Một người đàn ông chìm dần xuống nước.
Giống như mọi khi, cơn buồn ngủ của anh lại hoàn toàn bay biến, mặc cho nước lạnh tràn qua mắt mũi và phủ kín đỉnh đầu, anh khẽ mở to mắt, hòa trong đó là vẻ mặt lãnh đạm lại mơ màng.
Một tiếng sấm rền, kéo theo đó là cơn mưa ào ào như trút nước. Kẻ ham ngủ cũng đã ngủ say, chẳng còn những huyên náo xô bồ khi trời còn sáng. Tạ Lam Sơn trầm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại không hề động đậy, da anh đã bị ngâm tới mức trắng bệch, lâu lâu lại thấy có một hai bọt khí nổi lên trên mặt nước, đủ để chứng tỏ rằng anh chưa chết, chỉ đang lặng im suy nghĩ mà thôi.
Bỗng nhiên, Tạ Lam Sơn mở to hai mắt, hai tay khua khoắng vùng vẫy trong không khí, nhưng anh lại hoàn toàn không nhúc nhích nổi như đang chìm dưới biển sâu.
Anh lại nhìn thấy người phụ nữ đó.
Người đó vẫn còn trẻ, ngoại hình lại rất mơ hồ. Ở trong mơ, anh nhấn đầu người phụ nữ đó xuống bồn tắm, người kia có vẻ đã phải chịu nhiều vết dao chém, nước trong bồn tắm đã bị nhuộm đỏ. Người phụ nữ giãy giụa hấp hối, đầu cứ nhấc được ra khỏi mặt nước thì lại bị anh ấn xuống lần nữa, anh nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng trong im lặng của cô ta.
Mặt đất nhoe nhoét máu.
Tạ Lam Sơn bị hình ảnh chân thật lại tàn nhẫn cực độ ghìm chặt, anh muốn vùng vẫy, muốn kêu gào, nhưng tiếc là toàn thân lại cứng đờ, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cho đến khi sắp ngạt thở, Tạ Lam Sơn mới bật dậy từ trong bồn tắm, anh thở hổn hển từng hơi như vừa chết đi sống lại. Anh nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm, chẳng buồn lau người mà cứ để trần đi lại, mặc cho nước chảy khắp dọc đường. Da của Tạ Lam Sơn rất trắng, mịn màng như kem, nhưng cơ thể anh lại cực kỳ cường tráng, tay chân thon dài rắn rỏi, cơ ngực cơ bụng hiện lên rõ ràng.
Anh vẫn luôn đeo một sợi dây chuyền trên cổ, suốt bao năm nay gần như chưa từng tháo xuống. Mặt dây là một viên đạn thật, được xuyên qua bằng dây da màu đen đơn giản, khi thả xuống thì nó nằm ở vị trí gần trái tim nhất.
Phòng tắm hơi chật chội, kín bưng không lùa gió y như cái kén tằm. Tạ Lam Sơn vươn tay lau sạch hơi nước bám trên kính, anh ghé người lại gần, tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt phản chiếu trong tấm gương. Một gương mặt đàn ông anh tuấn, đường nét góc cạnh hơn nhiều so với người châu Á bình thường, ánh mắt sắc lạnh, đường cong nơi khóe môi lại rất đỗi ngọt ngào.
Tạ Lam Sơn thử nở nụ cười trước gương, lại cảm thấy quái dị không nói rõ thành lời. Có lẽ vừa rồi suýt chết đuối, kết mạc hơi sưng đỏ khiến thần thái toát ra hung ác hiểm độc hơn, không mấy phù hợp với gương mặt đẹp trai lai láng này.
Ngoài cửa sổ văng vẳng đôi ba tiếng mèo kêu, đã hai giờ sáng, Tạ Lam Sơn lấy khăn tắm quấn quanh nửa người dưới rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Có một cuốn sách bị quăng trên bàn trà ngoài phòng khách, anh nhặt sách lên, ánh mắt thoáng liếc qua cái tên của nó.
“Biến thân”, tác giả là nhà văn trinh thám Nhật Bản Keigo Higashino, đây là một trong “bộ ba tiểu thuyết riêng*” nổi tiếng của ông. Câu chuyện kể về một nam thanh niên hiền lành hướng nội tai bay vạ gió bị súng bắn, sau khi trải qua cuộc phẫu thuật ghép nửa bên não, anh ta dần biến thành một con ác quỷ tàn bạo hung tàn do ảnh hưởng của nửa bộ não kia.
*Ba tác phẩm gồm Biến thân, Phân thân và Chuyện tình yêu ở thế giới song song.Tạ Lam Sơn thích Keigo Higashino nhưng lại không thích cuốn này cho lắm. “Phẫu thuật đổi não” đặt trong bối cảnh thời bấy giờ thì có thể coi như mới mẻ, nhưng anh đọc được một phần ba đã thấy thiết lập tình tiết truyện quá cẩu thả sơ sài, ngay đến lời văn trau chuốt bóng bẩy cũng không nuốt được.
Nhưng câu nói in trên trang bìa của cuốn sách lại một mực khắc âu trong ấn tượng của anh.
“Dù cho tôi trở nên không còn là tôi, dù cho tôi đã biến thành ác nhân khát máu, dù cho toàn bộ thế giới biến thành phế tích hoang tàn, tôi vẫn sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu em, đến chết cũng không thay đổi…”
Anh ném sách rồi xoay người mở cửa sổ, cơn gió đêm mang theo làn mưa ập từ ngoài vào, xua tan đi một chút nặng nề ngột ngạt trong phòng, kèm theo đó là tiếng mèo kêu mong manh. Tạ Lam Sơn rướn đầu ra ngoài cửa sổ, anh huýt sáo với mấy con mèo hoang đang tránh mưa dưới cửa sổ nhà mình, ý là chúng mày nên quay về hang ổ của mình đi thôi.
Nhà của Tạ Lam Sơn là dạng biệt thự liền kề kiểu cũ, nhà có hai tầng với mỗi tầng cao hơn ba mét. Biệt thự nhìn từ ngoài vào cực kỳ khí phái, thực chất lại đón sáng kém, vừa âm u vừa cũ kỹ, tỉ lệ người ở trong khu dân cư cũng không cao, nhà nào nhà nấy kín cổng cao tường, đêm vừa xuống, ngoài chục con mèo hoang thường xuyên gây ra tiếng động thì chẳng còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Tạ Lam Sơn thích sự yên tĩnh đó, cũng rất vui vẻ khi chỉ có mèo hoang bầu bạn với mình. Về mặt nào đó anh giống như một vị “vua mèo”, bẩm sinh đã thu hút loài mèo lại gần thân thiết, có đôi khi bận giải quyết vụ án không về nhà, anh sẽ dúi cho cô bé cùng khu dân cư hai trăm tệ, đám mèo hoang có thể coi như là được bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng.
Mấy nhóc này nếm mùi ngon thì nhớ mãi, đứa nào cũng rất nghe lời anh, chúng nó kêu to hai tiếng rồi lục tục tản đi.
Anh ngồi xuống góc phòng, ngửa đầu dựa vào đằng sau rồi nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại cảnh mơ quá mức chân thật vừa rồi.
Gần đây anh thường xuyên mơ thấy người phụ nữ đó, mỗi lần mơ thấy thì đều hít thở không thông như rơi xuống vực sâu, mà mỗi khi tỉnh táo rồi cố gắng nhớ lại gương mặt người phụ nữ trong mộng, anh cũng sẽ kết thúc trong thất bại. Dù anh cố gắng sắp xếp, chắp vá thế nào chăng nữa, khuôn mặt ấy vẫn luôn ẩn sau một lớp sương mờ, đến khi sắp nhìn được rõ ràng thì sẽ lại nghe được tiếng ầm ầm vang vọng, sau đó mọi thứ chợt vỡ tan trong nháy mắt.
Đầu vẫn âm ỉ đau, thật sự không thể ngủ nổi, Tạ Lam Sơn quyết định chỉnh đốn lại tâm trạng, ra ngoài hít thở không khí.
Gần nhà có rạp chiếu phim mới mở, vì để thu hút khách tới xem nên dạo này mới tổ chức một sự kiện tên là “Tuần lễ phim giật gân”, giảm giá vé cực mạnh, tất cả đều là dạng phim giật gân hoặc kinh dị hiếm khi được chiếu trong rạp phim, suất chiếu toàn vào nửa đêm.
Ban ngày cổng rạp phim vắng tanh vắng ngắt, ấy vậy ban đêm người tới xem phim lại không hề ít. Ngoài kẻ mất ngủ vì bị cơn đau đầu điên cuồng quấy nhiễu là Tạ Lam Sơn thì phần lớn đều là những cặp đôi trẻ tuổi tới tìm k1ch thích. Bọn họ thích vừa xem phim kinh dị để tăng adrenaline vừa làm mấy việc người yêu nhau hay làm trong phòng chiếu tối đen nhập nhèm.
Có lẽ vì nguyên nhân thời tiết nên rạp phim hôm nay chẳng có người nào, ngoài Tạ Lam Sơn thì cả một phòng chiếu màn hình lớn chỉ có đúng một khán giả khác.
Bộ phim vừa bắt đầu, khán giả kia lại quyết định ngồi ngay hàng ghế đầu một cách cực kỳ ngu ngốc, nhìn dáng người thì có vẻ là đàn ông.
