Vạn Côn đưa quả tạ cho Hà Lệ Chân, nói: "Thử một chút đi."

"Được."

Hà Lệ Chân đón lấy quả tạ, ôn lại động tác của vận động viên trên TV, xoay mình, gập khuỷu tay, quẳng đi.

Quả tạ vẽ một đường cung nặng nề trong không trung, sau chót rớt xuống chỗ cách cô 1 mét, lăn lông lốc vài vòng.

Vạn Côn: "..."

Hà Lệ Chân không biết mức trung bình cho ném tạ là bao xa, cảm thấy mình quẳng vậy cũng tàm tạm, ngoái đầu hỏi Vạn Côn: "Được không?"

Vạn Côn đáp: "Cũng được."

Hà Lệ Chân cười một cái, chạy đi lượm quả tạ lên, muốn thử lần nữa, Vạn Côn nói: "Đưa tôi."

Cậu lấy quả tạ từ trong tay Hà Lệ Chân, ướm thử một chút, cũng xoay người, tay tung về phía trước, trông rất nhẹ nhàng, quả tạ liền bay vọt đi.

Hà Lệ Chân: "....."

Thì ra Vạn Côn cũng biết dạy theo phương pháp khuyến khích. Cô hơi ngượng, nói: "Sức của em mạnh quá nhỉ."

"Mạnh là một, cách dùng sức là hai." Vạn Côn lượm quả tạ về lại, Hà Lệ Chân xắn tay áo lên, "Tôi ném thử một lần nữa xem."

"Không phải là ném, là đẩy." Vạn Côn sửa lại cho cô, "Không phải là ném quả tạ, cô có khoẻ hơn đi nữa cũng sẽ không ném được bao xa, mà là đẩy tới, giống vầy nè." Cậu vừa nói vừa làm mẫu cho cô xem, "Nhìn thấy tay tôi không, ngón cái và ngón út ở hai bên của quả tạ, cổ tay phải ngửa lên như thế này, quả tạ nằm trên ngón trỏ và ngón giữa."

Sắc trời tối mờ, nhìn không còn được rõ cho lắm, Hà Lệ Chân nhích lên một chút, đứng kế bên Vạn Côn, chăm chú nhìn tay của cậu. Vạn Côn lại bảo: "Tốt nhất là lòng bàn tay nên để trống."

"Để tôi thử một chút."

"Đ." Vạn Côn đưa quả tạ cho Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân làm theo như Vạn Côn bày, cầm quả tạ đâu ra đấy, "Thế nào?"

"Chắc cũng kiểu vậy." Vạn Côn ngó, không nhịn được nói thêm câu, "Sao tay cô nhỏ thế."

Hà Lệ Chân ngoái đầu đáp, "Cũng bình thường mà, đâu nhỏ nữa đâu."

"Ồ, còn dám so." Vạn Côn vươn cánh tay chộp lấy cổ tay của Hà Lệ Chân nhanh như cắt, Hà Lệ Chân hoảng lên, cầm quả tạ không vững nữa. Vạn Côn chụp được quả tạ lúc nó rớt, sau đó thảy xuống đất, kéo tay Hà Lệ Chân tới, đặt trên bàn tay của mình.

"Cô xem, có phải là rất nhỏ không."

Dưới ánh đèn đường yếu ớt, bàn tay của Hà Lệ Chân đặt trên bàn tay của Vạn Côn thật sự nhỏ tựa như của một đứa trẻ. Ban đầu Vạn Côn định trêu Hà Lệ Chân cho vui, tiện thể kiếm chút xơ múi, kết quả vừa ngó xuống, trông thấy bàn tay trắng trẻo mảnh mai, đầu móng tay sạch sẽ, cắt tỉa gọn ghẽ, đặt trên bàn tay thô sần của cậu, xúc cảm mịn màng biết bao, lại còn hơi rịn chút mồ hôi, mang lại cảm giác như đang đụng vào một miếng đậu hũ non.

Vạn Côn xao xuyết bồi hồi, không khỏi vuốt ve thêm mấy cái nữa.

Hà Lệ Chân bị cậu vuốt, toàn thân nổi hết da gà, cô quýnh quáng rụt tay về, Vạn Côn cũng không đôi co, chỉ là, khi Hà Lệ Chân rút tay ra rồi, tay của Vạn Côn vẫn để yên chỗ cũ, nét mặt cũng không thay đổi, tựa như đang nhấm nháp ôn lại.

Hà Lệ Chân cảm thấy cổ họng của cô lại thít chặt lần nữa.

