Cô bị Lục Bắc kéo ra ngoài, trở tay không kịp.
Ở nơi rất nhiều người như tiến lên phía trước để lên xe thế này thì chỉ có hai bọn họ là đi theo hướng ngược lại. “Em còn phải đi làm.” Đồng Ngôn nghe được mấy người ở bên cạnh nhỏ giọng oán giận, muốn giãy ra nhưng không được, “Có chuyện gì thì buổi tối nói đi?”
“Anh đi xe tới, đưa em đi làm rồi trên đường nói luôn.”
Anh vươn cánh tay ra, ngăn hai người đàn ông đang muốn lên xe ở bên cạnh…
“Gì thế? Mới sáng ra đã gặp phải tên thần kinh, không lên xe còn làm cái gì…” Trong đó có một người bị anh chặn lại đang rất tức giận, quay mặt lại mắng mấy câu, nhưng đã bị ánh mắt của anh làm cho kinh sợ. Đồng Ngôn sợ anh gây chuyện, rất nhaanh đưa tay kéo lấy tay của anh, “Người ta cũng đều đi làm, là chúng ta không đúng.” Lục Bắc không hé răng nói gì, tùy tay lau đi những giọt nước mưa trên mặt.
Xe của anh đậu ở ven đường cách trạm xe bus không xa, cô đi ra khỏi dòng người, rất nhanh nhìn đến quần áo của anh đã ướt từ trên xuống thì bật dù lên. Lục Bắc mở cửa xe, ý bảo cô lên xe, Đồng Ngôn lắc đầu, “Có chuyện gì thì nói ở đây đi, có chuyện gì quan trọng mà nhất định bây giờ phải tìm em?”
Lục Bắc cũng dự đoán được cô sẽ kiên trì như vậy, cũng không miễn cưỡng cô.
Xác thực mà nói anh chưa có bao giờ miễn cưỡng cô.
“Ngày đó ở cửa hàng hoa quả tươi anh nghe người ta gọi em là Cố phu nhân. Em cùng người kia kết hôn rồi.”
Đồng Ngôn ừ.
“Anh ta là thầy giáo đại học của em.” Lục Bắc cũng không phải đang hỏi mà chính là đang trần thuật, “Anh nhớ rõ lễ Noel năm trước, anh ở Thượng Hải đã gặp qua anh ta.”
Cô vẫn ừ như cũ.
“Em ở bên cạnh thầy giáo của mình như vậy có ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp hay không?”
“Còn có một năm, thực tập xong là có thể tốt nghiệp rồi.”
“Em cùng anh tra ở trong tiểu khu này sao? Bà nội em cũng ở đây sao?”
“Ừ, là phòng ở mà anh ấy mua.”
Lục Bắc hỏi mấy vấn đề, đều hỏi loạn cả lên, không hề có kết cấu gì.
Cô mặc kệ anh hỏi cái gì, đều thành thật trả lời, không có ý gì là trả lời cho qua loa.
Cuối cùng Lục Bắc đã muốn hỏi không nổi nữa, lại không chịu lên xe, đứng ở bên xe trầm mặc, cô liền miễn cưỡng đứng trước mặt anh. Rất nhiều năm trước, khi hai người ngẫu nhiên cãi nhau, Lục Bắc cũng không được tự nhiên mà đứng trong tuyết lớn, không chịu về nhà cũng không chịu nhận sai, cô cũng đứng trước mặt anh như vậy, đội một chiếc mũ len thật dày trên đầu và tay còn đeo một đôi tất tay thật dày, trầm mặc đứng đó dỗi cùng anh.
Người trước mắt này là người chiếm phần lớn tâm tư thời niên thiếu của cô, là người đối xử tốt nhất với cô xuất phát từ chính nội tâm của anh.
Mặc kệ là ở bên cạnh nhau hay là tách ra, anh chưa bao giờ làm ra chuyện gì không tốt đối với cô.
Cho nên cô sớm đã có quyết tam, nếu có một ngày Lục Bắc hỏi về chuyện của cô, cô tuyệt đối sẽ không giấu diếm, đem mọi thứ mà mình biết đều nói cho anh nghe. Chẳng qua không nghĩ tới lại là vào một buổi sáng sớm như thế này, có người mặc chiếc áo tơi đạp xe đạp đi qua bên người, có người lái xe ô tô đi qua, lại có người đang chạy trên đường để kiếm chỗ trú mưa, mà hai người tẻ tuổi bọn họ lúc này lại đứng im lặng đối mặt với nhau dưới mưa, cùng với những gì đang xảy ra xung quanh thì có chút bất đồng.
“Gần đến giờ làm rồi…” Cố mím môi cười cười, “Em thật sự bị muộn làm rồi.”
