Đám Tử Thần Thực Tử gần đây đau đầu vô cùng.

Chúa tể vừa kết hôn vào cuối tuần trước là đưa người yêu đi hưởng tuần trăng mật ngay, vì thế mọi việc đều do bọn họ tự làm lấy, làm không được còn tìm không thấy sếp đâu.

Tuy Chúa tể sau kết hôn tính tình dễ chịu hơn hẳn, bọn họ lâu rồi không phải ăn bùa Tra tấn nữa.

Nhưng ai có thể cho bọn họ biết, tại sao Chúa tể cứ nhất quyết nhúng tay vào thế giới Muggle chứ.

Lũ Muggle đó cứ giết là được rồi, làm gì phải hao tâm tổn trí đi thống trị!

Đám Tử Thần Thực Tử khóc thầm trong lòng: thà bị tra tấn còn hơn giao tiếp với Muggle, mất mặt quá.

Mà Thánh Đồ bên kia cũng chẳng khá hơn là bao.

Chúa tể của bọn họ thực ra không kết hôn, cũng không đi hưởng tuần trăng mật.

Nhưng chính vì thế mà mấy nay toàn nước Đức rơi vào trạng thái áp suất thấp, ngay cả đi đường cũng không dám phát ra âm thanh, ai cũng sợ bỗng dưng bị Grindelwald phái đến chỗ quỷ quái nào đó làm việc.

Vì thế nội dung cầu nguyện mỗi ngày của Thánh Đồ biến thành: Ngài Malfoy, mau mau nhận lời cầu hôn của ổng đi!

Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của đám nhân vật phụ, Chúa tể Hắc ám làm sao chú ý đến.

Lúc này hắn còn đang cùng Lucius đi vòng quanh thế giới theo đề nghị của y.

Ý của Voldemort là muốn cùng trải qua tuần trăng mật trên giường, nhưng hắn vẫn luôn không dám nói.

Đã có con rối thế thân giải quyết vấn đề lời nguyền, hắn theo ý Lucius cử hành hôn lễ vô cùng long trọng.

Tới cỡ nào ấy à? Gần như toàn bộ pháp sư phù thủy ở châu Âu đều được mời tới, đương nhiên tất cả là do Lucius mời, trừ Dumbledore.

Ông là không mời mà tới, nhưng thấy Nick Flamel đi cùng về sau còn nói chuyện góp vui với Lucius, Voldemort cũng thôi không so đo nữa.

Chỉ thấy hơi kỳ quái, gần đây đối thủ một mất một còn sao lại không định đối đầu với hắn nữa.

“Voldy, ngài có em nói gì không vậy?” Lucius cau mày nhìn Voldemort thất thần.

Lúc này bọn họ đang ở Ai Cập, cùng tham quan trong Kim Tự Tháp.

Voldemort nhìn người yêu, thật sự rất muốn thở dài, sao hắn lại có xu thế ngày càng chiều vợ thế này chứ? “Không có gì, Lucy, ta chỉ đang nghĩ ngày mai sẽ đi đâu thôi.”

“A, em đã nghĩ rồi, ngày mai đi La Mã.

Thấy thế nào?” Lucius bỏ qua việc người nào đó lơ đãng, bắt đầu huyên thuyên hành trình ngày mai.

“Đương nhiên được.

Đều nghe em.” Voldemort ôm lấy Lucius, cảm nhận hơi ấm chân thật trong lòng, thầm oán sao trong Kim Tự Tháp lại không có giường chứ.

Tuy là hắn không ngại, nhưng Lucius nhất định sẽ không chịu.

“Lucius, ta mong về khách sạn quá.” Voldemort hoàn toàn chẳng hứng thú gì với xác ướp, bây giờ hắn chỉ muốn làm chút chuyện yêu đương thôi.

Lucius nhìn bầu trời đêm đầy sao, gật đầu.

“Voldy, tại sao lại là em vậy?” Tựa vào ngực Voldemort, Lucius hỏi, “Tại sao lại chọn em?”

Voldemort nhướn mày, “Ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

“Em đang nghiêm túc hỏi ngài mà, ngài trả lời đàng hoàng đi.” Lucius buồn bực đáp.

“Ta cũng nghiêm túc mà.

Lucius, trừ yêu em ra, ta còn có lựa chọn nào nữa?” Voldemort nhìn sâu vào mắt Lucius, chậm rãi đáp.

“Em vốn tưởng rằng Chúa tể Voldemort sẽ không yêu bất kỳ ai.

Thật sự, em vẫn luôn cảm thấy vậy.” Lucius nằm xuống, nhìn bầu trời sao từ ma thuật kia, ánh mắt trở nên mông lung.

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng sự thật không phải thế.

Lucius, em là biến số trong sinh mệnh của ta.

Nhưng có em thực sự quá tốt.” Voldemort dịu dàng kể.

Hắn nhớ đến lúc mình ngây thơ làm chuyện ngốc nghếch, chợt muốn cười.

Đoạn thời gian đó, giờ nghĩ lại cũng thấy quý giá biết bao.

Lucius xoay đầu, y nhìn vào mắt Voldemort, cười nói.

“Nói như ngài không phải biến số trong cuộc đời em vậy.

Đáng lẽ em phải cưới vợ sinh con đấy chứ.”

Voldemort vội đánh phủ đầu.

“Chúng ta chẳng phải có con rồi đó sao, chẳng lẽ em còn muốn thêm đứa nữa.”

Lucius bị hơi thở gần trong gang tấc của Voldemort phả lên cổ mà tim đập rộn lên, “Nói thật thì em cũng muốn có thêm một đứa con.

Nhà Malfoy không thể tuyệt hậu được.

Với lại, đến giờ ngài còn chưa nói cho em biết chuyện đứa bé đó là sao đâu.”

Voldemort đỡ trán, sao Lucius không suy nghĩ tích cực chút được vậy? “Lucy, Draco có thể mang họ Malfoy.

Ta cũng không muốn có thêm một đứa bé nào tranh sủng với ta nữa.”

“Cái gì mà tranh sủng!” Lucius quả thực bị hắn chọc đến bật cười.

“Rõ ràng là em thích Draco nhiều như vậy.” Voldemort cũng có lúc làm nũng thế này sao?

“Thôi đi, vì muốn cùng ngài ‘hưởng tuần trăng mật’, em đã phải giao Draco cho Severus đó thôi.

Không biết rồng nhỏ không có ba bên cạnh có quen không nữa.”

Voldemort biết người yêu chỉ cần nhắc đến con trai thì sẽ không ngừng được, vội vã hôn lên môi y, đêm còn dài mà, vẫn là để làm chuyện khác đi.

Cùng lúc đó, tại Anh quốc, trong phủ Slytherin, Severus Snape nhìn đứa bé y như mèo con ghé vào dưới chân ngước mắt trông ngóng xem mình, đầu bắt đầu thấy đau, mà lòng lại thấy ấm áp.

Severus dừng quấy món độc dược dang dở, ôm đứa bé lên, thấy nó nở nụ cười xán lạn mà hôn lên má nó một cái.

Cuối cùng khi được đứa bé hôn đáp lại, khóe môi cong lên khẽ nở một nụ cười..