Năm đó, Tôn Tố Túc vừa lên năm nhất đại học, còn anh thì đã vào đại học năm thứ tư.

Nghỉ hè, Tô Phụng Chỉ quay trở về Tương thành. Bốn năm ”ở riêng” khiến Tôn Tố Túc cảm thấy anh có chút thay đổi. Có phần xa lạ hơn, càng ngày càng trầm tĩnh. Mặc dù gương mặt vẫn đẹp trai như cũ nhưng vóc dáng so với thời niên thiếu rõ ràng cường tráng hơn nhiều.

Ban đầu, hai người cũng khá yên ổn, không có vấn đề gì. Mặc dù thái tử gia vừa vào công ty tiếp quản nhưng vẫn có thời gian thường xuyên đến trường gặp cô hoặc là cùng nhau đi ăn, đôi khi còn giúp cô ôn tập môn số học. Khi ấy cô chỉ vừa học xong trung học nên nhìn thấy anh lúc này đã nhuộm đầy hơi thở của xã hội, cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng xa hơn. Dù trong mắt người ngoài đều cho rằng hai người là một cặp nhưng cô không có một chút cảm giác anh là bạn trai của mình.

Có một hôm, Tôn Tố Túc nghe nói nhóm bạn đại học của anh đến Hoài thành chơi nên anh mời bọn họ ăn tối, có điều là không đưa cô đi cùng.

Do là cuối tuần nên Tôn Tố Túc đang ở nhà. Mẹ bảo cô mang mấy trái đào mật sang nhà Tô Phụng Chỉ. Cô vào nhà thì mới phát hiện anh còn chưa về nên thuận miệng hỏi: “Dì ơi, anh Phụng Chỉ ăn cơm với bạn học vẫn chưa về sao ạ?”

Mẹ Tô lập tức đáp lời ”con dâu” nhỏ: “Đợi nó về, dì nói với nó đi tìm con.”

Dù sao lúc đó Tố Túc vẫn còn nhỏ, đối với chuyện “tình cảm” này cứ mang tâm trạng nửa tỉnh nửa mê, cô “dạ” một tiềng, sau đó trở về nhà.

Kết quả là hơn mười một giờ đêm, trong lúc cô đang say giấc thì điện thoại bỗng reo inh ỏi, cô mơ mơ màng màng bắt máy: “Alô?”

Giọng nói của Tô Phụng Chỉ vô cùng rõ ràng và trầm ấm ở bên tai: “Anh đang đứng trước cửa, em ra đây đi.”

Lúc này Tôn Tố Túc mặc đồ ngủ, trong đầu vẫn còn đang hỗn độn đi ra mở cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng thon gầy, chỉ đơn giản mặc áo sơ mi và quần dài đứng dưới ánh đèn đường.

Tôn Tố Túc bước đến gần thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Trước giờ cô chưa từng thấy anh trong bộ dạng say khướt như vậy, chỉ biết ngây ngốc nhìn rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông do uống say nên sắc mặt hơi trắng bệch, đôi mắt một mí xinh đẹp, cứ nhìn cô chằm chằm.

Tôn Tố Túc nắm lấy ống tay áo của anh hỏi: “Tô Phụng Chỉ, anh có sao không?”

Anh đột nhiên mỉm cười, cơ thể cũng nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, chưa bao giờ gần như thế. Anh khẽ hỏi: “Em đang đợi anh à?”

Trời vào đêm vô cùng mát mẻ, mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh. Tôn Tố Túc đáp: “Dạ?”

“Còn chạy đến nhà anh tìm?” Anh thì thầm, “Hôm nay đúng là có mấy bạn học nữ nhưng họ đều là bạn gái của người khác. Bạn gái của anh không có ở đó, cô ấy chỉ vừa mới trưởng thành.”

Bỗng nhiên Tôn Tố Túc cảm thấy tim đập thình thịch, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình: ”Anh mau trở về nhà đi.”

”Đám bạn học đều cười anh là hòa thượng.” Anh mỉm cười nói: ”Nhưng bọn họ không biết là, khi cô ấy lớn lên anh mới có thể chạm vào được.”

Tôn Tố Túc: ”Hả?”

Đột nhiên anh ôm chầm lấy eo cô, Tôn Tố Túc chỉ biết ngây ngốc nhìn anh cúi đầu hôn mình... môi của Tô Phụng Chỉ vốn mỏng, bình thường nhìn vào là bộ dạng thong thả ung dung nhưng trong thời khắc này lại trở nên vô cùng thô bạo. Cánh tay của anh như là cái vòng sắt siết chặt lấy không buông, dường như anh còn dùng hết sức lực như muốn nuốt lấy môi của cô.

Sau này nhớ lại, Tôn Tố Túc đối với nụ hôn đầu có ký ức gì ư? Đáp án chính là vô cùng hỏng bét. Bời vì lúc đó miệng của cô đầy mùi rượu, cơ thể lại giống như chú gà con bị ôm chặt đến không cử động gì được. Nụ hôn của Tô Phụng Chỉ ngoại trừ mang tính kịch liệt ra thì không có chút kỹ xảo nào cả. Càng làm Tôn Tố Túc cảm thấy quá đáng hơn chính là... anh còn xoa nhẹ ngực của mình nữa.

