Lý Á Phong vừa nhìn thấy bốn người Thẩm Trì liền bị dọa sợ đến lạnh run, đáng tiếc là không ai thèm chú ý đến gã, Thẩm Lưu Mộc ở góc không ai nhìn thấy ác ý hướng gã cười cười, Lý Á Phong lập tức bị dọa câm!

Đáng thương gã bị nước bọt hoa ăn thịt người làm bị thương, tay chân đau không chịu nổi, yết hầu lại càng không phát ra nổi nửa chữ, muốn nói cho người khác biết cũng có tâm vô lực, huống chi gã cũng không dám nói, đứa bé giống như mới vào lớp ba tiểu học này chính là ác ma đó.

Dương Vinh Huy tâm trầm xuống, bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía. Thân là dị năng giả Não vực, năng lực quan sát và phân tích của ông ta là không thể nghi ngờ.

Thẩm Trì chậm rãi cong khóe môi cười cười, chỉ Lý Á Phong nói, “Các người trước tiên nên xử lý người này đi, hắn đang làm rối hiện trường tử vong đó.”

Người ở sở nghiên cứu liền chán ghét ném gã ra ngoài, gã cứ như vậy đắp một chiếc chăn bông ẩm ướt ngồi trên cáng bị ném thẳng xuống nền tuyết.

Hiển nhiên lúc này bọn họ không có tâm tình chiếu cố tên phế nhân Lý Á Phong này.

“Dư Nhã, cô là người đầu tiên nhìn thấy Hướng Tùng Bạch….phải không?”

“Đúng vậy.” Nữ nghiên cứu viên thần sắc kinh hoàng, “Tôi, tôi nghe được tiếng gõ cửa thì tỉnh dậy, còn đang mơ mơ màng màng thì đã nhìn thấy, nhìn thấy…”

Dư Nhã? Thẩm Trì không dấu vết nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ người đàn bà kia, quả nhiên là người quen, hình như là cháu gái của Dư Khánh?

Lạnh lùng cười, quyết định, ngày hôm nay chính là cô ta.

Dương Vinh Huy cau mày khoát tay, “Được rồi, ta đã biết.”

Đây là một không gian bị bịt kín, kể cả cửa sổ hay cửa chính đều đã được đóng chặt, dù ông ta là dị năng giả Não vực, năng lực quan sát cùng phân tích đều hơn hẳn người bình thường thì cũng không tìm được bất cứ sơ hở nào, nơi này thật giống như không có bất cứ ai từng ghé qua. Bỗng nhiên, Dương Vinh Huy từng bước bước ra ngoài cửa, tuyết đã ngừng nhưng màu trắng bạc của tuyết vẫn đang bao trùm lấy mặt đất. Dương Vinh Huy nhìn chằm chằm những dấu chân lộn xộn trên mặt đất, sau khi nghe được tin, không phải chỉ có một hai người chạy đến nơi này, dấu chân này chồng lên dấu chân kia, cho dù phân tích chuyên nghiệp thì việc tách ra các dấu chân này cũng không phải việc chốc lát là xong, Dương Vinh Huy lại chỉ  cần dựa vào mắt mình mà lập tức phân tích xong toàn bộ.

Đây chính là dị năng giả Não vực, dị năng của ông vốn phát triển theo khuynh hướng phân tích và khống chế tinh thần.

Ông ta thậm chí còn chú ý phía cửa sổ, dưới cửa sổ cách đó không xa có một tảng đá lớn, bởi vì ở dưới tàng cây nên cũng không có nhiều tuyết lắm. Dương Vinh Huy dùng nhánh cây nhẹ nhàng quét đi một ít tuyết ở trên mặt đất.

Không có phát hiện gì, trừ phi người biết bay, nếu không sẽ không thể không để lại dấu chân nào như thế này.

Ở tận thế thì biết bay cũng không phải là việc kỳ quái gì, trong số những dị năng giả ở cùng bọn họ thì người biến dạng hình chim có ba người, chim cắt trắng Tiểu Lê, còn lại là một con cú xám và một con sơn ưng. Nhưng bọn họ chỉ có thể bay, không thể xuyên tường.

