Edit: Yinting
“One night I burned all my memories, and my dream became transparent.

One morning I threw away all my yesterday, and my feet lightened ever since.”
Mùa hoa quế thơm ngọt còn chưa tàn phai thì hôn lễ của Hoắc Ngôn Quân và Thời Thiển diễn ra như đã hẹn.

Hoắc Ngôn Quân là CEO của doanh nghiệp Hoắc thị, nhất cử nhất động mỗi ngày đều được mọi người chú ý, mà bản thân anh ta lại rất kiệm lời. Nhưng lần này, thái độ của anh ấy rất khác, chủ động thông báo việc tổ chức hôn lễ với thiên kim nhà họ Thời.

Thời gia rất khác với Hoắc gia – những người lăn lộn trên thương trường, nội tình thâm hậu, xuất thân thanh cao, là gia đình thuộc dòng dõi thư hương.

Tin tức vừa phát ra, người ngoài cuộc bàn tán sôi nổi, hôn lễ này ngày càng bị chú ý.

Ngoại trừ tòa soạn Nam Thành Hướng Dương, các phương tiện truyền thông khác đều bị từ chối đến hôn lễ.

Địa điểm cử hành hôn lễ cũng rất đặc biệt, ở Quế Uyển. Đây là nơi do chính tay Thời Thiển chọn, cô ấy thích nơi này, đương nhiên Hoắc Ngôn Quân cũng không có ý kiến gì.

Phòng khách của Quế Uyển được dùng làm phòng nghỉ của cô dâu và phù dâu.

Sáng sớm, trời ấm gió mát, ánh mặt trời chiếu rọi.

Thời Thiển khoác lên mình bộ áo cưới do Amina thiết kế. Người phụ nữ toàn thân tỏa nắng được phản chiếu trên tấm gương hình chữ nhật cao hai mét.

Toàn bộ áo cưới được thiết kế theo kiểu váy xòe, từ phần vai đến cổ tay áo được may liền bằng lụa trắng ngà. Trên vạt áo trắng muốt có vô số nếp gấp được trang trí bằng ren và trân châu.

Nhà tạo mẫu búi toàn bộ tóc của Thời Thiển, đội lên đầu một chiếc vương miện bạch kim được thiết kế đặc biệt với những viên ngọc trai tự nhiên và khăn voan cô dâu trắng tinh càng làm cô ấy thêm đẹp đẽ và sang trọng.

Mọi người trong phòng khách lập tức vây xem, vừa nhìn vừa trầm trồ.

Ngoài phòng khách, mùa thu đã ghé thăm những hàng cây.

Trên cành cao của cây nguyệt quế, những bông hoa xếp chồng lên nhau như một chuỗi bảo ngọc, xa xa nhìn lại thì chúng giống như một vầng mây phát sáng.

Hoắc Ngôn Quân và bốn phù rể đến phòng khách đón cô dâu trong sự chúc phúc của đông đảo bạn bè và người thân.

Không biết ở phòng khách ai hô lên chú rể đến, thì có không ít người vội vội vàng vàng chặn trước cửa, bảo là phải làm khó chú rể.

Lâm Tịch đưa bó hoa nguyệt quế mới được bó hồi sáng sớm cho Thời Thiển, “Tân hôn vui vẻ.”

Thời Thiển nhận lấy bó hoa và mỉm cười: “Cảm ơn em!”

Trên đời này thật sự không có mấy người dám làm khó Hoắc Ngôn Quân, chẳng qua mọi người chỉ đang đùa giỡn một chút, thấy Hoắc Ngôn Quân và đoàn người đến đây thì cũng phải ngoan ngoãn nhường đường thôi.

Lâm Tịch làm phù dâu, đứng bên cạnh Thời Thiển, khi nhìn thấy Hoắc Ngôn Quân đi tới, cô đương nhiên sẽ nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà – một trong những phù rể.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch thấy Nguyễn Tinh Hà trong bộ lễ phục trang trọng như thế.

Mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản với bộ vest đen, kiểu tóc cũng thay đổi, toàn bộ phần tóc trên trán được vuốt ngược lại, cố định bằng keo xịt tóc, càng làm nổi bật gương mặt điển trai của anh.

Ánh mắt anh vẫn thâm trầm, điềm tĩnh. Biểu cảm trên khuôn mặt nhạt nhòa, chỉ có khóe miệng cong lên một nụ cười.

Gặp Nguyễn Tinh Hà hôm đi thử lễ phục là chuyện bất ngờ, ngoài dự liệu. Càng bất ngờ hơn nữa khi biết anh là phù rể. Những người có thể đứng cùng chỗ với Hoắc Ngôn Quân đều không phải là người tầm thường.

