Giữa cuộc nói chuyện, trợ lý Neil nhận được một cuộc gọi tới.

Khi nghe điện thoại xong, anh ta cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoàng thái tử. Thị trưởng không biết bọn họ trao đổi những gì, chỉ thấy một lát sau, Hoàng thái tử đứng dậy. Anh lịch sự cười, "Hẳn Thị trưởng còn cần chút thời gian để suy xét về đề nghị của tôi. Bây giờ tôi mạn phép ra ngoài giải quyết công việc, mong rằng khi quay trở lại có thể nghe được câu trả lời thỏa đáng từ ngài."

Hoàng thái tử và trợ lý rời khỏi phòng Hội nghị.

Sau khi bọn họ đã đi xa, Thị trưởng vẫn ngồi im tại chỗ, không động đậy, trong lòng trầm mặc suy tính. Bằng chứng chứng minh giao dịch buôn bán hàng cấm bất hợp pháp còn đang để mở ngay trước mặt ông ta. Cổ họng khô khốc, Thị trưởng khó khăn nuốt nước miếng. Chỉ cần Hoàng thái tử vạch trần những thứ này ra ngoài ánh sáng, tội chồng tội đủ khiến ông ta bị tống giam cả đời, mọi thứ mà ông ta cố gắng phấn đấu bấy lâu để đạt được sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt, cuộc đời của ông ta hoàn toàn chấm hết. Hoàng thái tử đưa ra một lời đề nghị, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc Thị trưởng phải bán đứng anh họ của mình...

Thị trưởng không muốn mất cái ghế này, không muốn phải ngồi trong nhà lao mục rữa cả đời. Nhưng ông ta cũng không muốn đi đến bước trở mặt với anh họ của mình... Đâm lao thì phải theo lao. Thị trưởng đã bị dồn vào đường cùng, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt cược toàn bộ.

Ông ta lấy điện thoại, gọi đi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

*

Thức đến ba giờ sáng, sau khi trở về phòng, vừa đặt lưng xuống giường là Chi Nghiên ngủ một mạch tới hơn mười giờ trưa mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Cái bụng trống không đang ầm ĩ gào thét đòi được cung cấp lương thực.

Nằm trên giường, Chi Nghiên nhắm mắt rồi lại mở mắt, hết lăn bên trái rồi lăn bên phải, sau một hồi giao chiến ác liệt, cái bụng vẫn kiên trì kêu réo inh ỏi, Chi Nghiên đành phải uể oải ngồi dậy. Thực sự chẳng hề muốn tỉnh lại một chút nào. Nhưng mà rất đói. Cô không ngừng xoa xoa cái bụng dẹp lép của mình. Tao biết rồi, khổ lắm, đừng có réo nữa.

Hoàng thái tử đã rời khỏi khách sạn từ lúc nào đó không biết, Chi Nghiên cũng chẳng cần biết rõ chi tiết làm gì. Vệ sĩ nói anh ta tới Tòa thị chính, trợ lý đi cùng luôn, Jonathan Sulvian cũng biến đâu nốt. Hoàng Dĩ Khâm không cấm Chi Nghiên ra ngoài một mình. Kỳ thực Chi Nghiên cũng chẳng muốn đi đâu xa cho mệt thân, cô đang buồn ngủ, chỉ định đi xuống nhà hàng ở tầng trệt kiếm chút đồ ăn rồi lên ngay thôi.

Thang máy "Đing" một tiếng, báo hiệu đã xuống tầng trệt. Chi Nghiên theo trí nhớ đi ngang qua sảnh lớn rồi quẹo phải, thấy nhà hàng của khách sạn còn cách mình mấy bước nữa.

Một thứ cứng cáp, lành lạnh đột ngột dí vào lưng cô.