Hiềm nghi lớn nhất chắc chắn là người trong sở nghiên cứu bọn họ, có điều ngoại trừ ông và Hướng Tùng Bạch, những người khác chắc chắn chỉ là người thường.

Trong lòng Dương Vinh Huy trầm mặc, “Bất kể là ai ta cũng sẽ bắt hắn trả giá thật đắt!”

Dù bộ dạng khi chết của Hướng Tùng Bạch có chút kinh người nhưng những dị năng giả ở đây đều đã nhìn quen cái chết, cũng không có bao nhiêu người cảm thấy bi thương cho hắn,  dọc đường đi chính đồng bạn của bọn họ ít nhiều đều bị thương vong, không ít người trong lòng thậm chí còn cảm thấy đắc ý.

Bởi vì hắn là người của sở nghiên cứu.

Dương Vinh Huy mẫn tuệ phát hiện ra điểm này, trên mặt những người đó đều là vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, vẻ lạnh nhạt trên mặt Thẩm Trì trái lại lại không rõ ràng như vậy, ông ta tự an ủi mình, mình là cống hiến vì quốc gia, những người tầm thường như vậy làm sao có thể hiểu được!

Tuy tự nói như vậy nhưng ông vẫn tức đến không nuốt trôi được.

Thẩm Trì nấu cháo cho ba đứa nhỏ ăn, lại lấy ra nguyên tinh cần hấp thu mỗi ngày cho chúng nó. Nếu những người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến chết đứng, bởi vì trong tay Thẩm Trì toàn là nguyên tinh cấp C!

Thây ma cấp C không có nhiều, nhưng vì Thẩm Trì bọn hắn thời gian để tới Bắc Kinh đều đi qua dải đất dày đặc thây ma ở trung tâm thành thị, xác suất gặp phải thây ma cấp C cũng cao hơn người khác, vì vậy số lượng nguyên tinh cấp C bọn hắn dự trữ được đều vượt qua tưởng tượng của các dị năng giả ở đây.

Thẩm Trì nhìn thấy một quả nguyên tinh cấp C trong lòng bàn tay mình chậm rãi tan rồi biến mất, trong lòng bỗng nhiên hơi động.

Những năm gần đây, hắn không giống với kiếp trước chưa bao giờ ngừng hấp thu nguyên tinh mà chậm rãi ngày qua ngày, năm qua năm, cho dù hắn không thể tiến giai thì khoảng cách tấn công cùng giá trị thương tổn cũng chậm rãi được đề cao, có loại biến hóa này, cho dù không thể tiến giai cũng không sao, dù sao hắn cũng đang từng bước từng bước trở nên mạnh hơn.

Lại không thể tưởng tượng được, hóa ra mình cũng không phải luôn luôn dậm chân tại chỗ như trước!

Cảm giác vui sướng tràn đầy lồng ngực, hắn nhắm mắt lại, cái cảm giác biến hóa vi diệu này, dường như có rào cản nào đó lập tức bị đánh vỡ, ở trong hệ thống các kỹ năng bị hạn chế bỗng nhiên một kỹ năng bị biến mất, và hoàn toàn trở thành của chính hắn!

Hóa Huyết Tiêu!

Tên này vừa nghe thì có vẻ máu me, nhưng trên thực tế trong trò chơi cũng chỉ là một kỹ năng liên hoàn hết sức thông thường, giá trị thương tổn cũng không cao, chỉ khi nào trong trò chơi cần đánh BOSS trong một khoảng thời gian dài mới cần dùng đến, từ khi tận thế, Thẩm Trì cơ hồ chưa bao giờ dùng qua, nhưng hôm nay, kỹ năng này đã không còn miêu tả kỹ năng nữa!

Nó đã biến thành Hóa Huyết Tiêu chân chính.

Thẩm Trì chính mình cũng cảm thấy được sự thần kỳ, lòng bàn tay của hắn xuất hiện một cây phi tiêu hơi mờ, mỏng như cánh tằm, nhẹ như không có gì cả.

