Khi Trầm Thiệu từ thành phố Phù Dung trở lại thị trấn Bồng, chuyện cậu đứng đầu toàn huyện đã truyền khắp cả thị trấn Bồng, cậu mới về đến nhà chưa đến hai ngày, bí thư thôn ủy Trầm Toàn Phát dẫn toàn bộ chủ nhiệm và kế toán đến tận cửa.

Nếu nói người vui mừng nhất trong thôn ủy với chuyện Trầm Thiệu đứng nhất, không thể nghi ngờ – nhất định là Trầm Toàn Phát, dù sao mấy năm nay ông đã cố gắng tranh thủ không ít khoản trợ cấp cho Trầm Thiệu, ví dụ như Trung thu, Nguyên đán, Tết Âm lịch... này nọ, trong thôn sẽ đặc biệt trợ cấp sinh hoạt cho các hộ nghèo và neo đơn, mỗi lần ông đều để một phần cho Trầm Thiệu.

Bây giờ Trầm Thiệu không chịu thua kém, đứng nhất toàn huyện, cuối cùng cũng khiến những người nói xấu sau lưng ông ngậm miệng, đứa trẻ trong thôn có khả năng như vậy nếu không ủng hộ, vậy thì biết ủng hộ ai?

"Tiểu Thiệu a," Trầm Toàn Phát nhìn Trầm Thiệu, nhớ đến Tần triều tạp ký mình từng xem, cảm thấy mình tựa như Lã Bất Vi, liếc mắt đã nhìn ra Trầm Thiệu đầu cơ kiếm lời, hiện tại đã gieo một phần thiện duyên, chờ sau này đứa nhỏ kia huy hoàng, sao lại không nhớ đến phần ân tình của ông, "Trong thôn nghe nói cháu đứng nhất toàn huyện, mọi người đều vui mừng, nên thôn ủy chúng ta cũng đại diện cả thôn vội đến chúc mừng cháu."

"Cám ơn bác Trầm, cám ơn mọi người." Trầm Thiệu cười cười với vài vị thành viên trong thôn ủy, pha trà ngon bưng lên, sau đó nói với họ, "Chuyện nhỏ như vậy cũng phiền các bác các chú đi một chuyến, thật là ngại quá."

"Chúng ta đều là người thôn Trầm gia, cháu là con cháu trong thôn, các bác làm người lớn nhìn con cháu không chịu thua kém, trong lòng rất mừng," Trầm Toàn Phát nói rất êm tai, đem hành động của bọn họ chuyển thành sự quan tâm của người lớn dành cho con cháu, chứ không phải thấy cậu mồ côi rồi thương hại, "À, cháu chuẩn bị ghi danh trường nào?"

"Tôi cũng muốn thưa với bác Trầm chuyện này," Trầm Thiệu rộng lòng, khuôn mặt tràn đầy vui mừng nói, "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến trường ở thành phố Phù Dung, nhờ mọi người trông coi nhà cửa một chút." Cậu quay đầu nhìn lướt qua căn nhà trống không, "Tuy cũng không có gì giá trị, nhưng ít nhiều gì..."

Cậu còn chưa dứt lời, vài người có mắt cũng trầm lặng theo, sau một giây tĩnh lặng, Trầm Toàn Phát đánh vỡ sự yên lặng lúng túng này: "Thành phố Phù Dung? Sao lại đến chỗ xa như vậy?" Trong tưởng tượng của ông, Trầm Thiệu có thể học ở một trường trung học nào đó ở thi xã Quả đã rất lợi hại, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đối phương có thể học trung học ở thành phố Phù Dung.

"Mấy hôm trước tôi đã thi vào Tam Trung Phù Dung, đã trúng tuyển rồi." Trầm Thiệu gãi gãi đầu, "Có thể vài năm tới sẽ ít trở về, nên liền kính nhờ các bác các chú giúp đỡ trông chừng nhà giùm một chút."

