“Vừa rồi chị của anh nói rằng anh trước đây tính tình đặc biệt không tốt, nhưng vì sao sau này lại bỗng nhiên đổi tính vậy?” Đồng Ngôn phát hiện nước giặt trong cái lọ mình cầm trên tay đã hết hoàn toàn, cô mở ngăn kéo tủ cạnh máy giặt, lấy ra một lọ mới, xe mở lớp bao giấy bên ngoài.
Mở nắp bình, nước giặt màu xanh chảy xuống một cái hộp nhỏ, rồi được đẩy mạnh vào trong máy giặt.
Sau đó chợt nghe thấy anh nói, “Sauk hi mẹ anh qua đời, anh lại rất nhanh đã trải qua một cuộc luân hồi sinh tử, bỗng nhiên đã nghĩ thoáng ra rất được nhiều chuyện. Nếu như ông trời sinh ra anh đã tệ như vậy rồi, điều duy nhất anh có thể làm chính là đối xử tử tế với người khác.
Khi anh vừa nói chuyện, vừa đi đến gần cô hơn.
Đồng Ngôn canh thời gian thật tốt cho máy giặt xong, sau khi nghe được tiếng quay đều của máy giặt mới xoay người, ôm lấy cổ anh, “Vừa rồi khi gọi điện thoại, em liền nghĩ tới một câu là Mạnh Tử nói,…” Cô cười cười nhìn anh, “Anh biết Mạnh Tử không?”
Hắn cúi đầu ừ một tiếng.
“vậy anh nhất định đã nghe qua những lời này rồi….” Khi cô nghiêng đầu, nói rõ từng chữ cho anh nghe, “Ông trời đã đem Đồng Ngôn tới với Cố Bình Sinh, tất nhiên trước hết sẽ phải trai qua giai đoạn khó khắn cực khổ, đói rét là thứ ngoài thân, nghèo túng cực khổ cũng là thứ ngoài thân, đừng để cho những thứ hỗn loạn bên ngoài ảnh hưởng đến bản thân, cho nên tâm tính phải nhẫn nại, những khó khăn này cũng không phải không có khả năng sẽ vẫn còn xảy ra nữa.”
Cố Bình Sinh còn thật sự nhìn cô nói rõ ràng từng chữ.
Đợi cho đến khi cô nói xong, cười cười nâng bắp đùi của cô lên, giống như một con chuột túi mà đem cô ôm ở trước người, “Những lời này quả thật là rất hay, nhưng lúc trước khi nghe Bình phàm nói chuyện, giống như là có mấy từ không giống như vậy?”
Đồng Ngôn lấy tay chỉ lên cái xoáy trên đầu của anh, “Anh nhớ rõ đây là phiên bản của em là được rồi, đây là gia huấn.”
Bởi vì trong tay Cố Bình Sinh có hai hạng mục quan trọng, hai người mang tiếng là nghỉ phép du lịch nhưng lại bất ngờ vì lại trở thành một nhóm mười người đi chơi. Thư ký Cố Bình Sinh không ngừng cảm thấy ông chủ có tầm nhìn xa trông rộng, chọn một hòn đảo miễn phải đăng ký, nếu không vừa mới trải qua kỳ nghỉ tết dương lịch vài ngày trước đó, bây giờ ngay cả visa cũng không làm kịp…
Đồng Ngôn nghe được, vụng trộm ngắm nhìn vẻ mặt im lặng của Cố tiên sinh, tuyệt đối tin tưởng anh không phải vì nhìn xa trộng rộng mà là vừa vặn cảm thấy bất tiện, bị ông chủ lớn bám riết mà thôi.
Chuyến bay vào ban đêm, lại náo nhiệt như là chợ.
Khi Cố Bình Sinh đi toilet, cô gái ngồi ở bên trái cô, tháo cái che mắt xuống, “Đi máy bay sợ nhất là gặp phải những đoàn du lịch… nhất là những chuyến bay đêm như thế này.”
Khi cô ấy nói chuyện… tất nhiên là nói với Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn lễ phép cười cười, cô còn chưa thích ứng được việc ảnh hưởng từ việc càng lên cao thì càng ảnh hưởng tới màng tai như thế này.
