Đào Y nhận được điện thoại của nhân viên nhân sự giải trí GK, gần tối mới vội vàng từ bộ đội chạy về nhà.

Khi cô về nhà, Thẩm Thạc không rãnh tiễn cô, phái một người lính tiễn cô về.

Đêm đó Đào Y một mình đối mặt với căn phòng, ngược lại không có cảm giác tương phản náo nhiệt và tịch liêu, chỉ là bất đồng, cô có hoạt động giải trí đặc biệt nhất: Ôm điện thoại nấu cháo điện thoại với Thẩm Thạc.

Khi đó Thẩm Thạc họp xong không bao lâu, mới vừa khởi động điện thoại, tiếng chuông đơn giản liền vang lên. Vừa nhìn là tiểu nha đầu gọi đến, khóe miệng Thẩm Thạc ngoắc ngoắc, nhanh chóng nhận, "Alo?"

Giọng nói trầm thấp lại ôn hòa xuyên qua ống nghe truyền vào trong lổ tai của tiểu nha đầu đang làm ổ trên giường, gãi đến trong lòng cô yếu mềm.

Đào Y bỉu môi làm nũng: "Có nhớ em hay không?"

"Ừ." Thẩm Thạc nhàn nhạt đáp.

"Ừ là có ý gì?" Đào Y không hài lòng.

Trong giọng nói của Thẩm Thạc nhìn như lạnh nhạt lại mang theo cưng chìu, "Chính là ý em muốn đó."

Đào Y chống cằm, miễn cưỡng thông qua đáp án của anh.

Hải Trường Minh đi bên cạnh Thẩm Thạc, không nghe được Đào Y nói gì trong điện thoại, lại nghe triệt để lời của Thẩm Thạc. Anh buồn cười nhìn Tham mưu trưởng Thẩm xưa nay không có biểu cảm giả dối với phụ nữ lại kìm nén bản thân dịu dàng ra vẻ bình tĩnh trả lời điện thoại, kìm nén nghẹn cười đến nội thương.

Đào Y lại nói sang chuyện khác: "Ngày mai em phải đi làm."

"Ừ."

"Anh không lo lắng có người sẽ theo đuổi em?"

"Lo lắng."

Đào Y thấy thế hoàn toàn hài lòng, vui sướng hài lòng dương dương đắc ý.

Thẩm Thạc nhìn Hải Trường Minh bên cạnh muốn cười mà kìm nén không cười đến khó chịu, bước nhanh vài bước đến đường nhỏ bên cạnh, xác định Hải Trường Minh không nghe anh nói chuyện, mới thật sự nghiêm túc dặn dò: "Mặc quần áo phải chú ý ngay ngắn, cách xa xa tiểu tử có tâm tồn bất chính với em, tận lực ít cười trước mặt đàn ông, hiểu không?"

Đào Y càng vui vẻ rồi.

Thì ra Tham mưu trưởng Thẩm nhà bọn họ sợ cô hồng hạnh vượt tường như vậy.

Nghe Đào Y dựa vào đầu kia cười ha ha, lại không trả lời dặn dò của anh, không khỏi buồn bực, "Em nghe hiểu không đó?"

Đào Y lại cười hì hì mấy tiếng mới đáp một tiếng, cho người họ Thẩm ăn nửa viên thuốc an thần.

Hai người lại dính nghiêng lệch một hồi mới cúp điện thoại.

Thẩm Thạc từ đường nhỏ quay lại hành lang dài lúc nãy, Hải Trường Minh còn đứng ở nơi đó chờ hắn.  Hắn ngay cả không hề nghĩ ngợi cũng biết hải dài minh chờ buồn cười hắn đây.

Quả bất kỳ nhiên, thấy Thẩm to lớn trở lại, Hải Trường Minh phun  ý cười ha hả vừa nghẹn ra ngoài, cười xong, mới vỗ vỗ bả vai Thẩm Thạc, cười nói: "Tiểu tử cậu cũng có lúc nhu tình mật ý như vậy. Ai hét uy, tôi thấy đau dạ dày."

Thẩm Thạc mỉm cười: "Nghe nói tối qua có người đơn độc tham thảo vấn đề vi khuẩn với tân binh thông tin..."

Cả Liên đội thông tin là nửa nam nửa nữ, kỳ tân binh đều là cô gái. Mà Hải Trường Minh giương vẻ mặt đào hoa, dù đã kết hôn nhiều năm, cô gái nhỏ vẫn không sợ chết chen chúc vào. Về phần Hải Trường Minh sao... Đừng xem là một Đoàn trưởng, nhưng người quen cũng biết anh là vợ quản nghiêm.