Buổi sáng chín giờ, mọi người tập hợp. Nơi này chính là sào huyệt của thây ma, cũng không phải là nơi an lành gì. Bọn Thành Hải Dật lưu lại bảo hộ đám người Dương Vinh Huy, còn những người khác có thể tự do tiến vào trong thành Bạch Đế  săn bắn. Đại bộ phận đội ngũ đều quyết định kết nhóm mà đi, dù sao nơi này cũng có thây ma cấp D tồn tại, chỉ bằng lực lượng của chính mình kì thật rất nhiều đội không nắm chắc có thể đánh chết thây ma cấp D.

Vừa nhìn thấy Dương Vinh Huy, Thẩm Trì lặng yên không một tiếng động ném ra một tiêu, Hóa Huyết Tiêu mỏng như cánh ve nhẹ nhàng đâm vào cổ Dương Vinh Huy nhưng không kẻ nào phát giác ra, thậm chí ngay cả chính ông ta cũng chỉ thấy cổ hơi ngứa một chút, gãi gãi sau gáy không chút để ý, mà sau gáy ông ta cũng chỉ lưu lại một vết thương vừa nông lại vừa nhạt, nhìn như vết thương thông thường do móng tay tạo ra mà thôi.

Bọn Thẩm Trì còn chưa ra đến cửa, Dương Vinh Huy liền kịch liệt ho khan, ho khan liên tục rồi phun ra một ngụm máu đỏ tươi, dọa mọi người nhảy dựng!

“Tiến sĩ!” Mấy người ở sở nghiên cứu đồng loạt xông tới.

Thẩm Trì không để lại dấu vết cười cười, đây là Hóa Huyết Tiêu, lấy thân phận dị năng giả của Dương Vinh Huy, Hóa Huyết Tiêu sẽ không giết người ngay tức khắc mà chậm rãi hòa vào máu của ông ta, chính ông ta sẽ vĩnh viễn không tìm ra được nguyên nhân, ngày ngày hộc máu, chậm rãi suy nhược. Trừ phi trên thế giới này có người mang theo kỹ năng trò chơi giống hắn đến nghiên cứu và cứu ông ta, nếu không, đây chính là “bệnh nan y”.

Có điều, Thẩm Trì sẽ không để ông ta còn sống đến lúc rời khỏi thành phố núi Trùng Khánh, nhưng không thấy ông ta ngày ngày phải chịu đựng đau đớn rồi chậm rãi chết đi cũng thật là đáng tiếc.

Thẩm Trì từ trước tới nay không muốn gặp thêm phiền phức, Dương Vinh Huy này có hệ số nguy hiểm rất cao, tốt nhất nên để cho ông ta chết trong này, tránh trở lại Bắc Kinh lại như cá gặp nước, phát sinh chuyện khác ngoài ý muốn. Có điều, Thẩm Trì cũng không dự định để cho ông ta chết một cách dễ dàng.

Ngày hôm nay tinh thần Thẩm Trì đặc biệt tốt, sau sự kiện Hóa Huyết Tiêu, hắn mới biết được hóa ra mình vẫn có thể tiến hóa, sẽ có một ngày hắn thoát khỏi gông cùm của trò chơi, triệt để biến những năng lực này trở thành của chính mình.

“Anh Thẩm, không bằng chúng ta cùng đi đi.” Tiểu Lê bám riết không tha nói.

Thẩm Trì lắc đầu, “Quên đi, cô trở về nói với Kỳ tiểu thư bọn họ là chúng tôi đã sớm quen một mình hành động, cùng người khác hành động không quá thuận tiện. Mấy đứa nhỏ kia cũng không phải là người có thể chung sống hòa bình cùng người khác.”

Tiểu Lê liếc mắt nhìn Kỷ Gia đang ôm búp bê gỗ lặng lẽ đứng cạnh Thẩm Trì và Minh Nguyệt đang cầm chiếc quan tài nhỏ, do dự một chút liền lặng lẽ lui về.

Cô vừa đi Thẩm Lưu Mộc liền bĩu môi, “Ba, chúng ta đi thôi?”

“Ừ.”