Không khó khăn để Chi Nghiên nhận ra đó là nòng súng. Chi Nghiên đang đứng trước cửa nhà hàng làm bằng kính thủy tinh trong suốt, nhờ hình ảnh phản chiếu, cô lờ mờ nhìn thấy hình dáng của gã đàn ông đằng sau lưng. Gã mặc đồ bình thường để dễ trà trộn vào đám đông, thân hình cao to thuận lợi che khuất cây súng, gương mặt chẳng mấy lương thiện.

Gã thấp giọng, "Đi theo tao."

Những người xung quanh ai cũng bận rộn với công việc riêng của bản thân, không ai chú ý tới chỗ cô đang đứng cho nên không hề phát hiện ra điều kì lạ. Chi Nghiên suy nghĩ, thôi thì cô cũng chẳng tha thiết trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Gã đàn ông đưa Chi Nghiên rời khỏi khách sạn, băng qua đường lớn, một chiếc xe hơi đang chờ sẵn ở đó. Khi bọn họ gần tới, cửa ghế sau bật mở, gã đẩy mạnh Chi Nghiên vào trong, sau đó ngồi lên xe, sập cửa lại.

Xe bắt đầu lăn bánh.

Ở ghế sau, Chi Nghiên ngồi kẹp giữa hai gã đàn ông cao to bặm trợn. Trên xe còn một tên tài xế thân hình vạm vỡ không kém gì hai con người có vẻ "thân thiện" đang ngồi cạnh cô, và một người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ. Từ vị trí của Chi Nghiên chỉ nhìn thấy sườn mặt trái của bà ta. Bà ta đeo mắt kiếng đen to bằng nửa khuôn mặt, cách ăn mặc trông rất quý phái, đặc biệt là mùi nước hoa cao cấp thơm nức cả buồng xe.

Chi Nghiên lờ mờ cảm thấy hình như cô biết người này.

Não bộ bắt đầu hoạt động để cố gắng nhớ xem bản thân đã từng nhìn thấy gương mặt này ở đâu. Trong lúc đó, dường như cảm nhận được có ánh mắt đang tập trung vào mình, người phụ nữ hơi xoay đầu lại, vừa vặn giúp Chi Nghiên phần nào nhìn rõ hơn gương mặt của bà ta ở góc độ chính diện. Bà ta mỉm cười, màu son đỏ trên môi kéo theo một sự lạnh lùng. "Đừng trách tôi, cô bé. Muốn trách thì hãy trách vị hôn phu tài giỏi của cô."

Bà ta ngừng lại. Chi Nghiên không đáp trả, im lặng nhìn bà ta. Người phụ nữ cho rằng Chi Nghiên đang sợ hãi.

"Một đứa con gái phương Đông với mái tóc nhuộm màu đỏ chét rẻ tiền. Một Hoàng hậu được dạy dỗ đàng hoàng sẽ chẳng bao giờ làm như thế. Tại sao Đức vua lại có thể cho phép cô ở bên cạnh Hoàng thái tử nhỉ?" Người phụ nữ đánh giá Chi Nghiên bằng giọng điệu khinh thường, "Ngoại trừ xinh đẹp thì chẳng còn gì."

Chi Nghiên: "..."

... Đúng vậy, bây giờ cô dám xác định, người phụ nữ này chính là phu nhân của Thị trưởng.

Thật lòng mà nói, phu nhân vốn chẳng muốn giúp đỡ, thậm chí không hề muốn dính dáng gì tới những rắc rối của Thị trưởng. Nhưng lúc nãy ông ta gọi điện cho bà, và lời nói của Thị trưởng không phải là không có lý. Nếu như Hoàng thái tử có thể lấy được video của Thị trưởng thì không loại trừ khả năng anh ta cũng nắm sẵn trong tay những thứ gây bất lợi đối với phu nhân. Hoàng thái tử hoàn toàn không hề che giấu mục đích của anh ta, ngược lại còn thể hiện một cách vô cùng rõ ràng, anh ta dự định phá nát ánh hào quang đẹp đẽ trong mắt người ngoài về Thị trưởng, đạp nó dưới chân như một tấm giẻ rách, buộc Thị trưởng nhận thức được cái giá phải trả khi tiếp tay cho anh họ của ông ta – chống đối gia tộc Grino Wann đắt như thế nào. Và để làm điều đó, trong trường hợp cần thiết, Hoàng thái tử chắc chắn chẳng ngần ngại kéo phu nhân xuống nước theo, những chuyện bê bối của bà ta cũng theo đó mà bị phanh phui. Đây chỉ là một trong nhiều giả thiết có thể xảy ra, nhưng lại là giả thiết có phần trăm xảy ra cao nhất.

