Vì không muốn khiến hắn bận lòng, Vương Nguyên thực sự vâng lời mà trở về ký túc xá, hamster tinh vẫn ngủ suốt từ đầu buổi đến giờ, có vẻ việc duy trì hình người thời gian dài làm cho cậu ta mệt không chịu được, đến tận khi Vương Tuấn Khải lái xe rời đi mới mù mờ tỉnh lại.

"Tới giờ cơm chưa?" Bảo Ca ngáp một cái, thò đầu ra khỏi túi áo Vương Nguyên, vừa lúc đụng phải một đôi mắt lành lạnh treo trên cửa sổ, lập tức im ắng lùi trở về.

Con ma treo cổ này còn chưa buông tha cậu ta sao!

Vương Nguyên cũng cảm giác phòng mình nhiều ra thêm một thành viên, tuy rằng đối phương chẳng phải đồng loại, cũng thật hiếu khách mà rót cho đối phương một ly nước.

Ma treo cổ liếc ly nước một cái, sau bao nhiêu lần gặp mặt rốt cuộc cũng chịu nói chuyện: "Thù lao là một viên lục bảo."

Vương Nguyên: "...?"

"Nói bao nhiêu lần, lúc bắt chuyện với người khác phải có đầu có đuôi! Anh cho người ta là siêu nhân hay sao mà có thể hiểu đầu anh nghĩ cái gì?!" Bảo Ca bạo gan lấy hết dũng khí chỉ trích, ma treo cổ nhàn nhạt đảo mắt nhìn cậu ta, Bảo Ca liền xìu, co quắp liều mạng chui xuống đáy túi áo.

"Làm xong việc tôi sẽ trả." Ma treo cổ bá khí trắc lậu chẳng cho ai mặt mũi, nói xong vài câu quái gở thì liền đi rồi.

Kỳ lạ.

Bảo Ca vừa lôi hạt dưa mình giấu ra vuốt vuốt mấy cái an ủi tâm tình hoảng loạn, trông theo làn khói trắng tan biến nhanh như chớp kia, bỗng dưng cảm giác chuyện không hay sắp xảy ra.

...

Vương Tuấn Khải đứng trước nhà ga, xe của hắn đã gửi ở bãi đỗ ngoại thành. Vùng này không có đường lớn, xe bốn bánh chạy vào gặp không ít khó khăn, chỉ có thể di chuyển bằng tàu hỏa, may mà hắn đã nhờ người chuẩn bị vé tàu hỏa rồi.

"Tiên sinh, tiên sinh, vé của ngài đây...!" Một căn củ cải nhanh nhảu chạy đến, đúng, chính là một căn củ cải vừa trắng vừa béo tròn, lá trên đầu bị gió thổi phất phơ qua lại, trông vô cùng buồn cười.

Người xung quanh chẳng ai để ý, rõ ràng là không nhìn thấy củ cải.

Vương Tuấn Khải đưa tay tiếp nhận vé xe lửa, thời điểm này vốn là người về quê không nhiều, nhưng không hiểu tại sao chuyến xe hắn muốn ngồi lại khó mua như vậy. Cũng may hắn còn nhớ đến một người quen sống gần đây – Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn củ cải đã cao bằng thắt lưng mình – đây là con trai của một củ cải tinh vùi sâu dưới lòng đất, đã qua hơn sáu mươi năm mà chỉ mới lớn như vầy. Trước đó vùng này gặp phải nạn lũ lụt, củ cải tinh vì tu luyện mà quên mất thiên tai kéo đến, thời điểm cấp bách suýt chút nữa bị lũ dìm úng, Vương Tuấn Khải đi ngang qua tiện tay cứu trợ, mang củ cải tinh đến vùng núi màu mỡ...

"Cảm ơn ân đức của tiên sinh." Củ cải con chắp tay thành kính, hoàn thành nhiệm vụ xong liền đi.

Nhiều việc cứ huyễn hoặc như chuyện cổ tích, nhưng hắn đã trải qua vô số lần, thời gian từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện cho đến nay đã quá dài, Vương Tuấn Khải không nhớ nổi rốt cuộc tuổi chính xác của mình là bao nhiêu nữa.

Hắn chọn khoang nằm bốn giường, trong khoang hiện giờ vốn bị hắn bao trọn, song khi hắn bước vào phát hiện dư ra một người.

"Xin lỗi, tôi không nên ở đây..."

Đó là một thiếu nữ, mặc một bộ hán phục cách tân màu xanh lá nhạt, trên vai mang túi hành hương, lẳng lặng ngồi trên một chiếc giường trong góc.

"Tôi không còn chỗ nào để đi, xin anh hãy cho tôi tá túc ở khoang này hôm nay." Thiếu nữ cúi đầu, có chút sợ sệt: "Tôi và Tiểu Quế Tử quen nhau..."

Tiểu Quế Tử chính là tên củ cải con kia, bình thường bọn củ cải tinh không bao giờ tiết lộ tên cúng cơm của mình cho người khác biết, thiếu nữ này lại rành mạch rõ ràng, còn biết chủ khoang nằm này là của hắn...

Vương Tuấn Khải không nói gì, ném balo lên giường, thả người gác chân một bộ nước sông không phạm nước giếng. Thiếu nữ thấy hắn không từ chối, thở phào nhẹ nhõm, lén lút đánh giá Vương Tuấn Khải. Vừa nãy lúc hắn vừa bước vào liền nhìn chằm chằm cô một lúc, có lẽ là bị vẻ ngoài của cô làm giật mình chăng? Thiếu nữ cầm gương ra soi, chăm chú nhìn gương mặt non choẹt trong gương, thấp giọng thì thào: "Không tệ, rất thanh tú...Nhưng mà sao trông giống con trai thế nhỉ?"

Tàu hỏa tốc hành chạy ầm ầm trên bình địa, xuyên qua tầng hầm, mặt trời cũng dần ngả về tây, ráng chiều cam nhạt phủ lên mặt đất một màu buồn buồn.

Thiếu nữ dựa đầu vào tường, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài rũ xuống gò má khẽ run run, như gặp ác mộng mà túm chặt túi trong tay, hô hấp dồn dập.

Đừng, đừng, đừng mà...!

Đừng mà, đừng đụng vào tôi, tránh xa tôi ra!

Đồng hồ điểm năm giờ, rõ là mùa hè nhưng bên ngoài nắng tắt hẳn, Vương Tuấn Khải lật di động xem dự báo thời tiết, trở mình xoay xoay cái lưng già, vừa lúc trông thấy thiếu nữ kia khóc rấm rứt trong mơ.

Có thể quen biết với củ cải tinh thì hẳn cũng không phải người bình thường, cô nương này rõ là đang nằm mộng lại có thể truyền âm thanh từ giấc mộng vào đầu Vương Tuấn Khải. Tiếp sau đó, mỗi lần hắn nhắm mắt lại đều có thể thấy được cảnh tượng thiếu nữ mơ thấy, đồng thời trải nghiệm cảm giác xem drama sống là như thế nào.

Mớ tóc dài như thác đổ xuống giường, thiếu nữ yếu đuối giương cánh tay bắt lấy chăn, cố gắng che đi thân thể trần trụi với những dấu vết ái muội, nhưng không biết là chăn quá nhỏ hay là người phía trên quá thô bạo kéo rách màn ngăn cuối cùng, lộ ra một mảng trắng nõn hương diễm...

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc chuyển kênh, đồng thời ném một lá bùa về phía thiếu nữ.

Cô nương kia vốn là đang gắt gao cắn môi, mặt mày đỏ bừng thần tinh tươi tắn làm mộng xuân, đột nhiên mở to mắt, nhanh nhẹn né tránh lá bùa, tung ra một cơn lốc nhỏ thổi lá bùa đi.

Bùa đây lại cứ không đi!

"Đừng có dùng gương mặt đấy mà đi lường gạt thiên hạ." Vương Tuấn Khải vừa nằm chơi game vừa nói: "Bỏ ra tiền tỉ cũng không được."

"Ngươi đã sớm phát hiện?" Thiếu nữ bị bùa dán trúng, loại này chỉ là hạn chế cô ta chạy trốn chứ không gây sát thương, liền không hoang mang sợ hãi, chỉ mỉm cười cởϊ qυầи áo ra: "Nếu không thích gương mặt này, hoặc là không thích chỉ nhìn được trong mơ thì đến đây nha, chúng ta thực hành tập luyện luôn."

"Tôi chỉ cho mượn khoang, không cho mượn cái khác." Vương Tuấn Khải đập con boss chết, đầu nổ tung văng máu me ra khắp màn hình. Hắn ngồi dậy nhìn thiếu nữ lõα ɭồ quyến rũ không góc chết đang từ từ tiến lại gần hắn, gương mặt ngây thơ non nớt lại bị đôi mắt thấp kém của cô ta hạ thấp, làm cho Vương Tuấn Khải ban đầu chỉ định trói ném vứt xuống đổi thành treo lên tra tấn.

Thân thể thiếu nữ bỗng nhiên dừng lại, lá bùa rực cháy dữ dội, rơi xuống đất.

Vương Tuấn Khải chẳng thèm quan tâm tiếp tục nhấp sang ván khác. Game này là Vương Nguyên chỉ cho hắn, vốn hắn không đam mê mấy loại trò chơi giải trí tốn thời gian này, nhưng đúng là lúc buồn chán lôi ra nhìn cũng không tệ. Chỉ là hắn vẫn chưa kịp bắt đầu, có người đã gấp quá mà dùng chiêu trò trắng trợn phá bĩnh hắn, không cần nghĩ cũng biết là muốn mượn tay hắn làm chuyện gì đó đây.

"Vương tiên sinh, đã quấy rầy rồi." Cửa khoang bị một chiếc gậy đẩy ra, một thanh niên mang kính đen mỉm cười đi vào, bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn trên người anh ta như lóa lên một tầng bạch quang nhàn nhạt – là kẻ có phúc khí không tồi, thậm chí gia đình nhiều người tích đức từ nhiều đời đến nay mới có thể tạo ra được hiệu ứng hào quang êm dịu như thế.

Vậy mà lại đi nuôi quỷ cổ.

Thiếu nữ lách người, loáng một cái đổi thành bộ dáng thanh thuần sạch sẽ ban đầu, vọt tới sau lưng người thanh niên nọ.

"Có việc sao không tìm trực diện mà bày trò làm gì." Vương Tuấn Khải tự nhận mình là người lịch sự, không muốn khách đến nơi mà mình còn tỏ ra thượng đẳng không chào hỏi. Chẳng qua khách này không mời mà tới, cho nên nghe hắn nói như vậy cũng chỉ bật cười, chống gậy xuống sàn.

"Vương tiên sinh đúng là giống như lời đồn, không đam mê nữ sắc, chẳng ham muốn tục tĩu phàm thế."

"Đừng thần thánh hóa tôi như vậy, tôi cũng chỉ là một con người mà thôi." Vương Tuấn Khải ngồi dậy, trông bộ dáng của thanh niên kia hình như là không thấy đường, mà nữ quỷ bên cạnh vẫn luôn dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá hắn, không khó để hắn đoán ra được: "Mượn mắt?"

Thanh niên cười ngầm thừa nhận.

"Lần này mạn phép đến tìm Vương tiên sinh là có nguyên nhân." Thanh niên biết hắn không thích dong dài, thở ra một tiếng: "Không biết Vương tiên sinh có biết đến chuyện trẻ em trong thôn Hoan gần bờ Tị Thủy gần đây mất tích khá nhiều hay không?"

Vương Tuấn Khải rũ mắt: "Cậu biết được những gì?"

"Xem ra Vương tiên sinh quả thật không rõ ràng chuyện tốt ở Hoan thôn." Thanh niên rõ ràng là nhẹ nhàng thốt ra, lại như có như không tản ra ý vị trào phúng mờ nhạt: "Vương gia ở Hoan thôn bắt cóc trẻ em, trước mặt thiên địa quỷ thần ngoan cố tạo ra âm thai, cốt để bồi dưỡng cho một người phụ nữ dương thọ sắp tận. Vương tiên sinh khoan hãy nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta là có chứng cớ rạch ròi mới đến tìm ngài phân bua."

Vương Tuấn Khải vẫn im lặng không nói, cho đến khi nữ quỷ kia tiến đến gần hắn, hơi e dè mà hỏi mượn Ipad của hắn, bắt đầu truy cập vào một địa chỉ wed xa lạ.

Vương Tuấn Khải: "..." Quỷ thời nay xịn hơn quỷ xưa là do biết xài internet. Chắc chắc thế.

Vụ án bắt cóc trẻ em rúng động cả một vùng, được đăng tải bởi một blogger giấu tên cách đây năm tiếng đồng hồ.

Tà thuật quái lực, xưa nay đều là đề tài muôn thuở đối với thơ ca, văn học, phim ảnh truyền hình. (tỉnh lược 1000 từ mở đầu)

...Tại một thôn làng nằm khuất sâu trong hẻm núi không tên, con thôn Hoan được người ta biết đến với nhiều truyền thuyết lưu giữ về tà thuật quái lực, mới đây đã xảy ra một vụ bắt cóc trẻ em làm vật hiến tế làm cho lòng người phẫn nộ.

Những đứa trẻ chỉ mới sinh ra, cuống rốn còn chưa cắt đã bị đem xuống lòng sông dìm chết, sau đó mang thi thể lên bờ đặt vào chiếc hộp sành cùng với bùa chúa và ti tỉ những thứ tà môn dị thuật. Bảy ngày sau, chúng nó tất cả đều biến thành âm thai, xác ở lại hộp sành làm tin, hồn theo gió đưa sương dẫn chui vào bụng người phụ nữ, trở thành một bào thai có linh tính.

Người mẹ nếu không có khả năng sinh đẻ có thể đến tìm nước sông mà uống, không đầy một tháng sau nhất định sẽ có thai.

Theo số liệu thống kê tạm thời, hiện tại đã có khoảng mười ba trẻ em bị mất tích, trong đó số trẻ em bị bắt làm âm thai tìm được chỉ mới bảy, số còn lại vẫn nằm trong vòng kín.

Bài báo còn rất mới, nhưng vấn nạn gϊếŧ người hại mạng – đặc biệt nạn nhân còn là trẻ em – rất được dư luận quan tâm, chỉ vài giờ thôi nhưng hàng triệu người đã chia sẻ bình luận, bày tỏ sự tức giận đối với hành vi mất nhân tính này.

Cho nên, nó có gì liên quan đến Vương gia?

"Ta nhớ không lầm, Vương gia là dòng họ lớn nhất ở Hoan thôn, hơn nữa những truyền thuyết về việc khởi tử hoàn sinh và cứu sống những người bị nghi ngờ là mắc bệnh nan y không phải xuất phát từ Vương gia của ngài sao, Vương tiên sinh?"

Thanh niên từ tốn nói, vô cùng thuyết phục: "Cảnh sát đang điều tra tại Hoan thôn, bây giờ ngài về đó cũng có thể thấy được tình trạng không tốt lắm."

Chẳng lẽ chuyện anh trai hắn nói đến là việc này? Vương Tuấn Khải lẳng lặng nghĩ, liếc mắt nhìn thanh niên nọ: "Vì thế?"

"Ta có thể giúp Vương gia các ngài rửa sạch oan khuất." Anh ta lại mỉm cười, vỗ vai nữ quỷ ý bảo cô ta trả Ipad cho Vương Tuấn Khải: "Đổi lại, ngài phải làm cho ta một việc."

"Không làm."

Nụ cười của thanh niên cứng lại: "Tại sao?"

"Một người làm cả họ hưởng, trò đùa gì vậy?" Vương Tuấn Khải thản nhiên đáp, vô trách nhiệm đến hùng hồn: "Họ lại không phải hung thủ, sớm muộn gì cảnh sát cũng tìm ra."

Thanh niên bật cười: "Anh cho là vì sao Vương Tiêu Đồ lại ép con trai mình đi tư quá diện bích ở mật đạo sau núi?"

Vương Tiêu Đồ chính là tên anh của Vương Tuấn Khải.

Hắn lúc này mới nhìn kỹ thanh niên, không giống người xấu, lại nuôi quỷ nữ thì cũng chẳng phải thiện nhân.

"Tôi còn muốn một thứ." Vương Tuấn Khải ngầm đáp ứng rồi, thanh niên vẫn là thái độ không nhanh không chậm khoan thai bình thản, tựa như đã chắc chắn hắn sẽ chấp nhận điều kiện của mình. Anh ta gật đầu: "Là cái gì?"

"Ngọc lục bảo."

Hết Chương 21