Cô vài lần đi máy bay đều là sau khi ở bên cạnh Cố Bình Sinh, trong khí đó chuyến bay từ Bắc Kinh đi Thượng Hải cũng rất ngắn, cho nên đối với chuyện gặp phải những đoàn du lịch như thế này, cô thật sự không có kinh nghiệm gì mà chia sẻ.
Tất cả đều là đồng nghiệp của Cố Bình Sinh, cơ bản đều là những nhân tài kiệt xuất, phía trước phía sau trò chuyện, cái gì cũng đều nói tới. Có nói chuyện phiếm cũng có chuyện công việc, đại đa số đều là những đề tài nghe rất mới mẻ, còn lại một số đề tài thì căn bản là nghe không hiểu.
Khi anh trở về, vừa vặn bị đôi tay của hai người ngồi đằng trước ngăn lại, bất ngờ nói về chuyện công việc.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh bàn công việc cùng người khác.
Một tay gác lên trên thành ghế, ngẫu nhiên trầm tư, còn lại phần lớn thời gian đều là thảo luận đối chọi một cách gay gắt. Ghế dựa của cô được điều chỉnh đến vị trí có thể nằm xuống, có thể thoải mái mà ngắm nhìn anh. Thật ra thì có đôi khi con người thật sự rất dễ dàng kiêu ngạo, vào giờ khắc này Đồng Ngôn rút cuộc cũng cảm nhận được cảm giác bản thân mình có được một đồ vật xa xỉ như vậy.
Tầm mắt của cô di chuyển từ khuôn mặt của anh đến cánh tay đang gác lên thành ghế, cuối cùng dừng lại ở nơi không hề bắt mắt chút nào nhưng vẫn luôn có một chiếc nhẫn ở nơi đó, bỗng nhiên lại nghĩ tới việc sau giữa trưa kia.
Anh cầm cái nhẫn này, chờ chính bản thân cô đeo lên cho anh.
Xem biểu tình có thể cảm giác được bọn họ thảo luận ngày càng kịch liệt, giọng nói của một vài người vẫn luôn đè nén xuống, mặc dù ở trong cabin rất náo nhiệt, những thứ đó hoàn toàn không tính là gì, nhưng bọn họ vẫn là muốn duy trì sự tộn trọng và lễ phép vốn có.
So sánh với những người đó, anh vẫn nhìn họ là chủ yếu, không nói được mấy câu.
Tiếng anh chuyên ngành của Đồng Ngôn không có tốt như vậy, cố gắng nghe xong một ít còn lại thì đều không thể nghe được, cũng rất tin tưởng anh tuyệt đối có thể nói ra những câu từ rất sắc bén.. Xung quanh có mấy cô gái trẻ luôn đưa ánh mắt nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn bắt đầu nhỏ giọng cười đùa chấm điểm cho mấy người đàn ông này.
Cô tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng nghe cho xong, vừa lòng vì điểm số của Cố Bình Sinh luôn dẫn đầu.
Chờ cho đến khi anh ngồi xuống bên người cô, cô rất nhanh liền đưa tay đan năm ngón với anh, hai bàn tay giao nhau, nắm thật chặt. Kiêu ngạo cũng tốt, hư vinh cũng tốt, người đàn ông này hoàn toàn là của bản cô.
Phòng của bọn họ sớm đã được sắp xếp rồi, không ở tầng trệt cùng với mọi người.
Đến hòn đảo này đại đa số đều là những đôi vợ chồng đi tuần trăng mật, khách sạn bố trí phòng cũng rất lãng mạn, có cảm giác giống như khung cảnh của một gia đình bình thường, khi cô đẩy cửa mà đi vào thì đúng lúc có ngọn gió thổi vào từ ban công, rèm cửa sổ màu lam nhật cứ nhẹ nhàng bay nhẹ lên rồi lại hạ xuống như thế.
Chấm dứt mấy giờ bay đi cùng đoàn, căn phòng như vậy thật sự là thích hợp để nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên cô đi ra nước ngoài, nói không hưng phấn là không có khả năng, khi Cố Bình Sinh đi tắm rửa, cô vẫn luôn đứng trên ban công căn phòng này mà nhìn ra vùng biển phía xa.
