Tần Thiên Thiên đi sau La Vy Vy, ba người cùng nhau lên tầng.

Cô ta để ý ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn cô ta, giống như cô là một cái gì đó thừa thãi vậy. Nghĩ đến đây, Tần Thiên Thiên lặng lẽ cắn môi dưới, tay không tự chủ được mà nắm vạt váy.

"Phòng này. " Phàm Nhất Hàng mở của phòng ra. Đây vốn dĩ là phòng sách của cậu, nhưng cậu quen ở phòng mình làm bài tập, vì vậy rất ít dùng đến căn phòng này.

Trước khi La Vy Vy chưa tới, cậu đã bảo Phương Hải Phàm giúp cậu thu dọn lại căn phòng này.

Nhưng cậu không lường trước được là La Vg Vy còn dẫn theo một Tần Thiên Thiên tới nữa, vậy nên trong căn phòng chỉ đặt hai cái ghế. Vốn dĩ một chỗ là của cậu, một chỗ là của La Vy Vy.

Nhưng bây giờ...

"Các cậu ở chỗ này làm bài đi. " Phàm Nhất Hàng chỉ vào bên trong, còn mình đứng ở bên cửa, không có tiếp tục đi vào trong nữa.

Tần Thiên Thiên vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cậu không làm bài tập với bọn tôi sao? "

"Tôi đã làm xong hết rồi, tôi đi ra sân sau xem có gì cần giúp không. " Để lại câu này, Phàm Nhất Hàng rời đi, sắc mặt có hơi lạnh nhạt, khiến người ta càng cảm thấy rõ cảm giác xa cách hơn so với bình thường.

Cửa phòng đóng lại, La Vy Vy còn chưa kịp đặt cặp sách xuống thì vạt áo của cô đã bị Tần Thiên Thiên kéo rồi.

"La Vy Vy, buổi sáng sau khi cô đi ra ngoài rốt cuộc đã làm gì, đi đâu hả? Tại sao ngay cả khác của nhà Phàm Nhất Hàng cũng quen biết cô? Còn nữa, Phàm Nhất Hàng đang yên lành, sao tự dưng lại để chúng ta tới nhà cậu ấy làm bài tập, cô với cậu ấy rốt cuộc... "

"Tần Thiên Thiên, cô nói đủ chưa? " La Vy Vy cắt ngang lời cô ta, dùng lực cánh tau rút vạt áo của mình về: "Tôi nhớ là quan hệ của chúng ta không tốt đến mức mà tối ra ngoài làm gì cũng cần phải nói rõ từng tí một với cô nhỉ? "

"Cô... "

"Nếu cô cứ phải hỏi cho bằng được, vậy thì tôi chỉ có thể nói là trùng hợp. Không cần biết là cô có tin hay không, khách của nhà cậu ta quen tôi là trùng hợp. Phàm Nhất Hàng để tôi tới nhà cậu ta làm bài tập là ngoài ý muốn, còn để mà nói rõ mọi chuyện thì tôi không cần thiết phải giải thích với cô. "

Nói xong, cô xách cặp sách, ngồi xuống vị trí bên phải của bàn, lấy từng quyển vở từ trong cặp sách ra.

"La Vy Vy l, tôi hỏi cô một câu. " Tần Thiên Thiên đi tới, đặt cặp sách sang chỗ bên trái, nhìn thẳng vào cô, hỏi: "Có phải Phàm Nhất Hàng chỉ mời một mình cô tới nhà cậu ấy làm bài tập thôi phải không? "

La Vy Vy vốn dĩ đang sắp xếp sách vở, nghe thấy lời này, mí mắt nhấc lên một cái, không có lên tiếng.

Cô vừa muốn nói thì Tần Thiên Thiên đã mở miệng trước: "Bây giờ tôi đã biết là cô không có ý gì với Phàm Nhất Hàng, cô cũng không có ý định cản trở tôi và cậu ấy ở bên nha, nhưng, tôi không cần cô thương hại. Người mà tôi thích, tôi tự hiểu bằng cách của bản thân mình, không cần dựa vào sự bố thí của cô! "

Câu nói của Tần Thiên Thiên gây chấn động không nhỏ, nghe nó La Vy Vy cứ nghĩ một giây nữa Tần Thiên Thiên sẽ cầm cặp sách bỏ đi cơ.

Kết quả một giây sau Tần Thiên Thiên lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt thản nhiê, lấy sách từ trong cặp ra.

La Vy Vy:....

Không phải nói là không cần dựa vào sự bố thí của cô sao? Lúc này không phải là nên có khí phách mà vung tay bỏ đi hay sao?

Đương nhiên những lời này La Vy Vy vẫn giữ trong lòng không nói ra, dù sao thì ở nhà người ta cãi nhau, chuyện này cũng quá mất mặt rồi đấy.

La Vy Vy lắc lắc đầu, cầm lấy một quyển bài tập ngữ văn bắt đầu làm.

Trong tất cả đống bài tập, chỉ có bài tập ngữ văn là cô sẽ chủ động tự mình làm thôi.

Nhưng lựa chọn làm môn nào trước tiên của Tần Thiên Thiên lại khác với La Vy Vy, cô ta trực tiếp rút ra vở bài tập toán, cầm bút đứng dậy.

"Tôi ra ngoài một lát. "

La Vy Vy dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được Tần Thiên Thiên đi làm gì. Cô nhấc mí mắt, "ờ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Sau khi Tần Thiên Thiên đi rồi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

Cơn gió dịu mát thổi vào rèm cửa sổ màu trắng, La Vy Vy vừa làm xong một câu, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy rèm cửa sổ trắng giống như bóng con quỷ nào đó đang tung bay. Cô chỉ cảm thấy mu bàn tay hơi lạnh, da gà da vịt trên mu bàn tay lập tức nổi hết lên.