Chỉ trách Tôn Tố Túc bị Tô Phụng Chỉ nuôi đến quá mức đơn thuần. Mấy năm nay cho dù là ôm ấp hay nắm tay, cô cũng cảm thấy giống như việc ăn cơm hay mặc quần áo, rất đỗi bình thường, không có cảm giác khác lạ gì. Còn anh thường ngày vô cùng ôn tồn lễ độ thế nhưng lúc này lại giống như lang sói. Bỗng nhiên Tôn Tố Túc cảm thấy vô cùng phẫn nộ, quả thật cô không thể mang hình ảnh anh trai nhà bên dịu dàng cùng với sắc lang sờ ngực ở trước mặt này liên hệ với nhau.

Cô phải mất sức lực rất lớn mới đẩy được anh ra khỏi người mình nhưng cũng không biết phải xử sự thế nào, chỉ biết học theo mấy cô gái trên TV mắng: ”Cầm thú!” rồi xoay người chạy vào trong nhà.

Suốt cả đêm Tôn Tố Túc hoàn toàn không ngủ được chút nào. Bản thân cảm thấy có chút tổn thương, khóc được một lúc lại thấy đầu óc trống rỗng. Sau đó cô không kìm được bắt đầu nhớ lại nụ hôn vừa rồi, cảm giác lưỡi của anh đang len lỏi trong miệng mình, không thể nói là thoải mái cũng không thể nói là khó chịu. Cuối cùng Tôn Tố Túc lại cúi đầu nhìn ngực của mình, lúc đó chỉ biết căng thẳng, toàn thân lông tơ đều dựng hết cả lên, anh chỉ chạm vào là cô đã run lên. Cuối cùng là cảm giác gì, dù là một chút cô cũng không cảm nhận được...

Lại nhớ tới lời anh nói: ”Em lớn lên, anh sẽ chạm vào được.” Người ta nói khi say rượu sẽ nói lời thật lòng, Tôn Tố Túc mới mười tám tuổi chỉ cảm thấy sợ hãi, quả nhiên là anh xem mình như vật sở hữu, còn muốn cướp đời còn con gái của cô nữa sao? Cũng chính ngay lúc này, Tôn Tố Túc mới bắt đầu ý thức được Tô Phụng Chỉ căn bản không phải là người dịu dàng ôn hòa như bên ngoài nhìn vào.

Ngày hôm sau Tôn Tố Túc ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, lúc rời giường lại càng hoảng sợ, bởi vì Tô Phụng Chỉ đã áo mũ chỉnh tề ngồi trong phòng khách nhà mình.

Cô giống như khúc gỗ, chỉ biết đứng yên một chỗ.

Còn anh đang pha trà cho mẹ Tôn, chỉ nhìn cô một cái rồi hỏi: ”Em về nhà hôm qua à? Tối qua anh cùng với đám bạn học ăn cơm nên về nhà hơi trễ. Hôm nay em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em.”

Tôn Tố Túc ngây người một lúc lâu, như bừng tỉnh: ”Không cần, hôm nay em chỉ muốn ở nhà thôi.”

Vậy mà anh lại có thể... quên hết rồi…

Mãi sau này, giữa “anh em” bọn họ, thỉnh thoảng không phải là không có bầu không khí mập mờ xảy ra. Ví dụ như khi anh cùng cô ôn thi suốt cả đêm, thiếu chút nữa là cô đã ngã trên vai anh ngủ gật; khi cô vừa vào công ty anh thực tập, có một lần trời tối, cô đến phòng làm việc của anh chờ tan làm, anh khoác vai cô, đôi mắt trong trẻo, cúi đầu tới gần …

Tôn Tố Túc như phản xạ có điều kiện lập tức né tránh!

Né tránh một chút thôi, chớp mắt đã qua vài năm.

Có điều là mỗi khi bầu không khí mập mờ bị phá vỡ, thoạt nhìn thì anh cũng giống như bình thường làm Tôn Tố Túc còn cho rằng bản thân đã quá nhạy cảm.

Không nghĩ tới, anh vẫn còn nhớ rõ nụ hôn kia. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, chắc chắc là còn nhớ rất rõ ràng.

Đột nhiên Tôn Tố Túc bỗng trở nên can đảm, nhớ lại cảm giác bị anh ức hiếp, cô cắn răng nói: ”Nhưng em đối với chuyện đó, một chút cảm giác cũng không có.”

Trên người Tô Phụng Chỉ dường như càng trở nên lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó đứng dậy rời đi.

Tôn Tố Túc ngơ ngác ngồi ở trên giường, đầu óc trống rỗng. Là cảm giác giải thoát sao? Có lẽ vậy nhưng dường như còn có một cảm giác khác. Nói chung, cô không thấy vui vẻ như mình nghĩ, cảm thấy cả thế giới đều trở nên trống trải.