Lâm Tịch vẫn luôn biết Nguyễn Tinh Hà cực kỳ, cực kỳ ưu tú. Ưu tú đến nỗi mà cô cảm thấy không xứng với anh. 

Mười năm trước, giữa họ cách nhau hàng trăm bậc.

Mười năm sau, họ thậm chí còn không phải là người cùng thế giới.

Hôm nay cô có thể đứng ở đây cũng chỉ vì quan hệ cá nhân với Thời Thiển rất tốt.

Hoắc Tư Quân năm tay Thời Thiển, dẫn cô ấy ra khỏi phòng khách.

Con đường nhỏ bên ngoài đều được trải thảm đỏ, cho dù áo cưới trắng tinh dài chấm đất cũng không việc gì cả.

Phù dâu và phù rể đi theo cặp đằng sau Hoắc Ngôn Quân và Thời Thiển, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà bên cạnh Lâm Tịch lại là Nguyễn Tinh Hà.

Khi từng cơn gió nhẹ thổi qua, những cây nguyệt quế cao cao ven đường rơi rụng vài cánh hoa, vàng óng ả, bay xuống trên tà áo, đáp xuống con đường thảm đỏ, thật là đẹp mắt.

Không biết là vị phu nhân nào đang xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh tượng sinh động này, cười nói khéo léo: “Ai da, như thế này không phải là sớm sinh quý tử sao?”

Mọi người chợt sửng sốt, rồi phản ứng lại ngay, bởi vì “quý” và “quế” đồng âm [1], nên chẳng phải là mang ý nghĩ này sao.

[1] Quý và quế đều đọc là guì.

Đoàn người đi dọc theo thảm đỏ, từ từ đi đến sân tổ chức hôn lễ, cụ thể là hoa viên đằng sau của Quế Uyển.

Đến tham dự hôn lễ là người thân và bạn bè đứng ở hai bên thảm đỏ, chờ cô dâu chú rể tiến vào.

Nguyễn Tinh Hà nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trong một khắc như đang ảo giác rằng đây là hôn lễ của anh và cô. Người đứng ở hai bên thảm đỏ đều đang chúc phúc cho hai người.

Âm thanh thánh thót của bài “Marriage d’amour” chậm rãi vang lên, dưới sự dẫn dắt của chủ hôn, Hoắc Ngôn Quân và Thời Thiển bước lên lễ đường.

Lâm Tịch đứng một bên, nhìn hai người họ thổ lộ với nhau ở trung tâm lễ đường, nhìn Thời Thiển rơi nước mắt khi trao nhẫn.

Một khoảnh khắc nào đó, cô bắt đầu khao khát một cuộc hôn nhân.

Chỉ là, một người đã gần 30 tuổi đầu rồi mà bạn trai còn chưa có, nói gì đến kết hôn chứ?

Nghi thức cuối cùng của hôn lễ là cô dâu sẽ tung hoa cưới. Có không ít cô gái trẻ thẹn thùng chạy đến gần, mong muốn nhận được điềm may.

Nghe đồn rằng nếu bắt được bó hoa cưới thì sẽ được thần may mắn phù hộ, rất nhanh thôi sẽ tiến vào lễ đường kết hôn.

Lâm Tịch không hứng thú với mấy chuyện náo nhiệt này nên chỉ đứng một bên nhìn.

Ai ngờ rằng, Kim Đậu Đậu không biết từ đâu chui ra: “Này~ Tịch Tịch, đi thôi!”

Không nói hai lời liền kéo Lâm Tịch vào đám người tại chỗ tranh hoa cưới.

“1–”

“2–”

“3–”

Thời Thiển quay lưng về phía mọi người, đem bó hoa quế trong tay tung về phía sau.

Lâm Tịch vừa bị Kim Đậu Đậu kéo vào đám đông, còn chưa kịp đứng vững, vẫn ngơ ngác,  thì một bó hoa quế đã rơi thẳng vào trong tay. 

“A a a—” Kim Đậu Đậu hét chói tai, “Tịch Tịch, cậu bắt được hoa cưới rồi!”

Thời Thiển xoay người lại, cười chúc phúc: “Chúc mừng Tịch Tịch! Xem ra ngày lành của em cũng không còn xa đâu!”

Lâm Tịch xấu hổ mím môi, đắm chìm trong ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn như được mạ một ánh vàng sáng chói, cực kỳ rực rỡ.

