Edit: Tử Liên Hoa 1612

Cuộc phẫu thuật của Thẩm Thạc rất thành công, Đào Y chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu thật lâu, lúc nhìn thấy anh bị đẩy từ trong phòng giải phẫu ra thì không nhịn được rơi nước mắt.

Người nhà họ Thẩm mặc kệ có chuyện gì cũng không về, đợi đến khi giải phẫu kết thúc, nghe nói giải phẫu thành công mới yên tâm, vội vội vàng vàng đặt vé máy bay đường ai nấy đi.

Lục Tiếu và Lâm Lâm cũng ở bên ngoài cùng với Đào Y, lúc thấy Đào Y trước giờ vẫn luôn kiên cường không nhịn được rơi lệ, Lục Tiếu mềm lòng lập tức khóc theo, Lâm Lâm đành vội vàng trái ôm đầu Đào Y vỗ vỗ an ủi, phải ôm Lục Tiếu ý bảo cô ấy chớ gây thêm phiền phức.

Thẩm Dục thấy vợ mình khóc, vội tiến tới kéo Lục Tiếu vào trong ngực của mình, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Lâm đang trách cứ vợ mình  một cái, ôm vợ đứng ở một bên dỗ dành cục cưng ngoan ngoãn không khóc.

Mà Quân Thiểu Tắc phát hiện vị hôn thê bảo bối của mình bị một người ngoài bắt nạt, lạnh nhạt liếc Thẩm Dục to gan một cái, thầm nghĩ tốt nhất cậu ta đừng ngã đứt tay gãy chân, tương lai cũng đừng có bị thoát vị đĩa đệm gì đó, đau thần kinh toạ gì đó tới cầu xin anh, nếu không......

Đào Y nhìn bộ dạng cháu trai tương lai của mình ôn tồn an ủi khuê mật với Quân Thiểu Tắc yêu thương cưng chiều Lâm Lâm, chợt nhớ tới giọng điệu ấm áp mềm mỏng của Thẩm Thạc với mình, không khỏi kiên cường ngưng nước mắt, đi theo đẩy giường bệnh của Thẩm Thạc về phòng bệnh.

Thẩm Thạc ngủ một buổi chiều, khi tỉnh lại thì thấy Đào Y mở mắt thật to, không hề chớp mắt nhìn mặt anh, trong vẻ mặt mệt mỏi còn xen lẫn vui mừng.

Nhìn thấy anh tỉnh lại, Đào Y lập tức nhào tới, ấn lên môi anh một nụ hôn nghe “chụt” một cái, "Phần thưởng vì anh mau tỉnh." Giọng của cô khàn khàn, lại mang theo vẻ nhẹ nhõm.

Thì ra nhanh tỉnh lại cũng sẽ có phần thưởng cơ đấy.

Thật đúng là không tệ.

Khuôn mặt hơi tái nhợt của Thẩm Thạc đầy ấm áp, mặc dù cơ thể còn có chút suy yếu nhưng miệng vẫn đòi hỏi phúc lợi sau khi lành bệnh, "Vậy nếu như tương lai anh phục hồi như cũ, có phải em có thể lập tức gả cho anh, sau đó anh làm gì với em cũng được phải không?"

Câu nói sau cùng kia được anh nói rất chậm, âm cuối rất nhẹ, lại cực kỳ mập mờ.

Đào Y nghe, hai tai lập tức đỏ rực.

Cô phỉ nhổ* Thẩm Thạc một cái, phồng má tức giận, "Đi đứng còn chưa có lưu loát đã muốn giở trò lưu manh." (*Nguyên văn là phun (啐): thán từ biểu thị trách móc, mắng chửi, phỉ nhổ.)

Thẩm Thạc chu mỏ, "Không thể nghiện thân, chẳng lẽ cũng không thể nghiện miệng sao? Phát xít!" (Nghiện: trong trường hợp này là chỉ sự quan tâm mạnh mẽ.)

"Xem ra tinh thần của A Thạc không tệ nha." Một tiếng hô lớn đột ngột cắt đứt mập mờ trong phòng.

Đào Y thấy có người ngoài tới chơi, không biết người ta có nghe được màn liếc mắt đưa tình của hai người vừa rồi hay không, trong lòng thấy không tốt cho lắm. Cô quay đầu lại nhìn người mới tới, chợt thu lại làm nũng đáng yêu, đoan đoan chính chính đứng lên, "Anh Hải, chị Hải, đoàn trưởng La."

Giang Hàm và La Thanh đặt trái cây và thuốc bổ mang tới lên bàn, Giang Hàm lập tức kéo Đào Y đi ra ngoài nói chuyện, để lại ba ông tướng ở trong phòng bệnh.

Hải Trường Minh dửng dưng ngồi vào ghế sofa, bắt chéo chân, "Diễm phúc của thằng nhóc cậu không cạn đâu. Chân bị thương mà còn có cô nàng xinh đẹp ngày đêm bên cạnh."