Khắp thành Bạch đế đều là thây ma, không cần tìm kĩ cũng có thể săn được rất nhiều. Bên ngoài là thây ma bình thường, ngẫu nhiên có thể gặp được thây ma cấp B, đi xa hơn một chút có thể gặp thây ma cấp C. Vốn từ đầu bọn họ có hơn một trăm người, có lẽ sẽ có thể càn quét đến tận sâu bên trong, đến sở nghiên cứu chỉ còn lại tám mươi sáu người đã không thể đem thây ma thành Bạch Đế càn quét sạch sẽ, hiện giờ chỉ còn lại sáu mươi bốn người, hiển nhiên càng không thể, cho nên những tiểu đội ở đây không có cách nào đạt được nguyên tinh cấp D, chỉ bằng cách liên hợp 3 đội lại mới hy vọng chui vào sâu bên trong tìm được vận may.

Con báo gấm gỗ to lớn lướt qua đỉnh đầu bọn họ, bọn họ chỉ có thể mang theo ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn nó đi thẳng vào chỗ sâu.  Rối gỗ của bọn hắn không giống xe bình thường, nếu lái xe đi vào chỉ sợ đã bị thây ma làm hỏng, thây ma cấp B đã đủ để đụng hỏng tấm sắt bên ngoài. Nhưng với Báo gấm gỗ làm từ hoa lê mộc thì không giống vậy, bọn thây ma giống như không nhìn thấy vậy, không thèm vây quanh.

Bởi vì bên trong Tiểu Vân toàn bộ bị phong bế khiến cho chúng nó căn bản không ngửi thấy mùi.

Bé gái ở sở nghiên cứu chính là thây ma cấp D, cũng là thây ma cấp D đầu tiên Thẩm Trì đối phó. Cô bé cũng không phải dùng một kỹ năng bình thường là có thể giết được, hắn không cho phép bọn Thẩm Lưu Mộc chạy lung tung, trong thời gian ba năm này, bốn người bọn hắn đã hình thành phương pháp sát thương cố định. Khi đi ra từ trong Tiểu Vân, Thẩm Lưu Mộc đầu tiên xây dựng một mảnh ốc đảo, loại hơi thở tươi mát này đối với thây ma cao cấp là một loại kích thích vô cùng khó chịu, có tác dụng hấp dẫn thây ma cấp cao. Chim gỗ nhỏ của Kỷ Gia thì bay ra ngoài dò xét tình huống, Đại Hoàng phụ trách giết những thây ma bình thường, búp bê Trương Khải Nhất lực lớn vô cùng, một đôi răng nhọn đủ cắn xé tất cả, nó trực tiếp mở miệng thật to, giống như hàm dưới của rắn mở to hết cỡ, trực tiếp cắn đứt nửa đầu thây ma, như vậy có thể đem nguyên tinh trước tiên chứa ở trong bụng để cuối cùng giao lại cho Kỷ Gia.

Minh Nguyệt tinh thông bùa, ở bốn phía bày ra trận pháp vây khốn nho nhỏ, thả bọn tiểu quỷ ra cắn nuốt thi khí oán tức trên người thây ma, lại có thể hạn chế thây ma phòng ngừa chúng nó chạy trốn. Lại nói tiếp ba đứa nhỏ này tuy lực sát thương không yếu nhưng chủ yếu vẫn chỉ có tác dụng phụ trợ, Thẩm Trì mới là chủ lực công kích. Nếu như không có Thẩm Trì, chỉ sợ bọn nhỏ không có khả năng duy trì được lượng nguyên tinh ăn mỗi ngày như vậy.

Bởi vì sát thương của Thẩm Trì đều là phạm vi lớn, nếu người khác chứng kiến chỉ sợ sẽ cả kinh đến mức cằm cũng rơi xuống.

Dưới tâm pháp của Thiên La ngụy đạo, kỹ năng quần công có thể dễ dàng sát thương thây ma cấp B, cấp C ở phạm vi lớn. Hôm nay vận khí của bọn hắn cũng không tốt lắm, vòng vo hai vòng quanh thành Bạch Đế cũng chưa tìm được thây ma cấp D, không biết đã trốn đi đâu. Thây ma cấp D đã có trí tuệ tương đối cao, cũng có thể là đã nhận ra nguy hiểm mà ngủ đông không chịu chui ra, điều này làm Thẩm Trì hơi thất vọng.

