Ánh mắt của Điền Điềm lập tức chuyển sang cô gái vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trong nháy mắt thấy cô (ĐY), trong đầu của cô (ĐĐ) bách chuyển thiên hồi, lập tức suy nghĩ rất nhiều khả năng cô ta xuất hiện ở đây, bên trong thậm chí cân nhắc cả khả năng cô ta trở thành bạn gái của Thẩm Thạc.
Nhưng Điền Điềm cảm thấy buồn cười, rõ ràng ba ngày trước Thẩm Thạc còn lấy cách thức ngây thơ lại thẳng thắn để đuổi khỏi bên cạnh anh, tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại để cô ta trở thành bạn gái của mình?
Lúc Đào Y thấy Điền Điềm đứng trước người Thẩm Thạc lập tức thanh tỉnh lại từ trong hỗn hỗn độn độn, quan sát qua lại giữa Thẩm Thạc và Điền Điềm hai lần, sau khi xác định giữa bọn họ không có không khí mập mờ, mới cất bước đi đến chỗ Thẩm Thạc, "Thẩm Thạc, vì sao không gọi em dậy." Oán giận bằng kiểu làm nũng, nghe vào trong lổ tai Thẩm Thạc là quan tâm vui mừng, nhưng nghe vào trong lổ tai của Điền Điềm, lại là thị uy chói tai.
Con ngươi của Thẩm Thạc luôn lạnh nhạt trong nháy mắt nhìn Đào Y tình cảm ấm áp giống như cả vùng đất hồi xuân, tay của anh rất tự nhiên vò trên tóc của cô, khóe môi thoáng giương lên độ cung thanh thiển lại cưng chìu, "Thúc dậy? Trời nóng, em vào trong xe trong xe hóng gió trước."
Đào Y phòng má né tránh tay của anh vò trên đầu cô, "Nói anh bao nhiêu lần, đừng xem em là sủng vật mà vò tới vò lui."
Thẩm Thạc chỉ cười nhạt với bất mãn của cô, không mở miệng.
Điền Điềm nhìn hành động thân mật lẫn nhau giữa hai người, nhất là thấy Thẩm Thạc không lạnh lùng điềm đạm giống bình thường, ánh mắt híp lại, bất mãn nồng đậm và địch ý tràn ra đáy mắt, vẫn không bị người khác phát giác, nhanh chóng khôi phục lại trong trẻo tươi đẹp lúc đầu.
Điềm Điềm cười nói với Thẩm Thạc: "Cứ quyết định như vậy đi, chờ mấy ngày nữa mời anh đến nhà em uống trà ăn bánh ngọt."
Thẩm Thạc lập tức thu hồi vui vẻ, kỳ quái nhìn Điền Điềm, "Ngượng ngùng, Điền tiểu thư, vừa rồi dường như tôi không đáp ứng đến nhà cô uống trà ăn bánh ngọt. Còn có," anh eo của Đào Y, nhàn nhạt nói, "Đây là vị hôn thê của tôi, nếu Điền tiểu thư có rãnh rỗi, lúc đám cưới hoan nghênh Điền tiểu thư đến uống ly rượu mừng."
Trong nháy mắt nụ cười của Điền Điềm lạnh đi, cô quan sát Đào Y mấy lần, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười nhạt, tùy tiện đáp hai câu, rồi vội vã rời khỏi.
Đào Y ngó bóng lưng của Điền Điềm hơi lúng túng hốt hoảng, không vui oán giận Thẩm Thạc: "Này, anh không phải nói để em thị uy với cô ta sao? Em còn chưa bắt đầu đó, anh đã giết cô ta trong nháy mắt, không cho em cơ hội để biểu hiện."
Thẩm Thạc nhẹ nhàng quát vuốt sống mũi của cô, trong mắt đầy cưng chìu, "Anh giảm bớt lực bén lửa cho em không phải sao. Tối qua em đã tiêu hao không ít, sợ em hỏa lực chưa đủ."
Đào Y mắng một câu "Không nghiêm chỉnh", gương mặt mất tự nhiên đỏ ửng.