Hải Trường Minh nhất thời hít khí lạnh, vội vàng bồi khuôn mặt tươi cười: "Tôi cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không thấy." Nói giỡn, rõ ràng là quang minh chánh đại bị cô gái nhỏ xin chỉ bảo vấn đề truyền tin tín hiệu vi khuẩn lúc tác chiến quấy nhiễu đối thủ, nếu để cho Thẩm hồ ly nhắc đến anh với bà xã bình dấm chua như vậy, vậy anh không phải hao hết lời lẽ dụ dỗ bà xã?

Khóe miệng Thẩm Thạc khẽ nhếch, tâm tình thật tốt.

***

Giải trí GK là công ty con dưới hệ thống giải trí của tập đoàn kỳ truyền thông GK. Tập đoàn kỳ truyền thông GK bắt đầu chủ yếu là lấy đầu tư điện ảnh để tiến vào ngành điện ảnh, mấy bộ phim lớn kéo thanh danh Hạ Tuế Phiến lên cao, bọn họ bắt đầu tiến vào công nghiệp truyền thông toàn diện, đầu tư và đưa vào hoạt động điện ảnh, phim truyền hình, đĩa nhạc, quản lý nghệ sĩ, marketing giải trí, tạp san báo chí giải trí cùng lĩnh vực, lấy được thành tích không tệ ở mỗi lĩnh vực. Mà giải trí GK chính là phụ trách marketing giải trí và tạp san báo chí giải trí, tổng công ty ở thành phố S.

Đào Y muốn đến giải trí GK là chi nhánh công ty giải trí GK ở thành phố N, lúc ấy cô vốn có cơ hội đến tổng công ty phát triển, nhưng so thành phố S xa hoa hiện đại với thành phố N chất phác cổ kính, cô dứt khoát lựa chọn ở lại thành phố N làm việc sau khi tốt nghiệp.

Lúc này, Đào Y vừa tiếp nhận huấn luyện người mới xong ra khỏi phòng huấn luyện giải trí GK, tính đi ăn cơm ở nhà ăn công ty với đồng nghiệp mới quen, bị một giọng nam nhẹ nhàng trong sáng gọi lại.

Đào Y quay đầu lại, chỉ thấy trong quang ảnh sáng tối, Hạ Nhĩ mặc âu phục cắt may vừa người màu xám bạc nửa dựa vách tường câu môi cười với cô.

Đào Y cau mày, buồn bực Hạ Nhĩ làm sao xuất hiện ở đây, nhưng từ trước đến nay cô lười phản ứng với người không hề để ý đến, tính bỏ qua nghi ngờ tiếp tục đi phòng ăn để ăn cơm với đồng nghiệp.

Hạ Nhĩ thấy cô đối đãi với mình giống như đối đãi với người xa lạ, nhất thời bất mãn bước nhanh đến gần cô, kéo cánh tay của cô, dằn lại tính khí nói: "Này, anh gọi em đấy, em làm sao lại không để ý?"

Đồng nghiệp của Đào Y nhìn cô lại nhìn Hạ Nhĩ, nghề nghiệp bát quái đưa đến các cô không tự giác rời khỏi, mà đứng tại đây xem kịch vui.

Đào Y lấy một tay khác phất tay Hạ Nhĩ đang kéo cánh tay mình, giọng vô cùng đạm nói: "Có chuyện? Không có chuyện quan trọng gì tôi muốn đi ăn cơm."

Hạ Nhĩ nhìn cô gương mặt lạnh nhạt, cũng không tức giận, theo cô gái sao, dù sao cũng phải có kiên nhẫn, đợi đến lúc lừa gạt lên giường sau đó lại thi hành báo thù không phải được rồi sao?

Hạ Nhĩ lại nở nụ cười quỷ dị tự cho là rất mê người: "Anh đến dẫn em đi ăn cơm."

"Không có hứng thú." Đào Y đang muốn xoay người rời khỏi, cánh tay lại bị Hạ Nhĩ kéo lại.

"Anh đã chờ ở đây rất lâu, chúng ta là thanh mai trúc mã biết nhiều năm như vậy, em không đến nổi ngay cả bữa cơm cũng không nguyện ăn với anh đi?"