Một chặp sau, Vạn Côn quay đầu, giọng nói hơi trầm khàn, "Nào, tôi dạy cô tiếp nhé."

Hà Lệ Chân bước tới, Vạn Côn tiến lên đón, Hà Lệ Chân trừng mắt với cậu một cái, Vạn Côn lại lù đù lùi về chỗ.

"Em đừng có quậy nữa, nghe không hả."

"Được được được." Miệng thì nói được, người sụp qua một bên, "Tôi hơi mệt."

"......." Hà Lệ Chân hỏi, "Mệt rồi hả?" Nhớ ra cậu đã làm việc nguyên ngày ở công trường, bây giờ buổi tối còn phải chạy ra đây dạy cô ném tạ, rất lấy làm áy náy.

"Em qua bên kia ngồi một chút đi vậy." Hà Lệ Chân nói, "Để mình tôi tự tập một chút được rồi."

Vạn Côn: "Không ngồi."

"Vậy thế em muốn làm gì?"

Vạn Côn nhếch mép cười với Hà Lệ Chân, "Cô đến đây ôm tôi một cái."

Hà Lệ Chân lại đỏ mặt, lầm bầm, "Đừng quậy mà."

Vạn Côn không lên tiếng, Hà Lệ Chân ngước mắt, thấy Vạn Côn đang cúi đầu nghịch đầu ngón tay, cả người từ trên xuống dưới toả ra bầu khí "tôi vô cùng thất vọng."

Cô biết rõ cậu đang ăn vạ, đang làm bộ, nhưng vẫn không nhịn được, bước tới.

"Được, tôi ôm em một cái, em đừng quậy nữa." Vừa nói cô vừa giang tay ra định ôm cậu, nào ngờ Vạn Côn hành động nhanh nhẹn, khom người xuống, hai cánh tay gập lại, nâng lên, thoắt cái Hà Lệ Chân rời khỏi mặt đất.

Cô sợ hết hồn, la oai oái.

"Vạn Côn em làm gì thế hả!"

Vạn Côn cười ha hả, ôm Hà Lệ Chân xoay hai vòng tại chỗ, Hà Lệ Chân siết chặt vòng tay theo phản xạ, cánh tay ôm quanh chiếc cổ đang hơi ngước lên của cậu. Tóc của cậu vừa mới cắt xong, phần tóc ngắn phía sau ót nhồn nhột trên cẳng tay cô, lại hơi nhoi nhói.

"Vạn Côn em thả tôi xuống!"

Vạn Côn xoay xong hai vòng, sảng khoái đặt Hà Lệ Chân xuống lại. Cô trừng mắt nhìn cậu, trên mặt cậu vẫn mang nét cười nhăn nhở, có thấy ủ dột thất vọng tẹo nào đâu.

"Em—–" Hà Lệ Chân tức điên, bật ra một câu, "Sao em cứ suốt ngày xằng bậy thế!"

Nụ cười của Vạn Côn chợt cứng lại, "Cô giận hả?"

Hà Lệ Chân nhìn cậu, ánh mắt hiếm khi sắc bén, cô muốn hiểu rõ xem có thật là cậu đã ngừng rồi, hay là giống như ban nãy, giăng sẵn một cái bẫy để chờ cô nhảy vào, rồi chiếu tướng cô tiếp.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cô đã nhìn ra được, Vạn Côn thật sự đang lo cô giận cậu.

Thấy được điều đó rồi, cơn giận đang bốc lên của Hà Lệ Chân cũng bị dập tắt mất.

Cô không nhịn được bụng bảo dạ, cái tên Vạn Côn này, bây giờ cứ như một tên điên, ở bên hắn trước tiên là phải luyện cho cơ tim thật tốt, không thì ai mà chịu nổi.

"Tôi không có giận." Hà Lệ Chân nói.

Vạn Côn đột ngột cười toét miệng, duỗi người ngáp một cái, quay đi lo lượm quả tạ.

Đấy, đấy, cứ như thế. Hà Lệ Chân ngó theo bóng lưng lững thững của cậu, không khỏi đảo mắt khinh bỉ.

Vừa thấy không sao rồi là lập tức lộ nguyên hình, không buồn giả bộ thêm một phút dư thừa nào.

Vạn Côn lượm được quả tạ về, đặt vào trong tay Hà Lệ Chân.

"Mới rồi tôi nói những gì cô đều nhớ hết chứ."

"Ừ."

"Nhớ thật à?"

Hà Lệ Chân lườm cậu một cái, đáp: "Đẩy chứ không ném tạ, ngón cái ngón út hai bên quả tạ, cổ tay ngửa ra sau, quả tạ nằm trên ngón trỏ và ngón giữa."