Sau khi Đào Y được an bài ở nhà khách bộ đội, Thẩm Thạc vội vội vàng vàng rời đi.
Binh lính của anh nói là người trong sư bộ đến, chỉ đích danh muốn gặp anh.
Thẩm Thạc cau mày không nghĩ ra có chuyện gì. Phải nói là lần trước sau các đại hội tổng kết đại hội khen ngợi sau diễn tập linh tinh, [email protected][email protected]$#[email protected]!don bọn họ đã mở qua, không có lý nào sau khi anh hết nghỉ phép lại mở lại lần nữa. Chẳng lẻ, có nhiệm vụ mới?
Nhanh chóng đến phòng họp, Thẩm Thạc đụng phải Hải Trường Minh.
Đoàn trưởng Hải thấy Thẩm Thạc thì vỗ bờ vai của anh nói: "Anh em, số đào hoa của cậu xem ra muốn chung kết."
Thẩm Thạc nhíu chặt chân mày, "Anh biết chuyện gì?"
Đoàn trưởng Hải bộ dáng cậu muốn lừa gạt cũng không gạt được tôi, nhạo báng nhíu chân mày, "Nhớ đánh báo cáo kết hôn, hơn nữa, lúc uống rượu mừng tôi nhất định phải ngồi bàn chủ hôn."
Thẩm Thạc lên tiếng, trong lòng lại buồn bực trong bộ đội lúc nào thì có người bắt gió bắt bóng như vậy. Chỉ vừa tiết lộ mặt của Đào Y ngay cửa quân doanh, tin tức anh muốn kết hôn truyền vào trong lổ tai Hải Trường Minh. Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì đáng ngại, dù sao đã là chuyện ván đã đóng thuyền, mọi người đều biết, đúng có thể ngăn ngăn cản hoa đào.
Nhưng mà, "Ai? Không phải muốn đi họp sao? Anh đi nhầm hướng rồi."
Hải Trường Minh bước ra hai bước chân rồi ngừng lại, quay đầu lại thần bí nhìn anh, "Đó là đại hội kết hôn dành riêng cho cậu, tôi là người không có nhiệm vụ chỉ cần để bụng trống đi uống rượu mừng là được."
Lời này kỳ quái!
Thẩm Thạc nhìn Hải Trường Minh lại hừ khẽ đi đến sân huấn luyện, trong bụng càng nghi ngờ nồng đậm.
Nhưng chờ anh đến phòng họp, nói tiếng báo cáo, mở cửa thấy hai người ngồi bên trong, nghi ngờ hoàn toàn bị hiểu rõ thay thế.
Sư trưởng Điền cười hì hì ngoắc ngoắc tay với anh: "Tiểu Thẩm, đến đây ngồi, đến nếm thử bánh ngọt thành phố B của con gái nhà tôi làm. Nói thật ra, nuôi con gái lớn như vậy, con bé còn chưa cố ý học qua thứ gì vì lão gia hỏa tôi, hết lần này đến lần khác cố ý đi học làm những thứ này vì tiểu tử cậu. Xem ra, thật đúng là nữ đại bất trung lưu."
Điền Điềm thẹn thùng liếc Sư trưởng Điền, "Ba —— người nói gì đó."
Thẩm Thạc nhìn hai cha con, chỉ đi về phía trước mấy bước, đứng lại trước mặt Sư trưởng Điền khoảng cách bốn mét, kính quân lễ, "Báo cáo Sư trưởng, nếu không có quân sự yếu vụ, tôi xin rời khỏi."
"..." Nụ cười hiền lành trên mặt Sư trưởng Điền cứng lại.
"..." Khóe miệng Điền Điềm cười duyên cũng không nén được giận.
Qua lúc lâu, Sư trưởng Điền lúng túng cười cười, nói: "Tiểu Thẩm, người trẻ tuổi đừng quá cố chấp. Cố chấp phải hơi quá, làm trể nãi tiền đồ."
Thẩm Thạc mặt không thay đổi, "Sư trưởng giáo huấn đúng, nhưng tôi còn có nhiệm vụ huấn luyện quan trọng phải tiến hành, nếu Sư trưởng Điền không có phân phó khác, vậy tôi cáo từ trước." Nói xong, xoay người rời đi.