Cô nằm dài ở trên giường, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại thấy Tô Phụng Chỉ đi vào. Cô vội vàng ngồi dậy, thấy anh đã mặc áo khoác, trên tay còn cầm găng tay, rõ ràng là vừa đi ra ngoài rồi trở vào.

Sắc mặt anh rất bình tĩnh, đầu tiên anh đóng cửa lại, sau đó đặt găng tay vào tủ rồi nói: “Suy nghĩ lại thì lần đó anh đã uống say, còn em khi ấy còn quá nhỏ cho nên mới không có cảm giác.”

Tôn Tố Túc như bị nghẹn trong ngực, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn anh đến gần.

Thời gian chỉ mới vài phút, anh lại khôi phục bộ dạng điềm tĩnh như thường, đôi mắt nhìn cô hơi trầm xuống: ”Thay vì chúng ta ở đây cãi nhau, không bằng cứ trực tiếp kiểm chứng. Anh sẽ hôn em một lần nữa, nếu như em vẫn không có cảm giác, chúng ta sẽ bàn lại sau.”

Tôn Tố Túc không biết phải làm sao, hai mắt mở to nhìn anh tiến lại gần. Trên người anh vẫn còn mang theo chút khí lạnh ở bên ngoài, cầm chặt cánh tay của cô. Tôn Tố Túc lúc này giống như người gỗ, cho đến khi hơi nóng mềm mại bao phủ lên môi.

Cô nhận ra không có mùi vị chán ghét như lúc trước, mà cảm giác ẩm ướt lành lạnh. Nhất thời trong đầu Tôn Tố Túc hiện lên bóng người xinh đẹp, yên tĩnh đứng dưới đèn đường; bóng người trong phòng làm việc lặng lẽ hút thuốc và cả bóng người vừa rồi gặp ở dưới lầu đang giận dỗi... vừa quen thuộc vừa xa lạ. Lúc này họ hợp lại thành người đàn ông ở trước mắt này, đang ôm eo cô và hôn thật nồng nàn.

Anh đuổi theo lưỡi của cô, bắt đầu trêu chọc, đó là một cảm giác xa lạ vô cùng, giống như chưa bao giờ có người xông vào cấm địa nhưng hiện tại lại bị người ta chiếm đoạt. Cảm giác tê dại chạy dài từ đốt sống lên tới ngực cô, theo nhịp điệu hôn của anh càng ngày càng mạnh như muốn nổ tung. Nước mắt cô rơi xuống, đầu óc choáng váng, nắm thật chặt vạt áo của anh, vô cùng yếu ớt.

Thật ra Tô Phụng Chỉ cũng có chút quay cuồng, ban đầu anh mang theo sự phẫn nộ không hề ít nhưng kỳ thật trong giây phút quyết định hôn cô, mọi thứ không cam lòng hay bực tức đều đã biến mất, chỉ còn lại sự kích động mạnh mẽ của một người đàn ông. Nụ hôn lần này lại cho anh cảm giác ngọt ngào nhưng lại giống như bị tra tấn. Anh nhìn cô gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh mình, hiện tại như chú cừu non bị giam cầm, trong khoảnh khắc lòng anh trở nên mềm nhũn, chỉ thấy hai má cô đỏ bừng, ngây ngốc để anh mặc sức hôn.

Một lát sau, Tôn Tố Túc mới nhận ra mình bị Tô Phụng Chỉ đẩy ngã nằm ở trên giường, hai tay bị anh nắm chặt, lúc này anh đang nằm trên người mình. Cô đưa tay đẩy một chút, anh mới rời khỏi, ánh mắt âm trầm như ẩn giấu điều gì.

Da mặt của Tôn Tố Túc bỏng như muốn rớt ra, nói: ”Anh tránh ra.”

Tô Phụng Chỉ ngồi thẳng lên, còn cô cũng lập tức ngồi dậy. Hai người đều trầm mặc hồi lâu, anh mới vỗ vai cô và nói: ”Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút. Merry Christmas!”

Tôn Tố Túc cảm giác được mình lúc này vô cùng nhạy cảm, anh chỉ chạm vào vai là cô lại có cảm giác tê dại như nụ hôn vừa rồi.

Tô Phụng Chỉ cầm áo khoác lên, ra tới cửa thì quay đầu lại nhìn cô một cái, cuối cùng nhịn không được mỉm cười, rời đi.

Tôn Tố Túc cảm thấy cả người mình hình như không ổn rồi. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô còn tưởng chỉ là một giấc mơ. Nhớ lại cảm giác của nụ hôn vừa rồi, làm cô không có cách nào không suy nghĩ được.

Chỉ có một điều, cô có thể chắc chắn, mặc dù không muốn thừa nhận điều đó –

Chính là việc thân mật với Tô Phụng Chỉ lần này, trái lại cô còn cảm thấy yêu thích.