Vạn Côn chớp chớp mắt: "Ơ nhớ thật rồi."

Hà Lệ Chân đảo mắt nhìn qua, "Em cũng đâu có nói nhiều nhặn gì." Nói xong, giọng của cô dần dần nhỏ lại, không biết là đang nói với cậu hay là tự nói một mình, "Đầu óc toàn để ở chỗ khác."

Không có động tĩnh, Hà Lệ Chân quay qua, đụng ngay ánh mắt của Vạn Côn.

Cậu như đang đợi cô, trong mắt mang ý cười.

Tim Hà Lệ Chân run lên, lại rũ mí mắt.

"Cầm quả tạ, đứng cho đúng, chút nữa lúc vung tay thì chân trái đạp xuống đất."

Giọng của Vạn Côn thong thả, giảng giải kỹ lưỡng, Hà Lệ Chân không nói gì, đóng vai học sinh ngoan, lắng nghe rất nghiêm túc, làm theo lời cậu từng bước từng bước một, Vạn Côn đến đứng sau lưng cô, nói: "Đem trọng tâm của cơ thể chuyển đến bên phải ở phía trước, đặt ở chân phải......."

Hà Lệ Chân mải chú ý đến lời hướng dẫn của Vạn Côn, bất chợt cảm nhận được hơi thở của cậu mỗi lúc một gần. Cậu đứng sau lưng cô, trông như một người khổng lồ.

Hà Lệ Chân hé miệng, nói không nên lời.

Vạn Côn chậm rãi cúi đầu, trong đêm tối, giác quan của con người trở nên thật mẫn cảm, cậu chỉ cần chạm vào một sợi tóc, Hà Lệ Chân đã có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Cậu dừng lại bên tai cô, Hà Lệ Chân nghe được hơi thở từ miệng cậu, từa tựa như trò chơi nghe điện thoại thuở nhỏ bằng ly giấy, tiếng động bé cỏn con, nghe kế bên tai, chấn động ở tim phổi.

"Sau đó chuyển trọng tâm qua chân trái, chân phải nương theo, xoay hông......"

Theo giọng nói trầm thấp của cậu, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên hông của Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân không nhận ra là bàn tay mình đang còn run run rất nhẹ. Vạn Côn dường như đã để ý thấy, cậu đưa một bàn tay lên bọc lấy cả bàn tay của Hà Lệ Chân lẫn quả tạ. Hơi thở cậu phả ra bắt đầu từ bên mang tai, xuôi theo đường cong của cổ cô, chạy mãi xuống.

Hà Lệ Chân không biết cảm giác hiện giờ rốt cuộc là lạnh, hay là nóng, cô chỉ có thể cảm thấy toàn thân tê dại.

Bàn tay đang nằm trên hông cô, chậm rãi quành ra phía trước, áp lên phía dưới bụng cô.

Môi miệng Hà Lệ Chân run lên, nói: "Sau đó thì sao, có thể đẩy quả tạ được chưa."

"Sau đó?" Chóp mũi của Vạn Côn nhè nhẹ chạm vào phần dưới của tai cô.

Đợi chờ trong cô quạnh, nguyện cầu trong bóng tối.

"Sau đó, tôi muốn hôn em......"

Cậu xoay người cô, Hà Lệ Chân không dám ngước đầu nhìn lên, giọng của Vạn Côn khản và thấp, "Nếu như em không ưng, hãy nói ngay bây giờ."

Ánh trăng dịu dàng khôn xiết, tiếc thay không chiếu xuyên qua được tầng tầng lớp lớp bụi bặm trên không trung, chỉ còn ngọn đèn đường cũ kỹ ở một góc nọ, toả xuống ánh sáng trăng trắng leo lét. Ánh điện trắng lạnh lẽo kia, nhìn hồi lâu, có khác bao nhiêu so với ánh trăng?

Đợi chờ của Vạn Côn đã kết thúc.

"Không nói, tức là ưng rồi......" Lời cậu chưa dứt, chữ "rồi" đã vang lên giữa môi của hai người.

Chóp mũi của cậu rất cứng, nhưng môi miệng rất mềm. Gò má của cậu rất cứng, nhưng môi miệng rất mềm.

Linh hồn của cậu rất cứng, nhưng môi miệng của cậu rất mềm.