"Cậu..." Nụ cười trên mặt Sư trưởng Điền hoàn toàn ngưng kết, "Thẩm Thạc, Điềm Điềm nhà tôi để ý cậu như vậy, để cậu nếm thử bánh ngọt con bé làm thì thế nào? A?"
Thẩm Thạc dừng bước lại xoay người, trong con ngươi màu mực tung bay, "Sư trưởng Điền, nếu tôi ăn bánh ngọt của Điền tiểu thư, vị hôn thê của tôi sẽ hiểu lầm tôi, kế tiếp dẫn đến gia đình không hòa hài, cuối cùng sẽ nhiễu loạn lòng quân. Ngài nói, tôi nên ăn sao?"
"Cái gì? Vị hôn thê?" Sư trưởng Điền không thể tin nhìn Thẩm Thạc, lại quay đầu nhìn Điềm Điềm vẻ mặt không muốn, nộ khí đằng đằng nói, "Hồ nháo, quá hồ nháo. Con về nhà úp mặt vào tường suy nghĩ thật tốt cho cha."
Ngược lại nhìn Thẩm Thạc nói: "Tham mưu trưởng Thẩm bận rộn cái gì thì đi bận rộn cái đó đi. Nhưng mà, chuyện tiền đồ vẫn phải suy tính." Ông đã giúp đở con gái mình làm gì rồi hả? Suýt chút bức lương vi xướng, phá hư gia đình người ta.
Thẩm Thạc mím môi, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Đào Y tĩnh lặng một ngày thì điện thoại di động lại vang lên, biểu hiện là một số xa lạ gọi đến, Đào Y nghi ngờ nhận, "Alo?"
"Đào Y, ta là Triệu Quân Dao mẹ Thẩm Dục chị dâu Thẩm Thạc." Người gọi đến tự báo họ tên.
Đào Y lập tức khéo léo gọi "Dì Triệu ".
Triệu Quân Dao ở đầu khác nghe cô xưng hô vậy thì khóe miệng giật giật, nhất thời xoắn xuýt, nếu đứa nhỏ này thật sự kết hôn với Thẩm Thạc, tiếng dì Triệu, không phải biến thành chị dâu sao? Ai, sai vai vế rồi.
Nhưng mà, chỉ cần có thể khiến Thẩm Thạc cây vạn tuế vạn năm nở hoa, khiến ông cụ nhà mình cao hứng, quản cậu ta có vai vế làm gì.
"Đào Y, khuya hôm trước gọi điện thoại cho con, con đột nhiên tắt máy, ta đoán chừng quá muộn nên con buồn ngủ. Hôm qua muốn gọi lại cho con vừa kết nối, lại sợ con không nghỉ ngơi tốt..." Triệu Quân Dao nói mở đầu trước.
Đào Y sửng sốt, khuya hôm trước còn gọi điện thoại cho cô... Mặt của cô ầm vang, rồi.
Đêm hôm đó dường như mơ hồ nghe điện thoại di động vang, nhưng mà, khi đó đầu óc của cô không tỉnh táo, khụ khụ, không để ý, đợi đến lúc tỉnh, thấy điện thoại di động và pin ở riêng, cũng không biết rõ xảy ra chuyện gì, lại bị Thẩm Thạc ăn hai lần.
"Đêm hôm đó, ha ha, điện thoại di động của con đột nhiên hết pin. Ha hả..." Lời này... Thiệt giả.
Triệu Quân Dao cũng không hỏi kỹ, suy nghĩ, châm chước nói: "Cái đó... Gần đây công việc của con bận rộn hay không?"
"Con còn chưa làm công việc. Gần đây rất rãnh rỗi." Đào Y tỏ ra không hiểu mẹ Thẩm Dục gọi điện thoại cho cô làm gì, dứt khoát có gì nói đó.
"A, cái đó... Không có đi bộ đội chơi sao?" Triệu Quân Dao do dự hỏi.
Đào Y nghe bà nói lời này thì hiểu bà có ý gì —— là đến dò xét quan hệ của cô và Thẩm Thạc tiến triển đi?