Đào Y nghe anh nói như thế, vốn định lập tức phản bác không quen với anh, nhưng thấy xung quanh mọi người ra khỏi phòng làm việc liếc nhìn bọn họ, xét thấy đám người công ty giải trí và đồng nghiệp của cô đều là trời sanh bát quái, vì tránh khỏi mình vừa đi làm đã trở thành nhân vật trung tâm dư luận, cô vốn có ý định đi ra ngoài công ty nói rõ với Hạ Nhĩ.

Hạ Nhĩ chọn phòng ăn cách công ty không xa, hoàn cảnh ưu nhã thoải mái, phần lớn đều là món ăn cô thích. Chỉ là đối mặt với Hạ Nhĩ khiến cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa có mấy lần ấn tượng tốt, cô không hề muốn động đũa.

Món ăn vừa lên xong, xác định không có người đi vào quấy rầy bọn họ nữa, Đào Y gọn gàng dứt khoát nói: "Hạ Nhĩ, tôi ở cùng chỗ với Thẩm Thạc." Ngụ ý chính là anh không cần lãng phí khí lực vô ích trên người tôi, tôi không thể cho anh bất kỳ đáp lại mà anh mong đợi.

Tay Hạ Nhĩ đang chia thức ăn cho cô thì ngừng lại, sau khi thả món ăn vào chén của cô, lại gắp một đũa rau bỏ vào trong miệng mình,  chậm rãi ăn xong nuốt xuống, mới cười chắc chắn nói: "Anh ta không hợp với em."

Đào Y cảm thấy buồn cười: "Có thích hợp hay không tự tôi định đoạt, dường như không có liên quan đến anh."

"Làm sao không liên quan?" Hạ Nhĩ hớp miếng trà, khóe miệng tà tà khơi mào, "Em là người phụ nữ mà anh đã thề muốn lấy về nhà, làm sao không có liên quan đến anh?"

Đào Y không ngờ Hạ Nhĩ sẽ nói ra những lời này, nhìn như khều nhẹ, lại tuyệt đối nghiêm túc. Cô vẫn cho là Hạ Nhĩ chơi trò mèo vờn chuột với cô, tựa như khi còn bé vậy, anh vẫn sắm vai mèo, xem cô như chuột đến trêu đùa bỡn chơi. Cho dù là lần hẹn hò trước, nhiều năm không gặp anh lại vẫn không để ý đến ý nguyện của cô mà kiên quyết nhiên chi nhiên địa cường hôn cô. Đến bây giờ cô cũng không ngờn anh là ôm thái độ muốn kết hôn và chung đụng với cô, cho dù là bây giờ, anh dùng lời trực bạch như thế để làm rõ ý đồ của anh, cô vẫn cảm thấy không thể tin. Vì cô khó mà tin được một người từ trước đến nay không tôn trọng sẽ là chồng của cô, mỗi lần lấy thái độ khi dễ cô để xuất hiện trước mặt cô lại là oan gia ngọt ngào trong truyền thuyết, muốn lấy cô về nhà. Tất nhiên, cô tuyệt đối không muốn trở thành một bên khác trong oan gia ngọt ngào, trừ phi cô bị cuồng ngược.

Đào Y cười cười, nghiêm túc nói với Hạ Nhĩ: "Nhưng tôi không thích anh, từ nhỏ đến lớn đến bây giờ cũng không có." Nếu quyết định ở cùng chỗ với Thẩm Thạc, nhất định phải cường thế gọn gàng linh hoạt cự tuyệt lời thổ lộ của anh mới đúng. Nếu không, mập mờ không rõ sẽ chỉ làm ba người họ thống khổ.

"Tiểu nhị, em không cần phủ nhận nhanh như vậy, anh biết em thích anh." Hạ Nhĩ cười híp mắt.

Đào Y kinh ngạc, cũng rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, "Tôi không hiểu mình có chỗ nào khiến anh hiểu lầm tôi, nhưng mà, tôi không thể không lặp lại lần nữa, trước kia tôi không thích anh, bây giờ cũng không có thích anh, tương lai càng sẽ không thích anh."

Hạ Nhĩ quơ quơ ngón trỏ tay phải trước mặt Đào Y, "Đào tiểu nhị, anh biết em là người trong cuộc mơ hồ, xem không hiểu tim của mình, anh không vội, sẽ từ từ để em = thấy trong lòng của mình có sự tồn tại của anh."

Đào Y tức cười im lặng, không hiểu vương tử bệnh mười phần con mắt Hạ Nhĩ có thấy cô thích anh ta, mặc dù cô đã giải thích rõ cô không thích anh hai lần, anh lại còn cố chấp khăn khăng giữ ý kiến.

