“Gửi cha, con ở trường rất tốt, đã trở thành thủ tịch niên cấp rồi, không làm cha thất vọng đâu.

Chớ niệm.”

Abraxas nhìn thư cuối tuần con trai gửi đến, câm nín tận mấy tiếng liền.

Chỉ ngắn ngủi một câu như vậy, khiến người làm cha thương tâm ghê gớm.

Nghĩ thằng con cánh tay thò hết ra ngoài cũng viết thư cho Voldemort, y nghĩ đang lúc rảnh rỗi hay sang trang viên Slytherin một chút, chợt thấy hắn đem theo cậu con nuôi xuất hiện trong nhà.

“Voldy, vừa định đi tìm cậu đấy, chưa gì đã đến rồi.” Abraxas có hơi kinh ngạc vì Voldemort đến đây, mấy năm nay hắn rất ít lui tới chỗ này, đương nhiên chuyện quản một đám Tử Thần Thực Tử  không dễ như vậy.

“A, là Severus ở nhà nhàm chán, nên dẫn đi dạo.” Voldemort vỗ vỗ giáo sư nhỏ đã cao lên không ít đứng bên người.

Severus muốn nổi cáu, cậu rõ ràng đang yên đang lành đọc sách ở nhà, là “cha nuôi” chán không chịu nổi mới muốn đi à nha.

Nhưng chí ít Severus còn chưa có gan nói ra chân tướng.

Voldemort ra vẻ nhàn nhã ngồi trên ghế bành, liếc qua bức thư Abraxas chưa buông, làm bộ lơ đễnh hỏi, “Của Lucius?”

“Ừ, thằng nhóc này chỉ viết mỗi một câu.

Đúng là càng lớn càng không đáng yêu.” Abraxas oán than, nếu mẹ Lucius không mất sớm như vậy, nhất định sẽ chạy tới Hogwarts tìm con.

Voldemort càng nghe càng bất bình, ít nhất anh còn có thư, ta cái gì cũng không có đây.

Đó cũng là lý do tại sao hôm nay hắn đột nhiên tới phủ Malfoy.

Cứ tưởng rằng Lucius sẽ viết thư cho mình, không ngờ vậy mà chẳng có lá thư nào cả.

Không biết tại sao, hắn thấy thế rất khó chịu.

Voldemort không chịu được một chút bất công, thế là hắn quyết định – đến Hogwarts.

Đương nhiên, khi Voldemort tỏ vẻ sẽ đến đó, Abraxas vốn cũng định đi, nhưng Bộ Pháp thuật chợt gửi thư đến mời y tham dự một cuộc họp, nên đành tạm gác suy nghĩ đó lại.

Còn bây giờ, trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Lucius nhàm chán ngồi trên ghế bành, nghĩ mình còn chưa viết thư cho Voldemort, hắn có thể đến đây gặp mình hay không.

Đang lăn lộn ảo não, chợt nghe Huynh trưởng gọi tên.

“Malfoy, chủ nhiệm nói có người tìm cậu đấy, đến văn phòng thầy đi.”

Lucius đứng lên, chỉnh lại quần áo vốn đã tinh tươm không một nếp nhăn, bước chân từ tốn tao nhã đi ra ngoài.

Chỉ là nếu có tâm quan sát sẽ thấy, ánh mắt cậu bé không kiêu ngạo như trước, ngược lại có vẻ hăm hở vui mừng, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

Huynh trưởng MacNair không hiểu nhìn theo bóng lưng cậu, tò mò không biết ai có thể làm hoàng tử nhỏ kiêu ngạo của nhà Slytherin lộ ra biểu cảm như vậy.

Lucius mở cửa văn phòng chủ nhiệm, quả nhiên, người mà cậu luôn nhung nhớ đang an vị trên chiếc ghế bành êm ái màu xanh bạc, còn mỉm cười nhìn cậu nữa.

Lucius vội chạy qua, thiếu chút nữa kìm không được mà ôm lấy hắn.

Nhưng nào ngờ Voldemort lại đột nhiên ôm chầm lấy cậu.

Hắn cũng không rõ tại sao, chỉ thấy cậu vui vẻ chạy về phía mình, liền bất giác vươn tay ấp người vào lòng.

“Khụ, Lucius, gần đây có khỏe không?” Voldemort có hơi cứng ngắc buông cậu ra, hỏi.

Lucius rất nhanh trấn tĩnh, cười đáp, “Tốt lắm ạ.” Rồi lại im lặng, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đột nhiên không biết ngỏ lời thế nào.

Cậu đành hỏi sang chuyện khác, “Severus đâu ạ?”

“À, nó bị Slughorn bắt đi nấu độc dược rồi, đứa nhỏ này có hứng thú với môn đó nhiều hơn em đấy.” Hắn không quen nhìn Lucius quan tâm Severus đến vậy, nhớ kiếp trước Lucius dường như rất chiếu cố giáo sư, lại càng thêm khó chịu.

“Cha nói Severus là thiên tài độc dược đó, vậy cũng tốt, ngày sau có thể giúp Voldy nhiều.” Lucius không nhận ra vị chua trong lời ghen ăn tức ở của Voldemort, chỉ híp mắt tính toán, phỏng chừng tương lai của giáo sư đã bị cậu mưu đồ cả rồi.

Voldemort lúc này mới vui lên, quả nhiên không hổ là cánh tay phải đắc lực nhất của mình sau này, không bao giờ để mình thất vọng.

Cứ câu được câu không trò chuyện, Lucius đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn nói, “Đúng rồi, Voldy, có việc này muốn nói với ngài.”

“Chuyện gì?” Voldemort nhướn mày, để ý thấy vẻ bối rối trên mặt Lucius.

“Ừm, ngài hứa với em là không được giận đâu đấy.” Lucius còn không dám ngẩng đầu lên.

Voldemort càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Lucius trộm thấy hắn chịu rồi mới thở phào, lấy cuốn nhật ký màu đen luôn đem theo bên mình ra.

Đồng tử Voldemort co lại, sắc mặt thoắt biến.

===================

Huynh trưởng MacNair không hiểu nhìn theo bóng lưng cậu, tò mò không biết ai có thể làm hoàng tử nhỏ kiêu ngạo của nhà Slytherin lộ ra biểu cảm như vậy.

=> Chúa tể hắc ám đó anh ạ:)) Vua vs Vương tử là cp rất bình thường hén ????.