"Cháu nói đến trường trung học tốt nhất cả tỉnh chúng ta sao?" Ánh mắt Trầm Toàn Phát sáng lên, nhìn Trầm Thiệu giống như đang nhìn đại nhân vật tương lai, "Tiểu Thiệu chúng ta thật sự không chịu thua kém, ngay cả Tam Trung Phù Dung cũng thi đậu a!"

Mấy cán bộ thôn ủy bên cạnh tâm tư cũng sôi trào, bây giờ Trầm Thiệu có thể thi đậu vào Tam Trung Phù Dung, sau này có thể sẽ thi đậu đại học Q đại học B, đây chính là người xuất thân từ thôn Trầm gia bọn họ, sau này...

Tục ngữ nói, đừng coi khi đứa trẻ nghèo hèn, may mắn bọn họ vẫn luôn đối xử với Trầm Thiệu khách sáo, không đắc tội cậu, nếu không sau này không biết sẽ hối hận như thế nào. Nhớ đến tên Trầm Kiến Bình ép chết vợ bỏ con, mọi người đều thầm lắc đầu, đứa con giỏi như vậy cũng không cần, thật sự là đầu óc đầy nước.

Mấy người lại thân thiết dặn dò Trầm Thiệu vài chuyện cần chú ý khi ra ngoài sống, cuối cùng, Trầm Toàn Phát lại lấy ra một phong thư rất lớn, phong thư khá dày. Trầm Thiệu liếc mắt nhìn, liền thấy ở mép phong thư lộ ra một góc của tờ tiền một trăm đồng.

"Tiểu Thiệu, đây là một chút tâm ý của mọi người trong thôn, điều kiện của mọi người có hạn, giúp cháu cũng không được nhiều lắm, cháu cũng đừng ghét bỏ, coi như mọi người giúp cháu một ít phí sinh hoạt." Trầm Toàn Phát đặt phong thư vào tay Trầm Thiệu, "Mọi người quyên góp, đều có ghi lại ở dưới. Nếu cháu không muốn nhận, thì xem như mọi người cho cháu mượn. Chờ cháu học xong, có tiền đồ, trả lại cho chúng ta cũng được."

Trầm Thiệu nhìn phong thư kia, nhớ đến đời trước khi mình quyết định ra ngoài kiếm sống, người trong thôn tuy không đưa tiền cho cậu, nhưng cũng gửi thịt khô lạp xưởng, chỉ tiếc sau đó cậu không thành công gì, nhiều lắm cũng chỉ góp ít tiền tu sửa đường quốc lộ qua thôn, những phương diện khác thật sự hữu tâm lại vô lực.

Đến đời này, đồng hương vẫn đối xử như cũ với cậu. Có lẽ mọi người học không cao, cũng không có nhiều kiến thức, thậm chí cũng tham chút ít. Nhưng bọn họ lại không có ý gì xấu, đối với một đứa mồ côi như mình, cũng nguyện ý quan tâm thêm một chút.

"Bác Trầm, số tiền này tôi không thể nhận," Trầm Thiệu trả phong thư lại cho Trầm Toàn Phát, "Mọi người kiếm tiền không dễ, trong nhà còn có già có trẻ, đều phải tiêu tiền. Huống chi tôi trúng tuyển kỳ thi kết quả cũng không thấp, Tam Trung Phù Dung đã miễn phụ phí cho tôi, tôi vẫn còn một ít tiền, cũng đủ dùng."

"Đủ cái gì, thành phố Phù Dung là chỗ nào chứ, tốn tiền rất nhiều," tuy Trầm Toàn Phát đối với Trầm Thiệu có một chút như giống như đang đầu tư, nhưng vẫn mang theo chút tình cảm thật, "Tuy bác không có nhiều kiến thức lắm, nhưng cũng biết thành phố Phù Dung không giống nơi này. Đó là thành phố lớn, nhiều xe nhiều người tiêu tiền nhiều, cháu mang thêm ít tiền, trong lòng chúng ta cũng an tâm hơn. Hay là cháu chê chúng ta góp ít, nên không muốn?"