Mẹ Thẩm Dục rất tán thành cô và Thẩm Thạc ở chung, chuyện này cũng không cần thiết gạt bà.
"Hắc hắc, bây giờ con đang ở nhà khách bộ đội đây."
"Thật sao?"
"Ừ, ừ."
Triệu Quân Dao vui mừng nhướng mày, "A Thạc có bày tỏ gì không?"
Đào Y càng đỏ mặt, "Hắn... Hắn... Ai nha, dì Triệu, tự dì hỏi anh ấy đi."
Triệu Quân Dao nghe ý ngượng ngùng trong lời nói của Đào Y, trong lòng nhất thời phổ nhạc, vui tươi hớn hở lên tiếng, cúp điện thoại, tính gọi cho Thẩm Thạc, bấm điện thoại di động cho anh lại không bấm. Lúc quân nhân huấn luyện không mang theo điện thoại di động là chuyện thường xảy ra, Triệu Quân Dao không xoắn xuýt những chuyện như vậy, gọi điện thoại cho ông Thẩm hồi báo tình huống.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Thẩm Thạc mới ở ngoài trở về.
Vừa mở cửa ra, Đào Y đang cầm IPAD chơi game vừa thấy Thẩm Thạc thì nhếch miệng cười, "Bên ngoài trời nóng đi? Em lấy khăn lông ướt cho anh."
Đặt IPAD trên giường, cô nhảy cà tưng lấy khăn lông ướt cho Thẩm Thạc.
Thẩm Thạc đặt thức ăn trên bàn, vừa mở ra, thấy cô đưa khăn lông ướt đến, đáy lòng khô nóng đều tiêu tán tất cả.
Nhận lấy khăn lông, vừa lau mồ hôi, anh vừa cười nhạt hỏi: "Sáng nay làm gì? Buồn bực hay không?"
Mặc dù Đào Y bình thường ầm ầm ĩ ĩ có thể tùy tiện bay nhảy, nhưng lại rất biết tự đùa tự vui, "Xem Anime, xem tiểu thuyết, chơi trò chơi. Không hề buồn bực." Trong IPAD của cô có không ít video tiểu thuyết, cho cô ở đây một tháng, chỉ cần không ngừng bổ sung video tiểu thuyết, cô sẽ không cảm thấy phiền muộn.
Thẩm Thạc ngẩng đầu tay lại muốn cào tóc của cô, lại bị cô trợn mắt nhìn tránh né.
Thẩm Thạc buồn cười nhìn nha đầu này, ngược lại có dáng vẻ mất mác, "Anh còn sợ anh không ở bên cạnh em, em sẽ buồn bực đây, xem ra là anh tự mình đa tình."
Nhìn vẻ mặt anh ảm đạm xuống, Đào Y cười hì hì tiến đến, lấy tay chỉ đâm đâm ngứa của anh, đợi anh tranh qua bên cạnh, thì cười liếc nhìn anh nói: "Anh giả bộ đi?"
Mặt Thẩm Thạc cố ý trầm xuống, "Anh là người lớn như vậy, còn giả bộ mất mác làm gì. Hừ."
Đào Y Y vẫn cười hì hì, không xem trọng vẻ mặt Thẩm Thạc biến sắc, truyện được đăng duy nhất tại cô cầm đũa lên gắp cục thịt nạc đưa đến trước mặt Thẩm Thạc, "Đến, tiểu Thạc ngoan, dì uy con ăn thịt."
Thẩm Thạc hung hăng trợn mắt nhìn Đào Y, một hớp nuốt thị trên đôi đũa vào trong miệng, trong con ngươi đen như mực nguy hiểm nhìn cô.
Đào Y vẫn không tự biết trêu chọc lên đầu khiêm tốn của Báo nhỏ, còn ghé đầu học dáng vẻ anh sờ đầu cô để sờ đầu của anh, "Thật ngoan."
Chữ "Ngoan" vừa dứt, cô đã bị kéo vào lòng ngực dày rộng nóng bỏng, cả miệng đều bị lấp kín nghiêm nghiêm thật thật không kẽ hở..