Phu nhân không ngu ngốc giống như Thị trưởng, không phải tới bây giờ mới nhận ra cho dù không ủng hộ thì cũng không nên đứng ở phía đối lập với Lance Grino Wann. Bất cứ kẻ nào cũng có thể trở thành Hoàng tử, nhưng không phải Hoàng tử nào cũng có thể trở thành vua. Lance Grino Wann là Hoàng thái tử được định sẵn sinh ra để trở thành Đức vua kế tiếp, người thanh niên này rất nguy hiểm. Đối đầu trực diện với anh ta, thất bại thì đừng hỏi tại sao.

Cho nên phu nhân quyết định xuống tay với vị hôn thê của Hoàng thái tử.

Nghĩ đến đây, bà ta liếc nhìn Chi Nghiên qua gương chiếu hậu.

Đây là cô gái vào hai tháng trước, Hoàng thái tử tự mình nắm tay đưa đến trước mặt vua cha, bảy người đứng đầu của bảy gia tộc "Thần" cùng toàn thể hội đồng hoàng gia và nói rằng anh muốn lấy làm vợ, bất chấp việc biết rõ sẽ rất khó để họ chấp nhận một cô dâu hoàng gia lai lịch không rõ ràng và với một quyết định không hề sáng suốt như thế sẽ tạo cái cớ thuận lợi cho những thế lực đang núp trong bóng tối gây khó dễ cho hội đồng suy xét lại vấn đề kế nhiệm ngai vàng của anh ta. Sự xuất hiện của cô gái này là bất lợi đối với Hoàng thái tử. Nhưng Hoàng thái tử lại che chở bất lợi này như báu vật, tỉ mỉ yêu thương từng chút lại từng chút một. Thực chất, trước khi những chuyện của Thị trưởng bị vỡ lỡ và liên lụy tới bà ta, phu nhân vẫn luôn không phản đối việc Lance Grino Wann trở thành Đức vua kế tiếp, mặc kệ xét về tư cách hay năng lực, chỉ có vị Hoàng thái tử này mới xứng đáng ngồi lên ngai vàng. Thế nên bà ta thực không tài nào hiểu nổi, tại sao vị Hoàng thái tử mà người khác chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên để ngưỡng mộ ấy lại lựa chọn một cô gái... Không xứng đáng như thế này.

Chiếc xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố náo nhiệt, dừng lại ở một nơi khỉ ho cò gáy hoang vắng nào đó mà Chi Nghiên không biết, xa xa phía bên phải có một căn nhà gỗ mục nát, xem chừng đã bị bỏ hoang từ lâu.

"Bà định uy hiếp Lance?" Quan sát khung cảnh xung quanh, Chi Nghiên đột nhiên hỏi.

Phu nhân chẳng thèm nhìn cô, cười nhạt, "Cũng không ngu ngốc lắm."

Tên tài xế xuống xe đầu tiên, chạy vòng qua đầu xe mở cửa cho phu nhân. Chi Nghiên bị hai gã đàn ông kèm hai bên nửa đẩy nửa lôi xuống xe.

"Đưa nó vào trong." Phu nhân vừa nói vừa tìm điện thoại để trong túi xách. Bà ta đi phía trước, Chi Nghiên bị lôi theo sau. Tên tài xế ngồi lại vào xe, định khởi động xe chạy đến gần căn nhà bỏ hoang hơn.