Trầm Thiệu cười khổ nhận lấy tiền, trong lòng có chút áy náy. Rõ ràng mình có tiền, nhưng vì tư tâm nên không thể nói cho bọn họ được, tiền này cầm trong tay, thực sự có chút khó xử: "Cám ơn mọi người, tôi nhất định sẽ học tập thật tốt."

"Cháu yên tâm học hành là được, chúng ta mong đợi cháu có thể thi đậu đại học, cả thôn chúng ta cũng được vui lây." Trầm Toàn Phát thấy cậu nhận tiền, cũng an lòng. Lại hỏi cậu muốn có người đi cùng đến thành phố Phù Dung không, thấy cậu từ chối cũng không kiên quyết, sau lại nhắc nhở chú ý này nọ, mới dẫn người của thôn ủy rời đi.

Trầm Thiệu đóng cửa, mở ra phong thư dày cộp, nhìn thấy bên trong đầy những tờ năm đồng mười đồng, ở dưới cùng còn có mấy tờ năm mươi một trăm đồng, số tiền này tính ra quả thực không nhiều, nhưng tâm ý lại đủ nặng.

Cuối phong thư còn có danh sách góp tiền, rất nhiều người góp mười hai mươi đồng, góp năm mươi đồng cũng có vài nhà, cán bộ thôn ủy vậy mà đều góp một trăm. Cộng lại tất cả, lại hơn một ngàn đồng.

Trầm Thiệu cầm danh sách góp tiền, lặng lẽ cười, bước ra cửa nhìn thôn xóm non xanh nước biếc, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Khi Trầm Thiệu chuẩn bị đến thành phố Phù Dung, hai người cậu Thiệu Khánh Văn và Thiệu Khánh Vũ cũng đến thăm cậu, mỗi người còn cho cậu năm trăm đồng, không nói gì nhiều, chỉ bắt cậu phải gọi điện thoại cho họ, không được ủy khuất bản thân.

Hai người cậu của cậu một người lá giáo sư, một người viên chức xưởng dệt, tuy công việc đều ổn định, nhưng tiền lương không cao, năm trăm đồng với họ mà nói, không phải số tiền nhỏ.

"Tiểu Thiệu, các cậu không có tiền đồ, không giúp gì được cho mẹ con, sau này nếu tên khốn Trầm Kiến Bình dám xuất hiện ở thị trấn Bồng, cậu nhất định giết chết hắn!" Tính tình Thiệu Khánh Vũ tương đối thẳng, lúc trước vì chị Thiệu Thanh Bích, đã từng hung hăng đánh nhau một trận với Trầm Kiến Bình, nhưng y không ngờ chị mình trở lại liền uống thuốc rầy tự sát, tên khốn khiếp Trầm Kiến Bình vậy mà cũng không thèm lo, xoay người chạy trốn cùng người đàn bà khác.

Cho nên chỉ cần nhắc đến ba chữ Trầm Kiến Bình, trong lòng y đều bốc hỏa khí, nếu không phải vì người trước mặt là Trầm Thiệu, chỉ e còn nói khó nghe hơn.

"Được rồi, chú làm trò gì trước mặt Tiểu Thiệu vậy hả, nhắc đến làm gì?" Thiệu Khánh Văn trừng mắt liếc em trai một cái, đẩy mắt kính trên sóng mũi lên, "Tiểu Thiệu, đừng nghe lời cậu tư con nói bậy. Con đến trường nhớ học hành thật tốt, tiền không đủ thì mọi người cùng nghĩ cách, đừng quá tiết kiệm, phải chú ý thân thể mình."