Đây là một bộ phim điện ảnh chủ đề điều tra phá án, không khí phim u tối nhớp nháp, còn mang chút sắc thái tôn giáo. Lối tư duy của đạo diễn tốt nhưng thủ pháp lại hơi quá đà, biến một bộ phim trinh thám thuần túy thành luôn phim kinh dị, hình ảnh chớp giật, nhạc nền cũng âm u rờn rợn. Tạ Lam Sơn biết tỏng lối đi của mấy bộ phim kiểu này, lần nào xem mở đầu cũng đoán được kết cục, vậy nên chẳng lâu sau anh đã mất đi sự hào hứng kiếm tìm đáp án, thay vào đó anh hướng sự chú ý về phía người đàn ông còn lại trong phòng chiếu phim. Người nọ đã khơi dậy sự hứng thú của anh.
Dù gì thì trên đời này chắc chắn chẳng mấy người có sở thích quái đản kiểu một mình đến xem phim kinh dị lúc nửa đêm như vậy.
Ánh sáng trong phòng chiếu nhá nhem, người đó mặc một cái áo gió có mũ màu đen, trong phòng lại vẫn đội mũ, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế thẳng lưng cứng rắn.
Màn ảnh quá rộng, khoảng cách lại quá gần, cảm giác ngồi hàng đầu xem phim chắc chắn không hề thoải mái. Tạ Lam Sơn lên tiếng với người nọ: “Tôi nghĩ việc xem phim không ngồi hàng đầu là thường thức rồi chứ.”
Người nọ dường như đã chờ Tạ Lam Sơn mở lời từ nãy, y trả lời anh một cách tự nhiên: “Tôi thích quan sát biểu cảm của mọi người từ khoảng cách gần, đặc biệt là sau khi họ trải qua sợ hãi, kinh hoàng và tuyệt vọng.”
Giọng của người này vừa trầm vừa mềm mại, nhưng lại có sức xuyên thấu không rõ vì sao, giống như có thể thổi tan màn đêm đặc quánh như mực này. Tạ Lam Sơn cảm thấy tò mò, giọng nói đã động lòng người như thế, chắc hẳn diện mạo cũng không phải dạng vừa.
“Tại sao?” Anh hỏi thêm một câu.
“Yêu cầu nghề nghiệp.”
Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ một chút, lướt qua những đáp án khả thi, sau đó đưa ra phỏng đoán một cách nhanh nhạy: “Người làm công việc nghệ thuật à?”
“Chưa đến tầm đó,” Người nọ rất khiêm tốn, “tôi chỉ là một kẻ vẽ vời chơi chơi thôi.”
Không ngờ lại đoán đúng, họa sĩ cần quan sát và tích lũy nhiều thứ, nghe có vẻ cực kỳ hợp lý. Tạ Lam Sơn ướm lời nhắc nhở: “Đây là diễn thôi, không phải thật.”
“Tôi cũng đâu thể đi giết một người thật.” Người kia khẽ bật cười, như thể câu anh vừa nói lạc quẻ biết bao nhiêu.
Sau đó phim chuyển sang cảnh sáng hơn, nương theo ánh sáng hắt ra từ màn ảnh, Tạ Lam Sơn thấy được người ngồi ở hàng đầu kia quay lại về phía mình. Vành mũ che đi đôi mắt, chi tiết gương mặt mơ hồ không nhìn rõ, nhưng có thể phán đoán được từ khuôn cằm được ánh sáng ít ỏi kia phác họa nên, quả thực là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn.
Dù gì phòng chiếu cũng chẳng còn ai khác, cũng không cần giữ ý “xem phim không nói chuyện”, hai người bèn thảo luận về động cơ và thủ đoạn gây án của hung thủ trong phim, quan điểm của bọn họ trùng khớp kinh người, ngay cả một manh mối bé tí không đáng chú ý cũng có thể được tái hiện lại giống y hệt trong phim.
Người này không chỉ có giọng nói hay, thẩm mỹ cao mà tư duy logic còn rất tốt. Tạ Lam Sơn nhận ra nếu bàn về kỹ thuật hình sự, người nọ hoàn toàn không hề thua kém anh.
“Hung thủ đang tiến hành truyền đạo thông qua cách thức giết người.” Người kia đồng ý với phán đoán của Tạ Lam Sơn, sau đó bổ sung, “Có câu ‘Người càng giàu càng cẩn thận’, đạo diễn để cho nạn nhân thứ ba bị giết một cách quá dễ dàng hoàn toàn không có sự phòng bị, đây là một điểm thất bại của phim.”