La Thanh ngồi vào một cái ghế sofa khác, chỉ cười không nói.

Thẩm Thạc cười mà như không nhìn Hải Trường Minh, "Nếu không anh cũng thử một chút? Bảo đảm trừ chị dâu, có không ít cô gái cũng sẽ gấp gáp tới đây hỏi han ân cần."

Hải Trường Minh bị chẹn họng không nói thêm được gì, mặc dù còn chưa tới mùa đông nhưng đã cảm thấy sau lưng âm u lạnh lẽo, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

La Thanh ở bên cạnh cười cười, bị Hải Trường Minh trừng mắt một cái, cũng không thèm để ý.

Anh ta trầm ngâm một lát, nói: "Tôi muốn chuyển tới quân khu ở thành phố B."

Thẩm Thạc còn chưa lên tiếng, Hải Trường Minh đã ngắt lời, "Sao lại đột ngột như vậy?"

Tuy nói La Thanh không lớn lên từ nhỏ với Thẩm Thạc và Hải Trường Minh  nhưng bởi vì có Thẩm Thạc, quan hệ giữa Hải Trường Minh với La Thanh cũng không tệ. Lúc trước một chút tin tức cũng không có, La Thanh lại nói anh ta muốn chuyển quân khu, quả thực là làm cho người ta rất kinh ngạc.

Thẩm Thạc cũng bày vẻ mặt vô cùng khó hiểu mà nhìn La Thanh, "Không phải ở đây rất tốt sao? Hơn nữa, cậu còn từng nói muốn cắm rễ ở thành phố N này."

La Thanh cụp mắt che giấu bất đắc dĩ và chua xót bên trong, lúc ngẩng lên đã trở lại ôn hòa, "Có chút chuyện riêng."

Nếu đã là chuyện riêng, Thẩm Thạc và Hải Trường Minh cũng không tiếp tục hỏi kỹ nữa.

Ba người lại ngồi tán gẫu thêm một lát, La Thanh đứng dậy chào tạm biệt, nói là ở trong đoàn còn có việc bận.

Sau khi La Thanh đi, Hải Trường Minh mới nói: "Mấy ngày nay hình như La Thanh có tâm sự, mặc dù người hiền lành giống như cười nhưng vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng."

Thẩm Thạc trầm ngâm trong chốc lát, "Không phải là bởi vì đoàn bọn họ thua trong trận đầu tiên ở quân đội chứ?"

"La Thanh không phải loại người canh cánh trong lòng như vậy." Hải Trường Minh thở dài, "Ai, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng có có chút giống cậu, y như cái hũ nút, có chuyện gì cũng để buồn bực ở trong lòng không chịu nói ra."

Thẩm Thạc bật cười.

Một lát sau, Hải Trường Minh lại tùy tiện nói sang chuyện khác, "Này, cậu phải tốt lên nhanh nhanh một chút. Tôi đoán đám người kia đều đang chờ cậu trở về chỉ huy trận quyết chiến lớn cuối cùng đấy."

Trận quyết chiến lớn cuối cùng sao?

Thẩm Thạc thất thần mất một lát, sau đó khẽ mỉm cười, "Vậy thì tốt, vậy mấy người phải chống đỡ được. Đừng có để tôi không có ở đó, giữa chừng bị đoàn nào đó đánh bại."

"Cậu cứ yên tâm." Hải Trường Minh có lòng tin mười phần, "Tạm thời phía trên cho một cố vấn là bộ đội đặc chủng tới, nhất định chúng ta có thể đánh thẳng một đường cuối...... A......" Hải Trường Minh nói xong mới phát hiện ra mình mới nói lời khốn kiếp gì, "Cái đó, A Thạc, ý của tôi là......"

"Tôi hiểu." Thẩm Thạc mặt không đổi sắc cười nói, "Như vậy là tốt nhất, tôi còn sợ mình bị thương sẽ làm chậm trễ các anh em trong đoàn."

Hải Trường Minh cười ngây ngô ha ha mấy tiếng, biết mình dẫm trúng hố mìn rồi, sau đó nói vài chuyện nhỏ không dính dáng tới việc quan trọng, nhìn thời gian không còn nhiều bèn rời đi.

Lúc Đào từ bên ngoài lúc trở về thì thấy Thẩm Thạc nằm ở đó nhìn trần nhà tới mất hồn.

Rõ ràng vẻ mặt Thẩm Thạc không hề thay đổi nhưng không hiểu sao Đào Y lại thấy được vẻ cô đơn, giống như một anh hùng người người cần đột nhiên không còn ai cần nữa, có chút cô độc  bi thương.

Đào Y chậm rãi đi tới bên giường, ngồi trên ghế, đặt tay lên mu bàn tay của anh, bàn tay nhỏ ấm áp cầm bàn tay hơi lạnh của anh, "Sao vậy?"