Không biết qua bao lâu, anh rút cuộc cũng đi ra, cô quay đầu nhìn anh, “Buổi chiêu nay anh còn muốn đi ra ngoài nữa sao? Nếu có việc thì anh cứ đi đi cũng được, căn phòng xinh đẹp như vậy, anh khóa cửa ngoài để em ở trong phòng ngủ năm ngày, em cũng không có dị nghị gì đâu.”
Anh tùy tiện mặc vào một chiếc quần du lịch biển, không có mặc áo.
Giữa bn ngày, may mắn mà đây là ban công phòng riêng.
Đồng Ngôn nhớ tới lúc ở trên máy bay có mấy cô gái đánh giá cao thấp về anh, tất cả đều nói rằng anh rất anh tuấn.
Từ anh tuấn này thật sự là tầm thường quá, nhưng cũng có rất ít người dùng từ này để nói về dung nhan của một người đàn ông. Tiêu chuẩn rất cao, không chỉ vẻ bề ngoài xuất chúng mà còn phải có phong độ, thậm chí còn phải có tài trí hơn người.
Nhưng khi thật sự ngẫm lại, anh thật sự hoàn toàn xứng đáng.
“Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, anh cũng đã cảnh cáo bọn họ, ít nhất ngày hôm nay phải để cho anh yên một ngày.” Anh nói, “Cuồng công việc cũng phải có giới hạn chứ, ít nhất ngày đầu tiên trong chuyến du lịch tuần trăng mật nàyanh muốn ở cùng với vợ của mình.”
“Chuyến du lịch tuần trăng mật?” Cô lặp lại, ngẫm nhiên nở nụ cười, “Đúng là chuyện du lịch cho tuần trăng mặt rồi.”
Vừa rồi thư ký của anh còn vụng trộm chỉ vào trong vali hành lý của hai người trợ lý khác, phía trên đều toàn là những tư liệu đã được đóng dâu. Cô nhìn vào thật sự không khỏi nhớ lại năm ba mỗi khi lên lớp học môn luật quốc tế, những mẫu văn kiện đóng dầu bằng tiếng anh thật nhiều, xếp thành từng chồng thật dày.
Tuyệt đối cảm thấy không rét mà run.
“Trước kia mỗi khi em lên lớp giờ của anh, mỗi lên nhìn những tư liệu mấy trăm trang giấy A4 kia liền cảm thấy đau đầu.” Cô dựa lưng vào rào chắn nơi ban công, nhịn không được lên án, “Anh có biết đọc tư liệu bằng Tiếng Anh cực khổ như thế nào không? Hơn nữa còn dùng tiếng anh để phân tích án lệ, quả thực chính là ác mộng.”
“Điểm thi của em cũng không tính là thấp mà.”
“Cũng bởi vì là môn học của anh dạy mà, có đôi khi tìm một giảng viên tuấn tú để giảng dạy, vẫn là có thể đề cao chất lượng dạy học.”
Anh cười, “Tuy rằng ý tưởng có chút quái dị, nhưng có thể đạt được hiệu quả thì cũng coi như là được đi.”
“Nói cho anh biết một bí mật.” Cô nói, “ Những thứ em mang về từ trường học ngày đó, có một tấm lịch, là của học kỳ đó. Trước ngày 24/12 mỗi ngày em đều dùng bút vẽ lên một chút.
24/12, đêm giáng sinh.
Anh đương nhiên nhớ rõ ngày đặc biệt này, chính là không biết vì sao lại có liên quan đến tấm lịch của cô cơ chứ.
“Từ khi em gặp lại anh ngày đầu tiên, em đã bắt đầu tính từng ngày, tính khi nào anh sẽ rời khỏi trường học này.” Cô tiếp tục nhớ lại rồi nói hết những đoạn ngày đó, “Mỗi lần lên tiết học của anh, áp lực tâm lý đều rất lớn, giống như bí mật này của em không thể cho ai biết, chỉ có một mình anh biết mà thôi. Cho nên anh đối với em mà nói, giống như là quả bom hẹn giờ vậy.”
“Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó..”Đồng Ngôn thở dài, “Sau đó em thích anh, lại càng sợ. Cố tiên sinh, đầu tiên anh đối với em chính là một người thầy giáo, hơn nữa hào quang trên người anh rất chói mắt. Em lại thích anh, khẳng định rằng bản thân sẽ không có được cảm giác gì hạnh phúc, làm cho em rất khổ sở.”
“Cho nên mỗi ngfy em điều hi vọng anh sớm rời đi sao?”
