Hôm nay nhà Hình Viêm và La Giản đón một vị khách không mời mà đến.

Là một người đàn ông xa lạ, mang mũ lưỡi trai, mặc quần jean thân xuyên áo khoác xám.

Hắn đứng trước cửa nhà La Giản, khi La Giản ra mở cửa, người nọ lễ phép cười với La Giản, hơn nữa đưa một tấm danh thiếp tới.

La Giản cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, trên tấm danh thiếp kia có từng mảng hoa văn Hoa Mạn Châu Sa, mặt trên viết hai chữ lớn "Trương Ưng", mà trên chức vị viết văn phòng "Luân hồi chi dạ".

"Anh là?" La Giản vẻ mặt khó hiểu, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện khiến cậu không kịp trở tay, mà đồng thời, cậu cũng có chút nghi hoặc, bởi vì hoa văn mỹ lệ trên tấm danh thiếp này, còn cả văn phòng "luân hồi chi dạ", tên này hình như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.

"Tôi là Trương Ưng, xin lỗi, đột nhiên tới quấy rầy, thực ra, tôi muốn mời cậu và vị nhà cậu, Hình Viêm tiên sinh tham gia một yến hội, thứ bảy cuối tuần, không biết các cậu có thời gian không?" Trương Ưng vừa mở miệng liền nói thẳng đến vấn đề, nụ cười vẫn treo trên mặt hắn, người này thoạt nhìn có cảm giác rất quen thuộc, nhưng khi đối phương đè thấp vành mũ lưỡi trai của mình, chỉ lộ ra nụ cười nơi khóe miệng, cảm giác quen thuộc kì dị kia càng mãnh liệt hơn.

La Giản cảm thấy nơi nào đó trong nội tâm mình đang rung động, như đang hô hào cậu làm gì đó, những cẩn thận ngẫm lại, cậu lại không hiểu mình phải làm gì, La Giản đành hơi hơi do dự một chút, Hình Viêm không ở nhà, không có ai cho cậu ý kiến, nhưng cuối cùng cậu vẫn đáp ứng lời mời của người đàn ông xa lạ này, "Có thời gian, không biết là yến hội dạng gì, địa điểm ở đâu?"

Trương Ưng cười càng thêm sáng lạn, hắn nhẹ giọng trả lời, "Khách sạn Hướng Dương phố Hoa Thiên, ghế lô 205, thời gian là 11 giờ trưa, cũng không phải yến hội chính thức gì, tôi chỉ mở tiệc chiêu đãi vài người, cho nên không cần quá nghiêm trang."

Trương Ưng nói, lại ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai, mắt nhìn chằm chằm La Giản, "Tôi đợi các cậu ở đó."

Người đàn ông này sau khi nói xong liền rời đi, chỉ để lại La Giản cầm danh thiếp hắn trong tay mà ngơ ngác nhìn bóng lưng đối phương, kỳ thật thời điểm Trương Ưng quay người rời đi, La Giản mạc danh muốn mở miệng giữ đối phương lại, nhưng thế nào cũng không mở miệng được, nghĩ tới cuối tuần có thể gặp lại người xa lạ kỳ dị này, La Giản lại thần kỳ mà cảm thấy yên tâm.

Mà La Giản không biết chính là, sau khi người đàn ông kia rời khỏi, hắn lại tới mấy địa phương bất đồng khác, ví dụ như nhà mới của Đoạn Ly và A Lam, cũng nghênh đón vị khách không mời mà đến này, cũng đưa ra lời mời đồng dạng, thế nhưng trong khi Đoạn Ly còn đang đờ ra, A Lam đã vui vẻ đồng ý rồi.

"Tại sao lại chấp nhận lời mời của một người xa lạ?" Đoạn Ly khó hiểu dò hỏi, thuận tay ôm ai đó vào lòng.

A Lam nhanh nhẹn cọ cọ trong ngực hắn, "Không biết, nhưng tôi đặc biệt muốn đồng ý... ừm, trực giác đi?"

A Lam luôn có một loại trực giác đáng sợ mà lại dị thường chuẩn xác, đặc biệt là đối với phương diện nguy hiểm, trước kia Đoạn Ly thiếu chút nữa bị tai nạn xe cộ, khi đó hắn và A Lam cùng nhau đi du lịch, có thể là thời điểm lái xe quá mệt mỏi, Đoạn Ly không quá tập trung, mà khi đó A Lam đang ngủ bên người hắn, đột nhiên tỉnh lại, sau đó liền nhanh chóng nắm lấy vô lăng đánh lái sang bên, tránh thoát nguy cơ va chạm với một chiếc xe vận tải cỡ lớn đối diện.

Những sự kiện tương tự còn có một vài lần nữa, loại trực giác đáng sợ lại thần kỳ này cũng thể hiện trên phương diện đối nhân xử thế, A Lam chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đối phương đến tột cùng là dạng người thế nào, là tốt hay xấu? Là địch hay bạn? Quả thực khiến người ta kinh ngạc cảm thán, A Lam giống như có một đôi mắt thấu thị vậy.