“Anh ta không nghe được sao?” Lục Bắc bỗng nhiên lại mở miệng nói, “Có phải anh ta không nghe được người khác nói gì hay không? Thanh âm gì cũng không nghe thấy?”
Vấn đề này nói ra thật sự rất bất ngờ.
Đồng Ngôn không có lập tức trả lời.
Sau đó chợt nghe thấy anh nói, “Có một buổi tối anh đến đây ký hợp đồng mua nhà, thấy anh ta ở trong cửa hàng hoa quả tươi chọn trái cây, vốn muốn chào hỏi cùng anh ta lại phát hiện anh ta căn bản không nghe được anh nói chuyện. Sau đó em đi làm về.”
Có một buổi tối.
Kỳ thật mùa hè này, nóng nhất là hai tháng kia , vừa mới bắt đầu thời gian nghỉ hè. Hơn phân nửa thời gian của Cố Bình Sinh đều ở trong nhà nghỉ ngơi, mỗi lần trên đường kẹt xe, hoặc là tan làm muộn, anh đều đi bộ xuống cửa hàng hoa quả tươi ở dưới lầu chờ cô. Cho nên theo như lời Lục Bắc nói là có một buổi tối, chính là hình ảnh thường gặp nhất trong hai tháng qua, “Anh ấy trước đây bị bệnh, sau này ảnh hưởng đến thính lực.”
“Cho nên em biết anh ta nghe không được nhưng còn muốn ở bên cạnh anh ta?”
“Em đương nhiên biết được anh ấy nghe không được, ngày đầu tiên anh ấy đi dạy đã nói qua.” Ngữ khí của Đồng Ngôn rất thoải mái, “Trừ bỏ khuyết điểm này ra, mọi lĩnh vực anh ấy đều rất giỏi, đối với em cũng rất tốt, rất rất tốt.”
Lục Bắc không hé răng, chẳng bao lâu trước kia anh ở trong mắt Đồng Ngôn cũng là cái dạng này, Khuyết điểm gì cũng đều không quan trọng, cô chỉ biết Lục Bắc rất tốt, đối với cô ấy rất tốt mà thôi…
“Anh thật sự muốn ở trong tiểu khu này?” Đồng Ngôn lại hỏi anh, “Anh cảm thấy như vậy có được không?”
Anh trầm mặc một lát rồi mới nói với cô, “Đây là phòng ở mà Phương Vân Vân mua, anh sẽ không ở đây, em yên tâm đi.”
Hôm nay vận khí của cô tốt lắm, muốn chạy nhanh khỏi nơi này, vừa vặn có một chiếc xe taxi dừng lại bên người. Bác tài xế taxi đang muốn giúp khách của mình mở cửa ngồi lên xe, cô đang nhanh chóng mở cửa xe phía sau, ngồi vào. Sau khi chạy đi thật xa, ngay cả bác lái xe cũng đều nhìn ra được một ít manh mối, cười hỏi cô gái này có phải cùng bạn trai cãi nhau hay không, sao lại nhẫn tâm như vậy, tự mình đã bắt xe đi rồi?
Đồng Ngôn cười nói không phải, chính là bạn học cũ.
Khi đến tòa án, chị thư ký vẫn hay mang một thực tập sinh như cô đi tìm hiểu mọi thứ vừa mới chấm dứt thẩm vấn hai phạm nhân, nhìn bộ dạng chật vật không thể chịu nổi của cô, trên người quần áo dính nước mưa dính sát cả vào người thì cảm thấy rất kỳ quái, hỏi cô làm sao mà mưa lại lớn như thế chứ, quần áo đều ướt hết rồi? Đồng Ngôn lại khó có thể nói được rằng chính mình đứng ở dưới mưa rất lâu, cơ bản là bị gió thổi tạt nước mưa lên hết trên người làm quần áo ướt nhẹp, chỉ hàm hồ nói, “Mưa rất lớn ạ.”
“Trời mưa mùa này rất dễ bị ốm, trong ngăn tủ của chị có quần áo thể dục, em cầm thay đi…” Chị thư ký cười cười chụp lấy bả vai của cô, “Dù sao cũng đến muộn thì tận dụng da mặt dày một chút, không cần phải xin phép đâu.”
“Không được đâu.” Đồng Ngôn dùng mấy xấp giấy ăn lau quần áo, “Quần áo thể dục không thể mặc được đâu, ở trong văn phòng nhìn qua rất không bắt mắt, xin phép cũng không được, em còn muốn có thành tích thực tập thật tốt, có đầy đủ phương tiện về sau còn kiếm tiền nuôi gia đình chứ.”
