hứng hơn.

Hết

Đầu tư tương lai có thể hiểu đơn giản thế này:

Đầu tư tương lai là một dạng đầu tư tài chính gần giống chơi cổ phiếu nhưng an toàn và ít rủi ro hơn, hai bên tham gia mua bán qua hợp đồng hàng hóa có kỳ hạn và sẽ giao hàng trong một ngày nào đó của tương lai đã được quy định trong hợp đồng. Hàng hóa có thể là sản phẩm hoặc là tiền mặt. Hàng hóa, giá tiền và cả ngày giao hàng được quyết định vào ngày ký hợp đồng. tất cả được làm việc thông qua sàn giao dịch trung gian quy định số tiền ký quỹ, bảo lãnh thực hiện hợp đồng và bảo vệ quyền lợi của hai bên…

Ví dụ như kiểu mua lúa non. Bên A là người mua lúa non, sẽ bỏ tiền đầu tư để bên B là người trồng và chăm sóc lúa, đến khi lúa chín sẽ chỉ bán cho bên A, nhưng giá mua đã được quy định trước, thường là thấp hơn giá thị trường.

Hoặc với bạn nào đang đi học mà có một công ty nào đó tới tài trợ toàn bộ chi phí học hành ăn ở… với điều kiện sau khi tốt nghiệp phải tới công ty họ làm việc, thì đó cũng là một dạng đầu tư tương lai