Thế nhưng, tuy thiên phú Đoạn Ly kém hơn A Lam, nhưng Đoạn Ly cũng có thiên phú đáng sợ ở phương diện nào đó, ở thời kỳ trung học hắn đã biết dùng đao, sư phụ dạy hắn dùng đao không ngừng khen ngợi hắn là một thiên tài, đặt trong bối cảnh cổ đại thì quả thực là anh hùng trên chiến trường.

Ồ, đương nhiên, trong xã hội hiện đại này, có lợi hại thế nào cũng không đọ lại được mấy tay chơi súng.

Sau khi Trương Ưng rời khỏi nhà A Lam và Đoạn Ly, liền ngay lập tức tới một nơi khác, hai người còn lại không quá dễ liên hệ, đặc biệt là người đang ở trong quân đội, muốn đào hắn ra còn phải tốn một phen công phu, người còn lại thì dễ.

Nhưng thực ra, người còn lại cũng không quá dễ, Hồng, hiện tại đã trở thành bác sĩ Hồng bị điều tới khoa cấp cứu, hắn quả thực vội tới phát điên, có thể nói trong vòng 24 giờ không ngừng phẫu thuật hoặc xử lý khẩn cấp cho người bệnh, ngay cả trong giấc ngủ cũng đang làm phẫu thuật, đúng lúc hắn đang vội muốn sống muốn chết, hộ sĩ báo cho hắn, "Có người gọi là Trương Ưng tới tìm anh."

"Không gặp không gặp! Để hắn đợi tí đi, còn có người bệnh đang chờ tôi!"

"Nhưng hai tiếng trước hắn cũng đã đang chờ anh." Hộ sĩ còn nói thêm.

Bác sĩ Hồng ảo não cào tóc, thật sự không muốn để người đã đợi hai tiếng lại tiếp tục đợi, hắn nói với hộ sĩ, "Để bác sĩ phòng bên cạnh thay tôi một chút, tôi đi một lúc sau sẽ trở lại."

Hộ sĩ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bác sĩ Hồng liền lao ra nhanh như tên lửa, nếu tên khó hiểu kia mà nói một đám lời nói lãng phí thời gian, thế nào cũng phải chém hắn một đao.

Đương nhiên, kết cục cũng như nhau, khi Trương Ưng đưa ra lời mời, Hồng nhìn mặt đối phương, liền đáp ứng. Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy quyết định của mình không thể hiểu nổi.

Sau đó, Trương Ưng lại chạy tới quân doanh tìm được La Phong, tình huống tương đồng, La Phong nhìn gương mặt tươi cười của Trương Ưng, cũng không thể hiểu nổi mà đáp ứng.

__________________

Vì thế, sau một vòng, một đám người liền thần kỳ gặp lại ở ghế lô khách sạn.

Đối với bọn họ, đây là một cuộc gặp mặt mới lạ, tuổi tác, chức nghiệp, yêu thích đều hoàn toàn bất đồng, thế nhưng khi bọn họ một lần nữa ngồi với nhau, bọn họ đều không cảm thấy lo âu hay mất tự nhiên.

La Giản thấy La Phong, có chút kinh ngạc cảm thán nói, "Anh họ!?"

La Phong cũng nhìn thấy La Giản, duỗi tay qua sờ đầu em họ, cũng cười nói, "Thật nhiều năm không gặp."

Nhưng hành động này bị Hình Viêm như hổ rình mồi để ý tới, túm La Giảm lại nhét vào lòng mình. Bàn tay La Phong xấu hổ dừng giữa không trung, hắn đành phải ha ha cười một tiếng, nhưng cũng không quá để ý, thực ra, hắn đã sớm biết tính hướng của đứa em họ này.

La Giản không an phận, bò ra khỏi ngực Hình Viêm, lại bắt đầu quan sát những gương mặt ở đây, hắn cảm thấy những người này thực quen mắt, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra mình đã gặp đối phương ở đâu, sau đó lực chú ý của hắn bị A Lam hấp dẫn qua, có chút không xác định nói, "A Lam?"

Phong Vũ Lam nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn La Giản, cũng không chắc chắn trả lời lại, "Phải, La Giản?"

Thời điểm học tiểu học bọn họ có một thời gian học cùng nhau, thế nhưng sau khi La Giản bị bệnh nặng không thể tiếp tục tới trường, từ đó liền rời khỏi cuộc sống của Phong Vũ Lam, thế nhưng thần kỳ chính là, cho dù lâu như vậy không gặp mặt, lại vẫn như trước, có thể gọi tên nhau, La Giản cảm thấy dường như bọn họ chưa từng tách nhau ra vậy, lần cuối gặp mặt dường như vẫn là chuyện ngày hôm qua.

A Lam tựa hồ cũng cảm thấy như vậy, hai người tức khắc vui mừng xúm lại, ríu rít vui vẻ, vứt hết đám người bên cạnh ra sau đầu. Hình Viêm bị ngó lơ vẻ mặt hung tàn, trừng mắt nhìn Đoạn Ly, Đoạn Ly đồng dạng bị ngó lơ cũng hung tàn trừng mắt nhìn qua.