Người bình thường có thể đi vào tòa án thực tập không có người nhờ vả thì cũng là họ hàng thân thích, chị thư ký nghĩ là cô nói giỡn, lấy máy sấy ở trong ngăn kéo ra đưa cho cô, nói cô đi toilet sấy tóc, đem sổ sách tư liệu cần đưa cho cô sửa sang để ở trên bàn.
Từ khi anh bắt đầu ra ngoài làm việc, thời gian Cố Bình Sinh ở nhà càng ít.
Cô có đôi khi tan làm sớm ở tòa án, khi đi trên xe bus đi tới trường học hoặc là ghé qua văn phòng của anh đợi anh về. Dần dần những người ở tòa án cũng biết việc này, đều nhịn không được mà cười nói cô thật sự là một người vợ thời đại mới, như những nhà khác thì khi còn trẻ đều là bạn trai lái xe tới đón, khi lớn tuổi chút rồi kết hôn thì tan tầm đều vội vàng đón con nhỏ tan học.
Duy chỉ có cô, trở thành một người phụ nữ tuyệt vời còn tồn tại như thế.
Bắt đầu bước vào tháng 11, các thực tập sinh đều có cuộc thi thảo luận thư pháp để kiểm tra thành tích.
Cô tùy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại không thể nào yên lặng được. Coi như là cô có tư chất đi nhưng căn bản cũng không có khả năng sẽ có cơ hội đi ra làm ở bên ngoài, cuộc thi tư pháp kia chính là một khó khăn mà cô phải vượt qua.
Nhanh đến ngày thứ bảy diễn ra cuộc thi kia, Cố Bình Sinh vừa mới được mời tham gia hội thảo nghiên cứu vào thảo luận, là ở một thôn Độ Giả nhỏ ít người ở ngoài thành thủ đô Bắc Kinh.
Đồng Ngôn đi lên xác nhận một lần nữa thời gian anh trở về, thời gian diễn ra hội thảo nghiên cứu và thảo luận đã được an bài, đại khái khi nào thì anh lên tiếng, khi nào thì anh nghỉ ngơi giữa giờ. Ngày thứ bảy đó đã sớm tới, vừa nghiên cứu làm thế nào để làm bánh kem và bánh pút đing ngon, vừa tính toán thời gian, phỏng đoán xem anh lúc này đang làm cái gì, thân thể của anh có thể cảm thấy không được khỏe hay không?
Buổi sáng thí nghiệm vài lần đều thành công, không thành công đều bị cô cùng bà nội tiêu diệt.
Đợi cho khi ăn xong cơm chiều, cô tính toán thời gian, rất tốt khoảng một giờ nữa là anh ấy đã về đến nhà. Đồng Ngôn bắt đầu một lần nữa làm bánh kem và bánh Pút đing, hoàn thành mọi bước chuẩn bị các nguyên liệu, trộn lẫn vào nhau, cuối cùng cũng đổ chúng vào khuôn đúc, để vào lò nướng.
Anh sắp về đến nhà chưa?
Cô nhắn tin qua cho anh, qua một lát cũng nhận được tin nhắn của anh.
Là địa chỉ của thôn làng kia, thậm chí còn để lại số phòng, nếu là số điện thoại của anh thì sao lại giống như tin nhắn rác vậy.
Cô dùng mấy giây kinh ngạc, đọc tin nhắn hai lần, không hiểu được ý tứ của anh. May mắn rằng tin nhắn thứ hai của anh cũng đã được gửi tới : Vừa rồi là địa chỉ thôn anh đang ở, Cố phu nhân có 30 phút trang điểm cho mình, mang theo một ít quần áo dùng cho đêm nay cùng nhu yếu phẩm, đến nghỉ ngơi cùng Cố tiên sinh. TK
Ngữ khi thật sự là rất thoải mái.
Cô hỏi anh : Như vậy bà nội ở trong nhà làm sao bây giờ.
Bình thường cũng cần chú ý tới những nơi yên tĩnh như thế này, hai ngày này chúng ta sẽ ở lại đây tận hưởng thế giới của hai người. Cố phu nhân, em còn có 29 phút.TK
Thoạt nhìn thì anh đã sớm an bài tốt rồi.
Còn thật sự tính toàn như vậy, từ khi cô trở về sau cuộc thi, hai người vốn không có cùng nhau rời nhà lâu ngày, hơn nữa không có qua đêm ở bên ngoài, tuyệt đối được gọi là một đôi vợ chồng mẫu mực điển hình đứng đầu ở nơi tiểu khu này… Nay đột nhiên Cố Bình Sinh an bài một cái như vậy khiến cho cô có chút trở tay không kịp, cũng may chỉ là một ngày đem, cô lấy hai cái túi thu dọn này nọ, dặn bà nội sẽ có người đến chăm nom cho bà, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Trước khi đi, vẫn không quên đem bánh kem và bánh Pút ding mới làm đưa cho anh.