Thẩm Thạc hồi hồn, khẽ động đậy môi, "Đang nghĩ khi nào mới có thể ở cùng em một cách hợp pháp."

Đào Y: "......" Người này thật đúng là dù thế nào cũng không quên đùa giỡn cô.

"Y Y." Đột nhiên Thẩm Thạc nghiêm túc nhìn cô nói, "Nếu như chân của anh không thể trở lại chiến trường nữa, em có ghét bỏ anh hay không?"

Đào Y không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Em thích chính là bản thân Thẩm Thạc, không phải quân hàm."

Khi đó, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào phòng bệnh, có một tia sáng rọi sát qua trán Đào Y, chiếu lên lông tơ nhỏ xíu trên trán cô, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, khiến Thẩm Thạc không nhịn được vươn tay sờ sờ.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, trong mắt là nồng nàn, ấm áp, yêu say đắm, còn có một chút ý gì đó mà Đào Y xem không hiểu.

Ông cụ Thẩm và dâu cả nhà họ Thẩm cũng ở đây tới ngày thứ hai sau khi Thẩm Thạc giải phẫu thì rời khỏi thành phố N.

Trước khi đi, ông cụ Thẩm kín đáo đưa cho Đào Y một cái vòng tay phỉ thúy, nói là vợ thằng cả và vợ thằng hai mỗi người cũng có một cái, mặc dù không phải là giống nhau như đúc nhưng lại đều là các đời của nhà họ Thẩm truyền lại, còn nói với cô: thích thì đeo ở cổ tay, không thích thì cất vào tủ để sau này truyền cho con dâu của cô.

Đào Y rất quẫn. Thầm nghĩ, không trách được Lục Tiếu cũng có một cái vòng tay cổ như vậy, thì ra là do  mẹ chồng Lục Tiếu truyền lại.

Vết thương của Thẩm Thạc từ từ khép lại, Đào Y vẫn luôn bên cạnh anh, hết lòng chăm sóc.

Nhưng ngay khi giải phẫu của Thẩm Thạc mới hết đầy một tuần, Đào Y nhận được điện thoại của anh họ Cốc Bình Xuyên: "Y Y, ngày mai là sinh nhật của bà nội anh bà ngoại em, đừng có quên."

Lúc này Đào Y mới nhớ tới quả thật đã tới sinh nhật của bà ngoại rồi, mải chăm sóc Thẩm Thạc quá mà quẳng hết những chuyện khác ra sau đầu. Cô cảm thấy thật có lỗi với bà ngoại, vội vàng gật đầu đồng ý.

Cốc Bình Xuyên lại hỏi: "Em và Charles có chuyện gì à?"

"Anh, anh còn dám hỏi!" Đào Y vừa nghe Cốc Bình Xuyên nhắc tới Charles thì nổi bão. "Có phải em thích cái gì anh cũng nói cho anh ấy biết không hả?

Đào Y là con gái một, từ nhỏ đã lăn lộn ở chung với người anh họ này, tình cảm giữa hai người tốt vô cùng.

Cốc Bình Xuyên ở đầu điện thoại bên kia sờ lỗ mũi một cái, "Vậy em có ý gì với Charles không hả?"

"Một tí cũng không có." Đào Y nói như đinh chém sắt.

"Nói như vậy, em thật sự thích tên lính đó rồi hả?" Cốc Bình Xuyên có nghe mẹ mình nói qua, sau này lại nghe Charles nhắc tới một chút.

Đào Y gật đầu, lại nghĩ tới Cốc Bình Xuyên không thấy được, dùng lời nói khẳng định một lần: "Không sai. Đời này em nhất định phải ở cùng anh ấy."

"Không phải là ba em không đồng ý sao?" Đây là do mẹ anh, cũng chính là dì Đào Y nói nhỏ cho anh biết.

Đào Y chợt cảm thấy nhức đầu.

Từ nhỏ đến lớn, với ba thì cô muốn gì được đó, cho tới bây giờ ông chưa từng cứng đầu cứng cổ gạt bỏ lựa chọn của cô như vậy. Lần trước cô nhắc tới nghề của Thẩm Thạc, phản ứng của ba thật đúng là nằm ngoài dự liệu của cô.

Đào Y suy nghĩ một chút, nói: "Ba em sẽ đồng ý."

Mặc kệ như thế nào, quần áo phải tự mình thử mua mới vừa người, đàn ông do chính mình chọn mới hợp ý. Chồng là người sẽ ở bên mình cả đời, mình thích mới là vương đạo.

Để điện thoại xuống, Đào Y tìm cơ hội nói với Thẩm Thạc là ngày mai phải trở về thành phố H một chuyến. Thẩm Thạc vừa nghe nói là sinh nhật của bà ngoại Đào Y thì lập tức nhờ người ta giúp chuẩn bị quà tặng, để Đào Y mang cả qua đó.