Tính cách Tào Lệ Linh lãnh đạm, không thích nói chuyện với người khác, ở trước mặt con gái mình nói chuyện cũng không nhiều lắm, Tào Lệ Linh cũng mê chơi, mỗi ngày ở tiệm mạt chược sương khói lượn lờ, mừng rỡ quên hết tất cả.

Lâm Cường tuy rằng không có bản lĩnh, yếu đuối vô năng nhưng dù sao cũng là đàn ông, không tránh được chủ nghĩa đàn ông, cho rằng quản lý giáo dục con cái là việc phụ nữ nên làm, huống hồ tính cách Lâm Cường cẩu thả, chẳng mấy quan tâm đến Lâm Tây.

Lâm Tây có thể hiểu cũng không có gì oán giận, rốt cuộc nhiều năm như vậy cô không thiếu ăn không thiếu mặc sống cũng khá tốt.

Nhưng nếu mười mấy năm qua chưa từng hỏi đến cuộc sống của cô vậy bọn họ dựa vào cái gì muốn nhúng tay vào tương lai của cô.

Lâm Tây đã sớm không để bụng, nhưng Tào Lệ Linh và Lâm Cường vẫn cãi nhau không ngừng.

Lý trí nói cho Lâm Tây đừng đi khuyên ngăn, bởi vì vô dụng, khuyên không được. Hai người lửa giận ngút trời, nước tràn kim sơn cũng dập không được. Tính cách của Lâm Cường tốt hơn Tào Lệ Linh một chút, mỗi lần đều là Tào Lệ Linh tức giận mắng người không để yên.

Lâm Cường có đôi khi nhịn, có đôi khi thật sự nhịn không nổi, một người đàn ông bị một người phụ nữ chỉ vào mũi mắng, thật sự quá mất mặt. Nhưng phần lớn dưới tình huống này đều là Lâm Cường cãi thua, mặt mũi vẫn không có. Mỗi lần cãi nhau xong, Lâm Cường đều cười ha hả nói với Lâm Tây: “Ba là không muốn cãi nhau với mẹ con, đàn ông phải nhường phụ nữ.”

Nhưng nếu Lâm Cường uống rượu, vậy xong rồi, Lâm Cường uống rượu vào lửa giận có thể so với thiếu niên hai mươi tuổi, thiếu niên hai mươi tuổi cần nhất chính là mặt mũi, tôn nghiêm bị người ta nghi ngờ, cứ cho là trong mắt người ngoài ông không có tiền đồ là một kẻ thất bại, cũng không chấp nhận được Tào Lệ Linh là vợ mình chỉ vào mũi mình mắng, kia sẽ là một hồi đại chiến.

Lâm Tây bối rối một chút, nhìn bàn cơm còn dư lại không ít đồ ăn, hồi tưởng không khí ấm áp vừa rồi, quyết định vẫn nên đi khuyên một chút.

Lâm Tây cầm chén cơm đặt ở trên bàn, muốn mở miệng ngăn cản hai người.

“Ba, ba đừng nóng giận, đừng cãi nhau nữa ăn cơm đi.” Tính tình của ba tốt nên trấn an ông trước.

Lâm Cường hừ một tiếng, không tiếp tục, cúi đầu ăn cơm.

Lâm Tây múc cho mẹ một chén canh bí đỏ, “Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận, ăn bí đỏ, hôm nay bí đỏ rất ngọt.”

Tâm tình của Tào Lệ Linh cũng không tồi, cũng không muốn cãi nhau chỉ mắng Lâm Cường vài câu. Húp canh bí đỏ, tuy rằng mặt vẫn còn nhăn nhó nhưng nhìn dáng vẻ dường như không có ý định tiếp tục mắng người.

Lâm Tây thở phào một hơi, khuyên can dễ dàng như vậy, hôm nay thật đúng là ngày lành, cô cảm thấy mình có thể ăn thêm chén cơm thứ ba.

Nhưng không như ý muốn. Có thể ông trời cảm thấy cô ăn nhiều sẽ béo, không cho cô cơ hội ăn chén cơm thứ ba.

Đột nhiên, âm thanh quen thuộc vang lên, là tiếng chuông điện thoại của ba.

Là chú ba của Lâm Tây, em trai của Lâm Cường, ba nhận điện thoại, sắc mặt không tồi nói chuyện với nhau vài câu.

Nhìn đến cái tên hiện trên điện thoại, mặt Tào Lệ Linh lập tức đen lại.

Nội tâm Lâm Tây vang lên hồi chuông cảnh báo không ổn, tiêu rồi...

Buông điện thoại, Lâm Cường nói với Tào Lệ Linh: “Qua mấy ngày cháu trai tao kết hôn, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau về nhà. Tiền biếu chuẩn bị cho tốt, ngày mai tao lại mua chút thuốc lá và rượu quà tặng gì đó……”

Sắc mặt Tào Lệ Linh càng ngày càng đen, không tức giận vứt ra một câu: “Muốn đi thì mày tự đi, bà đây không đi.”

Sắc mặt Lâm Cường thay đổi, “Tào Lệ Linh, mày có ý gì.”

“Ý gì là ý gì? Bà đây không muốn đi nhà mày. Nhà mày một đống thân thích, mỗi lần về nhà mày đều cầm thuốc lá rượu ngon còn cho một đống tiền, làm bộ làm tịch giàu có.”

“Đây là lễ nghĩa! Có phải ba mẹ mày không dạy cho mày lễ nghĩa đối xử với người lớn phải không!”

“Mày là về nhà hay là thăm người thân? Nếu là về nhà vậy đưa lễ vật làm gì? Bà con thân thích nghèo nàn của mày tao nhìn đủ rồi, một đống quỷ hút máu, Bà! Đây! Không! Đi!”

Lâm Cường thật sự tức giận, Tào Lệ Linh có thể mắng ông, phụ nữ sao, muốn cho, muốn nhịn, nhưng ông không chịu nổi nhất chính là Tào Lệ Linh mắng người nhà của ông.

“Một câu nghèo hai câu cũng nghèo, mày có tiền lắm sao mà nói người khác! Tao nói cho mày, làm người không thể quên nguồn gốc! Ba mẹ tao sinh tao ra nuôi tao lớn, tao và em trai tao là anh em, tao quan tâm nhiều một chút thì có sao?” Lâm Cường chỉ vào Tào Lệ Linh chửi ầm lên.

Mắt thấy lửa trên chiến trường càng lớn, Lâm Tây vội vàng khuyên can.

“Ba mẹ đừng cãi nhau, đừng nóng giận. Mẹ, ngày thường chú cũng rất chiếu cố chúng ta, mẹ đừng nói nữa, ăn cơm đi.”

“Mày xem, con gái còn biết lý lẽ hơn mày!” Lâm Cường nói.

“A, Lâm Tây, con cái gì cũng không biết. Năm đó lúc nhà chúng ta cần tiền, mấy người thân thích của ba con một đồng cũng không chịu móc ra. Cần bọn họ giúp đỡ, bọn họ đều nói bận. Bây giờ nhà chúng ta tốt lên chút, bọn họ lại hớn hở chạy tới vay tiền, trong mắt bọn họ chỉ có danh lợi, vong ân bội nghĩa…”

“Tào Lệ Linh mày đủ rồi!” Lâm Cường tức giận “Mày đừng ở trước mặt con cái nói bậy nói bạ!”

“Tao có nói bậy nói bạ hay không con nó biết rõ ràng! Lâm Tây cũng trưởng thành mày để nó phân xử!”

“Lâm Tây!” Lâm Cường kêu cô “Đây là chuyện của người lớn, con không cần quản, đi, về phòng học bài đi.”

“Ba, ba đừng nóng giận, mẹ con chính là loại tính tình này, hai người đừng cãi nhau.”

Tào Lệ Linh nói: “Ba mẹ không có việc gì, con về phòng học bài đi, bây giờ nhiệm vụ của con là học bài để thi đại học, những chuyện khác đừng xen vào.”

“Mẹ! Chuyện chẳng lớn lao gì, hai người đừng tức giận.” Lâm Tây cầu xin.

“Về phòng! Học bài đi! Chuyện của người lớn con nít con nôi đừng có lộn xộn!” Lâm Cường quát.

Lâm Tây buông bát cơm, về phòng khóa cửa, ngã người xuống giường, thở dài thật mạnh.

Được rồi, đã là thói quen.