Não cô không tự chủ được mà xuất hiện ra cảnh tượng khủng bố mà cô nhìn thấy vào tối hôm đó: ánh sáng của đèn nến chiếu lên khuôn mặt lạnh nhạt của Phàm Nhất Hàng, ngọn lửa cứ theo không khí, đung đưa sang trái lại sang phải, trên bức tường phía sau phản lên bóng mờ quỷ dị.

"Vèo... "

Trời vốn đang nóng, nhưng La Vy Vy lại run cầm cập, cô húp lại một ngụm khí lạnh.

Bên ngoài không một tiếng động, gió dường như cũng bất động luôn rồi.

La Vy Vy đảo mắt nhìn về bốn phía, có chút hối hận vì mình quá hèn mọn, chỉ một lớp Taekwondo nhỏ liền đã tới nhà họ Phàm rồi.

Người ga học Taekwondo là cần phải có tiền, cô thì con mẹ nó học Taekwondo lại cần tính mạng a! Mấy ngày gần đây cô đã thân thiết với Phàm Nhất Hàng hơn rồi, suýt chút nữa là cô quên Phàm Nhất Hàng có rất nhiều sự đáng sợ!

Suýt chút nữa bị Phàm Nhất Hàng mê hoặc rồi!

Cả đầu La Vy Vy đều là mồ hôi lạnh, vô luôn cảm thấy có một đôi mắt ở một nơi nào đó đang nhìn cô chằm chằm.

Sắc mắt cô tái nhợt. Cô từ đứng dậy, tứ chi cứng đờ đi ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, cô còn không quên cất bài tập vào trong cặp sách mang theo cùng.

Đúng vậy, cô phải đi ngay!

Mạng chó này là quan trọng nhất!

Có lẽ là trong phòng đang mở điều hoà nên La Vy Vy ra khỏi phòng liền cảm thấy một luồng khí nóng. Tứ chi vốn dĩ đang đông cứng đã dần dần ấm áp trở lại, lúc này cô mới chậm rãi thở phào một hơi. Cô vịn vào lan can, làm động tác hít sâu mấy cái, cảm thấy mình lại sống lại rồi.

Dưới tầng truyền đến tiếng nói chuyện. La Vy Vy nghe một lúc, là giọng của ông nội Phàm.

Vừa định xuống tầng thì khi cô đi qua một căn phòng đóng kín cửa, từ bên trong tỏa ra một mùi hương của tàn nhang.

Bởi vì cửa phòng đang đóng, mùi cũng không nồng, nhưng vì mũi cô nhạy cảm hơn người thương, nên chỉ một lúc liền ngửi thấy mùi này cũng chẳng phải điều lạ đối với cô. Mùi hương khiến cho sống lưng cô ớn lạnh.

Lý trí nói cho cô biết cô phải nhanh chóng rời đi, thế nhưng hai chân lại không chịu nghe theo sự kiểm soát của cô, cứ dừng lại ở trước cửa phòng.

Giống như là bị mê hoặc vậy. Nhưng thật ra là sự tò mò đã thúc đẩy cô xoay người, quan sát cánh cửa màu đỏ sẫm đang đóng chặt kia.

Cuộc trò chuyện ở dưới tầng vẫn không dừng lại, La Vy Vy còn loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang nói cái gì mà "x=1 là gần trục đối xứng nhất ".

Cô nuốt một ngụm nước bọt, dây thần kinh cả cơ thể đều căng như dây đàn. Mắt thấy bàn tay tội ác của mình đang hướng về cánh cửa...

Trong lòng như có hai con người nhỏ vậy, một người hy vọng chạm vào cánh cửa này đi, một người khác...

"Lạch cạch", cửa mở ra rồi.

Mùi hương hỏa nồng nặc cứ thế ập tới, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Chiếc hộp ma quỷ Pandora một khi được mở ra thì sẽ không có cách nào dừng lại được. La Vy Vy đẩy cánh cửa, tiến vào bên trong.

Trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng mờ mịt, trên chiếc bàn vuông màu đỏ cọ gần phía trước nhất có đặt một bát dầu lửa, phía sau là chín cái đĩa. Mà trong bàn vuông có đặt bức ảnh một đôi nam nữ, trên đầu cuat mỗi bức ảnh có dán hoa trắng.

Là ảnh thờ.

Hơn nữa hai người trong di ảnh không được coi là lớn tuổi. Hơn nữa dường như Kạn vì ra đi quá đột ngột, ngay cả di ảnh cũng giống như là phóng to lên từ chứng minh thư.

La Vy Vy sải bước đi tới chỗ hai cái đệm hương bồ, cô dừng lại nhìn hai bức di ảnh, trong đầu chợt xuất hiện ảnh chụp chung trong bức ảnh cô nhìn thấy vào ban ngày. Dung mạo đôi nam nữ đứng hai bên của Phàm Nhất Hàng trong ảnh chụp chung và hai bức di ảnh này là trùng khít với nhau.

La Vy Vy hơi mím môi, trên mặt đều là sự kinh ngạc.

Đây là...bố mẹ của Phàm Nhất Hàng?

Trong không khí đều là mùi hương tàn nhang nồng nặc, nhưng cô không sợ hãi dù chỉ một chút, tận đáy lòng còn xuất hiện một cảm xúc gọi là "tự trách".

Những thứ khiến cô ngày đêm sợ hãi kia, thậm chí còn không có cách nào hiểu rõ được đó, một màn trước mặt này đều được cô làm rõ cả rồi.

Hết chương 72