Trước khi bầu trời tối đen, bọn hắn về tới chỗ ở.

“Thế nào, anh Thẩm thu hoạch tốt chứ?” Lập tức có một có một thanh âm chua loét truyền đến.

Thẩm Trì nhìn lại, là dị năng giả hệ Kim – Kha Đào, Thẩm Trì cười cười, “Chỉ được hai khối nguyên tinh cấp C mà thôi.” Sự thật là dù có nhân với mười thì vẫn thừa.

Thu hoạch này không tính là rất cao, thân là dị năng giả hệ Tự nhiên, Kha Đào một ngày cũng thu hoạch một khối nguyên tinh cấp C, nghe vậy trong lòng thư thái một chút, “Các người đến sâu bên trong cũng không gặp được thây ma cấp D sao?”

Thẩm Trì lắc đầu, “Cả cọng lông cũng không thấy.”

“Haiz.” Hắn thở dài, chỉ chỉ một đám người u ám cách đó không xa, nhỏ giọng nói, “Bọn họ đụng phải, đáng tiếc lực lượng quá yếu, đã chết hai người, những người khác thật vất vả mới chạy thoát trở về. May mắn Trần Ích là một dị năng giả hệ Thổ, mới có thể bảo vệ được tính mạng những người khác.”

Thẩm Trì kinh ngạc, đang muốn nói tiếp thì đã thấy Thành Hải Dật vội vàng đi tới.

“Thẩm đồng chí, anh trước tiên xuống đây đã.”

Thẩm Trì nhíu mày đi qua, Thành Hải Dật liếc mắt nhìn đám người cách đó không xa, thanh âm giảm xuống, “Không biết có thể nhờ anh một việc không?”

“Cái gì?”

“Đám tiến sĩ Dương bọn họ hiện tại cảm xúc rất không ổn định, muốn tìm vài người ở cùng bọn họ…”

“Thật không phải, tôi và ba đứa nhỏ chắc chắn sẽ không rời Tiểu Vân đến ở chỗ khác.” Thẩm Trì trực tiếp từ chối.

Thành Hải Dật nghẹn lời, cười khổ nói, “Tôi cũng không muốn nhờ đến anh, chỉ có điều những tiểu đội khác ít nhiều cũng có một chút vướng mắc với bên Bắc Kinh, chỉ có bốn người các anh bối cảnh rất trong sạch, hôm nay tiến sĩ Dương đã phân tích cho mọi người, ông ta cảm thấy chỉ có các anh là an toàn nhất đối với bọn họ…”

“Tôi sẽ không đồng ý.” Thẩm Trì cảm thấy cực kì buồn cười với kết luận của Dương Vinh Huy, không khách khí nói, “Cái công việc bạc bẽo như thế này anh có cho tôi thù lao cao hơn nữa tôi cũng không chấp nhận, Hướng Tùng Bạch kia chết oan một cách quỷ dị như vậy, cậu ta chính là một dị năng giả hệ Quang, càng không nói đến tiến sĩ Dương cũng là một dị năng giả Não vực, tinh thần cực kỳ mẫn tuệ, Hướng Tùng Bạch chết tức tưởi như vậy mà tiến sĩ Dương lại không biết gì cả, đối thủ như vậy tôi nào dám trêu chọc. Tôi cũng chỉ là có lực sát thương hơi lớn chút mà thôi, ba đứa nhỏ lại không có kinh nghiệm đối phó với mấy tình huống kiểu này, nếu bị cuốn vào thì tuyệt đối là mất nhiều hơn được, với tôi mà nói không có gì quan trọng hơn sự an toàn của ba đứa nó.”

Thành Hải Dật khuyên hắn nửa ngày, thấy Thẩm Trì không chút suy chuyển thì chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Thẩm Lưu Mộc đang đứng cạnh Thẩm Trì bỗng mở miệng, “Ba ơi, bọn họ là đồ ngu à?” Lại còn bảo bọn hắn là những người đáng tin nhất sao?