Là thầy giáo, Thiệu Khánh Văn rất thích đứa cháu Trầm Thiệu này, nên mấy năm nay vẫn thường cho Trầm Thiệu một ít tiền tiêu vặt, nhưng mà năng lực có hạn, muốn nhưng cũng không cho được bao nhiêu.

"Không sao mà, cậu tư cũng quan tâm con thôi. Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, các cậu đừng quá lo lắng," Trầm Thiệu cười cười, nhớ ba năm trước lúc mình vừa trọng sinh, mợ tư còn đang say mê thẻ cào trúng thưởng nhất định phải mua hai cái bánh bột mình cho cậu, nhân tiện hỏi, "Mợ tư gần đây còn mua thẻ cào không?"

"Haizz, hiện tại bà ấy không mau thẻ cào trúng thưởng lừa bịp đó nữa, bắt đầu thích dệt áo lông. Con nói thử coi, trời thì nóng, ai lại muốn mặc a?" Thiệu Khánh Vũ nói đến đây, liền lấy một túi nylon trong túi xách mình ra, trong đó có vài tấm áo lông xinh đẹp, "Mấy cái áo này là mợ dệt cho con, bả nghĩ con sẽ lớn thêm, nên cố ý dệt lớn một chút, đến mùa đông là có thể mặc rồi." Tuy lời nói thì đầy ghét bỏ, nhưng khóe miệng nhếch lên, vẫn thấy được Thiệu Khánh Vũ rất thương vợ mình.

"Cám ơn mợ." Trầm Thiệu cũng không từ chối, vươn tay nhận áo lông, vuốt sợi vải, xúc êm mượt rất thích, tất cả đều dùng sợi vải tốt để dệt.

Thiệu Khánh Văn và Thiệu Khánh thấy cháu mình như vậy, đều là đau lòng lại luyến tiếc, lảm nhảm nói một lúc, mới đứng dậy mang theo lo lắng cho Trầm Thiệu rời đi.

Giữa tháng tám, Trầm Thiệu xách hành lý, lên ô tô đến thành phố Phù Dung. Trên xem rất náo nhiệt, các hành khách ríu rít tám chuyện trong huyện, tuy nhiều người không biết nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú nói chuyện của họ.

"Các người biết đứa nhỏ đứng nhất toàn huyện kỳ thi trung học lần này là ai không?" Một người đàn ông từ kỳ thi tú tài nói đến thi trung học, sau đó kéo đề tài đến Trầm Thiệu là người đứng đầu toàn huyện.

"Đứa nhỏ kia làm sao?" Người phụ nữ sau lưng y khoảng bốn mươi tuổi hỏi, "Tôi nghe nói thằng bé không thi Nhất Trung của thị xã, cũng không thi Nhất Trung của huyện, ngược lại thi Tam Trung Phù Dung, hơn nữa còn đậu lớp chuyên."

"Tam Trung Phù Dung?" Người đàn ông hơi ngạc nhiên, sau một lúc mới nói, "Thằng bé đó cũng lợi hại, đáng tiếc không gặp được người cha tốt, cũng là đứa khổ mệnh a."

"Cha nó làm sao?" Những người trên xe nghe đến đây, nhất thời tinh thần sôi trào, đều nhìn về phía người đàn ông kia, chờ hắn kể mấy chuyện bí mật khác người.

Mọi người còn không biết sao?" Người đàn ông rất hài lòng kiểu phản ứng của họ, cao giọng nói, "Con gái của em gái tôi cùng tuổi với nói, nên chúng tôi cũng biết một vài chuyện về nói. Nghe nói cha thằng bé không chết, thực tế là chạy theo người đàn bà khác..."

Người đàn ông đem hình tượng một người cha vô tình và đứa con đáng thương bàn tán sâu sắc, rất sống động, giống như hắn người chứng kiến toàn bộ, người trên xe cũng nghe hắn chửi mắng tên súc sinh không biết xẩu.

Trong góc thùng xe, Trầm Thiệu tự nhiên nhặt được danh hiệu "Thằng bé đáng thương":...