Chi Nghiên đột ngột giãy khỏi hai gã đàn ông. Bọn chúng bị bất ngờ, sức lực của Chi Nghiên lại không yếu, thừa lúc hai gã còn chưa kịp phòng bị, cô gạt chân một tên khiến gã ngã oạch xuống đất, khống chế tay của tên còn lại, giơ chân thúc mạnh vào bụng gã khiến gã đau điếng gập người xuống, thừa lúc đó giật luôn khẩu súng gã giắt ở thắt lưng. Chi Nghiên đẩy mạnh gã đàn ông ra, cho hắn một phát thẳng vào đầu. Tên kia bật dậy muốn đánh lén cô, Chi Nghiên nhanh nhẹn né đi, cô xoay người, tặng hắn một viên đạn ghim giữa trán. Khoảng cách gần, máu hai gã đàn ông văng ra, dính lên tay của Chi Nghiên.

Phu nhân đang định gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng súng, bà ta quay lại quát, "Có chuyện gì thế!" Thì Chi Nghiên đã đứng sau lưng bà ta từ lúc nào. Một tay cô đưa lên nắm cổ bà ta, một tay cầm súng chĩa thẳng vào thái dương của bà ta. Phu nhân hoảng hốt, cả người cứng ngắc.

Khi tên tài xế nhận ra tình hình không ổn, vội chộp lấy khẩu súng để bên cạnh thì đã muộn. Gã vừa bước xuống xe, Chi Nghiên lập tức chĩa súng vào gã, súng nổ một phát, máu tươi trên đầu gã văng ra tung tóe, thân hình to lớn nặng nề ngã xuống đất.

Cảnh tượng chém giết diễn ra sống động trước mắt phu nhân, bà ta sợ hãi tới mức không dám phản kháng.

Phu nhân không thể nhìn thấy vẻ mặt của Chi Nghiên ngay lúc này, nhưng bà ta cảm giác được nòng súng lạnh lẽo đang chĩa vào đầu bà ta. Giọng nói của cô gái phương Đông vang lên bên tai, gần sát, thản nhiên, thậm chí còn mang theo cười nhạo thỏa mãn, "Tôi không chỉ xinh đẹp thôi đâu, thưa phu nhân."

Hoàng thái tử vẫn chưa trở lại.

Một mình ngồi trong phòng Hội nghị, Thị trưởng sốt ruột hết nhìn đồng hồ lại nhìn điện thoại. Ông ta đang mong chờ một cú điện thoại từ phu nhân nói rằng mọi chuyện đã thuận lợi, nhưng chờ đợi mãi mà điện thoại vẫn không chịu đổ chuông. Chết tiệt! Làm cái quái gì mà lâu như thế chứ.

Ngay lúc đó, dường như ông trời rốt cuộc nghe thấu nỗi lòng của ông ta, chuông điện thoại bỗng nhiên réo lên phá tan sự yên tĩnh quỷ dị đang khiến Thị trưởng phát điên. Trên màn hình hiển thị người gọi tới là vợ của ông ta.

Thị trưởng vội vàng bắt máy: "Alo!"

"Chào ngài Thị trưởng."

Câu tiếp theo Thị trưởng định nói đột ngột bị khựng lại nơi cổ họng.

Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia không phải là giọng của phu nhân.

Lúc này, phu nhân đang ngồi trên ghế lái phụ. Chi Nghiên ngồi bên cạnh bà ta, một tay chĩa súng vào đầu bà ta, một tay cầm điện thoại, khóe miệng kéo lên ý cười mơ hồ. "Phu nhân yêu quý của ông đã đồng ý làm nhân chứng chống lại ông trong trường hợp tôi kiện ông tội danh bắt cóc. Đừng nên phí sức giãy dụa làm gì. Hoặc ông hợp tác với Lance, hoặc cứ chuẩn bị tinh thần bóc lịch suốt đời."