So với tình huống đám người La Giản, tình huống giữa Hồng và La Phong không quá ổn, thực ra, La Phong không quá lạnh nhạt với Hồng, góc cạnh hắn đã bị mài giũa trong quân đội, dáng ngồi luôn chính trực ngay thẳng, tính cách cũng thập phần cứng cỏi, nhưng gần đây, Hồng không biết chui từ góc nào ra, vẫn luôn kiên trì bền bỉ dây dưa hắn.

Thật là người phiền toái nha, một yến hội thôi cũng có thể gặp phải.

La Phong nhìn Hồng không quá thuận mắt, Hồng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm La Phong, lấy lòng nói, "Chúng ta thực sự có duyện phận nha."

La Phong không phản ứng hắn, Hồng liền thập phần quen thuộc mà cầm tay La Phong. La Phong cũng không phản kháng, để kệ hắn sờ, thế nhưng, tại sao không phản kháng, lý do kỳ thật La Phong cũng chưa nghĩ ra.

Hồng thích tay nhỏ, trên thực tế, mộng tưởng trước kia của hắn là cưới một cô gái dáng người nhỏ xinh, có tay nhỏ xinh đẹp.

Tay La Phong hoàn toàn khác mộng tưởng của hắn, nó mạnh mẽ, trên tay đều là vết chai, thời gian dài sử dụng súng, cầm đao, một chút cũng không xinh đẹp.

Vì thế, rốt cuộc là điểm nào đã hấp dẫn hắn?

Hồng cảm thấy mình không chỉ thích đôi tay này.

Nhìn thấy một đám người đều tự nhiên mà tiến vào trạng thái, Trương Ưng ngồi ở vị trí chủ vị cũng nhìn nhau với bạn tốt bên cạnh một cái, đứng lên bắt đầu cao giọng nói, "Thật vui vì một lần nữa được gặp lại mọi người, không biết mọi người còn nhớ tôi không?"

Tuy rằng đã cách một thời gian, nhưng mọi người vẫn nhớ rõ người này tên là Trương Ưng.

Trương Ưng cười khẽ, hắn chỉ vào một người đàn ông tương đối gầy ốm ngồi bên cạnh, "Đây là đồng bạn hợp tác với tôi, tên của hắn là Nhiếp Tùng, chúng ta cùng nhau thành lập văn phòng "luân hồi chi dạ"."

Nhiếp Tùng tựa hồ thực thẹn thùng, chỉ thoáng cúi đầu chào, cũng không nói lời nào.

Trương Ưng liền tiếp tục, "Tôi còn có những đồng nghiệp khác nữa, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, bọn họ không ở đây, đành phải giới thiệu cho các cậu sau vậy. Thế nhưng, lý do hôm nay tôi mời mọi người tới đây kỳ thật cũng rất đơn giản, hạng mục văn phòng "luân hồi chi dạ" của chúng tôi, chủ yếu là khai phá một game online phi thường đặt biệt."

Mọi người nghe Trương Ưng nói, không tự giác mà hai mặt nhìn nhau, lại thấy Trương Ưng tiếp lời, "Nhưng trò chơi này có một số điểm đặc thù, ừm... phải nói là rất đặc thù, trên thị trường hiện này, mọi game online mọi người thấy đều cần sử dụng chuột và bàn phím mới có thể khống chế, mà thứ tôi làm... có thể khiến các cậu sử dụng đại não khống chế."

"Game online thực tế ảo?" không biết ai mở miệng nói một câu như vậy.

"Đúng vậy." Trương Ưng tán đồng, tiếp tục mỉm cười, "Chính là game online thực tế ảo, yên tâm, chúng tôi đã thí nghiệm tính an toàn của nó, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy trò chơi còn tồn tại một số thiếu sót, những thiếu sót này không thể chỉ dựa vào văn phòng chúng tôi là có thể bù đắp được, cho nên tôi cần sự trợ giúp, ví dụ như... sự trợ giúp của các cậu."

Thời điểm Trương Ưng nói những lời này, thần thái phi thường tự tin, giống như hắn chưa từng nghĩ tới những người này sẽ từ chối vậy.

Mà trên thực tế, một đám người La Giản cũng không cự tuyệt, bọn họ kỳ thật đều phi thường vui vẻ, niềm vui này tới từ sâu trong nội tâm, chỉ cần những người này ngồi vào cùng một bàn, vui sướng liền dào dạt khó kiềm chế.

Vì thế cứ như vậy, những người này nghe thấy có cơ hội có thể thử nghiệm trò chơi cùng nhau, bọn họ liền càng khó từ chối.

Mà thời điểm ngồi ở đây, bọn họ cũng chưa nghĩ tới, sau này, bọn họ sẽ khai sáng thời đại mới của game online thực tế ảo.

Mà trong thế giới giả thuyết chân thật này, bọn họ đều phảng phất tìm lại được tình cảm mãnh liệt mình đã từng đánh rơi.

一End一

[13.6.2019 – 30.6.2019]

HOÀN