Đã không cần thiết để tiếp tục giải thích, Đào Y đứng lên, túi xách trên lưng, trực tiếp rời khỏi.

Ngược lại Hạ Nhĩ không đuổi theo cô, chỉ là khoảnh khắc cô xoay người, trong con ngươi đen như mực phủ kín tình thế bắt buộc.

Đào Y không ngờ buổi chiều vừa đi làm không bao lâu, ba cô đã gọi điện thoại đến cho cô.

Lúc làm việc không thể nhận điện thoại cá nhân, nhất là cô mới tay mơ tiến vào. Đào Y nhanh chóng nhấn nút cự tuyệt, sau đó làm bộ dáng vẻ như đi toilet, không nhanh không chậm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi trên hành lang, thừa dịp trên hành lang không ai, xoay người vào lối đi an toàn không có ai.

Cô gọi điện thoại lại, điện thoại vừa kết nối, Đào ba nghi ngờ hỏi: "Y Y, con làm sao cúp điện thoại của ba?"

Đào Y bất đắc dĩ oán giận nói: "Ba, con đi làm. Nay đi làm ngày đầu tiên, ba muốn con bị chủ quản bắt được điển hình tốn thời gian cá nhân trong thời gian chung?"

"Cùng lắm thì về nhà ba nuôi con." Đào ba không để ý nói.

Trán Đào Y rơi xuống mấy đường hắc tuyến. Có loại có tiền không có chỗ xài, ba rõ ràng không phải nhà giàu mới nổi mà nói chuyện lại đặc biệt giống như nhà giàu mới nổi, nói thật ra, cô rất bất đắc dĩ.

"Ba, con phải về làm việc, có chuyện gì gấp ba một hơi nói xong, không có chuyện gấp thì con đi làm buổi tối điện thoại cho ba hắc?" Đào Y nói chuyện với ba cô giống như dụ dỗ đứa trẻ.

Đào ba hừ hai tiếng, "Ba nghe tiếng gió nói con với người tham gia quân ngũ tốt lắm?"

"..." Đào Y dừng lại, mới châm chước nói, "Ba, ba nghe ai nói?"

"Mặc kệ ba nghe ai nói, dù sao ba không đồng ý. Con không hiểu cực khổ khi đi theo người tham gia quân ngũ, cả năm không thấy mặt, có chồng giống như không có chồng, chịu sống nhạt nhẽo." Đào ba lời nói thấm thía, "Con nghe ba nói, cắt đứt với người tham gia quân ngũ, tìm người có công việc bình thường nói yêu thương thật tốt. Nhất là con tìm “tiểu bạch kiểm” không tốt bất tài không làm ra tiền, ba nâng đở cậu ta, nuôi sống hai người các con, cũng tốt hơn con làm quân tẩu, chịu loại đau khổ của vợ chồng tha hương."

Đào Y biết ba cô vì tốt cho cô, nhưng cô thích Thẩm Thạc, lại vất vả mới đả động Thẩm Thạc. Bây giờ hai người đang ngọt ngào, làm sao có thể nghe lời của ông, "Ba, con không thèm nghe ba nói nữa hắc, lãnh đạo gọi con đây. Bye bye."

Cô không trả lời lời của ba, tìm cớ cúp điện thoại.

Trở lại phòng làm việc, vừa nghĩ đến ba cô có thể có tác dụng trở ngại giữa cô và Thẩm Thạc, cô hơi lo lắng. Truyện được đăng duy nhất tại 

Buổi tối sau khi đi làm, cô ước chừng Thẩm Thạc huấn luyện xong, gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi mấy cuộc, tiếng nói đều là giọng nữ máy móc "Số điện thoại ngài gọi đã khóa máy", Đào Y bất đắc dĩ tùy tiện đi nhà hàng ăn thức ăn nhanh, về đến nhà lại gọi điện thoại cho Thẩm Thạc, vẫn không thông.

Hơi phiền lòng ném điện thoại di động trên bàn, cô cầm lên IPAD tính xem tiểu thuyết, lại làm sao cũng không xem vào. Dứt khoát để IPAD xuống, đi phòng tắm để tắm rửa, dội hết những vấn đề ngổn ngang.

Chờ cô ra khỏi phòng tắm, chuyện Đào ba không tán thành cô kết giao với Thẩm Thạc cũng bị cô tùy ý ném vào thùng rác trong trí nhớ.

Có câu nói thế nào?

A, xe tới trước núi tất có đường.

Đi một bước tính một bước đi.