Cả người Thị trưởng cứng đờ. Ông ta không dám tin. Người đang nói chuyện với ông ta là vị hôn thê của Hoàng thái tử. Kẻ mà ông ta vẫn luôn coi thường, cái con bé "vừa không có gia thế vừa không có đầu óc"...

Nếu như Thị trưởng biết những bằng chứng buộc tội ông ta buôn bán hàng cấm đều do tối hôm qua cái con bé "không có đầu óc" vừa ngáp ngủ vừa phá hỏng máy tính của Joker lấy được, ông ta hẳn sẽ tức hộc máu bởi sự chủ quan của bản thân trước đây. Cũng không thể trách Thị trưởng quá ngu xuẩn, mặc dù vốn không hề sai. Nhưng chủ yếu do Chi Nghiên giả ngu quá tốt. Nếu không tốt, làm sao một năm trước Đức vua vừa liếc mắt đã nhìn trúng cô.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng Hội nghị, Neil nhận được điện thoại từ vệ sĩ và báo cáo lại với Hoàng thái tử, vị hôn thê của anh đã an toàn.

Vệ sĩ của Hoàng thái tử không chỉ canh gác ở bên trong khách sạn mà còn rải rác xung quanh các vùng lân cận của khách sạn. Khi Chi Nghiên bị bắt đi, có người đã nhanh chóng phát hiện. Bọn họ cử người đuổi theo chiếc xe, đồng thời báo cáo vụ việc với Hoàng thái tử. Khi nghe tin vị hôn thê phương Đông xinh đẹp của mình bị bắt cóc, Neil nhìn thấy, Hoàng thái tử chỉ đơn giản nhếch miệng cười nhạt một cái. Thực bình tĩnh.

Ở thành phố Violet Phoenix này, chẳng bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của Chi Nghiên. Người biết rõ thân phận của cô lại càng ít hơn. Mà vào tình cảnh hiện tại, người có động cơ bắt cóc cô ấy... Rất rõ ràng, chỉ có thể là Thị trưởng bị dồn vào đường cùng nên đành phải nhắm mắt làm liều thôi.

Mặc dù đa số những kẻ làm liều chẳng bao giờ đủ tỉnh táo chọn cách thông minh để làm, nhưng mà Hoàng Dĩ Khâm vẫn phải thừa nhận, hành động làm liều này của Thị trưởng không thể nào ngu xuẩn hơn được nữa. Anh đã cho ông ta một cơ hội, ông ta lại cứ thích tự dồn bản thân vào chỗ chết. Được thôi, vậy thì giúp ông ta toại nguyện.

Hoàng thái tử ra lệnh cho vệ sĩ bám sát ở đằng sau, không cần vội hành động, càng không được để bọn bắt cóc nhận ra chúng đã bị phát hiện. Hoàng Dĩ Khâm đâu phải chỉ mới biết Chi Nghiên một hay hai ngày, tuy rằng thời gian không quá dài thì ít nhất đủ lâu để anh biết vị hôn thê mà cha anh vô duyên vô cớ quẳng cho anh là loại người nào. Không phải bọn bắt cóc bắt Chi Nghiên đi, mà là cô ấy tự đi theo bọn bắt cóc mới đúng. Người phụ nữ này lúc nhàm chán thường thích thú với những thú vui rất ác liệt, bọn bắt cóc xui xẻo sớm không đến, muộn không đến, xuất hiện đúng lúc cô ấy đang quá rảnh rỗi chẳng có việc gì làm mà thôi.

Cách Chi Nghiên xử lý bọn bắt cóc hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hoàng Dĩ Khâm. Vào cái ngày bọn sát thủ thất bại khi tới khách sạn GrW để ám sát Chi Nghiên, Hoàng Dĩ Khâm đã nhận ra rằng, sự tàn nhẫn của người phụ nữ này tỉ lệ thuận với mức độ xinh đẹp của cô. Và một điều mà Hoàng thái tử phải thừa nhận, vị hôn thê phương Đông của anh cực kỳ xinh đẹp.

Đều do Thị trưởng tự làm tự chịu mà thôi.