“Trước ngày 24/12 thì đúng là như vậy.” Cô cầm bàn tay có đeo nhẫn kia, “Nhưng về sau lại không nghĩ như vậy nữa.”
Ở tại một nơi không thân thuộc, yêu thích nhất một người, lúc ban đầu nói xong tâm tình cũng rất hoảng loạn.
Nhưng bây giờ dần dần nhớ lại, so với việc đi thổ lộ đơn thuần kia, thì càng có thể đả động lòng người hơn.
Anh dùng tay gõ nhẹ lên trán của cô, trong mắt có ý cười rất dịu dàng, “Ra không ít mồ hôi nhỉ, có muốn đi tắm rửa không?”
“Được, em rất nhanh sẽ ra đây với anh. Chờ em tắm xong, chúng ta đi ra bờ cát phơi nắng.” Cô nói xong còn không quên thêm một câu, “Đây là lần đầu tiên em đi ra nước ngoài, cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy biển.”
Cô lấy từ trong vali hành lý ra mọt chiếc váy thật rộng cùng một chiếc mũ che nắng rộng vành, sau khi vừa lòng ném lên trên giường, liền đi vào phòng tắm. Bởi vì anh vừa tắm xong nên trên mặt thủy tinh bốn phía đều dính một tầng hơi nước, còn có mùi hương của sữa tắm.
Cô vặn vòi nước, vừa cởi cúc áo ngắn tay trên người, vừa đi điều chỉnh nhiệt độ của nước, theo động tác của cánh tay, chiếc áo rơi xuống, phía sau bỗng có một cánh tay đặt lên vai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mảnh khảnh của cô.
Cô nghe thấy giọng nói của anh, lẫn trong tiếng nước chảy, lại không rõ ràng đến như vậy, “Lúc này đi ra ngoài phơi nắng thật sự rất dễ làm da bị hư, có thể đợi đến 5h chiều rồi hãy đi ra bãi biển.” Anh nói xong, cúi đầu bắt đầu hôn lên bả vai của cô.
Cô quay người lại, ôm lấy thắt lưng của anh, làn da của cô rất đẹp, lại rất mềm mại.
“Vừa rồi ngồi 5 tiếng trên máy bay, anh không cảm thấy mệt sao?” Cô nói như vậy, nhưng chân đã bước một bước lên phía trước anh, tiến vào trong dòng nước, còn không có điều chỉnh được nhiệt độ của nước, khiến cho cô cảm thấy có chút lạnh.
“Cũng không tính là mệt mỏi.”
Dòng nước hoàn toàn làm ướt váy của cô, dán chặt lên thân thể cô, đột nhiên làm hiện ra đường cong vốn có trên người cô.
Chiếc quần cộc đi biển của anh cũng đã ướt đẫm.
Anh nắm lấy cổ tay cô, cảm giác mạch đập của cô.
“Nhịp tim của em rất nhanh.” Giọng nói trầm thấp, làm cho người ta không thể kháng cự.
Cô cảm thấy hai tay của mình đều nhũn ra, còn tận chức tận trách dùng tay trái tìm kiếm chốt mở vòi tắm, “Rất lạnh, để em điều chỉnh độ ấm nước chút đã.” Vừa đùa nghịch, vừa mơ mơ màng màng nói với anh, lại không biết anh có thấy rõ không.
Khi đang nói chuyện, tay của Cố Bình Sinh đã vuốt dọc theo thân thể của cô đi dần xuống phía dưới, dừng ở trên đùi của cô, sau đó cởi chiếc váy ra, tay của cô không có rời khỏi tay vịn nơi vòi tắm, cả người đều đã hoàn toàn bị anh ôm lên.
Hai bên người đều là kính, cô không tìm thấy điểm tựa nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của anh. Dòng nước ấm áp xối từ trên xuống dưới, còn động tác của anh từ dưới lên trên, những va chạm đều đứt quãng, ăn mòn ý thức của cô.
Cho đến cuối cùng, anh rút cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Cô rất nhanh cúi đầu, hôn lên môi anh, hai người ở trong dòng nước không ngừng hôn, thậm chí cô có cảm giác như bị anh chặn hết lấy không khí để thở, chỉ cảm thấy như chính mình đang chìm dần vào trong dòng nước…