…Đừng đùa vậy chứ…

“Không phải, bọn họ chính là quá mức ỷ lại vào kinh nghiệm của mình, những người này tâm cơ càng sâu thì càng nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều thì sẽ càng nghĩ phức tạp, càng nghĩ phức tạp thì sẽ càng ngày càng lệch ra khỏi quỹ đạo.” Thẩm Trì nhẹ nhàng nói, “Thực sự là đã nghĩ quá nhiều rồi.”

Có điều không phải tình hình này rất có lợi với bọn hắn sao?

Xem thái độ của Thành Hải Dật đối với ba người Nga kia thì hiển nhiên cũng có hoài nghi với bọn họ.

Thật tốt, nước hồ này càng đục càng tốt, có như thế thì bọn hắn mới có thể đục nước béo cò.

Đêm nay, mục tiêu là Dư Nhã, cháu gái của Dư Khánh, sau này sẽ trở thành một nữ cường đứng đầu một phòng thí nghiệm, tuy rằng không phải dị năng giả nhưng lại là chúa tể nắm giữ sinh mệnh của rất nhiều vật thí nghiệm, trong đó có đủ các loại dị năng giả, thật sự là rất đáng cười.

Đêm đã khuya, đêm nay tất cả người ở sở nghiên cứu hầu như không dám chợp mắt, cuối cùng Thành Hải Dật vẫn không đi nhờ ai khác, hắn đành cùng với Hạng Tĩnh ở lại với năm người còn lại của sở nghiên cứu.

“Khụ khụ…” Dương Vinh Huy lại ho hai tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, những người khác trong mắt đều có chút kinh dị, ông ta đã một ngày ho ra toàn máu rồi, tình hình có vẻ không được tốt.

“Tiến sĩ.” Dư nhã do dự một chút mới nói, “Đây có phải một loại bệnh mới hay không? Có điều dị năng giả sẽ rất khó bị mắc bệnh…”

Dương Vinh Huy khoát tay, “Không sao đâu, đưa mấy thang thuốc cho ta uống là tốt rồi.” Thật lâu trước kia ông ta cũng từng là một thầy thuốc đông y, có điều đã từ lâu rồi, nhưng đến tận bây giờ, lúc nào ông ta cũng mang theo bên cạnh vài vị thuốc Đông y thông dụng.

Dư Nhã gật gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài nói, “Con sẽ tự mình sắc.”

Trong số những người còn lại, Dương Vinh Huy tín nhiệm nhất chỉ còn lại mình Dư Nhã, cô tự mình đi chắc chắn sẽ làm ông yên tâm nhất.

Hạng Tĩnh bất đắc dĩ đứng dậy, “Tôi sẽ đi cùng cô.”

“Cám ơn Hạng tiểu thư.” Dư Nhã lễ phép nói.

Hạng Tĩnh đi ra cửa trước, bởi vì tuyết không còn rơi nữa nên chỉ còn lại tuyết đọng từ hôm qua, đêm nay còn tối hơn cả đêm hôm qua, Dư Nhã đi ra sau, Hạng Tĩnh cảm thấy gió lạnh lùa từ trong ra ngoài lạnh thấu liền nhanh chóng quay đầu lại đóng cửa, tránh làm đông lạnh người bên trong.

“Cái tiết trời quái quỷ này, thật là lạnh muốn chết….” Cô còn chưa nói xong thì lập tức cứng người.

Gió lạnh xào xạc, sân im ắng trống rỗng, Hạng Tĩnh chỉ cảm thấy máu trong người như đang đông lại!

Chỉ vừa quay đầu đi đã không thấy Dư Nhã!

=== ====== ====== ====== =======

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn khẽ hôn, ngươi de mặt, cúc đầy dây dưa chuột, 11, không người thu thi thể, kim khâu nấm, tham sống sống yêu bơ bính, quả mẹ, cây hoa cúc bạo a bạo a bạo!!!, Thất Nguyệt, tiểu Phương, tiểu hoằng tỷ tỷ, gió phong địa lôi, yêu các ngươi ╭(╯3╰)╮

Cám ơn tiểu Phương bốn địa lôi, yêu ngươi nhé thân, ╭(╯3╰)╮

Đại tạ thanh minh thiếu hoa hoả tiễn, sao sao đát, yêu ngươi ╭(╯3╰)╮