Một bữa cơm hòa hợp đã lâu chưa từng ăn qua.

Giao lưu cùng hai người bọn họ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh từ đầu tới cuối hoà bình ở chung, cũng không biết đó là chuyện đã bao lâu về trước.

Thi đại học? Không có cái nhà nào con cái thi đại mà có bầu không khí như cái nhà này.

Lâm Tây cảm thấy có chút đau đầu.

Ngực buồn, hít thở không thông, nghẹn.

Bên ngoài quá ồn, cô muốn ra ngoài!

Lâm Tây bò dậy ra khỏi phòng, tốt quá hai người bọn họ về phòng ngủ cãi nhau rồi, như vậy sẽ không thấy cô ra ngoài, nếu có nhìn thấy thì bọn họ cũng mặc kệ cô thôi. Lâm Tây ra khỏi nhà, đứng trước cửa không biết nên đi nơi nào.

Trời đã tối, ngôi sao trên trời thưa thớt nhưng rất sáng. Tháng tư vẫn là mùa xuân, buổi tối Bắc Thành còn lạnh lẽo, nếu một trận gió thổi qua, sẽ làm người ớn lạnh rùng mình.

Nhưng Lâm Tây cảm thấy khô nóng, trong nhà quá ồn thật phiền, cô phải dập lửa.

Lâm Tây đi qua siêu thị mua một ly kem, vừa lạnh vừa ngọt, dập lửa. Lâm Tây đứng trước cửa siêu thị ăn một lát, không biết suy nghĩ cái gì cô quay lại cầm một ly khác.

Lâm Tây đứng ở trong sân thấy nhà cách vách còn mở đèn, Lâm Tây chần chừ một lúc rồi gõ cửa nhà cách vách.

Rất nhanh Lâm Tây nghe thấy âm thanh dép lê dẫm lên mặt đất: “Ai đó?” Tiếng nói thanh lãnh của Trần Kiều truyền tới.

Lâm Tây nghĩ nghĩ, nói “Hoa hồng nhỏ.”

Trần Kiều mở cửa, mỉm cười: “Sao lại tới đây?”

Lâm Tây giơ ly kem lên đưa cho anh: “Đưa ly kem, cho chút mặt mũi để tôi đi vào ngồi?”

Trần Kiều mới đầu ngây ra một lúc, rất nhanh phản ứng lại giơ tay cầm ly kem, Trần Kiều không dấu vết nhìn thoáng qua phía sau Lâm Tây, theo sau nghiêng người để Lâm Tây đi vào, cười nói “Hoan nghênh hoa hồng nhỏ đến chơi.”

Vào cửa rồi đầu óc Lâm Tây mới dần dần tỉnh táo lại, cứ như vậy lỗ mãng đi vào nhà một chàng trai mình không quá quen biết, Lâm Tây hậu tri hậu giác có chút xấu hổ.

Bố cục nhà Trần Kiều giống nhà Lâm Tây, hai phòng ở, hai phòng ngủ, cửa đều khép hờ, nhìn không ra ban nãy Trần Kiều đang làm cái gì. Phòng ở này là Trần Kiều thuê, gia cụ đều là nguyên chủ bố trí, nhìn không ra phong cách của Trần Kiều.

Trần Kiều dẫn Lâm Tây ngồi ở trên sô pha phòng khách, hai người mặt đối mặt ăn kem.

“Nhà anh một người ở?” Lâm Tây hỏi.

“Cô xem bộ dáng của tôi giống như có người ở cùng sao?” Trần Kiều ăn kem đáp lời.

“Vậy sao anh thuê một nhà hai phòng ở?” Lâm Tây nghi hoặc hỏi.

“Tình huống phức tạp, gấp gáp chọn nhà, lại không có nhà nào thích hợp. Dù sao tiền thuê nhà cũng không cao, cho nên lập tức thuê luôn.”

“Ồ.” Có tiền, Lâm Tây hâm mộ.

Trần Kiều thoạt nhìn cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, thoạt nhìn cũng không thiếu tiền, đi Bắc Kinh còn tốt nhưng đi tới một nơi nhỏ như Bắc Thành… Vì sao anh muốn đi tới một nơi nhỏ như Bắc Thành? Chắc chắn không phải tới đây công tác đâu nhỉ. Lâm Tây một bụng nghi vấn, nhưng tùy tiện mở miệng hỏi cũng không quá lễ phép, Lâm Tây đành phải đem nghi vấn giấu ở trong bụng, tiêu hóa với kem.