Thôn Độ Giả này cũng không phải là một thôn quá quen thuộc, trên đường hơn phân nửa người đều dùng tiếng phổ thông nói chuyện.
Bởi vì là một dãy biệt thư đơn độc so với bên ngoài, nhân viên làm việc thấy địa chỉ trên di động của cô thì lập tức an bài lái xe đưa cô qua. Phần lớn những người được bác tài đón qua đều là những người tới nghỉ phép, lên xe cùng với cô chính là một đôi tình lữ còn rất trẻ tuổi, vẫn thì thầm nói nhỏ, cậu trai trẻ còn cầm đủ các loại sách tuyên truyền để tìm nơi có thể câu cá, cô gái lại nói không ngừng nào là để cho em thời khóa biểu học Yoga. Cuối cùng hai người suýt nữa bởi vì mấy quyển sách nhỏ này mà trở mặt, cậu trai trẻ kia bèn thở dài, đem tiếng của các loại của động vật đều mô phỏng lại rất giống, ước chừng năm sáu phút sau, cô gái kia rút cuộc cũng hừ nhẹ một tiếng rồi cười rộ lên.
Dịu dàng đến mức thản nhiên như vậy, trên xe toàn bộ đều là hương vị như vậy.
Đợi cho đến khi xe dừng ở nơi Cố Bình Sinh đang ở, cô nhảy xuống, nhìn đèn đuốc sáng trưng trong khắp dãy biệt thư, hít vào một hơi thật sâu.
Vừa rồi nghe nhân viên công tác giới thiệu, khu biệt thự này có bốn dãy phòng để cho khách thuê nghỉ ngơi.
Với bốn mươi căn phòng sẽ có một nhóm nhân viên chuyên phục vục, túc trực 24h, có thể gọi điện thoại yêu cầu bất cứ lúc nào.
Phòng của Cố Bình Sinh là ở tầng một, cô đi dọc theo con đường đá vụn uốn lượn, đứng trước cửa phòng, nhìn số phòng trong điện thoại một chút, xác nhận là đã đúng phòng, sau đó mới gửi tin nhắn cho anh : ánh trăng tối nay rất đẹp, rất thích hợp bỏ trốn.
Tin nhắn đã gửi đi nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
Đồng Ngôn bước lên vài bước, dán lỗ tai lên cửa phòng, nghe tiếng vang bên trong. Thật sự không có thanh âm gì, cũng không có tiếng nước, như trong qua khe hở nơi cửa có thể nhìn thấy ngọn đèn đang sáng, hẳn là phải có người mới đúng chứ. Chỉ nghĩ như vậy thôi, sự hưng phấn cùng chờ mong của cô bắt đầu giảm dần xuống, bất an ngày càng mạnh, lại ức chế không thể làm gì được.
Đầu óc của cô trống rỗng vài giây, sau đó lập tức bỏ hai túi xách xuống, lấy ra mấy cuốn tuyên truyền cùng danh bạ gì đó, mở ra tìm điện thoại trung tâm phục vụ khách hàng.
Ánh sáng quá mờ, chỉ có thể ấn mở khóa điuện thoại, dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại tìm dãy số điện thoại của trung tâm kia.
Trang thứ nhất không có, trang thứ hai rồi trang thứ ba, trang thứ tư…cả mấy chục trang cũng không có, sổ tay tuyên truyền cũng không có…
Tất cả đều giới thiệu đủ loại hoạt động, đa phần đều làm cho người ta phát điên, càng muốn xem cẩn thận thì càng hoảng, căn bản không biết chính mình sợ cái gì. Nhịp tim đập cũng gấp gáp hơn, ở trên ngực cảm thấy đau nhói, đến cuối cùng chân cũng nhuyễn xuống, đứng không vững, bây giờ cô là một người đã không còn sức sống tựa vào trên cửa, cố làm cho chính mình bình tĩnh, sau đó ngón tay lại run lên, lật lại sổ tay giới thiệu một lần nữa…
Cô cắn môi, không ngừng nói với chính mình rằng phải trấn định, Đồng Ngôn trấn định nào.
Bỗng nhiên chút ánh sáng duy nhất của cô đã không còn.
Ánh mắt của cô bị một bàn tay che lấy.
“Là anh, vừa rồi muốn đi ra ngoài đón em, đi nhầm vào con đường nhỏ khác…” Giọng nói của Cố Bình Sinh dán ở bên tai của cô, hơi thở có chút khó khăn, sau đó đưa tay ôm lấy cô rồi nói, “Anh không sao, không có việc gì đâu, không cần phải dọa chính mình thành như thế này.”