Vừa dứt lời thì nạn nhân thứ ba trong phim được phát hiện tử vong, quả đúng là kẻ giàu có xuất hiện ở đoạn mở đầu phim, dụng ý báo trước đã được giấu rất kỹ, nãy giờ chẳng thấy xuất hiện được bao nhiêu.
Ban đầu Tạ Lam Sơn có ấn tượng khá tốt với người này, nhưng hiện tại chỉ nghĩ sao không gặp nhau sớm hơn. Dù sao bản thân anh cũng là cảnh sát tham gia điều tra tội phạm nhiều năm, có được năng lực suy luận như thế là chuyện nghiễm nhiên. Nhưng người kia chỉ là một fan điện ảnh bình thường, ánh mắt lại thật sự sắc bén tinh tế.
Thế là ý đồ muốn phân cao thấp nảy ra trong đầu, hai người ôm mục đích giống nhau, bắt đầu đoán trước nội dung phim với người còn lại. Chẳng bao lâu sau tình tiết đã bị cả hai đoán hết, cũng may đạo diễn còn chèn thêm một tuyến tình cảm trong phim, có thể lôi ra tán gẫu tiêu khiển.
“Wow, nhiều hoa hồng quá đi, tôi cá là tâm lý đề phòng của cô gái này sắp sụp đổ rồi, sắp sửa lăn giường với hung thủ tới nơi.”
“Tôi cá là không đâu.”
“Sao lại thế?” Tạ Lam Sơn hơi bất ngờ, từ đầu đến cuối ý kiến của hai người về bộ phim đều thống nhất với nhau, chỉ riêng ở cái chi tiết rõ rành rành này lại nảy sinh mâu thuẫn.
Người nọ lại trả lời một cách đầy tùy ý, vì tôi không thích hoa hồng.
Trong phim, nữ chính nhìn thấy hoa hồng thì vui mừng phát khóc, bắt đầu kề sát mặt với hung thủ triền miên quên lối, ở ngoài màn chiếu, chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Tạ Lam Sơn nhanh chóng ngắt cuộc gọi, vì đau đầu cả ngày nên anh đã quên mất chỉnh điện thoại về chế độ im lặng trước khi vào phim.
Vừa chỉnh thành im lặng thì cuộc gọi lại tới nữa.
Nhìn màn hình di động nhấp nháy, người gọi tới là lãnh đạo, chắc hẳn là chuyện quan trọng liên quan tới sinh tử tồn vong của mình. Tạ Lam Sơn buộc phải đứng dậy đi nhận cuộc gọi, nhưng còn chưa bước ra khỏi phòng chiếu, anh lại nghe người đàn ông sau lưng kia lên tiếng: “Cậu biết tại sao tôi có thể đoán được nạn nhân thứ ba là kẻ giàu có kia không?”
“Hả?” Tạ Lam Sơn quay đầu, nhưng người kia vẫn chưa quay đầu lại.
“Vì tôi xem phim này rồi.” Người đó nói nhẹ tênh, chỉ một câu đã nói toạc ra toàn bộ đáp án, thật sự làm người ta ngỡ ngàng.
Cuối cùng thì người nọ đã khơi dậy triệt để hứng thú của Tạ Lam Sơn. Trước câu này, người đàn ông cùng lắm chỉ là một người xa lạ có xu hướng tương đồng, sức quan sát cũng nhạy bén giống mình mà thôi. Nhưng giờ phút này anh chợt có một cảm giác khác thường, người nọ tới đây vì anh.
Anh ra ngoài nhận điện thoại, người gọi tới là Đào Quân, chỉ đạo viên thuộc cục công an thành phố Hán Hải, cố ý nhắc nhở anh ngày mai phục chức, không được tới muộn.
Đến khi Tạ Lam Sơn quay lại phòng chiếu thì người kia đã biến mất.
Thay vào đó là một cặp đôi trẻ tuổi tới muộn giờ đang vồn vã ôm hôn thắm thiết trước màn ảnh toàn xác người.
Tiếng hôn môi dính dớp vang lên cực kỳ rõ ràng trong rạp chiếu không người, nhận ra có người thứ ba trong phòng, cặp đôi trẻ tuổi kia mới dừng lại, luống cuống chỉnh đốn lại quần áo của mình, nom có vẻ ngượng ngùng hết sức.
Tạ Lam Sơn quay đầu ra khỏi rạp phim, anh đút hai tay vào túi, chậm rãi bước đi trong làn gió đêm bất ngờ phả tới.
Mưa đã ngừng rơi, trăng sáng sao thưa, mây mù âm u suốt mấy ngày qua đã tan biến hết. Tâm trạng anh bỗng nhẹ nhõm lạ thường, thậm chí trong không khí trộn lẫn giữa mùi mưa và bụi đất, anh còn ngửi được thoang thoảng hương hoa của tháng Năm.
Hết chương 1.