“Trong nhà lại cãi nhau?” Lần này đổi lại Trần Kiều mở miệng hỏi vấn đề.

“Ừ.” Cũng không tính là bí mật gì, anh nghe thấy hẳn là rất nhiều lần rồi, cũng không thấy xấu hổ.

“Còn bao lâu thi đại học?” Trần Kiều hỏi.

“Hơn một tháng.” Lâm Tây đáp.

“Nếu tần suất cãi nhau của ba mẹ cô vẫn như thế này, về sau buổi tối tới nhà của tôi ôn tập đi.” Trần Kiều bình đạm tự nhiên mở miệng nói, nói ra lời này ngữ khí giống như đang hỏi "tôi mời cô ăn kem nhé?"

“Hả?” Lâm Tây cảm thấy chuyện này phát triển có chút vi diệu.

Tâm tình cô không tốt muốn ra ngoài hít thở không khí vì thế gõ cửa nhà cách vách, nhà cách vách có một anh đẹp trai vừa mới làm quen với cô được ba ngày, mà anh đẹp trai vừa mới làm quen với cô được ba ngày này không chỉ quan tâm hỏi tình huống nhà cô mà còn mời cô tới nhà anh học bài.

“Sắp thi đại học, thi đại học rất quan trọng. Vừa lúc nơi này của tôi còn dư một phòng, bàn, ghế dựa, đèn đều có, lần sau cô chỉ cần mang sách tới là được.”

Ừm, anh đẹp trai đã an bài tốt chỉ chờ mình đồng ý thôi.

“Được.” Lâm Tây ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

Lý trí nói cho cô phải từ chối! Đồng ý không thích hợp, không tốt đâu Lâm Tây! Nhưng miệng không nghe đầu óc sai sử, thân thể là thành thật, không khí nơi này rất tốt, làm cô cảm giác thật thoải mái.

Hơn nữa ở cùng Trần Kiều cảm giác cũng rất thoải mái.

“Như vậy có quấy rầy anh quá không?” Lâm Tây hỏi, không biết mỗi buổi tối anh làm cái gì, trong phòng có nhiều thêm một người, cũng không biết có can thiệp đến anh hay không.

Trần Kiều đã ăn xong ly kem, anh ném cái hộp vào thùng rác, đứng dậy rót cho hai người mỗi người một ly nước. Anh vừa đưa ly nước cho Lâm Tây vừa nói: “Không. Cô yên tĩnh học bài sao quấy rầy đến tôi được? Mỗi ngày tôi đều thức khuya, ngủ không thể sớm hơn học sinh cấp ba, sẽ không quấy rầy đến tôi đâu.”

“Cảm ơn.” Lâm Tây vùi đầu uống ly nước, thấp giọng nói.

“Sao nào? Bị tôi làm cảm động rồi? Có phải cảm thấy nhìn không ra tôi là người tốt?” Trần Kiều cười xấu xa nói.

Lâm Tây gật đầu, khẽ cười: “Đúng vậy đó, cảm ơn đại họa gia thiện lương.”

“Cho nên hoa hồng nhỏ phải học tập cho tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước nha.”

“Chỗ của tôi không có tạp chí gì xem, nếu cô thấy nhàm chán, vậy xem TV đi.” Nói, Trần Kiều bật TV, đưa điều khiển từ xa cho Lâm Tây. Dứt lời, liền đứng dậy trở về phòng, nói “Tôi còn có việc làm, cô tự nhiên đi.”

Trần Kiều ngửa đầu ngồi ở trên ghế, buồn bực bóp cái trán, anh cảm thấy bản thân quá không bình thường. Anh không phải người thích xen vào việc của người khác. Lúc trước, bắt đầu từ ngày anh chủ động chào hỏi Lâm Tây đã không quá bình thường, đến bây giờ anh cư nhiên còn mời Lâm Tây đến nhà mình? Trần Kiều nghĩ nhất định là đầu óc anh bị hỏng rồi, hoặc có thể do uống sữa chua, uống sữa đậu nành, uống đến choáng váng!

Vì sao?!