“Tinh Hà! Nếu em không đến tham dự hôn lễ thì cũng không biết anh lại là phù rể của Hoắc Ngôn Quân đấy! Anh chẳng nói gì cho người ta biết cả ~” Hôn lễ kết thúc, vũ hội cũng bắt đầu, Tiêu Tiêu vội vàng chạy đến chỗ Nguyễn Tinh Hà.

Khi Nguyễn Tinh Hà nghe thấy tiếng, mới thu hồi ánh mắt xa xăm.

Anh nhàn nhạt đáp: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, nên không nói.”

Tiêu Tiêu nắm cánh tay Nguyễn Tinh Hà, nũng nịu: “Tinh Hà, nhảy với em một điệu đi!”

Nguyễn Tinh Hà khẽ cau mày, muốn đẩy tay Tiêu Tiêu ra theo bản năng nhưng khi đảo mắt chạm phải ánh nhìn của Lâm Tịch, trong lòng hơi động đậy, ngay sau đó cầm tay Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng khiêu vũ.

“Tịch Tịch, cậu xem, tớ đã nói là cậu nhất định phải đi bắt hoa cưới mà! Không, hoa đã trong tay rồi. Nếu cậu kết hôn, tớ nhất định phải làm phù dâu cho cậu! Đến lúc đó…” Kim Đậu Đậu hớn hở, thao thao bất tuyệt, hăng say mà nói. Khi ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện Lâm Tịch đang nhìn vào xa xăm, cũng không khỏi quay đầu nhìn về hướng đó, “Ầy, Tịch Tịch, cậu có nghe tớ nói gì không vậy? Cậu bị sao đấy?”

Xa xa đằng kia, Lâm Tịch nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy hồng chạy về phía Nguyễn Tinh Hà, Nguyễn Tinh Hà nắm tay cô ta, cùng khiêu vũ.

Lâm Tịch thu ánh mắt lại, lắc đầu cười nhạt: “Không có gì.”

Kim Đậu Đậu: “Đúng rồi, cậu có nhớ Nguyễn Tinh Hà không, là cái người phù rễ lúc nãy đứng bên cạnh cậu đó…”

“Nhớ, sao vậy?”

“A a a a… Vẫn đẹp trai như vậy! Hồi cấp 2 đã đẹp trai, đến tận bây giờ mà nhan sắc vẫn chưa tàn phai miếng nào!”

“Hơn nữa tớ nghe nói anh ấy là người mới trong giới tài chính, bị Hoắc Ngôn Quân cố tình “đào” từ nước ngoài về đấy!”

“Con người đẹp trai như vậy, sự nghiệp thành công như thế, lại còn nhiều tiền, đích thực là cao phú soái [2]. Sớm biết như vầy thì hồi cấp 2 còn là bạn học đã tạo quan hệ tốt chút rồi…”

[2] chỉ những người bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền á.

“Ầy, chỉ tiếc là, người ta đã có bạn gái rồi…”

“Bởi vậy cậu đừng tưởng bở nữa…” Lâm Tịch biết rằng lời nói này không phải dành cho Đậu Đậu, mà là cho bản thân cô.

Buổi tối năm 17 tuổi, cô đã quyết định rồi.

Năm 17 tuổi, độ tuổi thanh thiếu niên, Lâm Tịch đang học lớp 11 tại trường cấp 3 Quan Thành.

Năm học đầu tiên kết thúc, đến năm thứ hai bắt đầu phân ban, Lâm Tịch chọn xã hội, còn Nguyễn Tinh Hà chọn tự nhiên.

Hôm đó là ngày cuối cùng của đại hội thể thao mùa thu tại trường.

Vì không có tiết học, cũng không tham gia hạng mục thi đấu nào nên Lâm Tịch ngồi nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn dưới bóng cây ngô đồng [3].

[3] Hị, không phải cây bắp đâu nha. Nó là cây thân gỗ, cao, có bóng mát.

Một người đứng trên khán đài của sân thể dục thông báo các hạng mục thi đấu, đọc tên các tuyển thủ tham gia, hoặc cổ vũ tinh thần tuyển thủ.

Vốn dĩ Lâm Tịch cũng chẳng chú ý gì đến nội dung thông báo, nhưng khi vô tình nghe được trong danh sách tuyển thủ dự thi có Nguyễn Tinh Hà, trong lòng liền vô thức mà chú ý.

“Lâm Tịch, đằng trước đang thi đấu kìa, chúng ta đi xem đi!”

Lời đề nghị của bạn cùng bàn thật đúng ý Lâm Tịch.

Vì thế hai người cùng nhau đi xem thi đấu.

Nguyễn Tinh Hà và các tuyển thủ khác đã đứng trước đường chạy của mình, sẵn sàng vào vị trí. Xung quanh cũng có rất nhiều nữ sinh vây xem.