Nụ hôn của cậu không hề non nớt, nhưng không mang chút cảm giác bá chiếm nào, cậu chỉ đang hôn cô, một cách có ý nghĩa. Cậu khẽ cắn môi cô, nhâm nhi khoé môi cô, không ngừng cọ xát vào gò má của cô, hết trên lại dưới, triền miên không dứt. Hà Lệ Chân cảm thấy mặt mình đã bị cạ đến xon xót, nhưng trước khi cảm nhận được cái đau đó rõ ràng hơn, cô lại bị một làn hơi thở nóng bỏng áp lên.

Sau chót bọn họ đều hụt hơi. Vạn Côn ôm chặt Hà Lệ Chân, mặt của cậu dán lên một bên mặt của cô. Họ như đang hoà vào nhau.

Đầu óc Hà Lệ Chân trống rỗng, nghĩ không nổi, nói không nổi, làm không nổi.

"Cho tôi biết......" Nhịp thở của Vạn Côn vẫn hơi không đều, cậu đang nói bên tai cô, giọng điệu yên ổn làm sao, tựa như đang dẫn dắt người yêu cùng ôn lại kỷ niệm.

"Có phải là từ cái nhìn đâu tiên, ông đây đã lọt vào mắt em."

Hà Lệ Chân nhắm mắt, cô cũng muốn cúi đầu, nhưng trán của cô đang áp vào lồng ngực của Vạn Côn, Vạn Côn cảm nhận được động tĩnh nơi cô, không buông, cũng không siết chặt hơn.

"Tôi đã trông thấy." Giọng của Vạn Côn khản đi, lặng lẽ nói: "Lúc sau cùng em ngoái lại nhìn tôi, tôi đã trông thấy."

Hà Lệ Chân cúi đầu, không nói một lời, cơ thể lại hơi run lên.

Vạn Côn không nghe cô đáp lại, giọng càng khản hơn, cậu tựa như nhất định phải gặng hỏi cho bằng được kết quả, không ngừng lặp lại chứng cứ của mình. Cậu cảm thấy mình muốn có được câu trả lời, muốn cho cô cảm thụ được, cô đã từng đem đến cho cậu một cảm giác của định mệnh.

"Tôi đã trông thấy, tôi đã trông thấy em ngoái lại."

Hà Lệ Chân lắng nghe tiếng cậu thì thầm, đáy mắt nong nóng, nước mắt không hề báo trước, cứ thế trào tuôn. Cô ngẩng đầu lên, nhìn gò má của cậu.

"Phải." Hà Lệ Chân rơi lệ, mắt của Vạn Côn cũng đỏ lên, nhưng cậu ráng nhịn không khóc. Hà Lệ Chân rút tay ra, nhẹ nhàng áp lên má cậu, "Từ cái nhìn đâu tiên, em đã để ý đến anh, khi ấy em nghĩ, anh còn trẻ như vậy, tại sao lại làm những việc đó."

Môi của Vạn Côn khẽ run rẩy, "Anh đã hết làm rồi, sau này cũng không làm nữa......" Cậu dùng ngón cái mơn man khuôn mặt cô, bảo: "Em khóc cái gì, không vui sao, hôm nay anh rất vui."

Hà Lệ Chân nói: "Sau đó, gặp lại anh, anh làm những việc sai trái, em rất giận, nhưng thấy anh chịu bao nhiêu khổ cực, em rất đau lòng." Cô khẽ vuốt ve khuôn mặt của cậu. Để tiện cho công việc, Vạn Côn đã cắt thành đầu đinh, những góc cạnh của khuôn mặt cậu càng thêm sắc nét, như được gọt bằng dao.

Cậu đã gầy đi rất nhiều.

Nước mắt của Hà Lệ Chân không ngừng rơi, cô không ngừng lẩm bẩm.

"Thấy anh chịu bao nhiêu khổ cực, em rất đau lòng."

Vạn Côn không chịu nổi phải nhìn cô khóc, tựa như có thể khóc đến cả con người cô tan vỡ. Cậu ôm cô thật chặt, hít sâu một hơi, nói: "Anh không sợ cực, chỉ cần em cho anh một chút để nhung nhớ, anh sẽ không sợ khổ." Cánh tay của cậu ôm càng chặt hơn, "Em hãy đợi anh."

Ở đời này Vạn Côn đã trông thấy rất nhiều người con gái khóc, nhưng chỉ có một người khiến cậu động lòng.

Cậu nghĩ, chắc là cậu sẽ ghi nhớ ngày hôm nay rất rõ.

Ghi nhớ những giọt nước mắt, chất chứa hết thảy bao dung và can đảm, nói lên hết thảy những kiên trì và yêu thương, của một người con gái.

hết chương 40

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse