Lý Niên ở trong mắt Triệu Tư Tư chính là một con tinh tinh đen, còn đặc biệt hàm hậu, hắn ngồi đối diện tổng giám đốc, có chút khẩn trương, bị Triệu Tư Tư nhíu mày đánh giá khiến hắn mất bình tĩnh mà xoa xoa tay. 

Triệu Tư Tư thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ cái bàn, điệu bộ tổng tài cao lãnh hỏi: "Tối hôm qua..."

"Tổng giám đốc yên tâm, em sẽ không nói ra ngoài!" Lý Niên mạnh mẽ thẳng người, từng câu chữ rõ ràng mà kiên định.

Triệu Tư Tư ngây người rồi lại ngẩn ngơ, nháy mắt bi thương như tràn ra: "Thật sự đã xảy ra loại chuyện này?"

"Thật." Lý Niên gật gật đầu.

Triệu Tư Tư che mặt lại, y chẳng thể nghĩ tới mình lại đem đêm đầu tiên dâng cho một con tinh tinh đen.

"Em sẽ không bị đuổi chứ?" Lý Niên trung thực hỏi hắn.

Đuổi việc em gái cậu!! Lão tử hiện tại muốn băm người!!!

Triệu Tư Tư nội tâm điên cuồng spam, ngoài miệng lại nói: "Sẽ không." Y cũng không có lý do gì sa thải Lý Niên, hạng mục đang tiến hành dang dở, tùy tiện sa thải nhân viên nhất định sẽ khiến cho người khác chú ý.

"Vậy... em có thể đi chưa?" Lý Niên chỉ chỉ cửa.

Triệu Tư Tư lúc này giọng nói ngập tràn bi thống, thương tâm, cứng cỏi, rộng lượng trả lời: "Cậu ra ngoài, cố gắng công tác."

"Dạ!" Giọng điệu Lý Niên vậy mà tình cảm phong phú, còn kiên định hữu lực cúi chào.

Triệu Tư Tư sững sờ một ngày, buổi tối về nhà sớm, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mà ngủ không yên, đành phải mở tủ rượu lấy ra một chai rượu nho, dùng sức như bú mẹ uống lên uống xuống. Mơ mơ màng màng hoa mắt chóng mặt, cảnh trong mơ xuất hiện gương mặt Tuân Mai, góc cạnh rõ ràng, hắn đeo một cặp kính gọng vàng, nút áo và cổ tay đều cài lại tỉ mỉ, cả người tản ra hơi thở cấm dục.

Gương mặt Tuân Mai càng lúc càng phóng đại, lúc sau biến thành mơ hồ, cảm giác ướt át hạ xuống trên miệng mình, Triệu Tư Tư vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, tay bám vào vai đối phương càng chặt hơn.