Khi Lâm Tịch đứng trong đám đông nhìn Nguyễn Tinh Hà, Nguyễn Tinh Hà cũng nhìn thấy Lâm Tịch.

Trời chiều bóng ngả về tây, không một chút che dấu nào, Nguyễn Tinh Hà nhìn Lâm Tịch nở nụ cười, nụ cười chỉ dành riêng cho cô.

Một khắc đó, chàng thiếu niên trở nên đẹp như tranh vẽ, vẻ mặt rạng rỡ.

Lâm Tịch khẽ động tâm, cũng cười đáp lại.

Cuộc thi bắt đầu, Lâm Tịch đứng bên cạnh sân thể dục, mắt luôn dõi theo trận đấu.

Một vòng.

Hai vòng.

Ba vòng.

Bốn vòng.

Năm vòng.

Đến vòng cuối cùng, Nguyễn Tinh Hà đột nhiên tăng tốc, chạy như bay vút ra khỏi đám người, không những chỉ đuổi kịp, mà còn vượt mặt tuyển thủ hạng nhất.

Trong lòng Lâm Tịch nhảy múa không thôi, tim đập thình thịch, nhanh như tốc độ chạy của Nguyễn Tinh Hà bây giờ vậy.

Cuối cùng, anh vượt qua vạch đích.

Lâm Tịch còn chưa kịp nở nụ cười, giây tiếp theo, anh đột nhiên ngã xuống đất.

Một cô gái xông lên trước đỡ anh. Sau đó lấy chai nước, mở nắp, đưa cho anh uống.

Nguyễn Tinh Hà ngồi xổm, nhận lấy nước.

Lâm Tịch tự dừng bước, lẳng lặng đứng dưới gốc cây ngô đồng, yên lặng nhìn phía xa. 

Cách sân thể dục không xa là một nhà vệ sinh công cộng. Cô gái kia đỡ Nguyễn Tinh Hà đến đó, Nguyễn Tinh Hà vào phòng tắm nam, còn cô gái ở bên ngoài chờ anh.

Sau đó anh bước ra, sóng vai đi bên cạnh cô gái, là đi về phía Lâm Tịch.

Không ngạc nhiên gì, Nguyễn Tinh Hà nhìn thấy Lâm Tịch.

Bước chân anh chậm dần, và tụt lại phía sau cô gái.

Ánh mắt anh vẫn luôn dán trên người Lâm Tịch.

Anh vừa đi đến trước mặt Lâm Tịch, cô gái kia quay đầu gọi: “Nhanh lên nào!” Rồi cầm tay Nguyễn Tinh Hà kéo đi về phía trước.

Anh liếc nhìn cô gái đó, rồi nhìn thoáng qua Lâm Tịch. Cuối cùng cũng không vì điều gì mà dừng lại, cứ thế bước đi.

Lâm Tịch vẫn luôn nhìn Nguyễn Tinh Hà, nhìn đôi mắt anh.

Cho đến khi anh bước ngang qua cô.

Mãi đến khi hình bóng anh khuất xa.

Anh không một lần quay đầu lại.

Có lẽ cô gái kia không quen Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch lại biết cô gái đó. 

Bởi vì thành tích của cô ấy rất ưu tú, nằm trong số những người giỏi nhất, đặc biệt là ở môn Toán. Giỏi đến mức toàn bộ giáo viên ai cũng biết cô ấy, không ngừng nhắc đến cô ấy trong lớp học như một tấm gương tiêu biểu.

Chính vào buổi tối hôm nay, Lâm Tịch xóa toàn bộ phương thức liên hệ của Nguyễn Tinh Hà.

Cô biết rằng, có lẽ sẽ có ngày cô hối hận.

Nhưng cô rất hiểu bản thân mình.

Một khi đã xóa thì cho dù sau này có hối hận đến đâu, cũng sẽ không bao giờ ngoảnh lại nữa. Cho dù là vì thể diện hay vì tính cách quật cường.

Không cho bản thân lối thoát, không có đường lui.

Cô cuộn tròn trong ổ chăn, vì anh mà nước mắt cứ tuôn trào.

///

Một đêm tôi đốt cháy toàn bộ kí ức, kể từ đây giấc mơ của tôi trở nên trong suốt.

Một sớm mai tôi rũ bỏ tất cả những gì của ngày hôm qua, kể từ đây bước chân tôi nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

///

Tác giả có lời muốn nói: 

Hai câu thơ trên là từ một bài thơ của Tagore.

Nội dung từ chương 7 – 12 là vườn trường, nếu không hứng thú có thể trực tiếp bỏ qua, cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến mạch truyện sau này.